Bạn đang đọc Xúc xắc tình yêu – Chương 18 phần 2
Trên đường ra về, Hillary đến cửa phòng tôi. “Cậu cũng về luôn bây giờ à?”
“Ừ,” tôi nói, thầm ước giá mình chuồn đi trước cô ấy thì tốt. Cô ấy hay hỏi tôi có muốn đi uống gì đó sau khi tan sở không, thậm chí vào các thứ Hai là tối duy nhất trong tuần họ ngồi nhà, không đi chơi. Cô ấy không hẳn là người thích tiệc tùng như Darcy, chỉ không phải là típ người ngồi không ở nhà chẳng để làm gì.
Y như rằng, Hillary hỏi tôi có muốn dùng một ly tequila pha với nước hoa quả ở Tequilaville không, đó là quán ở gần chỗ làm mà chúng tôi hay đến, cho dù – hay có lẽ là, bởi vì – ở đó khoai tây chiên không được tươi ngon cho lắm, và rất đông khách du lịch. Để thoát khỏi cảnh tượng thường thấy ở New York thì nơi đây đúng là phù hợp.
Tôi từ chối bảo mình không đi được.
Tất nhiên cô ấy muốn tôi nói lý do. Tất cả lý do tôi nghĩ ra được thì cô có thể (và sẽ) vặn lại cho xem : Mình mệt (đi mà, chỉ một ly thôi được không?), mình phải đến phòng tập (cứ bỏ đi!), mình đang cai rượu (nhìn chằm chằm đầy nghi ngờ, không hiểu gì). Vậy nên tôi bảo với cô ấy là tôi có hẹn rồi. Mặt Hillary tươi tỉnh hẳn. “Thế là mấy bông hoa của chàng Markly Mark đúng là có phép tiên đấy nhỉ?”
“Chẳng biết,” tôi nói và nhìn đồng hồ.
“Các cậu định đi đâu? Hay là ở nhà?”
Tôi bảo cô ấy là chúng tôi sẽ đi chơi.
“Đi đâu?”
“Nobu,” tôi đáp, vì mới đây tôi ăn tối ở quán đó.
“Đến Nobu vào tối thứ Hai cơ à? Đúng là hắn ‘chết’ cậu thật rồi.”
Tôi lấy làm ân hận vì nói ra điều đó; lẽ ra tôi nên bảo là một nhà hàng Ý không tên ở gần đấy mới phải.
“Nếu buổi hẹn chấm dứt trước hai giờ sáng thì gọi điện báo cáo tình hình ình nhé,” cô ấy nói.
“Ừ,” tôi đáp.
Tôi về đến nhà quên hết chuyện Marcus và Hillary.
“Cảm ơn em rất nhiều vì đồng ý gặp anh,” Dex nói khi tôi mở cửa. Anh mặc bộ vest sẫm màu sơ mi trắng. Cà vạt đi đằng nào rồi, chắc là nhét vào chiếc cặp đặt trên sàn ngay trong cửa ra vào. Đôi mắt anh trông thật mệt mỏi. “Anh đã tưởng em sẽ từ chối.”
Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện không gặp anh. Tôi nói với anh như vậy rồi lại nhận ra rằng điều đó có thể khiến mình mất hết cái uy. Tôi không quan tâm. Đó là sự thật mà.
Cả hai bắt đầu nói xin lỗi, bối rối ngượng ngùng bước lại gần nhau. Anh nắm lấy một bàn tay tôi, khẽ siết. Cái nắm tay vừa dễ chịu vừa như có điện giật. “Thực sự anh xin lỗi vì tất cả mọi chuyện,” anh chậm rãi nói.
Tôi tự hỏi liệu anh có hối hận về chuyện bãi biển không, điều đó có bao gồm trong cụm từ “tất cả mọi chuyện” không. Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại cảnh tượng đó, hầu hết đều mang một màu nâu đỏ, giống trong video ca nhạc “Boys of summer” của Don Henley. Tôi chớp mắt, những hình ảnh đó ra khỏi tâm trí. Tôi muốn làm lành. Tôi muốn được tiếp tục chuyện này.
