Đọc truyện Xung Động – Chương 113
Không tạt vào đâu nữa, ta lái xe thẳng về nhà chuẩn bị những tài liệu cần thiết cho chuyến đi Mỹ sắp tới, cuộc chiến lớn trước mắt càng phải đầu tư kỹ càng. Xe vừa vào gara, liếc mắt qua gương hậu đã thấy Trần Dương đứng chờ bên ngoài, thấy ta xuống xe, con bé vừa nắm chặt mép áo vừa mở to mắt nhìn ta.
“Sao con lại đứng đây?” Ta tính bế nó lên, nhưng con bé tự nhiên lùi lùi lại, chìa môi nhìn ta nhưng quyết không nói tiếng nào, ta lắc đầu cười khổ, “Dì Mary đâu rồi?”
“A Thạc, đừng đưa con đến trường học nội trú được không?” Rốt cuộc cũng tấm tức òa lên.
Ta ngồi thụp xuống, chăm chú nhìn gương mặt bé bỏng xinh đẹp của con bé: “Con không thích sao?”
“Con không muốn xa A Thạc với Dương Dương, cả dì Mary nữa.” Con bé đã muốn nấc lên, “Con không đi trường học nội trú đâu, con không đi đâu, con không muốn xa mọi người!”
Trần Dương đã sắp đến tuổi đi học rồi, mà điều kiện giáo dục và nội trú ở trường nội trú kiểu Anh rất tốt, hơn nữa cũng cần người kèm cặp con bé học đàn và ballet, ta và Trịnh Diệu Dương đã tới tận nơi khảo sát nhiều lần rồi mới đưa ra quyết định này. Sau nữa, kỳ thực bọn ta đều không có thời gian chăm sóc nó, Mary sắp tới cũng có những kế hoạch du lịch của cô ấy, chúng ta không thể yên tâm để Trần Dương cho người làm trông coi. Con bé từ nhỏ đã rất thông minh, làm qua các bài kiểm tra đều hoàn toàn đủ điều kiện nhập học trước tuổi.
Nhưng muốn giải thích những điều này cho một đứa trẻ thực sự rất khó: “Trần Dương, con phải nghe lời, biết không? Đi trường ký túc không phải rời xa ai cả, mọi người đều ở ngay gần con đấy thôi, giờ con đã lớn rồi.”
Ta nói chẳng tới đâu, quả nhiên con bé nghe không hiểu, lại khóc òa lên: “Papa, con sẽ ngoan mà, đừng bắt con đi…”, chỉ mỗi lúc tội nghiệp mới chịu gọi papa.
Nhưng chính lúc này lại càng cần cương quyết, chỉ có thế mới khiến một đứa trẻ chịu chấp nhận hiện thực, để rồi tự nó sẽ tìm được một không gian phát triển tự do nhất. Trần Dương ở cùng ta, ta nhất định phải có trách nhiệm với tương lai con bé. Ta bế con bé lên, nó ôm cổ ta, đầu dụi vào vai, khóc hức hức không ngừng.
Thật vất vả mới dỗ được con bé ngủ thiếp đi, Mary theo ta ra khỏi phòng, xuống phòng khách dưới lầu, cô ấy có chút lo lắng nói: “Thực sự không sao chứ? Nó còn nhỏ vậy…”
“Mary, giờ không phải lúc yếu lòng.”
“Em biết… ai~ em thực tình nhớ con bé, bế bồng bao nhiêu lâu, giờ bảo rời nó ra, làm sao mà nỡ a…”
Ta quàng vai cô ấy, mỉm cười khích lệ, Mary cũng nghiêng đầu dựa vào ngực ta, ranh mãnh lè lưỡi: “Muốn xài chiến thuật tình cảm sướt mướt đền bù cho em hử? Nói cho biết nhe, không xi-nhê đâu~”
Còn đang nói giỡn, ngẩng lên đã thấy Trịnh Diệu Dương đưa Lương Mẫn Nghi vào phòng, đôi bên ngẩn người nhìn nhau, rốt cuộc Mary tỉnh ra đầu tiên, thoắt cái đã lách khỏi cánh tay ta, lên tiếng chào: “Lương tiểu thư, hay quá chị lại tới sao!”
