Xuẩn Xuẩn Dũ Động

Chương 16: Khoảng cách


Đọc truyện Xuẩn Xuẩn Dũ Động – Chương 16: Khoảng cách

Bànng Suất từ khi đến thành phố nhỏ này trong đầu hoàn toàn luôn nung nấu ý định Đông Sơn tái khởi (nghĩa hệt như câu thành ngữ ‘thua keo này bày keo khác’ của mình đó.), tự nhiên không còn thời gian nghỉ ngơi, hiện tại tiệm massage dần đi vào quỹ đạo, tuy tiền kiếm được cũng không bao nhiêu nhưng Bàng Suất cũng không cần quan tâm lắm. Những ngày tháng căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng một chút, Bàng Suất chợt hoài niệm cuộc sống tạm bợ vô ưu vô lo trước kia.

Lúc đó, ba của Bàng Suất vẫn là một người sống tạm bợ, là một người khá nổi ở khu Thiết Đông, không có việc gì làm thì dẫn chó săn đi chơi, rồi quay video, cũng vì ông không làm việc đàng hoàng nên mới gặp được mẹ của Bàng Suất. Mẹ của Bàng Suất xinh đẹp có tiếng, người theo đuổi bà không ít, nhưng mà bà lại hết lần này đến lần khác ngắm trúng ba của Bàng Suất, mặc kệ người nhà phản đối, bà vẫn lựa chọn ông.

Sự thật chứng minh, mẹ của Bàng Suất quả thật rất có mắt nhìn người, sau khi kết hôn không lâu, ba của Bàng Suất trở nên chín chắn, một lòng một dạ muốn kiếm tiền, sau khi có tiền rồi ông đối xử với bà lại càng tốt, câu mà ông thường nói với bà nhất chính là: “Bà xã, em muốn mua gì thì cứ mua, anh kiếm tiền là để em tiêu.”

Người ta thường bảo rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột sẽ lại đào hang, là người một nhà thì tính cách không khác gì nhau. Lúc đó Bàng Suất mới 13,14 tuổi, mỗi ngày đều kéo Chúc Khải đến trường khác quậy tưng bừng, thấy người ta bắt đầu nổi cáu thì xách đít chạy, gặp trúng bé gái xinh đẹp nào thì chặn người ta lại gạ gẫm tán tỉnh, cùng lắm, Bàng Suất với Chúc Khải cũng có lúc thất thế, gặp được đối thủ lợi hại chỉ có thế mặt nhăn mày nhó lết xác về nhà, sau đó lại bị mẹ mắng cho một trận.

Bàng Suất dần dần trưởng thành trong môi trường như vậy, con người hội tụ những ưu điểm của cả ba lẫn mẹ nên bất kể là đi đến đâu cũng được khen là một cậu nhóc rất sôi nổi. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Chúc Khải vì lí do gia đình mà chuyển nhà đi, không có Chúc Khải, Bàng Suất như chú chim gãy cánh, cuối cùng bị dày vò đến không thể đứng dậy.

Hôm nay, sau khi Bàng Suất từ nhà Đóa Lai trở về liền nằm trên giường suy nghĩ này kia kia nọ, có lẽ do tác động của men rượu cộng thêm đã lâu rồi chưa phóng thích nên tự dưng lại có cảm giác, vì để xoa dịu, Bàng Suất lúc này mới quyết định tự mình động tay. Đang lúc tay hắn hoạt động rất nhanh, hắn lại càng không biết rằng ở phòng bên cạnh có người đang nhìn chằm chằm mình cũng làm động tác tương tự.

Trong phòng tối đen như mực, Đóa Lai ghé sát cửa sổ, hai mắt mở to nhìn người anh em của Bàng Suất, trong chớp mắt lại nhìn chằm chằm Bàng Suất, Đóa Lai con người, một bên nhìn một bên lấy tay tự an ủi chính mình, tần suất của động tác hoàn toàn bắt chước Bàng Suất, Bàng Suất dừng thì cậu dừng, Bàng Suất làm thì cậu làm, trong đầu ngoại trừ Bàng Suất thì chính là Bàng Suất, ngay cả Lương Sinh im lặng bước vào phòng cậu cũng không phát hiện.

