Đọc truyện Xuân Thụ Mộ Vân – Chương 20
CHƯƠNG 20
“Đại nhân, lần này xuất hành, không biết ngày nào mới có thể lại tương kiến cùng ngài.” Đang nói chuyện là một hài tử còn rất thiếu niên.
Trên gương mặt non nớt của hắn, lúc này hiện rõ thần sắc nghiêm túc trịnh trọng.
Hơn nữa, Nam Ca Nhi cũng chú ý thấy, lúc này, những hài tử này xưng hô với Mạc Thụ là đại nhân.
Mạc Thụ ngồi trên công đường, nhìn đám hài tử sắp trưởng thành tụ tập đầy sảnh, không nói gì.
“Xin ngài ngàn vạn lần phải bảo trọng thân thể.” Một thiếu nữ đến tuổi cập kê xấp xỉ với thiếu niên kia cũng nói, “Ngài là hy vọng và chỗ dựa của chúng tôi.”
Tuy Nam Ca Nhi ngồi cạnh Mạc Thụ rất muốn phỉ báng tên Mạc Thụ này rốt cuộc có chỗ nào đáng để làm chỗ dựa cho người khác, nhưng không khí lúc này thật sự quá mức ngưng trọng, cho nên y vẫn biểu hiện ra một vẻ lãnh tĩnh.
“Còn nữa, đại nhân, liền giao cho ngài rồi.” Một hài tử khác gật đầu với Nam Ca Nhi, rập đầu thật sâu.
Nam Ca Nhi vẻ ngoài vẫn là bất động thanh sắc, nhưng thực tế trong lòng đã triệt để không nói nên lời rồi___ Chuyện này, kiểu cách phó thác người thế này là có ý gì?
Tại sao phải giao lại cho ta!
Sáng sớm hôm nay, những hài tử tròn mười ba tuổi trong huyện toàn bộ đều tập trung đến công đường nha môn, thân nhân trưởng bối của chúng lại ở bên ngoài yên lặng quan sát, không tiến vào bên trong, hiện tại đang nói chuyện với Mạc Thụ, đều là hài tử sắp trưởng thành.
Cho dù Nam Ca Nhi lại muốn giả vờ không nhìn thấy một đống điểm quái dị của Quảng Điền này, nhưng y cũng có thể hiểu___ chiêu binh ở những nơi khác căn bản không thể nào long trọng như thế.
Tại thế giới này, khi chiêu binh thường là những thanh niên trai tráng không có công việc thích hợp hay không có cách nào khác, mới theo lời nhập ngũ, cũng chính là tìm một công việc, mà chức nghiệp của công việc này chính là ‘binh sĩ’.
Tuy cũng có anh hùng dương danh lập vạn, tung hoành chiến trường, nhưng đó đều là số cực ít, binh sĩ bình thường chỉ lăn lộn đến một độ tuổi nhất định, lãnh một chút ngân lượng quốc gia phát cho, rồi về nhà trồng ruộng hoặc làm thứ gì khác.
___ Đây trước hết phải nói rõ chỉ thuộc về những người còn sống sót trong quân đội.
Nói tóm lại, nhập ngũ thật ra là chọn lựa không lối về, nhưng tại Quảng Điền, tựa hồ được ban cho trách nhiệm cùng nghĩa vụ bi tráng, tất cả những người có thể tới, đều trầm mặc đứng ngoài công đường, đại môn của huyện nha cũng mở rộng, rất nhiều người đều an tĩnh đứng bên ngoài, nhìn những hài tử nhỏ bé này chân thành nói chuyện cùng Mạc Thụ.
Khi Nam Ca Nhi ra ngoài mua rau lúc sáng, cũng phát hiện không khí trầm mịch không giống với bình thường.
Hiện tại ở đây, y nghĩ y đại khái đã biết nguyên do trong đó.
Vì những hài tử này phải rời khỏi Quảng Điền, tiến nhập vào quân đội của Quân Diệu sao?
Mạc Thụ vẫn không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn những hài tử đó nói chuyện.
Những hài tử này dù sao cũng chưa thành niên, nói cũng không bao lâu, đều trở nên nghẹn ngào, có vài đứa thậm chí còn không nói ra lời, nước mắt chảy đầy mặt.
Nhưng lại không có một hài tử nào nói mấy lời như không muốn nhập ngũ, chỉ nói, luyến tiếc song thân, luyến tiếc bạn bè, luyến tiếc phu tử, luyến tiếc hàng xóm láng giềng, còn luyến tiếc con chó con mèo nhà kế bên….
Đối mặt với tiếng khóc nức nở của đám hài tử toàn sảnh, Mạc Thụ vẫn không nói một lời. Còn những người ở bên ngoài, đã bắt đầu xao xao nói chuyện, còn vừa chùi nước mắt.
Nam Ca Nhi ở một bên nhìn, thật sự không biết Mạc Thụ rốt cuộc là nghĩ thế nào, hoặc nên nói, không biết thông lệ này của Quảng Điền là tại sao.
Qua rất lâu, Mạc Thụ cuối cùng mới ngẩng đầu, nhìn bầu trời sáng tỏ, nhẹ giọng nói: “Thật là thời tiết đẹp.”
Lời của Mạc Thụ tuy thanh âm không lớn, nhưng lại khiến cho tiếng nói tại đương trường lập tức an tĩnh xuống.
Nghe vậy, Nam Ca Nhi cũng quay đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài.
Bầu trời đầu xuân có hơi chói sáng, trong không khí còn mang theo chút hàn khí chưa tan, nhưng lại khiến người ta cảm thấy___ cực độ phấn chấn.
Có một cảm giác, tất cả chỉ mới vừa bắt đầu, tràn đầy lực bạo phát và hy vọng.
