Xuân Thu Bút

Chương 5: Huyền Cơ Trong Bảo Đỉnh


Bạn đang đọc Xuân Thu Bút – Chương 5: Huyền Cơ Trong Bảo Đỉnh

Lão nhân áo xám cười gằn một tiếng :
– Ngươi đã đến đây, không nói cho rõ về lời hẹn, đòi về sao được? Tông Lãnh Cương chết rồi nhưng Vô Cực môn vẫn còn người sống, hãy nên tìm cách bồi hoàn món nợ cho lão phu.
Sở Tiêu Phong nghĩ thầm :
– “Xem ra, Hoàng Đồng nói không sai, cái vị Âu Dương tiên sinh này dù không phải là người xấu đi nữa cũng là nhân vật cực kỳ quái, chỉ ích kỷ biết mình chứ chẳng chịu biết người khác. Bấy giờ, chàng hiểu ra rất nhiều và cũng hiểu giang hồ ác hiểm, hiểu ra rằng không nên quá thành thật đối xử với người khác, có đôi khi cũng phải tùy cơ ứng biến”.
Tâm niệm chuyển động, chàng quyết tâm vận dụng trí tuệ, tâm cơ vào cái giang hồ hiểm ác này, sư phụ đã cho chàng ra khỏi môn hộ, đúng là đã cởi bỏ cho chàng sự trói buộc và đối với riêng chàng được tự do khá nhiều.
Lão nhân áo xám không nhẫn nại được nữa, lão cười gằn thành tiếng :
– Người trẻ tuổi, ngươi có nghe lời lão phu không đấy?
Sở Tiêu Phong đáp :
– Nghe rất rõ.
– Ngươi chuẩn bị đền bù cho lão phu chứ?
– Vãn bối đâu có trách nhiệm gì phải đền bù? Vãn bối không phải là người ước hẹn, khi ân sư chết cũng chẳng giao trách nhiệm cho vãn bối, tại sao vãn bối phải đền bù?
– Tiểu tử, ngươi dám đùa giỡn với lão phu?
– Lão tiền bối quá nặng lời, vãn bối tuyệt không dám đùa giỡn với lão tiền bối.
Thiếu nữ áo xanh đột ngột xen lời :
– Âu Dương bá bá, Sở công tử là người tốt lắm đó.
Lão nhân áo xám “hừm” một tiếng :
– Bội Ngọc, đừng xen vào việc này, ngươi đi đi.
Thiếu nữ vùng vằng :
– Âu Dương bá bá, y đúng là người tốt, bá bá không được làm khó người ta.
Sở Tiêu Phong vội xua tay :
– Cô nương, hãy cứ đi đi, tại hạ muốn được cùng đàm luận với Âu Dương tiên sinh.
Đối với lời của Sở Tiêu Phong, thiếu nữ hoàn toàn vâng phục, nàng chuyển thân đi, lão nhân áo xám lại cười gằn :
– Tiểu tử, ngươi nói đi, ngươi chuẩn bị làm gì cho ta?
– Điều ấy vãn bối xin lão tiền bối chỉ dạy.
– Nếu như sư phụ ngươi không giữ được lời hứa thì người khác phải thay hắn bồi thường cho lão phu.
– Bồi thường? Bằng cách nào?
– Tông Lãnh Cương đã giết gần trăm con bướm, nếu hắn không bồi thường được, ta sẽ lấy mạng hắn, như vậy đâu gọi là nhiều?
– Nếu ân sư còn tại thế quyết sẽ bồi thường cho lão tiền bối, tiếc thay người đã bị hại chết.
– Hắn bị hại chết, nhưng Tông phu nhân vẫn còn sống, mà dù cho nhà họ Tông có chết sạch đi nữa, chúng cũng còn các đệ tử còn sống.
Sở Tiêu Phong thở dài :
– Vãn bối cũng là một trong các đệ tử ấy.
– Vì vậy, ngươi cũng có trách nhiệm bồi thường.
Sở Tiêu Phong lắc đầu :
– Âu Dương tiên sinh, trong giang hồ vẫn có câu “người chết là hết thù oán”, gia sư đã chết sao lão tiền bối cứ bức bách mãi thế?
Lão nhân cười nhạt :
– Tiểu tử ngươi có thể đi được rồi đấy, oan có đầu, nợ có chủ, Tông Lãnh Cương chết nhưng phu nhân hắn còn sống, lão phu không đòi nợ ngươi nữa, ngươi có thể đi đi.