“Em cũng xin lỗi,” tôi nói. Tôi nắm lấy bàn tay kia của Dex, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi vẫn còn khá lớn. Khoảng cách ấy đủ ột, hai người khác nữa xen vào.
“Em không có gì phải xin lỗi cả.”
“Có đấy. Em không có quyền nổi giận với anh. Em đã mất bình tĩnh…Chúng ta đã thỏa thuận là không nói đến chuyện gì hết cho đến ngày mồng bốn tháng Bảy. Chuyện đó…”
“Như thế không công bằng đối với em,” anh ấy nói. “Đó là cái thỏa thuận chết tiệt.”
“Đối với em, mọi thứ cứ như vậy là được rồi,” tôi đáp. Thực sự cũng không hẳn là như vậy, nhưng nếu đòi hơn nữa thì tôi sợ mình sẽ mất anh. Dĩ nhiên tôi cũng sợ khi thực sự được ở bên anh nữa.
“Anh cần nói với em chuyện với Darcy chiều ngày hôm đó,” anh nói.
Tôi biết anh đang nhắc đến chuyện tắm táp và tôi không thể chịu đựng nổi khi nghe điều đó. Đùa giỡn trên bãi biển là một chuyện, còn cảnh tượng phòng the đến từng chi tiết, đa sắc màu thì lại là chuyện khác. Tôi không muốn một chi tiết nào theo cách nhìn của anh hết. “Đừng,” tôi nói. “Thực sự anh không cần phải giải thích đâu.”
“Chỉ là…anh muốn em biết chính cô ấy đã chủ động trước… Thật đấy… Anh tránh né đã lâu lắm rồi, không thể nào trốn được nữa.” Mặt anh giật giật vẻ lo lắng tội lỗi.
“Anh không cần giải thích,” tôi nhắc lại một cách cứng rắn hơn. “Cô ấy là vợ chưa cưới của anh mà.”
Anh gật đầu, trông có vẻ nhẹ nhõm.
“Anh biết lúc hai người ở bãi biển không?” tôi khẽ nói, lấy làm ngạc nhiên vì mình đã nhắc đến chuyện này.
“Có,” anh đáp có vẻ hiểu, rồi cụp mắt nhìn xuống. “Khi quay lại chỗ để khăn anh đã biết. Anh biết em đang bự
“Sao anh biết?”
“Em nghe thấy anh gọi mà lờ đi. Em thật thờ ơ lạnh lùng. Anh ghét như thế lắm.”
“Em xin lỗi. Chỉ vì trông anh quá hạnh phúc khi ở bên cô ấy. Em cảm thấy thật… thật…” tôi cố gắng tìm một từ miêu tả chính xác. “Thật là một người thừa, chẳng ai cần đến nữa.”
“Em không phải là người thừa, Rachel. Em là tất cả những gì anh nghĩ đến. Đêm qua anh không thể ngủ được. Hôm nay chẳng làm được việc gì. Dù thế nào đi nữa, thì em cũng không hề là người thừa.” Giọng anh nhỏ dần, chỉ còn là tiếng thì thầm, chúng tôi đứng bên nhau như đang nhảy điệu slow vậy, cánh tay tôi vòng qua cổ anh. “Và em cần phải biết rằng anh không lợi dụng em,” anh thì thầm vào tai tôi. Tôi có cảm giác gai ốc trên người mình nổi hết cả lên.
“Em biết,” tôi áp mặt vào vai anh, nói. “Nhưng chỉ là thật lạ khi nhìn anh ở bên cô ấy. Em nghĩ em không nên đi nghỉ ở Hamptons cùng với hai người nữa.”
“Anh thực sự xin lỗi,” anh nhắc lại. “Anh hiểu mà. Anh chỉ muốn được ở bên em thôi.”
Chúng tôi hôn nhau. Đó là nụ hôn nhẹ nhàng, khép miệng, môi chúng tôi gần như không chạm nhau. Không có gì cho thấy dấu hiệu của dục vọng, ái ân, hay đam mê. Đó là khía cạnh khác trong chuyện yêu đương, khía cạnh tôi thích nhất.
