Đọc truyện Xung Động – Chương 40
“Cậu rốt cuộc chịu hết nổi rồi hả? Tốt, tôi cũng chỉ chờ câu này thôi. Trịnh Diệu Dương, tôi nhịn cũng quá đủ rồi!” Hung hăng gạt tay cậu ta, “Trần Thạc này không cần nợ cậu! Cậu coi tôi là cái gì hả?! Cậu dựa vào cái gì mà chường mặt ra đỡ đòn thay tôi?! Dựa vào cái gì dám vênh vang dúi tôi vào thế bạc nhược ngồi chờ cậu ban ơn!! Cậu dẹp đi, tôi không cần Trụ Phong bố thí, cũng không lạy lục cậu nhúng tay…”
Một cú đấm như trời giáng nện thẳng vào quai hàm ta, đủ thô bạo, ta không khỏi loạng choạng mất thăng bằng ngã ngồi xuống thảm, khuỷu tay quạc vào góc bàn trà. Cơn phẫn nộ xộc lên đánh tỉnh trí não ta, cũng khiến ta kinh hãi, cậu ấy cư nhiên ra tay trước.
Ta nén đau đứng dậy, vung chân trả đòn, nghiến răng đá một cú trúng ngực cậu ấy, cậu ấy rõ ràng giận điên, hoàn toàn không buồn để ý khuỷu tay ta đã rách toạc một đường, lại xông tới đấm ta, cứ như vậy, chúng ta không nể nang tất thảy, ăn miếng trả miếng, càng đánh càng không xong, như thể muốn trút hết lửa giận ứ nghẹn đầy phổi. Đấm đá loạn xạ, bừa bãi, tình hình chiến đấu mỗi lúc mỗi trầm trọng thêm… Thẳng đến khi ta nhận ra vết thương trên cánh tay vẫn chảy máu không ngừng, quyền cước hùng hổ mới buộc phải dần khựng lại.
Có lẽ cũng nhận ra động tác của ta đột nhiên chậm chạp hẳn, Trịnh Diệu Dương cũng dừng tay, kết quả là chúng ta cứ thế một người loạng choạng dựa vào tường, một người ngã phịch xuống sô pha, vừa thở hồng hộc vừa trừng trừng nhìn nhau.
“Phát tiết đủ chưa? Đủ rồi thì rút lại mấy câu khốn nạn ban nãy đi!” Cậu ấy quệt vết máu trên khóe miệng, nhìn ta chằm chằm, “Anh còn muốn chết, tôi cũng mặc xác, nhưng tôi khuyên anh hiểu cho rõ ràng, ông già mà đã ra tay, đừng hỏng ổng buông tha!”
Ta nhắm mắt lại, vừa mệt muốn chết vừa đau, nhưng đại khái còn chưa tệ bằng cảm giác hớp không nổi không khí lúc này. Nghe được cậu ấy thở hắt ra rồi bước tới: “Hộp thuốc đâu?”
“Tủ âm tường, ngăn thứ hai.” Đáp rất nhanh, kỳ thực cũng sợ nếu không cầm máu, ta có vẻ càng ngày càng đuối.
Cậu ấy bỏ vào phòng rồi đi ra, ngồi xuống cạnh ta, ra hiệu bảo ta cởi áo thể thao ra, lớp vải rõ ràng rất mềm mà chạm vào vết thương cũng đau tê người. Trịnh Diệu Dương chắc chưa từng chăm sóc vết thương giùm ai, nhưng coi bộ cũng có nghề, làm rất thành thạo.
“Cố chịu đi.” Cậu ấy lạnh lùng nói, vừa đổ thuốc sát trùng.
Ta cắn răng chịu đau, không quên độp lại: “Có phải trúng đạn đâu, tôi thấy cậu chỉ muốn trù tôi đau chết đi.”
Động tác của cậu ấy coi như không phải dịu dàng: “Anh còn phát khùng nữa, chuyện ấy cũng sớm muộn thôi.”
Ta nhe răng cười, chọc: “Ngoài ghét bị đánh trúng mặt, ghét bị người khác lưu vết trên người, cậu còn điểm quái gở nào nữa?”, hai điều đầu ta đều nếm mùi qua rồi.
“Anh đang tính ra uy với tôi hả?”, cậu ấy liếc mắt nhìn ta, hai tay vẫn nhanh nhẹn thu nhặt mớ băng gạc trên sàn. Ta không nói gì nữa.
Cậu ấy tự thoa thuốc lên mấy vết thương trên mặt và ngực xong, mới ngẩng lên mở miệng: “Anh muốn thoát khỏi Thành Nghiệp, thoát cả Trụ Phong, phải không?”
“Chứ cậu có ý gì hay hơn hả?”
Cậu ấy ngừng một thoáng rồi nói tiếp: “Anh… cũng định thoát khỏi tôi?”
“Nếu có thể.”
Cậu ấy nhoài người lại, áp môi bên tai ta: “Hừ, tôi xem ra anh đúng là vĩnh viễn không học được bài học, Trần Thạc.”
“Chỉ có cậu nghĩ vậy thôi.” Nghiêng người né ra, “Biết đâu tôi cứ nên vào nhà Festo, coi như hang hùm đi, cũng đáng xông pha một lần, biết đâu lại có kết quả bất ngờ, chưa thử ai biết được.”
