Xui Xẻo, Chia Tay Đi

Chương 17: Nhật ký du lịch (thượng)…


Đọc truyện Xui Xẻo, Chia Tay Đi – Chương 17: Nhật ký du lịch (thượng)…

Cái gọi là oán quỷ, chính là sau khi người nào đó chết đi, bởi vì chấp nhất chuyện nào đó, linh hồn không muốn rời đi, cuối cùng trở thành một cô hồn dã quỷ lang thang ở trong thế gian.

Ngôn Tư Diễn sáng sớm rời giường đi ra ngoài, lại trông thấy đứa bé đứng ở bên ngoài thang máy ăn kẹo, bước chân cậu dừng một chút, cuối cùng không có hướng đứa nhỏ đi đến.

“Anh trai, ba ba ma ma của em vì cái gì vẫn chưa trở lại?” bé gái tay lạnh buốt bắt lấy vạt áo cậu, đôi mắt to hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm Ngôn Tư Diễn.

Ngôn Tư Diễn giả bộ như chưa hề phát giác, trực tiếp tiến vào thang máy, cửa thang máy vẫn chưa đóng lại, chỉ thấy một đôi vợ chồng đi đến, trong tay người phụ nữ còn nắm một đứa bé ba bốn tuổi, cậu chứng kiến bé gái trước đó hỏi cậu đang theo sau lưng đôi vợ chồng, trong miệng còn kêu lên ba ba ma ma.

Dời ánh mắt, Ngôn Tư Diễn nhìn xem người phụ nữ nắm đứa con, mập mạp đáng yêu vô cùng, vừa lúc đó, đứa bé này đột nhiên quay đầu đối bé gái sau lưng nói, “Đây là ba ba ma ma của em, không phải của chị.”

Hai vợ chồng sắc mặt thay đổi, hoảng sợ nhìn phía sau, chỗ đó trống rỗng cái gì cũng không có, người phụ nữ đem con nhỏ ôm vào trong ngực, có chút hoảng sợ mở miệng, “Tiểu Minh, con đang nói chuyện với?”

“Chị tiểu thư này ah, “ Đứa bé chỉ vào sau lưng, “Chị ấy mặc váy màu đỏ, còn cầm kẹo, chỉ kêu hai người ba ba ma ma đâu rồi, mẹ, con cũng vậy muốn ăn loại kẹo này.” Đứa bé chỉ vào kẹo mút cầu vồng trong tay bé gái, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

Ngôn Tư Diễn nhìn đôi vợ chồng vẻ mặt trắng bệch, mà ngay cả thân thể đều có chút phát run lên, nhìn lại bé gái đáng yêu, nhẹ khẽ thở dài một hơi, nhà bé này cậu có biết, năm năm trước đây vợ chồng đi ra ngoài, lại để cho con gái lớn năm tuổi ngoan ngoãn đợi trong nhà, chờ bọn họ trở về thì mua Baby cho con gái, kết quả thật không ngờ trong nhà rò khí ga, đứa bé năm tuổi cứ như vậy đã bị chết ở tại trong nhà.

Cửa thang máy sau khi mở ra, hai vợ chồng không thể chờ đợi được liền xông ra ngoài, Ngôn Tư Diễn nhìn bé gái lẻ loi trơ trọi đứng trong thang máy, bước chân dừng lại.

Đứa bé này, có lẽ chỉ là chờ ba ba ma ma của bé mua búp bê cho bé trở về a, dù sao đối với trẻ nhỏ năm tuổi, ba ba ma ma hứa hẹn đối với các bé mà nói, điều đó chính là chuyện thật.

“Cậu đang nhìn cái gì?” thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng ở bên cạnh cậu vang lên, lại làm Ngôn Tư Diễn thu hồi tâm thần, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ, “Ông chủ.”