Chúng tôi tiến lại phía giường. Anh ngồi ở mép, tôi khoanh chân ngồi bên cạnh.
“Anh chỉ muốn em biết là,” anh nói nhìn sâu vào mắt tôi, “nếu không vì thực sự quan tâm đến em thì anh sẽ không bao giờ làm thế này.”
“Em biết,” tôi nói.
“Và anh cũng …em biết đấy… nhìn nhận toàn bộ chuyện này hết sức nghiêm túc.”
“Đừng nói gì cho đến ngày mồng bốn tháng Bảy,” tôi đáp nhanh. “Chúng ta thỏa thuận rồi mà.”
chắc không? Vì nếu như em muốn thì ta nói luôn bây giờ cũng được.”
“Em chắc. Hoàn toàn chắc.”
Và tôi tin như vậy. Tôi sợ bất kỳ điều anh có thể nói khiến tôi nghĩ đến tương lai của cả hai. Tôi không chịu nổi ý nghĩ sẽ mất anh, nhưng chưa nghĩ đến sẽ ra sao nếu mất Darcy.Tôi đã làm một việc quá sức nghiêm trọng, quá mức sai lầm không thể cứu vãn được đối với người bạn thân nhất của mình.
Anh nói với tôi rằng chính bản thân anh cũng thấy sợ vì tôi có ý nghĩa quan trọng đến thế nào với anh, tôi có biết mình quan trọng với anh thế nào không?
Tôi gật đầu. Tôi biết chứ.
Anh hôn tôi lần nữa, lần này mạnh mẽ hơn. Thế rồi sau đó, lần đầu tiên trong đời tôi được nếm trải cuộc ân ái thực sự tuyệt vời đến khó tin.
Sáng hôm sau, đến văn phòng, Hillary ghé qua văn phòng tôi. Cô ấy hỏi buổi hẹn hò của tôi thế nào. Tôi nói là rất tuyệt vời. Cô ấy ngồi thụp ngay xuống một trong mấy cái ghế tiếp khách, đặt chai nước Poland Spring và chiếc bánh mì vừng lên bàn tôi. Cô ấy ngửa người ra sau, huých khuỷu tay đóng cửa phòng đánh rầm. Nét mặt Hillary hết sức nghiêm túc.
Hóa ra đúng là Marcus có chọn nhà hàng kiểu Ý không tên ở khu nhà anh ta thật. Chính nhà hàng đó tối qua chẳng hiểu vì lý do gì Hillary cũng đến. Cái thành phố này có đến mấy triệu người, thế mà ngẫu nhiên vào một buổi tối thứ Hai Marcus với Hillary lại ngồi cách nhau đúng hai bàn, ăn món mì ống ravioli hệt như nhau. Chào mừng đến với Manhattan, nơi đây còn chật chội hơn so với bạn từng nghĩ đấy.
“Điều duy nhất cậu không nói dối mình,” Hillary nói, lắc lắc ngón tay về phía tôi, “đó là Marcus có hẹn thật. Chỉ có điều không phải với cậu ta, cô nàng dối trá ạ – cho dù đứa con gái kia có cái miệng và cằm cũng giống cậu đấy.”
“Cậu giận à?”
“Không, không giận.”
“Vậy thì l
“Thứ nhất, mình bị sốc. Mình không nghĩ là cậu lại có thể lừa dối như thế.” Trong cô ấy có vẻ bị ấn tượng trước phát hiện đó. “Nhưng cũng thấy buồn vì cậu cảm thấy không thể tin ở mình. Mình cứ nghĩ rằng bạn thân nhất của cậu bây giờ là mình – chứ không phải cái đứa bù nhìn nào đó từ hồi phổ thông. Điều đó dẫn tới điểm thứ hai…” cô ấy nói có vẻ hiểu hết, chờ đợi tôi phá vỡ sự im lặng.
Tôi nhìn chiếc dập ghim, bàn phím, rồi lại nhìn dập ghim.