Lương Sinh nhẹ tay nhẹ chân rón rén bước đến cạnh cửa sổ, đứng ở sau lưng Đóa Lai nhìn qua phòng bên cạnh, lúc hắn nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bên cạnh, rốt cuộc nhìn không được, nâng chân đá mông Đóa Lai một cái thật mạnh.

Đóa Lai bị Lương Sinh dọa, vội vàng ôm mông, quay đầu nhỏ giọng nói: “Cậu muốn hù chết tớ à?”

Lương Sinh vui vẻ nói: “Nhìn thấy người ta tuốt súng có phải vô cùng kích thích hong?”

Đóa Lai nhe răng cười ngây ngô: “Ừm, có cảm giác lắm.”

Lương Sinh nhếch miệng, ánh mắt phiêu lãng liếc nhìn người trong phòng bên cạnh một cái: “Làm cho tớ nhìn thôi cũng muốn làm.” Nói xong, Lương Sinh đến cạnh Đóa Lai, nhìn thấy cậu cũng đang làm thì hừ một tiếng, trừng mắt nói: “Đm, như vầy cũng…” Lời còn chưa dứt, điện thoại của Lương Sinh ở trong phòng chợt vang lên.

“Tớ đi nghe điện thoại, cậu từ từ thưởng thức đi.” Lương Sinh lê bước đi về phòng ngủ của mình.

Đóa Lai lại nằm sấp trên cửa sổ, nâng chân phải lên, tư thế có chút giống con chó đang đi tè, lập tức bắt đầu thỏa mãn bản thân. Thời gian trôi đi, tay phải Đóa Lai đã có chút mỏi, mà Bàng Suất ở bên kia vẫn như cũ, Đóa Lai vì muốn bắn ra cùng một lần với hắn mà phải khống chế hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng, nửa tiếng sau, Đóa Lai thấy động tác của Bàng Suất càng lúc càng nhanh, liền biết thời khắc mấu chốt đã tới rồi, Đóa Lai tăng lực, một phút sau, cậu mãn nguyện cùng Bàng Suất lên đỉnh.

Kích tình qua đi, Đóa Lai thở từng ngụm hổn hển, trên lưng lấm tấm mồ hôi, trái lại Bàng Suất ở bên kia sau khi giảm được căng thẳng, hắn lập tức vào phòng vệ sinh, sau khi đi ra liền tắt đèn đi ngủ.

Đóa Lai cảm nhận được xúc cảm trước nay chưa từng có, bây giờ người cậu kiệt sức hoàn toàn rồi, dọn dẹp một chút liền gục ngã xuống giường, nhắm mắt lại nằm ngẫm nghĩ hết toàn bộ những chuyện vừa phát sinh.

“Xong rồi?” Lương Sinh đứng ở cửa cười nói.

Nghe vậy, Đóa Lai mở to mắt nhìn Lương Sinh, hé miệng cười nói: “Ừa.”

“Cảm giác như thế nào?” Lương Sinh cười hỏi.

“Cảm giác tốt cựcccc.” Đóa Lai nằm trên giường trở mình, cười: “Sinh cục cưng, tớ nói cái này là thật, cậu đừng cười tớ nha.”


“Ừ, cậu nói đi, tớ đảm bảo không cười cậu!” Lương Sinh tựa người vào cửa, vui vẻ.

Đóa Lai chép chép miệng: “Tớ muốn nếm thử, chút hương vị đó mà.” Đóa Lai nâng tay lay, bỏ ngón trỏ vào miệng.

“Đm…” Lương Sinh dở khóc dở cười nói: “Tớ có ý tốt, cậu muốn nghe không?”

Đóa Lai quay đầu nhìn Lương Sinh: “Cậu không nói thì sao tớ biết cậu muốn nói gì, thực ra…” Đóa Lai cười híp mắt: “Sáng sớm tớ cũng muốn.” Nói xong, Đóa Lai kích động ngồi dật: “Sáng hôm nay hắn bảo tớ đem quần áo hắn vừa thay ra đi giặt, bên trong có cái quần đùi màu đen, lúc ấy tớ chỉ muốn cầm lên để…” Đóa Lai không nói gì chỉ dùng động tác khoa tay múa chân.

Lương Sinh có chút kích động hỏi: “Ngửi thấy gì không?”

Đóa Lai lắc lắc đầu: “Đột nhiên hắn quay lại, tớ không dám.”

