Bạn đang đọc Xúc xắc tình yêu – Chương 32 phần 1
Hai mươi mốt
Trong lúc máy bay đang bay qua Đại Tây Dương, tôi quyết định sẽ không kể cho Ethan nghe tất cả những chi tiết thảm hại không hay ho gì. Khi hạ cánh trên đất Anh, tôi sẽ không dằn vặt, không nghĩ ngợi gì nữa hết. Đó sẽ là bước đầu tiên để tôi quên đi Dex và tiếp tục sống. Nhưng lúc này khi đang trên máy bay, tôi cho phép mình nghĩ đến anh ấy và hoàn cảnh của mình. Tôi đã đặt mình vào tình cảnh này ra sao để rồi thua thiệt. Chẳng đáng phải mạo hiểm vì một điều như thế. Làm một người nhìn cuộc sống theo kiểu chiếc cốc vơi một nửa sẽ tốt hơn. Lẽ ra tôi đã có thể sống vui vẻ hơn nhiều nếu không đưa chân bước trên con đường này, nếu tôi không phải chịu đựng cảm giác bị bỏ rơi, thất vọng, để cho Darcy có cơ hội đánh bại tôi thêm một lần nữa.
Tôi đang ngồi tựa trán vào cửa sổ máy bay thì một cô bé con ở đằng sau lấy chân đá vào ghế của tôi một, hai rồi ba lần. Tôi nghe thấy bà mẹ nói ngọt, “Kìa Ashley, đừng đá vào ghế của cô.” Ashley cứ tiếp tục đá. “Ashley! Như thế là vi phạm quy định. Không được đá ghế trên máy bay,” bà mẹ nhắc đi nhắc lại, cố gắng tỏ ra bình tĩnh như thể muốn ọi người chung quanh thấy rằng mình là một bà mẹ giỏi giang. Tôi nhắm mắt lại khi máy bay bay vào vùng trời đêm, và chỉ mở ra khi cô tiếp viên lại gần để đưa tai nghe.
“Thôi, cám ơn chị,” tôi nói.
Giờ tôi chẳng muốn xem phim. Tôi còn mải chuẩn bị tinh thần cho những đau đớn khổ sở sắp phải đương đầu trong mấy tiếng đồng hồ sắp tới.
° ° °
Tôi đã bảo với Ethan là không cần phải đến sân bay Heathrow đón tôi – tôi sẽ tự bắt taxi đến nhà cậu ấy. Nhưng tôi lại đang mong cậu ấy đến. Dù sống ở Manhattan nhưng tôi vẫn thấy sợ khi đến những thành phố lớn khác, nhất là ở nước ngoài. Trừ lần đến Rome với bố mẹ để kỷ niệm hai mươi lăm năm ngày cưới của họ, còn thì tôi chưa từng rời khỏi nước Mỹ. Ngoài đi thăm thác Niagara ở biên giới với Canada, mà lần đó thì không tính. Thế nên tôi nhẹ cả người khi thấy Ethan đang đợi ngay bên ngoài khu hải quan, nhe răng cười, trông trẻ con và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Cậu ấy đeo cặp kính gọng sừng mới, trông giống của Buddy Holly nhưng màu nâu. Cậu ấy chạy ào đến chỗ tôi, ôm chặt lấy cổ tôi. Cả hai cùng cười vang.
“Được gặp cậu thích thật! Nào. Đưa túi của cậu đây,” Ethan nói.
“Mình cũng vậy.” Tôi cười đáp lại. “Mình thích cặp kính của cậu”.
“Đeo vào trông mình có thông minh hơn không?” Cậu ấy đẩy gọng kính trên sống mũi và đứng tạo dáng một ông học giả, vân vê bộ đồ tưởng tượng.
“Hơn nhiều ấy chứ.” Tôi khúc khích cười.
“Cậu đến mình vui lắm!”
“Còn mình thì vui vì được đến đây.”
Một mùa hè đầy những quyết định tồi tệ, nhưng cuối cùng thì cũng có một quyết định đúng đắn. Chỉ cần được nhìn thấy Ethan thôi là tôi cũng thấy lòng mình dịu lại.
“Đúng lúc cậu cần phải đến,” cậu ấy nói, khéo léo lôi chiếc túi xách có bánh xe của tôi đi qua đám đông. Chúng tôi ra đến ngoài, chỗ taxi xếp hàng đợi khách.