Trước kia đã bao lần tôi tưởng tượng ra cảnh mình bị lộ, người lật tẩy tôi luôn luôn là Darcy. Bởi vì, dù sao đi nữa, nếu bạn có để cho đầu óc suy nghĩ vẩn vơ thì sẽ toàn nghĩ đến những gì tệ hại nhất chứ không phải ở mức trung bình. Giống như kiểu bạn lo lắng cho bạn trai mình có thể gặp tai nạn khi lái xe trong tình trạng say xỉn – bạn sẽ không tưởng tượng ra là anh ta đâm vào cái thùng thư và bị rách môi đâu. Bạn sẽ hình dung những bông hoa lily bên cạnh cái quan tài để ngỏ cơ.
Tôi từng nghĩ đến cảnh Darcy bắt gặp tôi và Dex. Không phải kiểu bắt quả tang khi đang nằm trên giường không quần không áo – như thế là tưởng tượng quá xa vời, nhất là ở trong một khu nhà có người gác cửa – tinh vi hơn. Darcy bất ngờ ghé qua, và José cho cô ấy lên thẳng phòng tôi mà không báo tôi trước (chỗ này tự nhắc chỉnh mình: nhớ bảo ông ta đừng làm thế nhé). Tôi ra mở cửa, nghĩ rằng đó chỉ là người đưa đồ Trung Hoa với hộp đựng món xúp và trứng cuộn mang đến cho Dex và tôi, vì chúng tôi đói meo sau những lần phiêu lưu tình ái (nhắc nhở chính mình lần hai: luôn luôn phải nhìn qua lỗ trên cửa trước xem ai đến). Và cô ấy đứng đó, đôi mắt mở to thấy hết tất cả.
Nỗi kinh hãi khiến cô ấy không nói được gì hết. Cô ấy đi thẳng sau cảnh vừa trông thấy. Dex mặc chiếc quần đùi kẻ ô, lao ra hành lang và gào tên cô ấy, giống như Marlon Brando trong phim A Streetcar Named Desire.
Cảnh tiếp theo: Darcy đang xếp đóng đĩa CD vào mấy chiếc hộp cứng Claire hỗ trợ bên cạnh, đưa khăn giấy liên tục. Ít nhất thì Dex sẽ giữ lại tất cả những album của Springsteen, thậm chí cả album Greetings From Asbury Park mà ai đó đã tặng Darcy. Phần lớn sách vẫn ở nguyên chỗ cũ, vì lúc dọn đến thì Darcy có mang theo mấy quyển. Chỉ có vài cái bàn uống cà phê bóng bẩy bị mang đi.
Có lần tôi từng đọc được một điều – trớ trêu là nó lại viết ở một trong mấy tờ tạp chí của Darcy nếu có ngoại tình thì bạn phải quen với việc luyện tập hình dung ra cảnh mình bị bắt quả tang và hậu quả nghiêm trọng sau này.
Những hình ảnh ấy sẽ kéo bạn trở lại ngay với thực tế, khiến bạn suy nghĩ thật kỹ, giúp bạn nhận ra mình sẽ mất đi những gì. Tất nhiên bài báo đó đề cập đến chuyện ngoại tình vì những ham muốn thể xác thôi, nó không nói đến mối quan hệ tay ba của những người còn chưa có gì gắn bó với nhau mà nói đến những mối quan hệ đã gắn bó chung thủy.
Nhưng bài báo đó cũng đâu có viết người thứ ba là phù dâu chính trong đám cưới sắp tới của hai người. Rõ ràng hoàn cảnh của chúng tôi lúc này không giống với thể loại ngoại tình mà bạn hay thấy.
Dù sao đi nữa, tôi không biết chính xác mình sẽ cảm thấy thế nào nếu Darcy bắt gặp chúng tôi và tình bạn giữa tôi và cô ấy chấm dứt. Thực sự tôi không thể nghĩ đến điều đó.
Sự thật một trăm phần trăm là Darcy hoàn toàn không biết gì hết, cô ấy và Dex vẫn rất gắn bó với nhau. Và có thể là mọi chuyện sẽ vẫn tiếp tục duy trì như thế; họ sẽ kết hôn, cô ấy không bao giờ phát hiện ra sự thực về vụ ngoại tình của chúng tôi.