“Nguyên lai cậu thích cái này?” Vẻ mặt ông chủ như trước không thay đổi, nhưng mà Ngôn Tư Diễn lại cảm giác nghe ra một loại thì ra là thế, cậu quay đầu lại theo hướng thang máy xem xét, nguyên lai trong thang máy treo quảng cáo giày cao gót nào đó, trên tấm hình người phụ nữ rất là gợi cảm trêu người.

Khóe miệng có chút co lại, cậu xem chính là đứa bé đứng phía dưới quảng cáo, nhưng muốn đối phương nhìn không thấy những này, Ngôn Tư Diễn gượng cười hai tiếng, “Ha ha, chỉ là xem xét nha, xem xét.” Cậu đối nữ gợi cảm không có hứng thú a.

“Xem xong thì đi, vẫn nhìn như vậy thì quá đáng khinh” quét mắt túi hành lý loại nhỏ trong tay đối phương, Tần Húc Cẩn khóe miệng có chút khẽ cong.

“A, được,” Ngôn Tư Diễn co rút khóe miệng, ai WS rồi, ai WS rồi! Chỉ là dưới chân không dám dừng lại, lập tức nâng bước chân tiến lên, cậu không có chứng kiến ánh mắt người đứng phía sau đảo qua bé gái, bé gái sợ tới mức lạnh run, trong chớp mắt biến mất trong thang máy.

Hai người ngồi vào trong xe, Ngôn Tư Diễn vừa ngồi trên ghế lái phụ, người bên cạnh thì xoay người vì cậu thắt chặt giây an toàn, mà cậu đã chậm rãi quen hành động này.

“Ông chủ, những người khác đâu?” Ngôn Tư Diễn hiếu kỳ hỏi.

“Hàn Dương dẫn của bọn họ đi trước một bước.” thắt chặt giây an toàn, Tần Húc Cẩn thẳng lưng lên, trên mặt vĩnh viễn là mặt than không thay đổi.

Ngôn Tư Diễn trong lòng rơi lệ, kỳ thật cậu cũng muốn đi trước một bước a.

Tần Húc Cẩn phát động ô tô, nghiêng đầu mắt nhìn Ngôn Tư Diễn, tựa hồ đoán được ý nghĩ của cậu, “Hướng ở của cậu với bọn họ khác nhau.”

Ngôn Tư Diễn một tay ở trên dây an toàn kéo a kéo, nguyên lai cậu không giống người thường như thế sao, đến hướng ở cũng cùng người khác khác nhau như vậy?

Tần Húc Cẩn chú ý đến động tác của cậu, “Cậu đang kiểm tra chất lượng dây an toàn sao?” Đáy mắt lại dâng lên một vòng trêu tức không dễ phát hiện.


“Ha ha, đúng vậy a đúng vậy a,” Ngôn Tư Diễn tiếp tục gượng cười, “cái dây thắt này so với thắt lưng của tôi chất lượng tốt hơn nhiều.”

Tần Húc Cẩn trầm mặc, chỉ là ánh mắt quét qua phần eo của cậu.

Núi Bạch Thành vốn là khu phong cảnh nổi danh nhất, núi rất cao, đỉnh núi phong cảnh tuyệt đẹp, rất nhiều du khách đều nói, đứng ở đỉnh núi Bạch Thành giống như được mọc cánh thành tiên, làm cho tâm linh con người được gội rửa, đạt đến tinh lọc.

Ngôn Tư Diễn đối với mấy thứ tinh lọc này không có hứng thú, chỉ là cậu một mực quấn quýt oán niệm chưa đi núi Bạch Thành du ngoạn, với tư cách người thành phố C, không đi thực mất mặt a.

“Từng đi chưa?” Tần Húc Cẩn thấy người này một mực cúi đầu, không khỏi lên tiếng hỏi.

“Cái gì?” Ngôn Tư Diễn khó hiểu ngẩng đầu.

“Từng đi núi Bạch Thành chưa?” Tần Húc Cẩn vẫn nhìn đường phía trước, thực tùy ý mà hỏi.

“Chưa, “ Ngôn Tư Diễn đánh ngáp, “Không có thời gian đi.”

