Xuất Sao

Chương 12


Đọc truyện Xuất Sao – Chương 12

Lộ kiến bất bình (1) – Ta ngưỡng mộ vương gia đã lâu.

Thiên hạ này, người dám tự xưng là cữu cữu của Nam Cương vương chỉ có một người: Huống Chiếu của Huống gia, một trong thủ lĩnh sáu bộ mà thôi.

Tịch Đình Vân mặt không chút biểu cảm theo sau Hoắc Quyết lên thuyền. Sau khi trải qua những việc như thích sát trên sông, Bình Chủ dâng tiền…, y tất nhiên không ngây thơ đến nỗi cho rằng quan hệ giữa các bộ của Nam Cương hòa thuận như một nhà. Nếu như những lời Bình Chủ nói là đúng, vậy thì vị gia chủ của Huống gia này với Nam Cương vương phủ minh tranh ám đấu như lửa với trà, xuất hiện vào lúc này, tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên.

Huống Chiếu khoảng ba mươi mấy tuổi. Trán rộng, cằm hẹp, hai gò má đầy đặn, màu da như màu đào chín, trong trắng có đỏ, có chút mùi son phấn, ngay cả lúc nói chuyện cũng toát ra từng luồng từng luồng hương thơm. “Ngoại sanh ngoan, mau gọi cữu cữu xem nào, hai năm không gặp trông có vẻ vẫn khỏe mạnh quá nhỉ.” (Ngoại sanh: cháu ngoại gọi mình là cậu.)

Hoắc Quyết vốn đi phía trước, nhìn thấy tay Huống Chiếu đang vươn ra, lập tức vụt lướt người về phía sau Tịch Đình Vân.

Tịch Đình Vân nhìn chăm chăm vào hai hàm răng trắng lóa mắt đang lộ ra của Huống Chiếu, chỉ có thể gượng gạo ôm quyền.

Huống Chiếu không để bụng, thu tay lại, đáp lễ: “Ta lại không hề biết Văn sư gia của Thiên Cơ phủ lại là bạn tốt của A Quyết đấy.”

Văn Tư Tư trên danh nghĩa mang danh là sư gia của Thiên Cơ phủ, thực tế lại là nhân vật số hai Thiên Cơ phủ, Huống Chiếu biết được diện mạo của hắn cũng không phải việc đáng ngạc nhiên. Tịch Đình Vân không phủ nhận cũng không khẳng định, nói: “Ta ngưỡng mộ vương gia đã lâu.”

Huống Chiếu cười nói: “A Quyết thành danh mới chỉ là chuyện của hai năm trước, không ngờ kinh động đến cả Thiên Cơ phủ.”

Tịch Đình Vân ha ha cười một cái, “Vương gia thiếu niên anh hùng, nhất cử nhất động tất nhiên cả thiên hạ đều quan tâm.”

Huống Chiếu hết sức tán đồng, gật đầu nói: “Tỷ tỷ ngày hôm đó xuất giá gặp được A Quyết, ta đã biết nó tuyệt đối không phải người tầm thường. Đáng tiếc, hiện giờ tỷ tỷ không rõ tung tích, tỷ tuy không có con nối dõi, nhưng vẫn luôn coi A Quyết như con mình sinh ra, nếu như có thể nhìn thấy thành tựu của A Quyết như hiện nay, nhất định sẽ vui mừng không thôi.”

Hoắc Quyết đột nhiên hừ lạnh một tiếng, không nặng không nhẹ, vừa đủ để hai người đang trò chuyện nghe rõ mồn một.

Huống Chiếu làm như không nghe thấy, cười ha ha, làm động tác mời, “Trên thuyền đã chuẩn bị ít rượu đạm bạc, xin hãy nể mặt.”

Tịch Đình Vân lúc đi vào phía trong cố ý đi chậm lại một chút, Hoắc Quyết quả nhiên lại chạy lên phía trước.