“Thời tiết thế này, rất thích hợp để làm chút gì đó.” Mạc Thụ lại nói, sau đó mỉm cười: “Các ngươi, không phải muốn ra ngoài tạo nên sự nghiệp, mới quyết định đi sao.”
Không thể không nói, Mạc Thụ tuy không nói những ngôn từ mang tính kích động gì, nhưng kỳ lạ là, trong bầu không khí lúc này, lại khiến người ta sôi sục.
“Thân nhân, huynh trưởng của các ngươi, bọn họ có thể làm được, các ngươi cũng có thể làm được.” Mạc Thụ nhàn nhạt nói.
Hắn không biểu hiện ra tình tự khí khái hùng hồn nào, cũng không nâng cao thanh điệu, chỉ là bình tĩnh mà nói, yên tĩnh, tựa như, đang nói chính là sự thật.
Trong ngoài công đường, lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người, đều lắng nghe lời Mạc Thụ, ngay cả Nam Ca Nhi vẫn luôn không có cảm giác bị thu hút gì, cũng không kìm được quay đầu nhìn Mạc Thụ, nghe hắn nói.
“Ra ngoài làm chút gì đó.” Mạc Thụ nói, “Đừng quên thân phận của các ngươi.”
Cứ cảm thấy, khi Mạc Thụ nói câu cuối cùng, biểu tình rõ ràng vô cùng băng lạnh.
Không phải là băng lạnh về nhiệt độ, mà là một loại lãnh khốc không úy kỵ, cực độ tê liệt.
Nam Ca Nhi bị biểu tình của Mạc Thụ ‘đông’ cho tỉnh táo, nghi hoặc nhìn Mạc Thụ___ y đối với cảm giác của chính mình, vẫn rất có tự tin, y tin vừa rồi mình không hề xuất hiện cảm giác sai lầm gì.
Hơn nữa, sự trầm mặc của người xung quanh, cũng đã chứng thực cảm giác của y tuyệt đối không phải là đa nghi.
Mạc Thụ vừa rồi, đích thật đã triển lộ ra vẻ mặt phi thường lãnh khốc.
“Sau đó,” Mạc Thụ đột nhiên lại đổi sắc mặt, mỉm cười, lộ ra nụ cười ấm áp và thanh tịnh, “nhớ rõ, không có ai có thể tổn thương đến các ngươi, trừ ta, và chính bản thân các ngươi.”
“Mệt rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, vô luận có biến thành thế nào, nơi đây vĩnh viễn đều hoan nghênh các ngươi. Nơi đây, mới là nhà của các ngươi.”
“Vậy thì. Lời đến đây là hết, chuẩn bị xuất phát.”
“Các ngươi cũng sẽ là niềm kiêu ngạo của chúng ta.”
“Vâng!” Thanh âm vẫn còn mang theo sự non nớt của đám hài tử chứa đầy hào hùng tráng khí vang lên.
Nam Ca Nhi có chút quái dị nhưng lại không hề ngạc nhiên nhìn Mạc Thụ___ nói thế nào đây, y không hề kinh ngạc về sự xúc động của những hài tử này, cũng sẽ không cảm thấy Mạc Thụ nói ra lời như vậy có thể khiến người khác khó chịu gì, nhưng lại cảm thấy Mạc Thụ có thể nói ra những lời như vậy vốn đã là chuyện rất kỳ quái.
……
Nhưng y đã hơi chút hiểu rõ tại sao người trong huyện đều xem trọng Mạc Thụ như thế.
Hắn chỉ vô cùng đơn giản nói vài câu, giọng điệu vẫn bình tĩnh như lúc thường.
Nhưng lại thành công khiến người tại đương trường đều bị ngôn từ của hắn tác động.
Mà đối với thần thái khí thế này, Nam Ca Nhi rất rõ ràng.
Y đã từng thấy qua trên người của những vị vương.
Nếu có gì không giống chính là, Mạc Thụ tựa hồ so với những quân vương mà y từng gặp, càng giống một vị vương hơn.
Dịu dàng, lãnh khốc, nhạy bén, chính trực.
Không có vị vương nào có thể làm tốt hơn hắn cả.
Vào lúc này, Nam Ca Nhi thật lòng nhận định.
…. Ta hình như, ẩn ẩn nhìn thấy một chút chân tướng của Quảng Điền rồi.
Y có cảm giác như vậy.
Đây rốt cuộc là tốt hay là xấu đây?
Mạc Thụ, tại sao phải để ta nhìn thấy những thứ này?
Là muốn chia sẻ cái gì với ta, hay là muốn lợi dụng ta làm cái gì….
Hoặc là, chỉ đơn thuần, đơn thuần muốn cho ta biết?
Nghĩ tới điểm này, Nam Ca Nhi có chút hoài nghi nhìn Mạc Thụ đang ngồi ở đó.
Mạc Thụ tựa hồ cũng phát giác được đường nhìn của Nam Ca Nhi, quay mặt nhìn lại, chớp chớp mắt, nói bằng khẩu hình: Lát nữa làm đậu mật đường.
Vừa nói, còn lộ ra ánh mắt mong đợi với y.
Nam Ca Nhi lần nữa hồi phục như bình thường lại phải đối diện với biểu tình của Mạc Thụ và tình tự sắp sửa bùng phát.
Ta xác định, sớm muộn cũng có một ngày, ta không thể khống chế tâm tình của mình, mà diệt tên Mạc Thụ đó!
Có lẽ hắn thật sự có thể là một gia hỏa không tầm thường, nhưng trước hết phải nói gia hỏa này tuyệt đối là tên bại não.
Cho dù không tầm thường, cũng chỉ là tên bại não mê đồ ngọt không tầm thường!