Tần Húc Cẩn nắm tay lái thật chặt, anh nhớ tới lời của người cảnh sát kia nói…, ánh mắt tối xuống, không có thời gian sao?

===================================


“Hàn đặc trợ, tổng giám đốc sao lúc này lại còn chưa tới?” Nữ quản lý bộ phận PR Tô Thanh ngồi xuống bên cạnh Hàn Dương, “Hay là nói tổng giám đốc hôm nay sẽ không tới?”

Hàn Dương cười cười, “Tô quản lý yên tâm, hôm nay ông chủ nhất định sẽ đến, chỉ là anh ấy có một số việc phải đến chậm một bước.” tâm ý của Tô Thanh đối tổng giám đốc đó là Tư Mã Chiêu chi tâm, người qua đường đều biết, chỉ là??? Nghĩ đến tên yếu ớt nào đó, Hàn Dương mắt đồng tình nhìn Tô Thanh, một đại mỹ nữ như vậy, bại bởi một tên đàn ông muốn bộ ngực không có bộ ngực, muốn mông không có mông, cũng coi như là nghẹn khuất.

Bọn họ bây giờ là dự định tốt trong khách sạn, khách sạn này là tiêu chuẩn cấp bốn sao, tại giữa sườn núi Bạch Thành, khách du lịch phần lớn có chút năng lực kinh tế đều ưa thích chỗ này vào ở, cho nên vào thời điểm quyết định khách sạn, anh liền đặt chỗ này, dù sao người xuất tiền cũng không phải anh, tiết kiệm làm gì?

Mấy người ngành quản lý đều ngồi trà sảnh uống trà, đối với hành vi của Tô Thanh bọn họ đều xem tại đáy mắt, trong nội tâm hiểu rõ, tất cả mọi người là người tinh, đều giả cái gì cũng không biết.

Người phụ nữ bộ phận PR này thật không đơn giản, bản lĩnh ăn nói mới không phải đàn ông thường dám đi trêu chọc, ánh mắt nhìn đàn ông cũng cao, người này nhìn trúng tổng giám đốc là chuyện cực kỳ cần dũng khí, dù sao tổng giám đốc tuy rằng rất tuấn tú rất có tiền, nhưng mà mặc cho ai cũng không chịu nổi hàn khí nọ tùy thời cũng có thể phóng ra ngoài. Hơn nữa nhìn thái độ tổng giám đốc, vị mỹ nữ quản lý bộ phận PR này chỉ sợ cũng không có làm trò bao nhiêu.

“Ngôn trợ lý lần này không đến sao?” Điền Sơ kỳ quái hỏi một câu, lập tức tìm được mấy người quản lý phụ họa, dù sao từ chuyện nhà ăn nhân viên lần trước về sau, bọn họ chỉ biết người trợ lý nhỏ bé nọ rất được tổng giám đốc coi trọng.

Bọn họ sao lại chưa đến, tổng giám đốc đại nhân không phải tự mình đi đón cậu ta sao? Hàn Dương cười giải thích nói, “Ngôn trợ lý sẽ đi cùng với tổng giám đốc.”

“Ngôn trợ lý?” Chưa từng gặp qua Ngôn Tư Diễn Tô Thanh ánh mắt hơi đổi, “Là trợ lý tổng giám đốc mới nhận sao?”

Hàn Dương đang chuẩn bị trả lời, thì chứng kiến Ngôn Tư Diễn và Tần Húc Cẩn đi đến, thở dài một hơi, “Bọn họ vào rồi.”

Tô Thanh nhìn lại, chỉ thấy Tần Húc Cẩn cùng một người đàn ông tuổi trẻ khuôn mặt thanh tú đi đến, ánh mắt cô đảo qua người đàn ông tuổi trẻ, ăn mặc áo phông trắng quần jean, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng lại không có khí thế chức quyền sắc bén trong bao người, người này chính là trợ lý mới tới? Cô có chút nghi hoặc, lập tức đổi lại khuôn mặt tươi cười.