Trong khoang thuyền, trải thảm da cáo, đặt bàn làm từ gỗ tử đàn, đốt hương long diên (long diên: nước dãi rồng), rèm cửa ngọc trai, nhã nhặn mà không mất đi vẻ hoa lệ.


Mỹ nhân mặc cung trang nối bước đi vào, đầu cúi gối khuỵu, hai tay bưng khay làm từ ngọc đen. Trên khay, ly rượu bạch ngọc, bình rượu bạch ngọc trắng sáng như tuyết, hương thơm của rượu phảng phất toát ra từ miệng bình, khiến cho người ta ngửi thấy đã thèm.

Ngay cả Tịch Đình Vân vốn không phải người ham thích rượu, cũng cảm thấy miệng lưỡi khô rát.

Huống Chiếu tự tay rót rượu, “Đây là hảo tửu của Nam Cương, gọi là Tỷ muội hoan, cũng có điểm tuyệt diệu tương tự như Nữ nhi hồng, chỉ là rượu này là do tỷ muội của tân nương cất, vừa là chúc phúc cho tân nương được gả cho một lang quân như ý, vừa là cầu mong cho bản thân cũng sớm có ngày tìm được chốn về như tân nương vậy. Người ta vẫn nói gái ngoan không gả hai lần, do vậy mỗi một thiếu nữ chỉ có thể cất một vò rượu như thế này, cực kỳ quý giá. Nghe nói trong rượu còn trộn lẫn một ít hương diên của thiếu nữ (diên: nước bọt), cực kỳ thanh liệt hương thuần (rượu mát, thanh, thơm, lại nồng), mời Văn công tử thưởng thức.”

Tịch Đình Vân cúi đầu nhìn rượu, mang theo nét cười, nói: “Huống thủ lĩnh quả thật rất có diễm phúc.”

Huống Chiếu nói: “Diễm phúc gì chứ, chỉ là nhờ vào gia tài mà thôi, không như A Quyết tuổi nhỏ mà đã làm được việc lớn, vị cao quyền trọng, nữ tử nguyện chết vì nó cộng lại có thể lấp đầy cả sông Thanh Hoa ấy chứ. Nói ngay con gái nuôi A Thiểu của ta, từ nhỏ đã cao ngạo, nhưng nhìn thấy A Quyết rồi thì liền ngoan ngoãn như mèo vậy, đáng tiếc a, tướng mạo hơi bình thường một chút, không thể so được với Họa Cơ cô nương phong hoa tuyệt đại, tài nghệ vô song.”

Lời vừa nói dứt, thuyền liền khẽ chấn động.

Huống Chiếu chau mày: “Chuyện gì vậy?”

Mỹ nhân mặc cung trang run rẩy chạy vào, “Đại nhân, A Thiểu tiểu thư quăng móc câu mắc vào đuôi thuyền, đang đạp lên dây thừng để đi lên.”

“Hồ nháo!” Huống Chiếu vừa đứng dậy, liền nghe thấy một giọng nói thanh thúy kêu lên: “Ai hồ nháo?”

Thái độ Huống Chiếu mềm đi một chút, hết cách nói: “A Thiểu, không phải con đã hứa với mẹ con ở nhà ngoan ngoãn học thêu thùa hay sao?”

Sau tấm rèm ngọc trai thấp thoáng một bóng người, nhưng lại chưa bước ra, chỉ cách tấm rèm, cười khanh khách: “Con cũng có hứa là học bao lâu đâu.”

Huống Chiếu nói: “Mẹ con sẽ tức giận đấy.”

A Thiểu nói: “Mẹ sẽ chỉ giận cha thôi.”

Huống Chiếu cười khổ.


“A Quyết ca ca,” Giọng nói của A Thiểu đột nhiên dịu dàng như mật, “Một năm mười tháng mười ba ngày không gặp rồi, huynh có nhớ muội không?”