Lương Sinh lập tức cảm thấy thất vọng: “Thật ra thì chuyện này không có gì to tát, đổi lại là tớ, tớ cũng muốn thôi.”

“Sinh cục cưng, cậu nói xem nếu tớ nói thẳng với hắn thì hắn sẽ như thế nào?” Đóa Lai nghiêm túc nhìn Lưowng Sinh.

“Đừng, ngàn vạn lần cũng không thể nói!” Lương Sinh lo lắng: “Hắn là trai thẳng đó! Nếu cậu nói với hắn thì ghê tởm có khi lại là nhẹ nhất, ngộ nhỡ hắn đánh chết cậu thì sao?” Lương Sinh lo lắng nói.

Đóa Lai ủ rũ: “Quên đi, coi như tớ chưa nói gì hết.”

Lương Sinh giận dữ: “Mau mau đi ngủ đi, tớ về phòng đâu.” Lương Sinh đứng dật, thuận tay lấy chăn bông đắp lên người Đóa Lai, trước khi ra khỏi cửa còn nói: “Sắp tới Tết Đoan ngọ rồi, đến lúc đó cậu đừng quên tới thăm ông nha.”

“Ừm, tớ nhớ rồi.” Đóa Lai dừng một chút rồi nói: “Lúc đó cậu cũng về nhà thăm mẹ đi, tiền bạc gì gì đó cứ lấy ở trong tiệm.”

Lương Sinh vui vẻ: “Cảm ơn.”

Lương Sinh đi rồi, Đóa Lai cuộn người trong chăn lấy máy ảnh ra, nhìn đi nhìn lại ảnh chụp ở trong đó, vừa xem vừa cười ngốc, thậm chí cậu còn muốn nhai bức ảnh này ngồm ngoàm, vì thế, Đóa Lai quyết đi nhất định phải rửa bức ảnh này, treo lên đầy tường.

Năm giờ sáng hôm sau, Đóa Lai sau khi rời giường thì để lại cho Lương Sinh một tờ giấy, sau đó vội vàng đến chỗ lão Đóa.

Lão Đóa sớm đã dậy, vừa nghe radio vừa tưới hoa, nhìn thấy cháu trai bảo bối thì cao hứng nói: “Ăn sáng chưa?”

Đóa Lai  cười: “Chưa ạ.” Đóa Lai lại gần lấy bình tưới trong tay lão Đóa, cẩn thận tưới hoa: “Tết Đoan ngọ con tới đây ăn bánh ú với ông nha.”

Lão Đóa vừa nghe đã rất cao hứng, lời chưa kịp nói đã thấy một chiếc xe ô tô đậu trước cửa, lúc bóng dáng Bàng Suất xuất hiện, lão Đóa cười nói: “Đứa nhỏ này sao cũng tới đây sớm vậy chứ.”

Nghe vậy, Đóa Lai vội vàng chạy đến cạnh lan can, nhìn Bàng Suất hô một tiếng, lập tức vẫy vẫy tay.

Bàng Suất ngẩng đầu lên nhìn Đóa Lai cười cười, sau khi bước vào nhà, hắn tự giác đi lên sân thượng. Đóa Lai vội chạy lại hỏi: “Ăn sáng chưa?”

“Chưa.”


“Ở đây ăn rồi đi.”

“Hai đứa muốn đi đâu?” Đóa Lai vội chen vào hỏi.

Đóa Lai cười: “Tụi con muốn đi phiêu lưu.”

“Chơi kiểu này nguy hiểm lắm, hai đứa nhớ để ý đó!” Lão Đóa lo lắng.

Nghe vậy, Bàng Suất đứng thẳng lưng, cười nói: “Ông cứ yên tâm, có con ở đây, con đảm bảo sẽ không để Đóa Lai xảy ra chuyện gì đâu.” Nói xong, Bàng Suất liền theo Đóa Lai xuống nhà. Vừa xuống nhà, Đóa Lai vội đi vào bếp, đưa cho Bàng Suất một bát cơm chan canh, còn có món ớt dầm sở trường của lão Đóa, hai người ngồi xuống, sau đó Đóa Lai lại lấy từ trong tủ ra hai quả trứng gà rồi luộc, sau khi lột vỏ thì để trong bát của Bàng Suất.