“Không thể tin nổi là mình đang ở Anh. Tuyệt quá đi mất.” Tôi hít một hơi đầu tiên trong bầu không khí của nước Anh. Thời tiết giống hệt với tôi tưởng tượng – xám xịt, mưa rả rích, hơi lạnh. “Đúng là cậu không nói đùa về thời tiết ở đây thật. Có cảm giác như bây giờ là tháng Mười Một chứ không phải tháng Tám.”
“Mình đã bảo rồi mà… Tháng này thực ra cũng có vài ngày nóng đấy. Nhưng bây giờ lại như mọi khi rồi. Lúc nào cũng vậy cả. Nhưng cậu sẽ quen thôi. Chỉ cần ăn mặc sao cho hợp thời tiết là được.”
Mấy phút sau, chúng tôi yên vị ở ghế sau của một chiếc taxi đen, túi để dưới chân. Chiếc taxi này nghiêm chỉnh hơn, rộng hơn so với taxi vàng ở New York.
Ethan hỏi tôi cảm thấy thế nào, và trong một giây tôi tưởng cậu ấy đang hỏi về Dex, nhưng rồi tôi nhận ra đó là câu người ta hay hỏi sau chuyến bay.
“Ồ, mình ổn,” tôi nói. “Mình háo hức được đến đây lắm.”
“Có mệt không?”
“Hơi thôi.”
“Uống một cốc bia là hết ngay ấy mà,” cậu ấy nói. “Không cần ngủ. Trong một tuần bọn mình có nhiều việc phải làm lắm.”
Tôi cười. “Ví dụ?”
“Đi thăm quan. Chè chén. Ôn lại quá khứ. Những chuyện quan trọng, mất nhiều thời gian… Chúa ơi, được gặp cậu đúng là vui.”
Chúng tôi đến căn hộ ngầm dưới đất của Ethan ở Kensington, cậu ấy dẫn tôi đi xem qua phòng ngủ, phòng khách và bếp. Nội thất trong nhà cậu ấy bóng bẩy đẹp đẽ, hiện đại, trên tường treo những bức tranh trừu tượng và ảnh của những nhạc sĩ viết nhạc jazz. Đó là căn hộ của dân độc thân, nhưng không có cảm giác như ở đây lúc nào cũng sẵn sàng cho chuyện phiêu lưu tình ái.
“Cậu có muốn đi tắm không ?”
Tôi bảo cậu ấy là có, tôi cảm thấy người mình hơi bụi bặm. Cậu ấy đưa tôi chiếc khăn ở hành lang phía bên ngoài phòng tắm và bảo tôi nhanh lên nhé, cậu ấy muốn nói chuyện.
Sau khi tôi tắm và thay quần áo xong, Ethan hỏi, “Vậy chuyện với Dex thế nào rồi? Mình thấy là bọn họ vẫn còn chưa hủy hôn?”
Thật ngạc nhiên là có một lúc tôi ngừng nghĩ đến anh ấy. Tất cả mọi thứ đều lờ mờ gợi nhớ đến Dex. Tấm biển hiệu bia Newcastle. Uống bia Newcastle cùng anh ấy vào hôm sinh nhật. Lái xe phía bên trái đường. Dex thuận tay trái. Mưa. Alanis Morisette đang hát: “Ngày cưới của anh trời như muốn đổ mưa.”
Nhưng câu hỏi về Dex của Ethan vẫn khiến ngực tôi nhói đau. Cổ họng nghẹn lại trong khi tôi cố gắng để không khóc.
“Ôi, Chúa ơi. Mình biết ngay mà,” Ethan nói. Cậu ấy vươn người, nắm lấy tay tôi, kéo tôi ngồi xuống ghế sofa da màu đen.
“Biết gì cơ?” tôi nói, vẫn cố gắng ngăn những giọt lệ.
“Biết rằng cái vẻ bình thản, ‘tôi chẳng quan tâm’ đó của cậu chỉ là lớp vỏ cứng rắn bên ngoài thôi.” Cậu ấy vòng tay ôm lấy tôi. “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Cuối cùng tôi khóc và kể tất cả cho cậu ấy nghe, không thêm thắt hay thay đổi gì cả. Thậm chí cả chuyện viên xúc xắc. Lời thề lúc bay qua Đại Tây Dương là thế này đây. Nỗi đau trong tôi như đang rớm máu mà để băng lại.