Lão nhân này cũng không đến nỗi không biết đạo lý là gì, chỉ tiếc rằng đạo lý ấy là đạo lý riêng của lão. Sở Tiêu Phong thở phào :
– Âu Dương tiền bối, vãn bối vốn vẫn biết chúng tôi có lỗi với tiền bối và cũng có ý muốn đền bù, nhưng hiện nay ý ấy đã thay đổi.
– Thay đổi? Thay đổi thế nào?
– Thay đổi đến độ không còn muốn đền bù nữa, hiện nay bỏ qua chuyện hứa hẹn của gia sư với lão tiền bối, vãn bối muốn nói về một sự trao đổi khác.
Lão nhân “hừ” một tiếng :
– Ngươi và lão phu có gì đáng trao đổi?
Sở Tiêu Phong hít một hơi dài ngầm chuẩn bị, tay phải rút ra cái hũ ngọc :
– Lão tiền bối có biết cái hũ này không?
Lão nhân lạnh nhạt :
– Là một cái hũ ngọc.
– Vâng, là một hũ ngọc.
– Trong hũ ấy đựng cái gì?
Sở Tiêu Phong mở nắp hủ ngọc dốc ra lớp bụi phấn trên một tảng đá xa xa, lạnh lùng nói :
– Nếu như Âu Dương tiền bối có thể nhận ra chất phấn này xin cứ đến mà xem thử nó là dược vật gì?
Lão nhân bước đến đưa ngón tay chấm vào bột phấn đưa lên mũi ngửi, đột nhiên lão biến sắc :
– “Vạn ứng sinh cơ tán”.
Sở Tiêu Phong nghĩ thầm :
– Thì ra thuốc bột ấy tên là “Vạn ứng sinh cơ tán”.
Miệng chàng bèn đáp :
– Không sai, lão tiền bối đã nhận ra.
Đột nhiên lão nhân chuyển thân nhảy mau lẹ lại gần chàng, tay hữu chụp tới, Sở Tiêu Phong trầm tay xuống chớp nhoáng lùi lại năm thước lạnh lùng nói :
– Lão tiền bối nghe đây, nếu lão tiền bối còn có ý muốn chiếm đoạt miễn cưỡng, vãn bối sẽ đập vỡ hủ ngọc khiến chất bột trong ấy tản mạn hết xuống đất.
Lão nhân ngửa người :
– Ngươi, ngươi muốn điều kiện gì? Nói mau!
– Thứ nhất, ước định của Vô Cực môn và tiền bối coi như thủ tiêu.
– Cái ấy đương nhiên.
Lão hấp tấp đáp chấp nhận rồi lại vươn tay chụp tới, Sở Tiêu Phong lại lùi một bước :
– Còn điều thứ hai.
Lão nhân vội vàng thúc giục :
– Nói mau mau đi!
– Nghe nói lão tiền bối có biết một loại võ công…
– Lão phu biết rất nhiều loại võ công.
– Vãn bối chỉ cần một loại.
– Tiểu tử ngươi muốn học loại võ công nào?
– “Tiếp lực thủ”.
Lão nhân áo xám ngẩn người :
– “Tiếp lực thủ”, làm sao ngươi biết lão phu có “Tiếp lực thủ”?
– Điều ấy chưa cần hỏi tới, vãn bối chỉ cần biết có thật lão tiền bối biết loại võ công ấy?
– Biết! Đó là tuyệt học độc bộ giang hồ của lão phu, chỉ có mình lão phu luyện được chứ không có kẻ thứ hai.
– Hay lắm, xin nói cho minh bạch từ đầu, vãn bối muốn học “Tiếp lực thủ” là điều kiện để trao đổi lấy hủ dược vật này, chứ giữa chúng ta không có tình sư đồ và vãn bối cũng không cần mang ơn lão tiền bối.
Thân trên áo lão nhân không có gió mà tự lay động, sắc mặt lão nghiêm túc chậm rãi :
– Được! Lão phu sẽ truyền thụ “Tiếp lực thủ” cho ngươi, nhưng về thành tựu nội công và niên kỷ ngươi còn quá nhỏ, chỉ sợ trong một thời gian ngắn không thể học được “Tiếp lực thủ pháp”, vì vậy lão phu muốn ngươi giao hũ dược vật cho lão phu trước.