Bàng Suất từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ nhìn Đóa Lai cười.

Đóa Lai bị Bàng Suất nhìn có chút hoảng hốt, ho khan hai tiếng rồi nói: “Mau ăn đi, xong rồi chúng ta xuất phát.”

Bàng Suất cười cười, vừa định nói thì thấy lão Đóa từ cửa lại gần.

Trên mặt lão Đóa lấm tấm bụi đen, trên tay còn cầm theo một thùng đựng tay bụi bặm, Đóa Lai thấy vật vội hỏi: “Lão Đóa, ông lấy cái này ra để làm gì vậy?”

Lão Đóa thở hổn hển cười nói: “Hai đứa không phải muốn đi phiêu lưu sao, ông sợ con té nên tìm cái mũ bảo hộ này,  cầm theo đi.”

Đóa Lai dở khóc dở cười nói: “Ui má ơi, con lấy nó để làm gì, ông đừng lo lắng quá mà.”

Bàng Suất nhịn cười, co vai lại nói: “Cầm đi, ông vì cậu mà tìm đó.” Bàng Suất nhìn vào mắt Đóa Lai, Đóa Lai hiểu được ý tứ của Bàng Suất liền đồng ý.

Ăn sáng xong xuôi, Đóa Lai cùng Bàng Suất chuẩn bị xuất phát, mà lão Đóa từ đâu đem ra mũ bảo hộ được rửa sạch sẽ, Đóa Lai bất đắc dĩ cầm trên tay, sau khi rời cửa lão Đóa không ngừng dặn dò cậu phải mang theo, Đóa Lai dạ một tiếng rồi vội vàng chui vào trong xem.

Trên đường đi đến tiệm massage, Bàng Suất vui vẻ: “Lai thần tài, cậu mang cái nón bảo hộ cho anh nhìn một cái xem nào!”

Đóa Lai gãi gãi đầu, cười: “Đánh chết em cũng không mang!”

Bàng Suất hứ một tiếng: “Sợ cái gì, mang cho anh xem cái nào!”

Đóa Lai đối với Bàng Suất vốn không có sức chống cứ, đối với yêu cầu mãnh liệt của Bàng Suất, Đóa Lai rốt cuộc cũng mang mũ bảo hộ vào, cười ngốc: “Như thế nào?”

Bàng Suất nhìn kỹ, cười nói: “Giống như đi trộm mìn á.”

“Em đã nói không mang rồi mà anh cứ bắt em!” Đóa Lai căm hờn tháo mũ bảo hộ xuống, quay người ném ra ghế sau.


Bàng Suất cười: “Ông đã cất công tìm cho cậu rồi, không cầm thì không hay đâu.”

“Em hiểu ý anh.” Đóa Lai gãi đầu: “Anh, hôm nay đi phiêu lưu, em ngồi cạnh anh được không?:

“Được chứ, có gì đâu mà không được.” Bàng Suất tay cầm vô lăng như trước cười.

Đóa Lai cười híp mắt, trong lòng lại bắt đầu vạch ra một kế hoạch vĩ đại.

Theo thời gian hẹn trước, Bàng Suất cùng Đóa Lai đến tiệm massage, Chúc Khải cùng Côn Tử mang theo một mỹ nữ tóc dài sớm chờ ở bên trong, năm người đến đông đủ, lúc này mới bắt đầu di chuyển đến ngọn núi ở vùng ngoại thành.

Khoảng chừng mười giờ, năm người cuối cùng cũng đến lối vào của khu phiêu lưu. Sau khi kiểm phiếu, Bàng Suất, Chúc Khải và Côn Tử đi tìm cano, để Đóa Lai và mỹ nữ tóc dài kia đứng đợi một bên.

Hơn 10 phút trôi qua, bọn Bàng Suất vẫn chưa trở về, mà bên này Đóa Lai và mỹ nữ tóc dài cũng chẳng nói chuyện với nhau. giống như hai người xa lạ bình thường. Đúng lúc Đóa Lai do dự không biết có nên đi tìm Bàng Suất không, thì mỹ nữ tóc dài đứng bên cạnh hô một tiếng: “Anh Quân, ở đây!”

Đóa Lai nghe tiếng thì quay đầu nhìn thì thấy bốn người đang lại gần, trong đó có một người mà Đóa Lai có chút ấn tượng.