Còn Hillary thì lại là chuyện khác.
“Sao?” cô ấy hỏi.
“Sao cái gì”
“Thực sự tối qua cậu hẹn với ai? Thực ra thì ai đã gửi cho cậu thứ này?” Cô ấy chỉ vào những bông hồng.
“Một người khác.”
“Chết tiệt”
Tôi muốn nước bọt.
“Thôi được, cậu nghe này, mình đâu phải đứa trẻ con không biết gì. Cậu cãi nhau với Dex ở Talkhouse, lúc mình tới nơi thì cả hai đều ngậm miệng hến. Thế rồi hôm sau cậu rời Hamptons từ sớm, mặt mũi bí xị, giả vờ nói rằng có việc phải hoàn thành gấp – mình biết lịch làm của cậu rồi Rach ạ, ngày hôm qua cậu chẳng phải nộp cái gì hết. Và rồi những bông hoa này xuất hiệnô ấy trỏ vào lọ hoa hồng vẫn đang nở rộ. “Cậu nói đó là của Marcus, anh chàng mà cuối tuần vừa rồi nói chung là cậu đã bỏ rơi. Điều đó thật kỳ lạ, cho dù các cậu quyết định cứ từ từ mà tiến. Rồi cậu nói với mình có hẹn với Marcus, và mình thấy anh ta đi chơi mà không có cậu – mà đi với một cô gái khác!”. Cô ấy kết thúc bài trình bày chứng cớ với một nụ cười đắc thắng.
“Cô ta xinh chứ?” tôi hỏi.
“Người đàn bà đó ấy hả?”
“Ừ. Đối tượng hẹn hò của Marcus.”
“Thực ra thì có, cô ta cũng hấp dẫn đấy, cứ làm như cậu quan tâm không bằng. ”
Cô ấy nói đúng – tôi chẳng quan tâm.
“Bây giờ đừng có đánh trống lảng nữa mà hãy trả lời thẳng vào điểm chính đi,” cô ấy nói .
“Điểm chính nào?”
“Rachel!”
“Tất nhiên là như thế thì tệ thật,” tôi nói, và lần nữa không chịu thú nhận.
“Rachel. Cậu nghĩ mình định kể cho ai đây chứ? Mình là bạn cậu chứ không phải bạn Dracy. Khỉ thật, mình còn chẳng ưa cô ta đến thế đâu…”
Tôi cầm chiếc hộp để băng dính lên, kéo ra một đoạn khoảng năm phân rồi cầm giữa ngón trỏ và ngón cái. Chẳng hiểu tại sao lời thú nhận này lại khó hơn lúc nói cho Ethan biết. Có lẽ bởi vì phải đối diện trực tiếp. Có lẽ vì trước kia cô ấy chưa từng phải liều lĩnh như Ethan.
“Thôi được rồi.” Hillary thử lại lần nữa. ” Vậy để mình nói hộ, còn cậu chỉ việc gật đầu thôi.” Giọng cô ấy nghe như lời bà mẹ nói với đứa con nhỏ.
Tôi lo lắng nghịch nghịch dải băng, cuốn quanh ngón tay cái. Cô ấy sắp sửa nói ra hết, và tôi có hai lựa chọn – thừa nhận hoặc là chối bỏ. Thừa nhận thì sẽ nhẹ hẳn người. Chối bỏ thì phải cần đến vẻ mặt phẫn nộ cho phù hợp với hoàn cảnh, và một loạt những câu kiểu ” Sao cậu có thể nghĩ như vậy được? cậu có điên không đấy?”, vân vân. Mà tôi thì chả có lòng dạ nào để nói một tràng như thế.
“Dex đang lừa dối Dracy”, cô ấy nói, “để đến với cậu.”
Trúng phóc.
Tôi ngẩng lên nhìn cô ấy, sau đó tôi chỉ gật một chút xíu, đầu tôi hầu như không hề cử động.
“Mình biết mà!”