Khi tôi kể xong, Ethan nói, “Mình lấy làm mừng là đã hồi đáp, nói rằng không đi. Mình nghĩ chắc mình không chịu nổi cảnh đó.”
Tôi hỉ mũi, lau mặt. “Hillary cũng nói y như cậu. Cô ấy cũng không đến.”
“Cậu đừng nên đến làm gì, Rachel ạ. Tẩy chay đi. Cậu mà đến sẽ khổ lắm. Tha cho bản thân đi.”
“Mình phải đến.”
“Tại sao?”
“Mình biết nói gì với cậu ấy đây?”
“Cứ bảo là cậu phải phẫu thuật – có một bộ phận không cần thiết nào đó cần loại bỏ…”
“Ví dụ như bộ phận nào?”
“Như lá lách chẳng hạn. Người ta sống được mà không cần lá lách, đúng không?”
“Thế vì lý do gì mà phải cắt lá lách?”
“Mình chả biết. Bị sỏi chẳng hạn? Một vấn đề gì đó… tai nạn… bị bệnh. Ai quan tâm chứ? Cứ bịa ra điều gì đi. Mình sẽ nghiên cứu cho cậu – chúng ta sẽ nghĩ ra lý do gì đó hợp lý. Cậu đừng đi, thế thôi.”
“Mình phải đến,” tôi nói. Tôi lại trở về làm con người nguyên tắc.
Chúng tôi ngồi im lặng trong khoảng một phút, sau đó Ethan đứng dậy, tắt hai cái đèn, vớ lấy chiếc ví chỗ cái bàn nhỏ để ở hành lang. “Đi nào.”
“Bọn mình đi đâu?”
“Đến quán rượu gần đây, để cậu no bụng và tươi tỉnh lên. Tin mình đi, sẽ có tác dụng đấy.”
“Bây giờ là mười một giờ trưa mà!” tôi cười trước vẻ hồ hởi của cậu ấy.
“Thì sao chứ? Cậu có ý nào hay hơn à?” Ethan khoanh tay trước bộ ngực lép. “Cậu muốn đi ngắm cảnh? Đồng hồ Big Ben sẽ khiến cậu vui lên?”
“Không,” tôi đáp. Big Ben sẽ chỉ khiến tôi nhớ đến những giây phút trôi đi, dần đến cái ngày khủng khiếp nhất trong đời tôi mà thôi.
“Vậy đi nào,” cậu ấy nói.
Tôi theo Ethan đến một quán rượu tên là Brittania. Nơi đây đúng y như những gì tôi hình dung về một quán rượu ở Anh – ẩm mốc và chật kín những ông già đang hút thuốc và ngồi đọc báo. Tường và thảm màu đỏ đậm, treo trên tường là những bức tranh sơn dầu xấu xí, vẽ nào cáo, nào hươu và những phụ nữ từ thời Victoria . Trông nơi này như đang ở vào năm 1955 vậy. Một người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai nhỏ, hút tẩu thuốc, trông ông ta thậm chí còn rất giống Winston Churchill.
“Cậu thích gì?” Ethan hỏi tôi.
Dex. Tôi thầm nghĩ, nhưng bảo với cậu ấy rằng tôi muốn một cốc bia. Tôi bắt đầu cho rằng đi chè chén đúng là một ý kiến hay.
“Loại nào? Guinness? Kronenbourg? Carling?”
“Loại nào cũng được,” tôi nói. “Trừ Newcastle.”
Ethan gọi hai cốc bia, bóng râm chỗ cậu ấy tối sẫm hơn chỗ tôi. Chúng tôi ngồi ở một cái bàn trong góc quán. Tôi đưa tay lần theo thớ gỗ trên chiếc bàn và hỏi cậu ấy mất bao lâu để quên đi chuyện với Brandi.
“Cũng không lâu,” cậu ấy đáp. “Khi biết được việc cô ta đã làm, mình nhận ra rằng cô ta không phải người như mình đã nghĩ. Chẳng có gì để nhớ nhung cả. Cậu phải nghĩ theo cách đó. Anh ta không phải là người dành cho cậu. Cứ để Darcy giữ lấy anh ta…”
“Sao lúc nào cậu ta cũng thắng thế nhỉ?” tôi nói nghe như một đứa trẻ con năm tuổi vậy, nhưng điều đó giúp tôi thấy rằng nỗi khổ của tôi đơn giản là thế này: Darcy đánh bại tôi. Một lần nữa.