Thiết Quân mang theo anh em đi tới, nhìn mỹ nữ tóc dài rồi lại nhìn Đóa Lai đứng cạnh đánh giá, cười cười: “Em gái gần đây lại đẹp lên nữa rồi, có muốn anh không?”

Mỹ nữ tóc dài cười nói: “Không có chút đứng đắn nào cả đó!”

“Đm, anh cần gì phải đứng đắn.” Nói xong, Thiết Quân nhìn Đóa Lai: “Wtf, gu em dạo này là bé trai hả? Really?” Thiết Quân nhíu mày cười, Đóa Lai nghe hắn nói mà muốn đá cho một cái.

“Gì chứ, đây là bạn của Chúc Khải.”

Thiết Quân ngạc nhiên: “Em tới đây cùng Chúc Khải?”

Mỹ nữ tóc dài gật gật đầu: “Ừm, sao không?”

Thiết Quân cười cười: “Chơi với Chúc Khải?”

Mỹ nữ nhất thời im lặng, vừa hay lúc này Bàng Suất và Chúc Khải cũng đã tìm thấy một chiếc cano, nhìn thấy Thiết Quân, Bàng Suất không để ý, ngược lại Chúc Khải lại nham hiểm, đắc chí nói: “Lại gặp nhau rồi.”

“Đúng vậy, lại gặp rồi.” Thiết Quân như trước cười: “Các cậu với Trần Tuệ đi chơi trước đi, tôi đi lấy cano.” Nói xong, Thiết Quân đem theo anh em đến chỗ thuê cano.

Chúc Khải nhìn bóng dáng của Thiết Quân, hỏi: “Em quen Thiết Quân?”

Mỹ nữ tóc dài tên là Trần Tuệ, cô gật gật đầu: “Quen, trước kia có nói chuyện một chút.”

Trong lòng Chúc Khải hơi hồi hộp, y đối với Trần Tuệ này vốn có chút thích thích, sau khi nghe vậy thì chút cảm giác này bay hơi hoàn toàn, cùng lắm Chúc Khải không biểu hiện ra ngoài mà cười cười: “Đi thôi, chúng ta xuống nước trước.”

Bàng Suất với Chúc Khải là anh em tốt nhiều năm như vậy làm sao không nhìn ra, trên đường đi ra biển, Bàng Suất lén nói với Côn Tử: “Chúc Khải chán ghét rồi.” Nói xong không nhịn được lén cười.

Côn Tử cười nói: “Cũng chẳng sao, lát nữa em đối phó giúp ảnh.”

Bàng Suất nhíu mày: “Tên nhóc cậu đối với cô gái kia có ý tứ gì hả?”

Côn Tử xoa tay nói: “Em đối với gái đẹp đều có ý tứ.”


“Đm.” Bàng Suất bất đắc dĩ cười khổ vài tiếng, sau đó từ từ đi bộ, lúc đi đến trước mặt Đóa Lai, cười nói: “Sao im lặng vậy?”

Đóa Lai cười: “Em thấy không nên nói thôi.”

“Không sao, muốn nói gì thì nói với anh, không cần phải xem vào bọn họ.”

Mọi người thay áo cứu sinh rồi kéo cano  ra nước, sau khi cano  ở trên mặt nước, Chúc Khải cũng không để Trần Tuệ đi vào trước, ngược lại, Bàng Suất dặn dò Côn Tử: “Cho Lai thần tài vào trước đi, cậu ấy chắc chắn nhất.” Nói xong, Bàng Suất nháy mắt với Đóa Lai: “Vào trước đi.”

Đóa Lai gật gật đầu, cẩn thận lên cano. Sau khi Đóa Lai ngồi xuống, Chúc Khải cùng Côn Tử lúc này mới dẫn theo Trần Tuệ đi lên. Côn Tử vừa đặt mông xuống, ngồi chưa nóng đít đã nghe Đóa Lai đuổi: “Anh Côn, anh ngồi chỗ khác được không?”

Lời vừa dứt, Bàng Suất không biết từ đây đem ba cái súng nước, còn có mũ bảo hộ nhảy lên, cười nói: “Ý chính là, cậu cút đi chỗ khác đi.”