Tôi đang cân nhắc có nên bảo với cô ấy rằng mình không muốn nói chuyện đó, nhưng thật sự ra thì tôi lại muốn. Tôi muốn cô ấy nói với tôi rằng tôi không phải một kẻ tồi tệ. Tôi muốn cô ấy nói rõ hơn nữa vể cái điều lúc trước cô ấy từng tuyên bố, rằng tôi hợp với anh ấy hơn Dracy. Vì trên hết, tôi chỉ muốn nói về Dex thôi.
“Tất cả những chuyện này bắt đầu từ lúc nào?”
“Đêm tổ chức tiệc sinh nhật mình.”
Cô ấy nhìn chằm chằm lên trần nhà trong giây lát rồi gật đầu như thể mọi thứ giờ thì mọi thứ đã rõ ràng rồi. “Được, cậu bắt đầu kể từ đầu đi. Đừng có bỏ qua chi tiết nào đấy.” Cô ấy ngồi ngay ngắn trên ghế và bẻ một miếng bánh mì.
“Lần đầu tiên mình ngủ với anh ấy không phải là cố ý”.
“Lần đầu tiên? Cậu ngủ với anh ta rồi à? Nhiều lần?”
Tôi nhìn cô ấy.
“Xin lỗi, tiếp tục đi. Chỉ là mình không thể tin nổi điều đó!”
“Được rồi. Đúng là vào hôm sinh nhật mình, hai bọn mình về sau cùng… bọn mình đi uống với nhau vài li, rồi chuyện này dẫn đến chuyện khác, và bọn mình ngủ với nhau ở nhà mình. Chuyện đó không phải là có chủ tâm. Ý mình muốn nói là, cả hai đều say. Mình say
“À, mình nhớ rồi. Tối đó cậu hơi xỉn thật.”
“Ừ đúng vậy. Nhưng cái hay là Dex bảo anh ấy say đến mức đó.” Chi tiết này không chỉ đẩy trách nhiệm sang phía anh ấy mà đồng thời còn khiến cho cuộc ngoại tình này có nghĩa lý hơn ngay từ đầu.
“Vậy là anh ta… gì ấy nhỉ… anh ta lợi dụng cậu à?”
“Không! Ý mình không phải như vậy … mình biết lúc đó mình đang làm gì chứ.”
“Được rồi.” Cô ấy ra hiệu bảo tôi nói tiếp.
Tôi kể với cô ấy về chuyên lúc tỉnh dậy vào sáng hôm sau, lời nhắn của Dracy gọi lúc rối loạn, nỗi sợ hãi của hai chúng tôi, và chuyện Dexter dùng Marcus làm chứng cớ ngoại phạm của mình. “Thế thôi,” tôi nói.
“Cậu bảo thế thôi nghĩa là sao? Rõ ràng không phải vậy rồi.” Cô ấy liếc về phía lọ hoa của tôi một cái đầy ẩn ý.
“Ý mình là, lúc đầu thì thế thôi. Cả hai đều hối hận và…”
“Hối hận đến mức nào?”
“Thì hối hận chứ sao, Hillary! Tất nhiên là thế rồi!” Về phần mình, tôi nhớ lại ngày đầu tiên đó, nhớ lại mình hoàn toàn không hề cảm thấy tội lỗi gì cả, “Vậy đấy. Mình nghĩ, mọi chuyện như thế là hết rồi.”
“Nhưng anh ta thì không nghĩ thế, đúng không?”
Tôi cẩn thận lựa chọn câu chữ và nói với cô ấy về chuyện hôm thứ Hai anh ấy gọi điện cho tôi, vể những gì anh ấy đã nói. Về tất cả những gì xảy ra ở Hamptons. Về nụ hôn đầu của chúng tôi khi cả hai đều tỉnh táo. Nụ hôn thay đổi tất cả. Về lần đầu tiên tôi thực sự ngủ với anh ấy.
Cô ấy cắn một miếng bánh to nữa. “Vậy đây là… gì ấy nhỉ? Chỉ là chuyện xác thịt thôi à? Hay là cậu thích anh ta thật
“Mình thích anh ấy thật,” tôi nói.