Ethan bật cười, khoe lúm đồng tiền. “Thắng cái gì cơ?”
“Ừm, Dex là một này.” Cảm giác thương thân ùa lấy tôi khi tôi hình dung ra cảnh anh ấy ở bên Darcy. Giờ ở New York đang là buổi sáng. Có lẽ bọn họ đang nằm trên giường cùng với nhau cũng nên.
“Rồi. Còn gì nữa?”
“Tất cả mọi thứ.” Tôi cố hết sức uống cốc bia thật nhanh, cảm thấy nó trôi xuống, chạm vào cái dạ dày trống rỗng của mình.
“Ví dụ?”
Làm sao giải thích được với một anh chàng những điều tôi muốn nói nhỉ? Lý do nghe thật hời hợt: cô ấy xinh hơn, thanh mảnh hơn, quần áo cô ấy đẹp hơn. Nhưng đó là những điều ít quan trọng nhất. Cô ấy cũng hạnh phúc hơn tôi. Cô ấy có được những thứ mình muốn, cho dù mong muốn đó là gì đi nữa. Tôi cố gắng giải thích bằng những ví dụ thực tế. “Cậu ta có công việc hết ý, kiếm được cả núi tiền, trong khi tất cả những gì phải làm lại là chuẩn bị những bữa tiệc và ăn mặc sao cho thật xinh.”
“Cái công việc vớ vẩn đó ấy à? Cho mình xin đi.”
“Còn tốt hơn việc của mình.”
“Tốt hơn việc được làm luật sư? Mình không nghĩ vậy.”
“Việc kia vui hơn.”
“Nhưng mà cậu sẽ ghét việc đó.”
“Điều ấy không quan trọng. Cậu ta yêu thích công việc đang làm.” Tôi biết mình không thành công trong việc chỉ ra Darcy luôn luôn là người chiến thắng như thế nào.
“Thế thì đi tìm công việc nào cậu yêu thích ấy. Tuy nhiên, đó lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Vấn đề đó chúng ta sẽ nói đến sau… Nhưng mà, thôi được rồi, cậu ta còn thắng những gì nữa nào?”
“Ừm… Cậu ta được nhận vào Notre Dame,” tôi nói, biết rằng mình nói ra cái điều thật nực cười.
“Ôi, không phải đâu!”
“Có mà.”
“Không. Cậu ta chỉ nói mồm là được nhận vào Notre Dame thôi. Có ai lại đi chọn Đại học Indiana thay vì Notre Dame cơ chứ?”
“Đầy người. Sao lúc nào cậu cũng chê bai Đại học Indiana thế?”
“Thôi được rồi. Thế này nhé. Mình ghét Notre Dame hơn. Mình chỉ đang nói là nếu cậu nộp đơn vào hai trường đó và cả hai đều nhận cậu, giả sử như cậu muốn đi học ở cả hai nơi. Vậy thì cậu sẽ chọn Notre Dame. Trường đó tốt hơn mà, đúng không?”
Tôi gật đầu. “Chắc là thế.”
“Nhưng cậu ta không được nhận vào trường đó. Mà cũng chẳng có nổi….cậu ta bảo bao nhiêu ấy nhỉ….1305,5 hay gì gì đó, điểm SAT ấy mà? Cậu còn nhớ điều nhảm nhí đó không?”
“Có. Cậu ta nói dối về số điểm SAT.”
“Và cũng nói dối về chuyện Notre Dame nữa. Tin mình đi….Cậu đã bao giờ nhìn thấy lá thư chấp thuận đó chưa?”
“Chưa. Nhưng mà….biết đâu không phải thế.”
“Chúa ơi, cậu ngây ngơ quá đấy,” cậu ấy nói, cố tình nói sai thành “ngây ngơ”. “Mình tưởng chúng ta suy nghĩ giống nhau về chuyện đó chứ?”
“Chủ đề đó nhạy cảm mà. Nhớ không?”
“Ồ có. Mình nhớ. Lúc ấy cậu đã rất buồn,” cậu ấy nói.
