Đọc truyện Xuân Yến – Chương 93
Tống Hữu Nhân nói với cô, Khánh Trường. Khi học được cách yêu bản thân, tin tưởng bản thân, cô sẽ biết cách yêu người khác, tin tưởng người
khác. Cho dù họ ở bên cạnh hay xa xôi. Mối quan hệ của cô với họ đã kết
thúc hay vẫn kéo dài. Sự vật bên ngoài đang biến động vô thường, thay
đổi, phá hủy, tổn hại. Con người lại là máu thịt, càng dễ rữa nát hơn.
Chỉ có tin tưởng, chỉ có tình yêu xuất phát từ đáy lòng là vững vàng ổn
định. Bất kể khi nào ở đâu, bên người ra sao. Có được tình yêu và lòng
tin, sẽ có được trường cửu.
Anh lại nói, cô là một phụ nữ mẫn
tiệp, tinh thần phong phú, tình cảm mạnh mẽ thuần thành, đáng lẽ phải là báu vật của đàn ông. Nếu anh ta đủ kiên nhẫn và thấu hiểu thì sẽ ở được bên cô dù phải sống trong một gian phòng chật hẹp hay sóng bước đi khắp thế gian. Đáng tiếc, Hứa Thanh Trì không phải là người có phúc hưởng
thụ quá trình đó. Anh ta không theo kịp bước chân cô, không thể chạm đến chiều sâu tâm hồn cô. Đây là quan điểm của tôi trên tư cách đàn ông,
không phải là chẩn trị chuyên ngành. Con đường tình yêu của cô đã được
định sẵn là trắc trở, không xuôi chèo mát mái như các cô gái khác. Đây
là số phận. Lý thuyết định mệnh cũng có cái lý của nó đấy.
Cứ
như vậy, cô nói với anh, anh nói với cô, mãi cho đến khi cô cảm thấy tất cả các chi tiết và cảm nhận đều đã sạch bong, không nặn ra được câu
chuyện nào liên quan đến Thanh Trì nữa.
Cuối cùng, cô đã hết
chuyện để kể. Chỉ thường dẫn đi uống trà Trung Quốc, cùng anh pha trà
thưởng trà. Lại cùng anh học thư pháp, hai người luyện chữ trên hiên, mô phỏng các bức dập bia thanh cao tao nhã. Ngoài vườn trồng oải hương,
bạc hà, hương thảo, bách lý hương, nguyệt quế, cũng trồng cả cà chua,
đậu tương, đậu phộng, củ cải. Một năm bốn mùa, trồng trọt và thu hoạch
các loại rau quả tương ứng. Anh thích nhà bếp, say sưa làm món ăn Âu, có một căn bếp rộng đẹp, thiết bị hiện đại đầy đủ. Cùng nấu nướng. Cùng ăn tối. Hai tiếng đồng hồ của họ dần dần kéo dài thành cả buổi chiều, lao
động, nghỉ ngơi, bầu bạn cùng nhau trong vườn.
Cho đến một hôm, Khánh Trường nhận ra, anh không còn coi cô là bệnh nhân của anh nữa.