– Lão tiền bối đã chờ đợi một thời gian dài thiết tưởng chờ đợi thêm một đôi ngày cũng chẳng hề gì, còn như về nội công của vãn bối xin lão tiền bối khỏi cần quan tâm, cái vãn bối cần học chỉ là thủ pháp yếu quyết của “Tiếp lực thủ” chứ không cần học luyện nội công. Sau khi vãn bối học được thủ pháp ấy rồi, có thể vài ba năm mới cần dùng tới.
Lão nhân cười lớn :
– Tiểu tử linh hoạt này nói năng có lý. “Tiếp lực thủ pháp” không phải là loại võ công có thể dựa vào thông tuệ mà hòng học quá mau, lão phu nhận ra thiên tính ngươi rất cao, có lẽ tuyệt học “Tiếp lực thủ” của lão phu đã có ngươi là truyền nhân.
Sở Tiêu Phong nhè nhẹ thở phào :
– Lão tiền bối…
Lão nhân lắc đầu nói tiếp :
– Bây giờ lão phu sẽ lập tức truyền thụ tâm pháp cho ngươi. Điều trọng yếu nhất của thủ pháp này là đem nội lực của mình biến thành một kình lực ngấm ngầm xoay chuyển, nhận lấy sức mạnh của kẻ địch. Đợi khi ngươi luyện tới một cảnh giới nhất định rồi, ngươi sẽ vận dụng nội lực biến sức mạnh địch nhân thành sức mạnh của mình, tấn công kẻ địch. Đó là một loại võ công kỳ ảo nhất trong thiên hạ.
Sau khi qua một lúc chỉ dạy bao nhiêu ý tưởng thù địch giữa hai người hoàn toàn biến mất. Sở Tiêu Phong thở ra một hơi dài :
– Lão tiền bối, phải chăng tâm pháp này rất khó học?
– Dĩ nhiên không dễ, nhưng nếu là người cực thông minh có lẽ cũng có thể mau chóng học được. Điều quan trọng nhất là có thể đẩy nội lực xoay vòng xuất ra hóa thành kình lực cuồn cuộn.
Đột nhiên lão nhân như hấp tấp muốn truyền thụ cho mau, lão cười gọi :
– Hài tử, chúng ta bắt đầu đi thôi!
Từ xưa đến nay Sở Tiêu Phong chưa hề dụng tâm học loại võ công này, nên bây giờ vận dụng tâm pháp ấy thực cũng có phần khó khăn, nhưng nhờ lão nhân tận tâm truyền thụ nên chàng cũng học xong. Chỉ còn hai ba giờ, Sở Tiêu Phong đã lãnh hội toàn phần yếu quyết. Lão nhân có phần kinh dị :
– Hài tử, ngươi hãy diễn một lần cho lão phu xem.
Sở Tiêu Phong vâng lệnh, tuân theo những điều lão nhân vừa truyền thụ, diễn luyện từ đầu đến cuối. Lão nhân cực kỳ kinh dị nói :

– Xong rồi, lão phu tuởng phí ít nhất cũng mất năm ba ngày ngươi mới học xong. Nào ngờ ngươi chỉ học mất hai ba giờ, ngươi thông minh quá sức tưởng tượng của lão phu. Nội công thâm hậu của ngươi cũng ngoài dự liệu của lão phu.
Hài tử, sớm biết thế này lão phu chẳng cần trao đổi điều kiện gì cả, cũng phải truyền thụ cho ngươi.
Sở Tiêu Phong nghĩ thầm :
– “Người ta tính vốn thiện, người này tuyệt đối không phải người hung ác. Chỉ vì tính tình cổ quái mà thôi”.
Chàng đứng dậy từ từ đưa hủ ngọc cho lão nhân, miệng đáp :
– Lão tiền bối, xin bảo trọng. Vãn bối cáo từ.
Lão nhân buồn bã thở dài :
– Lão Quái Tiên quái dị, ngươi hãy cẩn thận đấy. Bụng lão ấy chứa đầy huyền cơ, tiếc rằng tâm địa lão hung dữ.
Sở Tiêu Phong chấn động trong lòng, hơi dừng chân :
– Lão tiền bối nói là…
– Lão phu nói về Quái Tử Hoàng Đồng, lão ấy tài cao muôn trượng, học hết sách thiên hạ. Chỉ tiếc rằng lão ấy thiếu tuệ căn, tính tình lạnh lùng tàn khốc.