Lẹ miệng thật, chậc. Ta đưa mắt sang Trịnh Diệu Dương, cậu ấy cũng đang nhìn ta. Ta bước lại phía họ.
Lúc này cậu ấy mới mở miệng: “Mẫn Nghi đã điều tra giúp chúng ta, ít ngày nữa sẽ còn một số báo đăng tin, cô ấy tới góp ý xem nên đối phó ra sao.”
“Ừm, Lương tiểu thư, phải cảm ơn cô rồi.” Ta bắt chuyện cho có lệ.
Lương Mẫn Nghi hôm nay đã dẹp luôn vẻ nhã nhặn, bắt đầu thẳng thừng chỉ trích: “Em thật không ngờ bọn họ dám viết bừa bãi như vậy! Lại có người đem mấy tấm ảnh chụp nhảm nhí ra làm cơ sở viết bài, em xem xong thật tức muốn chết, thế này rõ ràng là phỉ báng ác ý a. Em đã định khuyên các anh kiện bọn họ rồi đó, nhưng nghĩ lại những tin tức lá cải kiểu này, nếu Trụ Phong phản ứng gắt quá không chừng lại càng sa bẫy bọn họ.”
Ta định ngắt lời, cậu ấy rõ ràng cũng vậy, nhưng chúng ta đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc đều im lặng. Mary có lẽ đã nhận ra thái độ của ta, vội lên tiếng xoa dịu: “Ai nha~ báo chí Hồng Kông vốn là vậy mà, chúng ta cứ thản nhiên cho qua là tốt nhất. Người ta đọc báo cũng tự đoán được chứ bộ, mấy cái tin kiểu này ngày nào mà không chỉnh tới chỉnh lui, coi riết rồi cũng chán mắt, có ai cho là thật đâu. Giờ độc giả miễn dịch cả rồi, mọi người cứ thây kệ là bọn họ cũng hết đường bôi vẽ gì nữa thôi.” Mary tuôn một tràng, mà ta nghe giọng điệu cô ấy rõ ràng còn bối rối hơn cả chúng ta.
“Lần này bọn họ đã dám thêm thắt bịa đặt đến mức này, ai dám chắc kỳ tới họ không bịa ra thứ gì khó coi hơn nữa chứ? Vẫn bảo cây ngay không sợ chết đứng, nhưng các anh không thể mặc kệ được đâu, em nghĩ ra cách giải quyết này rất hợp lý.” Lương Mẫn Nghi có vẻ rất nhiệt tình, “Em sẽ đứng ra chặn mấy loạt bài đó lại. Ngày mai em viết một bài phỏng vấn các anh luôn được chứ? Dựa vào uy tín tòa báo chúng em, tuyệt đối không còn ai có thể bêu riếu các anh cái chuyện… ý em là… cái lời đơm đặt vô căn cứ ấy nữa…”
Rốt cuộc ta vẫn lên tiếng: “Lương tiểu thư, không cần phiền cô đâu, tôi đã tìm được người có thể đứng ra dàn xếp chuyện này, tôi tin là anh ta sẽ lo ổn thôi.”
“A… vậy sao, vậy là tốt rồi, hôm nay quả thật em rất lo cho các anh, chỉ sợ Trụ Phong bị ảnh hưởng vì những tin tức tiêu cực không ra sao ấy.” Cô ấy chắc chắn không ngờ ta không nể nang như vậy, lập tức có chút ngượng ngùng.
Ta đứng dậy chào cô ấy, nói còn báo cáo phải xem gấp rồi bỏ lên lầu, thực sự chính ta cũng cảm thấy mình khác thường.
Không quá mười phút sau, Trịnh Diệu Dương cũng lên.