Cậu ấy lại sấn tới: “Anh dám hả!”
“Sao tôi không dám? Vì cậu? Hay vì cái lối muôn đời không đổi của nhà Festo?!”
Cậu ấy nhếch miệng cười, nhưng ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm: “Anh lại kiếm cớ, anh luôn luôn kiếm cớ bao biện chữa cho mình.”
“Cậu thì thẳng thắn lắm hả?”, ta cười nhạo, “Sợ là cũng vậy thôi.”
“Tôi bất quá chỉ muốn lưu anh lại.” Vẻ mặt cậu ấy hoàn toàn không rạch ròi như lời nói.
“Lưu tôi để làm gì? Cậu biết tôi thế này, căn bản không thích hợp đứng bên cạnh cậu.”, ta cười khổ, “Cậu muốn đặt tôi vào vai gì đây? Trợ thủ? Hay… bạn tình giấu mặt? Trò đổi thù thành bạn này tôi sẽ không diễn, mà cũng không muốn diễn. Hơn nữa, Trịnh Diệu Dương đâu thiếu người, bất luận loại người gì cũng không thiếu, tôi không định tự bẽ mặt đâu.”
“Nói như vậy, anh sẽ không theo tôi về Hồng Kông chứ gì?” Cậu ấy nhìn ta chăm chú, ánh mắt có chút phức tạp.
“Sao hả, rốt cuộc cũng ra tối hậu thư rồi?” Ta đứng lên, tiến về phía sô pha, “Tôi sẽ không trở lại Trụ Phong. Trí nhớ của cậu vẫn rất tốt mà, không cần phải o bế một kẻ từng là địch thủ. Nhà Festo, chậc, sợ là thoát không xong đâu, dù sao tôi vẫn cảm ơn cậu.”
“Giọng điệu mới thật xa lạ, câu cảm ơn của anh tôi nghe chẳng quen chút nào.”, cậu ấy cười đến vô vị, “Thật ra, anh cũng đâu cần nóng lòng phân định rạch ròi quan hệ giữa chúng ta.”
“Tôi không phải vì mình, cũng không phải vì cậu, mà vì cả hai ta.”
“Anh nói thì to tát lắm, nhưng xin lỗi tôi nuốt không trôi đâu.”, cậu ấy cãi lại.
Vừa lúc ấy chuông cửa đột nhiên vang lên, chuông cửa nhà ta không nên kêu, trong những lúc này, bất cứ ai đến tìm cũng không thể có ý tốt gì. Ta và Trịnh Diệu Dương nhìn nhau, không hề nhúc nhích, nhưng chuông vẫn kêu inh ỏi, như thể đã biết rõ ta còn trong nhà.
Cuối cùng đành tự thân ra nghênh chiến, mở cửa rồi cũng không ngạc nhiên mấy, chuyện phải tới tránh cũng không được.
“Thái độ tiếp khách của cậu phải cải thiện nhiều đấy.” RandyMo ngạo mạn nói, thản nhiên bước vào nhà, ánh mắt lập tức đụng trúng Trịnh Diệu Dương đang ngồi trên sô pha, đột ngột thấy một người đàn ông như vậy, RandyMo cũng có vẻ thoáng giật mình.
“Thì ra đang có khách rồi, trách nào bên trọng bên khinh.” RandyMo lạnh lùng liếc mắt nhìn đống bừa bộn trong phòng khách, “Xem ra tôi vừa lỡ mất một màn hay rồi.”
Ta vào trong thay bộ đồ khác rồi đi ra: “Anh nói thẳng chuyện chính đi.”
Đôi con ngươi màu lục băng giá của RandyMo thoáng tối sầm: “Bản lĩnh của cậu xem ra không vừa, còn khiến được tập đoàn Thành Nghiệp ra mặt đàm phán với chúng tôi, coi bộ ở đây có chuyện công tư mập mờ a.” Thật không ngờ Trương Thủ Huy ra tay nhanh như vậy, xem ra ông ta thực sự rất coi trọng Trịnh Diệu Dương.
“Nếu giữa tôi và Lydia đã là việc tư, vậy anh cũng không có tư cách đưa cái danh nhà Festo ra, không ai nên nhúng tay vào chuyện này mới phải chứ?”
“Vị này có nên tránh đi một lát không?”, thay vì phản bác ta, RandyMo chỉ quay sang nói vậy với “người lạ”.
Nhưng Trịnh Diệu Dương không buồn nhấc chân, vẫn ngồi đàng hoàng giữa sô pha, hoàn toàn thản nhiên: “Không, tôi thấy không cần phải thế.”
Đại khái cũng không ngờ gã đàn ông phương Đông này ngạo mạn đến vậy, RandyMo có vẻ cực kỳ không hài lòng: “Anh lấy tư cách gì để ngồi đây cản trở chúng tôi nói chuyện?”
“Ngài Festo dùng từ sai rồi, không phải là cản trở, mà là giám sát. Tôi rất không ưa người khác nói ra những câu không đúng đắn như vậy.”
RandyMo kiềm chế hết nổi, lạnh lùng gằn giọng: “Benjamin Trần, cậu không định để tôi và vị khách lớn gan này giới thiệu hả? Giờ tôi đang rất muốn biết… anh-ta-là-ai đây.”