Ngươi hãy cẩn thận đề phòng.
– Đa tạ tiền bối chỉ điểm!
Chàng chuyển thân bước đi. Lão nhân áo xám đứng nhìn theo bóng chàng thở dài một tiếng :
– Quả là một kỳ tài võ học!
Trải qua lần đấu trí ấy, Sở Tiêu Phong phát giác Âu Dương tiên sinh chỉ vì tính tình quái dị, chứ thực sự không phải là người hung ác. Chàng không có nhiều thời gian để bị cuốn vào sự ân oán của Âu Dương tiên sinh và Quái Tiên Hoàng Đồng. Không cần nói lời cảm tạ, chàng vội vàng lên đường.
Sở Tiêu Phong cũng chưa vội tìm Hoàng Đồng, chàng tìm một nơi tĩnh mịch trong rừng bắt đầu tự luyện tập “Tiếp lực thủ pháp”. Văng vẳng bên tai chàng có tiếng thiếu nữ áo xanh đang đi tìm chàng và liên tục kêu gọi. Nhưng chàng tự biết hiện tại đang là lúc quan trọng, chàng cần phải lợi dụng thời gian trong một đêm luyện xong căn cơ tiếp lực thủ pháp, nên chàng không cất tiếng đáp, giả như không nghe cứ ngồi tĩnh tọa vận công. Chàng cảm thấy chân khí ở đan điền sau khi được truyền thụ yếu quyết của Âu Dương tiên sinh dễ dàng đảo chuyển và có thể phát ra hai luồng kình lực hóa thành một đạo kình lực ngầm cuốn tròn. Trong lòng hết sức vui mừng, chàng đã chứng thực được Âu Dương tiên sinh không lừa dối chàng.
Đến giờ hẹn với Hoàng Đồng, chàng mới đi ra chỗ ẩn thân, đến nơi có cái thúng đan bằng vỏ cây chờ sẵn. Sở Tiêu Phong khẽ ấn vào cơ quan nơi thúng ấy, đương nhiên đó chính là do Hoàng Đồng nói cho chàng biết.
Cái thúng được kéo lên giữa đám lá cành dày đặc đến gian nhà gỗ nhỏ xíu, chàng thấy hai mắt Quái Tiên Hoàng Đồng nhắm nghiền, nằm ngửa giữa tấm ván bắc ngang hai cành cây. Sở Tiêu Phong cả kinh nghĩ thầm :
– “Lẽ nào lão không tránh được số trời.”
Chàng vội bước tới đưa tay đặt lên mũi lão thăm dò hơi thở. Hơi thở lão hình như đã đứt, nhưng trong cảm giác của Sở Tiêu Phong, dường như Hoàng Đồng không hề chết. Tình cảnh ấy khiến chàng không thể quyết định là Quái Tiên Hoàng Đồng đã thật chết hay chưa. Chàng hít một hơi nghĩ bụng :
– “Lão Quái Tiên Hoàng Đồng này thực là ngụy dị, sống chết là một điều rất dễ phân biệt. Thế mà lão làm thành khó thể phân biệt rõ đâu là sống, đâu là chết”.
Ngưng mắt trầm tư chốc lát, chàng bèn rút số cẩm nang trong người. Hôm nay chính là ngày đọc trang đầu, Sở Tiêu Phong mở cẩm nang ra đọc trang đầu, viết :
“Miệng lão phu không thể nói, mắt không thể nhìn, hơi thở mong manh như tơ. Tuy chưa chết nhưng thật đã vào trạng thái tử vong. Hãy mở cái hòm sau lưng lấy vải vàng, cuốn lấy thân lão phu, đi về phía đông năm dặm, ra khỏi khu rừng, nơi ấy có một vách đá dựng thẳng cao mười trượng, có một tảng đá màu đen, trên mặt viết hai chữ “Tiên cư”, dùng tay ấn mạnh vào nơi chữ ấy cửa sẽ tự mở ra và thấy một động đá. Động sâu mười trượng bảy thước, rẽ qua ba lần thấy thạch thất, trong thất có đèn, có thể soi rõ cảnh vật. Trong ấy có một cái đỉnh đá lớn, hãy đặt lão phu ngồi vào trong đỉnh, canh giữ ở đó đề phòng kẻ ngoài xâm nhập.”