“Lẽ ra cậu nên ăn mừng vì thoát khỏi cái vùng Trung Tây mới phải. Tất nhiên, sau đó cậu chọn ngôi trường kinh tởm thứ nhì trong cả nước, và đến Duke học… Cậu biết mình nghĩ thế nào về Duke với lại Notre Dame rồi đúng không?”
Tôi mỉm cười và nói với Ethan rằng tôi không nhớ hết được những gì cậu ấy nghĩ. “Như thế nào ấy nhỉ?”
“Ừm, trừ cậu và một vài trường hợp ngoại lệ khác, còn lại thì hai cái trường đó toàn những kẻ đáng ghê tởm. Chắc chỉ những kẻ đáng ghê tởm mới vào đó, hoặc có thể hai trường đó thu hút toàn những kẻ như thế. Mà cũng có thể là cả hai lý do trên, chúng củng cố lẫn nhau. Cậu không thấy khó chịu đấy chứ?”
“Tất nhiên là không rồi. Cậu nói tiếp đi,” tôi bảo. Phần nào tôi cũng đồng ý với cậu ấy. Rất nhiều người ở Duke – trong đó có cả bạn trai của chính tôi – là những kẻ rất khó ưa.
“Được. Tại sao ở đó lại có tỉ lệ những thằng khốn nạn tính trên đầu người cao hơn các nơi khác? Hai trường đó có điểm chung gì?”
“Mình chịu.”
“Đơn giản thôi. Có chung ưu thế ở một môn thể thao chơi ở hạng nhất hái ra tiền. Ở Notre Dame là bóng bầu dục, còn Duke là bóng rổ. Cộng với tiếng tăm lừng lẫy trong học tập. Và kết quả là cho ra những thằng sinh viên kiêu căng tự mãn không thể ưa nổi. Cậu có kể tên được trường nào khác có tất cả những đặc điểm đó không?”
“Đại học Michigan,” tôi nói, nghĩ đến Luke Grimley học cùng trường cấp ba, cái đứa suốt ngày nói về đội bóng bầu dục trường Michigan nghe mà hết chịu nổi. Và hắn vẫn còn nói về những cú ném bóng của Rumeal Robinson trong các trận chung kết giải vô địch do Hiệp hội Thể thao Đại học Quốc gia Hoa Kỳ tổ chức.
“A ha! Michigan! Được đấy. Nhưng đó không phải là trường tư đắt đỏ. May mà nó là trường công, khoản đó đã cứu thua cho Michigan, giúp cho bọn cựu sinh viên trường đó bớt kinh tởm hơn một tẹo.”
“Khoan đã! Thế còn trường của cậu thì sao? Stanfort ấy. Trường đó có Tiger Woods. Những tay bơi lội xuất sắc, Debbie Thomas, cái người chơi trượt ván ấy, chẳng phải chị ta dành được huy chương bạc hay sao? Lại còn bao nhiêu vận động viên tennis nữa chứ. Cộng với học hành giỏi giang – mà còn là trường tư, đắt tiền. Thế sao bọn sinh viên Stanford các cậu thì lại không đáng ghét?”
“Đơn giản. Bọn mình không nổi trội ở môn bóng bầu dục và bóng rổ. Ừ, đúng, cũng có vài năm bọn mình chơi tốt, nhưng không giỏi như Duke ở môn bóng rổ hay như Notre Dame với bóng bầu dục. Chẳng ai thích những môn thể thao chơi cho vui không thôi. Điều đó đã cứu trường mình.”
Tôi mỉm cười, gật đầu. Lý lẽ của cậu ấy cũng thú vị, nhưng tôi lấy làm ngạc nhiên hơn cả khi nhận ra rằng Darcy bị trường Notre Dame từ chối.
“Mình hút thuốc cậu không thấy phiền chứ?” Ethan hỏi khi lôi một bao thuốc từ túi quần sau. Cậu ấy lấy ra một điếu, xoay xoay giữa mấy ngón tay.
“Mình tưởng cậu bỏ thuốc rồi?”
“Hút một ít thôi mà.”
“Cậu nên cai đi.”
“Mình biết.”
“Thôi được. Quay lại với Darcy.”
“Phải.”
“Vậy có lẽ cậu ta không được nhận vào Notre Dame. Nhưng cậu ta lại có Dex.”