Ngôn Tư Diễn đi theo sau lưng Tần Húc Cẩn, chính thức nhận thức tất cả nghành quản lý, đối với mỹ nữ quản lý bộ phận PR hai mắt nhìn nhiều, sau đó bắt đầu phân chia phòng, đến cuối cùng người chung một phòng với cậu là Tần BOSS, tại dưới ánh mắt đồng tình của mọi người, cậu đi theo sau lưng Tần Húc Cẩn tiến vào phòng.

Mang đồ sắp xếp tốt, lại lon ton theo đằng sau BOSS đi ra ngoài, sau đó chuẩn bị đến trà sảnh uống trà, buổi chiều đi dạo xung quanh, buổi sáng ngày mai đi leo núi.

Trong Hotel cân nhắc đến tình huống đoàn thể du lịch, cho nên trà đại sảnh là phòng đơn, mười mấy người tiến vào một phòng, sau bắt đầu chọn trà, Ngôn Tư Diễn nhìn trà giá cao thái quá, quay đầu nói với người bên cạnh, “Ông chủ, tôi không uống trà có thể đem những thứ này đổi thành tiền mặt cho tôi hay không?”


Tần Húc Cẩn mặt không biểu tình nhìn cậu, “Hôm nay giữa trưa cơm giá cao hơn, cậu có thể cân nhắc cái này.”

“Không cần,” Ngôn Tư Diễn khép lại menu trong tay, “Cho tôi một ly bích loa xuân (một loại trà xanh).”

Hàn Dương ở một bên trợn mắt trừng một cái, thằng nhóc này đến chỗ nào đều không đổi được thói quen khó coi, thật không biết cậu ta như thế nào còn chưa rơi tiền trong mắt chứ.

“Ngôn trợ lý không thích uống trà sao?” Tô Thanh chọn một ly trà hoa hồng, cười tủm tỉm hỏi, đối với người trợ lý tổng giám đốc mới sủng này, cô luôn muốn chú ý nhiều một chút, đường cong cứu quốc cũng là phương pháp tốt nữ theo đuổi nam.

“Không, tôi chỉ là càng ưa thích tiền hơn chút,” Ngôn Tư Diễn đối mặt mỹ nữ luôn rất thành thật.

Tô Thanh cười cứng đờ, cô có thể nói đứa bé này rất thành thật sao?

“Ha ha, Ngôn trợ lý luôn khôi hài như vậy,” Điền Sơ tại một đám người xem trầm mặc dũng cãm bước ra.

“Đúng vậy a, bản thân cậu ta cũng rất hóm hỉnh,” Hàn Dương rỗi rảnh mở miệng, nói xong còn thu được từ ông chủ một cú ánh mắt lạnh lẽo, lập tức tỏ vẻ trầm mặc.

Quả nhiên ông chủ với thằng nhóc đó là có JQ, Hàn Dương trong lòng rơi lệ đầy mặt, tình yêu văn phòng gì gì đó, thứ đáng ghét nhất!

Ngôn Tư Diễn liếc Hàn Dương, thu hồi ánh mắt, “Có thể giải trí cho anh Hàn, là vinh hạnh của tôi.” Nói xong nhe răng cười cười, “Dù sao, tôi rất thích anh Hàn chứ sao.”

Chứng kiến cái nụ cười xán lạn này, Hàn Dương rùng mình một cái, ánh mắt quét đến ánh mắt băng hàn của ông chủ, tất cả tóc gáy toàn thân đứng nghiêm vững vàng, Hàn Dương đã minh bạch một việc, đó chính là Ngôn Tư Diễn có phải chê cười anh hay không không biết, nhưng mà rất nhanh anh đã trở thành chê cười.

BOSS đại nhân, tôi đối tên gia hỏa xui xẻo kia không có ý đồ, anh không nên hiểu lầm, hiểu lầm có thể hại chết người a!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.