Một người con gái đếm đến từng ngày hai người xa cách một cách rõ ràng như vậy, có thể thấy đã khắc sâu hình ảnh người con trai đó vào lòng, ngay cả Tịch Đình Vân cũng không thể không động dung.

Hoắc Quyết nghiêng đầu, như thể đang nhìn tấm rèm ngọc trai.

Chuỗi minh châu khe khẽ lay động, thầm lặng biểu đạt tâm tình muốn gặp người mình thương mà cố giữ gìn phép tắc của người con gái.

Hoắc Quyết cuối cùng cũng mở miệng hỏi: “Cô là ai?”

Tấm rèm lanh canh vang lên, một thiếu nữ minh mị như hoa chống nạnh đi ra, tuy rằng không bằng Họa Cơ phong tình vạn chủng, nhưng cũng rất yêu kiều đáng mến, “Hoắc Quyết, huynh không có lương tâm!”

Hoắc Quyết lười biếng nói: “Ta cũng không phải nương của cô.” (Hoắc Quyết chơi chữ)

A Thiểu chuyển động nhãn châu, đột nhiên cười lên: “Nếu như cô cô còn, cô cô nhất định sẽ bảo huynh rất xinh đẹp.”

Sắc mặt Hoắc Quyết sa sầm.

Huống Chiếu làm dịu không khí, nói: “Được rồi, hai đứa không gặp là nhớ nhau, cứ gặp rồi là lại cãi cọ, khiến người ta phát đau đầu.”

“Ai nhớ chứ.” A Thiểu ngồi sát bên Hoắc Quyết, đưa tay cướp lấy chén rượu ở trước mặt hắn, “Không được phép uống rượu nữ nhân khác cất.”

Hoắc Quyết nhìn về phía Huống Chiếu, “Chốc nữa ta xuống thuyền.”

Huống Chiếu nói: “Đi đâu, ta tiễn ngươi.”


Hoắc Quyết nói: “Chỗ mà ông không đi.”

Huống Chiếu buồn bã nói: “Sau khi tỷ tỷ mất tích, chúng ta đã lâu rồi không qua lại, xa lạ rồi, ngay cả chuyện ầm ĩ như tranh chấp giữa ngươi và Na Phi Long cũng biết muộn như vậy. Nếu như sớm hơn một chút, nào có để các ngươi náo loạn đến mức độ này.”

Hoắc Quyết nói: “Ông muốn xin cho hắn?”

Huống Chiếu mặt chảy ra, nói: “Ngươi là ngoại sanh của ta, hắn chặn sông giết ngươi, ta muốn đòi mạng hắn còn không kịp, sao có thể cầu xin giúp hắn được!”

Câu trả lời như vậy lại khiến Tịch Đình Vân có chút ngạc nhiên. Lúc trước y nghe những lời Bình Chủ nói, cho rằng Huống Chiếu và Nam Cương vương phủ quan hệ không tốt, gặp phải chuyện như vậy, cho dù không phải thấy rơi xuống giếng còn ném đá thì cũng là bàng quan, không giúp đỡ, nhưng nghe ngữ khí của Huống Chiếu, lại giống như đang đứng về phía Hoắc Quyết?

Hoắc Quyết vẫn không có thái độ gì, chỉ im lặng chờ đợi những câu tiếp theo.

Huống Chiếu nói: “Ai~, chỉ trách ta nhận được tin quá muộn, nhưng ngươi cứ yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ không để yên như thế đâu. Ta đã mời những thủ lĩnh khác của sáu bộ tụ hội ở Tỏa Cầm sơn trang, nhất định cần phải nói rõ với ngươi.”

Hoắc Quyết trầm mặc rất lâu, mới hỏi: “Lúc nào?”

Huống Chiếu nói: “Ngày mười tám tháng sau.”

Hoắc Quyết đứng dậy đi ra ngoài.

“Huynh đi đâu đó?” A Thiểu vô thức nắm lấy tay hắn, nhưng ngay cả một góc áo cũng không nắm được.

