Đọc truyện Xuân Yến – Chương 17
Cô chọn chiếc váy
bồng mặc hôm gặp lần đầu, thì phát hiện hai năm qua thân thể không còn
như trước nữa. Kéo lên đến ngực đã chật căng, không làm sao kéo cao hơn
được. Tháo bỏ áo lót, giằng chiếc váy thật mạnh, nghe roẹt một tiếng rát tai, đường may bên eo trái đã tuột chỉ. Lấy kim ra viền mép rách, bất
chấp đường khâu thô thiển như khâu vết thương, cứ thế mặc vào. Đi qua
lối nhỏ trong vườn hoa, hái một bông dành dành trắng thơm nức cài lên
tóc. Cô nhận ra mình đang vô thức bắt chước Trinh Lượng. Cầm Dược lái
một chiếc xe việt dã tàn tạ không hiểu móc ở đâu ra, râu ria chưa cạo
sạch, vẻ mặt uể oải. Nhưng vẫn có ý thức mặc sơ mi trắng giặt là sạch,
dù tay áo xắn lên cẩu thả. Trước đây đưa họ ra tiệm ăn Tây, ông cũng mặc sơ mi. Cô thầm cảm động, không nghi ngờ gì nữa, ông muốn đối xử với cô
như với một phụ nữ trưởng thành.
Ông nói, mình tranh thủ ăn bữa cơm đơn giản, rồi tôi chở em lên núi. Chắc em sẽ thích cảnh đêm trên ấy.
Họ ăn mì ở một tiệm mì dưới chân núi. Nằm sâu trong con đường mòn chạy ra
rìa quốc lộ, bên một rừng trúc xanh. Vén rèm vải hoa xanh lên, bước vào
cửa tiệm trang trí bằng trúc diện tích nhỏ hẹp phong cách chân chất. Hai người trông quán hơn năm mươi tuổi, đàn ông làm mì, đàn bà chạy bàn.
Nồi chảo, bát sứ to, nước sôi, mì chần. Uống một cốc trà kiều mạch nóng
hôi hổi, mì đã nấu xong bưng lên. Là mì kiều mạch với rau rừng tươi đúng mùa. Ông rất giỏi phát hiện những bí ẩn mới mẻ, rồi gắng công khám phá. Cô nghĩ, ông tìm được cô với Trinh Lượng chính là theo cách đó. Ông
biết cái gì là đẹp, đồng thời sẵn lòng tiêu hao đời mình cho cái đẹp ấy.
Cô ăn một bát mì, trán và cổ lấm tấm mồ hôi, chân tóc rịn ướt, đôi má hồng tươi. Ông ngồi bên cô, châm một điếu thuốc, dưới ánh đèn lù mù, tóc lốm đốm bạc, mắt nheo nheo cười, ngắm chiếc váy sa chật nứt tuột chỉ trên
người cô, không nói năng gì. Cô trang điểm vẫn vụng về như bấy nay. Viền mắt nhoe nhoét, môi tô lấm lem, trán trát phấn trắng xóa. Cô có khuynh
hướng chọn lựa những thứ sai sót khiếm khuyết, cho rằng như thế là một
kiểu đẹp.
Ông nói, thế này thì về sau khó tìm được người tương xứng với em lắm.
Cô hiểu ám chỉ của ông, bèn nói, em không cần tương xứng, cũng không cần
người ta yêu em, hai người ở bên nhau mệt lắm. Đây là câu trả lời nghiêm túc của cô.
Ông nói, tùy từng đối tượng. Có lúc khó, có lúc dễ,
phải xem người mình gặp là ai, nhưng muốn tìm được người ngang hàng và
xứng đáng đúng như ý mình thì nan giải.
Trước đây em cho rằng ông và Trinh Lượng xứng đôi, nhưng hai người ở bên nhau cũng khó khăn quá.
Tôi và cô ấy tương đồng về bề ngoài, nhưng nội tâm lại hướng đến những điều khác hẳn. Hai bên không thể bù trừ cho nhau được. Mà không bù trừ thì
không thể đứng vững và bình đẳng.
Hai người có yêu nhau không?
Yêu chứ. Nhưng yêu không có nghĩa có thể sống bên nhau. Sự thật thì tôi và
cô ấy không thể chung sống với bất cứ ai được. Bây giờ cô ấy sống với
em, nhưng một ngày kia em sẽ rời xa cô ấy. Cất bước một mình. Cuối cùng
rồi em sẽ phải làm như vậy.
Em đi đâu?
Đi đến một nơi rất xa. Bên kia bán cầu chẳng hạn, tít tận đầu bên kia.
Ông ở đâu?
Tôi không thể rời bỏ Lâm Viễn. Thật ra thì, tôi chưa bao giờ lìa xa nó. Ông nói, tôi không thích viễn hành. Tôi có thể tưởng tượng đến cuộc sống ở
nơi khác, nhưng không hứng thú tìm hiểu. Nếu em nắm rõ thời gian và biết cấu trúc cơ bản của cuộc sống lẫn hình thức biểu hiện của tự nhiên, thì việc duy nhất em muốn làm không phải là đi xa mà là chung sống êm ấm
với bản thân. So với dặm dài viễn xứ sang châu Phi xem hươu cao cổ và
voi, thì tôi muốn ở quê nhà uống rượu thổi sao hơn.
Hai người bên nhau, vui vẻ dễ chịu, vì sao không thể bầu bạn chăm lo cho nhau, cùng
sinh con đẻ cái, cùng già đi, không xa không lìa cho đến khi chết.
Không, không. Ông lắc đầu, có một số người làm được. Một số người không. Nó
không dính dáng gì đến yêu đương. Hai chuyện khác nhau đấy. Loài người
thường ảo tưởng về tình yêu. Đối với chúng ta, yêu là bông sen trắng
tinh khiết hiếm hoi, nở trong một cái ao như pha lê mà đôi người tình cờ tìm thấy khi dấn thân vào cánh rừng âm u tăm tối của cõi mộng. Em nên
biết, không thể đưa tay ra hái. Cuộc sống của chúng ta dung tục tan nát, chẳng mấy khi có mối kì ngộ như thế, đừng nên chiếm hữu nó cho hiện
thực, càng không thể ảo vọng nó ổn định vững bền.
Lẽ nào chúng ta không cần một người bầu bạn, không cần có được tình cảm ư?
Cần. Nhưng không phải là đi chiếm hữu. Thật ra em cũng biết, mẹ em, điều mà
cô ấy muốn có nhất là một luận chứng tình yêu. Cô ấy lựa chọn chế tạo,
phá hủy, gánh vác, về bản chất cô ấy là người sáng tạo. Mẫu người này
tồn tại là để duy trì và bảo vệ trật tự sâu xa cơ bản của vũ trụ, họ
không tồn tại vì thế tục, mẹ em là người như thế đấy. Tôi chẳng qua chỉ
là một người đàn ông tầm thường, chuyên lao mình vào những trò chơi cõi
trần, biết rõ mình yếu đuối và tham lam. Tôi là kẻ hành lạc chớp nhoáng.
Ông lại nói, mỗi một thời khắc, tôi đều thử thuyết phục bản thân mình, cho
dù một phút nữa sẽ chết, cho dù nhân sinh đầy rẫy nuối tiếc, tan tành,
đau khổ, thất bại, cũng đừng bỏ lỡ kẻo rồi hối hận. Tôi yêu cô ấy sâu
sắc. Nên đành là phân ly. Bây giờ em còn nhỏ, chưa thể hiểu được. Một
ngày kia em sẽ biết thôi.