Cẩm nang ấy viết rất rõ ràng, hoàn toàn không có chỗ nào cho chàng thắc mắc. Sở Tiêu Phong chỉ còn chiếu theo cẩm nang dặn dò mà làm. Tìm được cuộn vải vàng bó lấy thân xác Hoàng Đồng, nửa như đã chết nửa như chưa chết.
Theo lời chỉ điểm hành sự, quả nhiên mọi việc đúng y như cẩm nang đã viết, chàng tìm ra một sơn động và thạch thất ở trong cùng và quả nhiên giữa đại sảnh có một cái đỉnh cực lớn.
Không biết đỉnh được làm bằng loại đá gì, Sở Tiêu Phong đưa tay rờ vào đỉnh chỉ thấy nó trơn trượt, khiến bàn tay có cảm giác mát mẻ ấm cúng. Giữa lòng thạch đỉnh vẫn còn xông ra một làn khói nhẹ, không biết là cái gì, nhưng ngửi thoang thoảng có mùi thơm. Thạch đỉnh ấy thật quái dị phân ra làm hai tầng, tầng thứ nhất phẳng phi sạch sẽ và được trải bằng tấm nệm dầy, còn tầng thứ hai lại mù mịt một lớp khói xanh.
Sở Tiêu Phong đặt thân Hoàng Đồng vào trong thạch đỉnh để lộ lên cái đầu vừa vặn như đỉnh được chế ra chỉ để đựng thân Hoàng Đồng. Tất cả đều vừa khít với thân thể lão.
Đặt xong xuôi Hoàng Đồng vào đỉnh, Sở Tiêu Phong đưa mắt nhìn chung quanh. Ánh mắt chàng chạm vào chiếc đèn. Chiếc đèn ấy được chạm trổ tinh vi, chung quanh tim đèn có muôn ngàn lỗ nhỏ để thông không khí, tim đèn không biết làm bằng vật gì, không cần điều chỉnh mà đèn chỉ sáng vừa phải đủ để nhìn rõ cảnh vật. Gian thạch thất này ngoài cái thạch đỉnh và cái đèn ra, không còn một vật gì khác. Thạch thất này vốn đã có sẵn màu sắc cổ quái và mùi hương kỳ dị, lại thêm Hoàng Đồng như người đã chết bao bọc bằng lớp vải vàng ngồi trong thạch đỉnh, lập tức tình cảnh càng thêm kỳ bí, không khí như ngưng đọng lại.
Sau khi đã quan sát tình hình thạch thất, Sở Tiêu Phong tự suy nghĩ :
– “Còn thời gian hai ngày nữa ta mới được mở trang thứ hai của cẩm nang. Trong hai ngày này ta cứ phải canh giữ ở nơi đây ư?”
Sau khi suy nghĩ, quyết định lưu lại đây chính là cơ hội tốt để chàng luyện tập thủ pháp “Tiếp lực thủ”.
Hai ngày trôi qua, chàng say sưa luyện tập “Tiếp lực thủ” quên cả đói khát, quên cả mệt mỏi. Đến khi chàng luyện tập hoàn thành dừng lại, mới thấy bụng đói cồn cào, khó mà chịu đựng. Chàng đứng dậy, mau bước ra khỏi thạch thất.
Chàng vốn là người bình tĩnh, đối với mọi việc xảy ra, nhận xét rất cẩn thận. Do đó, chàng hy vọng lúc này không gặp bất cứ ai. Chàng cẩn trọng lìa bỏ thạch thất tìm cái gì ăn lót dạ rồi lại cẩn thận quay về.
Hoàng Đồng đã sắp xếp tuyệt hảo. Sau khi chàng rời sơn động, cửa động liền đóng lại. Người không biết nội tình dù có đi qua cũng không phát hiện ra gì khác lạ.
Sự lo lắng của Sở Tiêu Phong không sai, chàng đã nhận ra thân ảnh thiếu nữ áo xanh đang phi hành trên sơn nhai. Nhẹ thở dài một tiếng, Sở Tiêu Phong ẩn thân vào một nơi kín đáo. Thiếu nữ áo xanh dường như đang tìm kiếm ai, sau một lúc nàng chuyển sang hướng khác.