Côn Tử giật mình: “Đm, em mới là không thèm!” Côn Tử bất đắc dĩ đứng lên, xoay người ngồi ở giữa Chúc Khải và Trần Tuệ.

Bàng Suất và Chúc Khải chia nhau ngồi ở đầu cano  và đuôi cano, Bàng Suất sau khi ngồi xuống nhỏ giọng nói: “Ngồi cho vững, coi chừng bị ngã.” Nói xong, Bàng Suất và Chúc Khải quơ quơ tay, cano  lập tức trôi theo dòng nước.

Đóa Lai từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu được đi phiêu lưu, vừa phấn khởi cũng vừa hồi hộp, sống chết nắm chặt tay cầm. Bàng Suất giữ đầu cano  nhưng vẫn luôn quan sát Đóa Lai, vì muốn xoa dịu đi sự lo lắng của Đóa Lai, Bàng Suất múc nước đầy tay, đổ xuống đầu Đóa Lai.

Đóa Lai bị nước lạnh thấm vào tận tim gan, lập tức sợ run cả người: “Anh làm gì vậy.” Đóa Lai phủi phủi nước chảy trên mặt.

Chúc Khải ở phía đuôi cano  cười nói: “Lát nữa ra xa tí thì múc nước, ghét ai thì vẩy vào người đó.”

“Đúng vậy, cậu thấy ai đáng ghét thì vẩy nước vào người đó.” Bàng Suất đưa mũ bảo hộ cho Đóa Lai.

Đóa Lai nhận lấy…Mũ bảo hộ…Ánh mắt cậu lén nhìn xuống dưới người Bàng Suất, cậu có nghĩ cũng không nghĩ tới mũ bảo hộ của lão Đóa giờ lại phát huy công dụng được luôn đó! Đóa Lai lập tức múc đầy nước vào, thừa dịp Bàng Suất không đề phòng liền trực tiếp hắt nước vào người hắn.

Hôm nay Bàng Suất mặc một chiếc quần tây màu đen, vì hơi mỏng cho nên không che được hết, vừa rồi lại bị nước dính vào ước sũng liền dính lên người, hình dáng như thế nào liền có thể nhìn thấy rõ.

“Đm, anh Lai thần tài đây là ăn cái gì mà can đảm quá vậy?” Bàng Suất ngồi ở đầu cano, kẹp cổ Đóa Lai lắc qua lắc lại, cười nói: “Tin tôi ném cậu xuống nước không!”

Đóa Lai cả người dính chặt vào người Bàng Suất, cảm giác này thật là tốt đẹp~~~

“Nói, có phục hay không?”

Đóa Lai vội gật đầu: “Phục ạ.”

“Vẫn còn nói được cơ à.” Bàng Suất buông lỏng người Đóa Loa, nhưng không để cho Đóa Lai ngồi lại vị trí ban đầu mà là bị kẹp giữa hai chân Bàng Suất, làm cho Đóa Lai giống như ngồi trước người hắn, dùng đầu gối kẹp cơ thể cậu lại.

Không lâu sau, cano theo dòng nước chảy di chuyển, chảy đến sườn núi cao đầu tiên, dòng nước chảy xiết làm cho cả người Đóa Lai đều căng thẳng, cậu theo bản năng lùi sát về sau, gắt gao ôm lấy đùi Bàng Suất.

“Kích thích không?” Đương lúc dòng nước dần chảy ổng định lại, Bàng Suất cúi đầu, nhỏ giọng hỏi Đóa Lai.

Đóa Lai ngẩng đầu lên, nhìn Bàng Suất cười nói: “Ừm, cảm giác chơi vui lắm.” Đóa Lai thật sự hy vọng sườn núi có thể cao thêm một chút để cậu có thể dính vào người Bàng Suất thật chặt.

“Cầm chắc vào.” Bàng Suất quay đầu nhìn về sườn núi cao.

Đóa Lai kích động ôm chặt chân Bàng Suất, cả thân thể chôn chặt trước người Bàng Suất, đúng lúc cano theo sườn núi cao xuống dốc, Đóa Lai thế mà lại cảm nhận được một tia khác lạ. Đóa Lai theo bản năng quay đầu lại nhìn Bàng Suất mà Bàng Suất lại làm như không có việc gì bình tĩnh nói: “Cũng nhờ cậu làm cho tới có cảm giác luôn rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.