Cô ấy nghĩ ngợi. “Vậy anh ta sẽ hủy bỏ lời đính hôn chứ?”
“Bọn mình chưa nói đến điều đó.”
“Sao có thể chưa nói được? Khoan đã – có phải lúc ở Talkhouse hai người cãi cọ chuyện đó không?”
Tôi nói với cô ấy rằng không phải thật sự bọn tôi cãi cọ, mà là vì bực bội chuyện anh ấy ân ái với Dracy. Vì thế mới có hoa hồng.
“Được rồi. Vậy nếu anh ta hối hận vì mình đã ngủ với vợ chưa cưới thì có vẻ anh ta đang manh nha có ý định chia tay với cô ta, đúng không?”
“Mình không biết. Bọn mình thật sự chưa bàn đến chuyện đó.”
Trông cô ấy có vẻ không hiểu gì. “Thế thì khi nào?”
“Bọn mình đã nói là để đến mồng bốn tháng Bảy.”
“Sao lại là lúc đó?”
“Lựa chọn ngẫu nhiên ấy mà. Mình cũng chẳng biết nữa.”
Cô ấy hớp ngụm nước. “Cậu thực sự nghĩ là anh ta sẽ bỏ cô ấy chứ?”
“Chẳng biết. Mình thậm chí còn không biết mình có muốn điều đó nữa không.”
Cô ấy nhìn tôi đầy sửng sốt.
“Cậu đang quên mất một điểm quan trọng trong chuyện này rồi, Hillary ạ. Darcy là người bạn lâu năm của mình. Và mình là phù dâu chính trong lễ cưới cô ấy.”
Cô ấy đảo tròn mắt. “Chi tiết quá nhỉ
“Chỉ là cậu không thích cô ấy.”
“Trên đời này cô ta đâu phải người mình yêu mến gì, nhưng Darcy không phải là điểm chính ở đây.”
“Mình thì nghĩ cô ấy là điểm chính đấy. Cô ấy là bạn mình. Vả lại, dù không phải bạn mình đi nữa, dù cô ấy là một người phụ nữ xa lạ nào đó, cậu nghĩ là mình có thể đương đầu với hậu quả do việc này gây ra chắc? ”
Tôi tự hỏi sao lại mẫu thuẫn với chính mình như vậy. Cô ấy ngồi thẳng lên và nói chậm rãi. “Thế giới này không phải cứ trắng đen rạch ròi như thế đâu, Rachel.
“Chẳng có nguyên tắc đạo đức nào là tuyệt đối cả. Nếu cậu ngủ với Dex hoàn toàn chỉ để cho vui thì có lẽ mình cũng lo lắng đến hậu quả cậu gây ra đấy. Nhưng cậu có tình cảm với anh ta. Điều đó không biến cậu thành một kẻ xấu xa.”
Tôi cố ghi nhớ lời cô ấy đã nói. Chẳng có nguyên tắc đạo đức nào là tuyệt đối. Điều này hay đây.
“Nếu chuyện này đổi ngược,” cô ấy nói tiếp, ” thì Darcy sẽ chẳng lâu la gì mà làm ngay thôi.”
“Cậu nghĩ thế à?” tôi hỏi, thầm nghĩ về điều đó.
“Cậu thì không chắc?”
“Có lẽ cậu đúng,” tôi nói. Dù sao Darcy toàn quen với chuyện được nhận thôi mà. Tôi cho đi, còn cô ấy nhận. Từ trước mọi thứ đều diễn ra như thế.
Cho đến bây giờ,
Hillary mỉm cười và gật đầu, “Cậu cứ thế mà làm.”
Cũng gần như những gì Ethan đã nói. Thế là tôi được hai phiếu, còn Darcy chẳng có gì.
“Mình sẽ tiếp tục gặp anh ấy, cố được chừng nào thì cố. Để rồi xem chuyện gì sẽ đến,” tôi nói, nhận ra rằng “rồi xem chuyện gì sẽ đến” là cách nói của tôi cho câu “cứ thế mà làm”.