Sở Tiêu Phong quay về sơn động, đó cũng là ngày chàng có quyền đọc trang thứ hai của cẩm nang. Trang thứ hai cẩm nang là một trang giấy trắng viết :
“Nếu ngươi vẫn còn ở trong thạch thất hãy mở hai cánh cửa lỗ nhỏ dưới thạch đỉnh, mùi thơm trong thạch thất sẽ nồng nàn hơn, giúp ngươi trải qua mọi khó khăn. Lão phu dặn lại, ngươi hãy đợi đọc trang thứ ba cẩm nang.”
Trang thứ hai ấy chỉ bảo quá đơn giản và ngầm có ý nhắc trang thứ ba mới là trọng yếu. Sở Tiêu Phong cúi thân xuống tìm kiếm dưới thạch đỉnh, quả nhiên chàng tìm thấy hai cánh cửa nhỏ xíu. Lập tức chàng mở nó ra, khói nóng xông ra và bốc lên một mùi thơm nồng nặc.
Có lẽ Hoàng Đồng đã dự liệu những chỗ thông gió trong thạch động. Vì vậy tuy khói bốc ra dầy đặc, nhưng Sở Tiêu Phong vẫn thấy cảm giác thư thái. Nhìn vào thân thể Hoàng Đồng trong thạch đỉnh, Sở Tiêu Phong cảm thấy trùng trùng nghi vấn, nghĩ thầm :
– “Vì sao lão Hoàng Đồng này lại an bài thế này? Lão trốn tránh tai nạn gì? Hay là lão muốn trị liệu ác bệnh gì? Một người nếu thật gặp đại hạn, dùng phương pháp này có thể tránh khỏi được ư?”
Lòng chàng có muôn ngàn nghi vấn và do vậy dẫn đến muôn ngàn hiếu kỳ.
Chàng đi quanh gian thạch thất cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách, phát giác ra cái đèn lộ ra dấu vết do tay người khắc chạm nên. Điều đó chứng minh cả cái thạch động này cũng có thể do người tạo thành.
Ánh mắt Sở Tiêu Phong chuyển về thạch đỉnh, điều khả nghi nhất là cái đỉnh đá ấy, nó được tạo thành bằng loại đá gì? Khói ở tầng dưới nguyên nhân ở đâu xông lên? Hoàng Đồng là vì lão già hay vì bệnh tật? Hoặc là lão cố ý uống dược vật gì đó khiến bất tỉnh nhân sự? Nếu như lỡ có vật gì xâm nhập, phải chăng có ảnh hưởng rất lớn với Hoàng Đồng?
Nghĩ đến vật gì xâm nhập, đột nhiên Sở Tiêu Phong nghe có tiếng chân người vọng đến. Đó là điều thật kinh dị. Chàng vội vàng xoay thân, chỉ thấy một lão già toàn thân áo đen đứng sững ở cửa từ lúc nào. Lão già ấy không lấy gì làm cao, xem dáng người có hơi giống như Hoàng Đồng, chỉ có hơi mập mạp hơn chút đỉnh.
Sở Tiêu Phong hít một hơi dài :
– Lão nhân là ai? Vào đây làm gì?
Lão gia áo đen lạnh lùng đáp :
– Chính lão phu mới có quyền hỏi ngươi. Ngươi vào đây làm gì?
Sở Tiêu Phong ngẩn người :
– Tại hạ biết được phương pháp mở cửa, đương nhiên vào một cách dễ dàng.
Lão già áo đen nói :
– Phương pháp mở cửa là do ai nói cho ngươi biết?
Cùng với câu nói ánh mắt lão già đã nhìn thấy thân xác Hoàng Đồng. Sở Tiêu Phong ý thức sự việc không đơn giản, chàng “a” một tiếng :
– Điều ấy lão nhân không cần biết tới làm gì!
Đột nhiên lão già áo đen ngửa đầu cười lớn. Nhờ cơ hội ấy Sở Tiêu Phong trấn tĩnh, hít một hơi chân khí, chàng chậm rãi nói :
– Các hạ cười cái gì?
Lão nhân đột ngột cười đáp :
– Nơi đây vốn là nơi của ta, ta mới rời đây ba năm, không ngờ nơi đây bị chiếm đoạt. Ngươi lại còn dám vặn hỏi ngược lại ta?