Hoắc Quyết hồng y như mây, trong nháy mắt đã lướt đi mấy xích, bước ra ngoài thuyền.

Tịch Đình Vân ôm quyền hướng về Huống Chiếu: “Cáo từ.”

Huống Chiếu nói: “A Quyết tuổi còn nhỏ, thỉnh thoảng cũng có lúc trẻ con, bạn bè của nó không nhiều, khó mà quen biết được một người như Văn huynh đệ, vẫn xin chăm sóc nó nhiều nhiều.”

Tịch Đình Vân nói: “Huống thủ lĩnh khách sáo rồi. Vương gia võ công cao cường, tính cách lại hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, cả quãng đường, người được chiếu cố là tôi mới phải.”

Huống Chiếu ha ha cười, nói: “Như vậy thì ta yên tâm rồi.”

Hắn tiễn một đoạn, nói nói cười cười với Tịch Đình Vân, không khí hết sức hòa hợp. Đến trên bờ, một đứa trẻ có dáng vẻ mục đồng dắt theo hai con ngựa một trắng một đỏ lặng lẽ đứng một bên.


Hoắc Quyết bực mình nhìn Tịch Đình Vân, như thể đang trách y đi quá chậm chạp.

Tịch Đình Vân chỉ có thể nhanh lên vài bước, vừa đến bên cạnh, liền nhìn thấy A Thiểu đột nhiên nhảy lên lưng ngựa trắng, cười hi hi với Hoắc Quyết nói: “A Quyết ca ca, huynh muốn đi đâu, ta cũng đi cùng!”

Hoắc Quyết quay đầu nhìn chằm chằm Huống Chiếu.

Huống Chiếu vốn định giả vờ không nhìn thấy cho xong chuyện, nhưng bị nhìn như vậy, muốn đứng ngoài cuộc cũng không được, chỉ có thể gạt nhẹ, nói: “A Thiểu, xuống ngựa!”

A Thiểu nói: “Con muốn đi cùng A Quyết ca ca.”

Huống Chiếu nói: “A Quyết ca ca có chính sự cần phải làm.”

A Thiểu đáp: “Con có thể giúp A Quyết ca ca.”

“Lại hồ nháo.”

Hai người nói qua nói lại, không nhanh cũng không chậm.

Tịch Đình Vân nhìn ra một số điều. Rất rõ ràng, A Thiểu to gan với Hoắc Quyết như vậy nhất định có hơn một nửa là xuất phát từ sự ngầm đồng ý của Huống Chiếu, nghĩ lại, việc cô ta lên thuyền chắc cũng đã được sắp xếp từ trước, nếu không làm gì có thể trùng hợp nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến như thế.

Hoắc Quyết đột nhiên nâng thương tấn công về phía A Thiểu.

A Thiểu kinh ngạc, nhưng không né không tránh.

Hoắc Quyết rung cổ tay một cái, cán thương đập nhẹ vào vai A Thiểu, đánh cô ngã xuống.

A Thiểu ngã xuống đất, tứ chi giơ lên trời, thảm hại không chịu nổi, lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, chỉ ngây ra nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Quyết, đến lúc Huống Chiếu kinh hô một tiếng, mới oa một tiếng khóc ầm ĩ.

Hoắc Quyết cũng không thèm quan tâm, tự ý lên ngựa, một tay cầm thương, một tay nắm dây cương, chạy về phía trước.

Hắn cưỡi ngựa đỏ, ngựa trắng mà A Thiểu “nhường cho” tất nhiên sẽ trống. Tịch Đình Vân nhìn theo bóng dáng Hoắc Quyết rời đi, lại nhìn A Thiểu đang ngồi trên mặt đất khóc lóc náo loạn không thôi, ngượng ngùng ôm quyền hướng Huống Chiếu, mới phi thân lên ngựa, lên tinh thần đuổi theo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.