“Trần Thạc, anh sao vậy?” Cậu ấy bình thản hỏi, không hề trách móc sự luống cuống vừa xong của ta.
“Không sao cả, tôi không phải vẫn vậy sao?”
“Lương Mẫn Nghi không có ác ý.”
Ta đứng phắt dậy: “Phải, chính vì cô ta không có ác ý, mẹ nó vì thế tôi mới bực mình, cậu hiểu không?! Tôi không chịu được cái cảm giác bị thiên hạ lôi ra móc máy thế này!”
“Tôi biết anh muốn nói gì.” Cậu ấy cúi đầu, thong thả bước tới cạnh ta, “Chúng ta không thể làm vừa lòng tất cả, bởi vậy chỉ có thể thận trọng cư xử mà thôi.”
“Tôi căn bản không định làm vừa lòng ai hết, cứ coi như có ngày chúng ta bị thiên hạ lôi ra bêu gương đi.” Ta cười khổ, “Quan hệ giữa chúng ta đối với bọn họ quá lắm cũng chỉ là chuyện ngứa mắt, rỗi việc thì lôi ra tán nhảm. Nhưng tôi hiểu chúng ta dựa vào cái gì mới tới được hôm nay, tôi hiểu lắm chứ, mà tôi cũng không hối hận, vậy người khác có tư cách gì bàn ra tán vào?! Chúng ta chọc vào bọn họ chắc?!”
“Trần Thạc.” Cậu ấy vươn tay ôm lấy ta, áp ngực ta vào thân thể ấm áp của cậu ấy, “Có nhiều khi, thực sự cảm thấy xung động đến mức muốn công bố với cả thế giới sự thật, anh không biết giờ tôi bức bối khổ sở thế nào…”
“Nè nè~” Càng nghe ta càng thấy kỳ kỳ, đột nhiên hiểu ra cậu ấy rõ ràng đang nói giỡn, liền bật cười đẩy cậu ấy ra, “Có phải diễn bi tình kịch đâu, cậu tử tế giùm đi.”
Cậu ấy cũng cười, buông ra. Chúng ta vừa quay đầu lại… đã thấy Mary đang bước vào.
“Thì ra đúng là thật.” Mary bình tĩnh nhìn chúng ta, không còn vẻ ồn ào mọi khi, “Các anh là thật, em ngốc quá đi, đến giờ vẫn còn ngờ ngợ hoài.”
“Hại đau tim em hả?” Ta cười chọc cô ấy.
“Chứ gì nữa, em phải ấm ức thay cho hàng ngàn thiếu nữ à nha, người ta một lúc mất hẳn hai anh chàng độc thân siêu xịn~” Mary cười khanh khách, “Em biết mấy anh làm việc kín đáo, nhưng tập đoàn Trụ Phong nổi tiếng như vậy, làm sao tránh được mấy chuyện này, giờ tiêu điểm đều tập trung vào sinh hoạt cá nhân của hai người, không nghĩ cũng biết kết quả sẽ thế nào, sau này phải chú ý à nha!”
“Chú ý gì chớ?” Biết cô ấy đang chọc ghẹo, Trịnh Diệu Dương cũng bông đùa theo.
“Từ mai bớt ít thì giờ làm một bản liệt kê những việc được làm bên ngoài đi, không nên thân mật quá mức, cẩn thận bị chụp hình, muốn nắm tay hôn hít chi chi đó tốt nhất về nhà diễn. Trước giờ em tính chụp có ít hình, mấy anh lần nào cũng quăng cái V8 của em ra, người ta giận lắm à nha, biết không biết không hả?”
“Rồi rồi, làm ơn đi! Mary!” Trịnh Diệu Dương chịu hết nổi xua xua cô ấy ra ngoài.
Đóng cửa lại rồi, cậu ấy quay lại nhìn ta: “Trần Thạc, anh đâu phải người thích nhờ vả người khác, không phải anh đi tìm Phùng Bằng Phi đấy chứ?”