Sở Tiêu Phong nghĩ thầm :
– “Tuy Hoàng Đồng trú ngụ quanh vùng này đã lâu, nhưng hai chân lão tàn phế, hành động bất tiện. Nơi đây dù có là thạch động thiên nhiên, nhưng vẫn phải có người bố trí, một người tàn phế không thể làm được, trừ phi có người khác giúp đỡ. Lẽ nào gian thạch động này lại thật sự của lão nhân áo đen? Ồ! Lão rời đây ba năm sao lại về đây đúng lúc Hoàng Đồng cần dùng thạch động có mười ngày. Ba năm và mười ngày khó mà so với nhau, nhưng sao lại tình cờ ba năm không trở về, lại trở về đúng ngày thứ tám trong mười ngày Hoàng Đồng cần dùng. Chẳng lẽ đúng như Hoàng Đồng nói, đại hạn khó tránh? Nếu như đúng là đại hạn, Sở Tiêu Phong ta bị đẩy vào cõi u u minh minh này. Nếu thật sự có một sức mạnh siêu nhiên làm chủ đời người, chẳng lẽ Sở Tiêu Phong ta lại bị chi phối?”
Chàng nghĩ ngợi xuất thần, trong nhất thời, quên cả trả lời câu hỏi của lão nhân áo đen. Lão nhân nhẹ thở, hỏi tiếp :
– Tiểu tử, ngươi đang nghĩ gì đó?
Chàng chậm rãi đáp :
– Nghĩ về câu nói của lão tiền bối.
– Ngươi không tin lão phu?
– Lão tiền bối có nhận ra vị ngồi trong thạch đỉnh kia là ai không?
Lão nhân áo đen quét mắt thăm dò thân xác Hoàng Đồng một lúc rồi đáp :
– Hình như lão phu có gặp qua người ấy rồi.
– Lão tiền bối có thể nhớ đã gặp ở đâu?
– Hình như ở tại gần…
Đột nhiên lão biến sắc, lạnh lùng nói tiếp :
– Im miệng, khẩu khí của tiểu tử ngươi đường đột như thế với lão phu là có dụng tâm gì?
Chàng mỉm cười :
– Vãn bối muốn cần chứng minh một việc.
– Việc gì?
– Thạch động này thực sự là sở hữu của ai?
– Đương nhiên là sở hữu của lão phu.
– Còn cái đỉnh đá kia?
– Đương nhiên cũng là sở hữu của lão phu.
Mục quang lão nhìn qua cái đèn, nói tiếp :
– Và cả cái đèn kia cũng là sở hữu của lão phu.
– Cái đỉnh đá kia không ngừng tỏa khói, khói ấy là cái gì?
– Cái ấy lại không phải do lão phu an bài.
– Lão tiền bối, cái đỉnh đá ấy phải chăng là rất quý?
Lão nhân gật đầu :
– Nếu không vì cái đỉnh đá ấy, lão phu cũng chẳng quay về đây làm gì…
Hơi dừng lại một chút, lão tiếp :
– Cái thạch động này, lão phu có thể cho các ngươi, nhưng cái đỉnh đá, lão phu yêu cầu ngươi hãy lập tức đem bằng hữu của ngươi ra.
Sở Tiêu Phong quay lại nhìn Quái Tiên Hoàng Đồng tự nghĩ :
– “Lẽ nào đúng là đại hạn khó tránh…”
Lão nhân áo đen lại lạnh lùng tiếp :
– Nơi ở bị chiếm, lão phu có thể không trách gì các ngươi. Nhưng cái đỉnh đá là vật mà lão phu đã bỏ ra nhiều tâm huyết, lão phu cần mang nó đi ngay lập tức.

Sở Tiêu Phong thở dài :
– Lão tiền bối có nhìn thấy rồi đấy chứ? Trong đỉnh ấy có một người.
– Lão phu nhìn thấy nên mới bảo ngươi mang ra.
– Nhưng đó là một người bệnh.
– Lão phu biết, nếu hắn không có bệnh thì đâu có ngồi trong đỉnh đá ấy.
– Lão tiền bối đã biết người có bệnh, vì sao lại buộc tại hạ mang ra?
– Vì lão phu cũng đang rất cần cái đỉnh ấy.
– Để làm gì?
– Vì lão phu cần cứu một người. Tiểu tử, ngươi nên biết cứu người như cứu lửa, không thể chờ đợi được.
Sở Tiêu Phong chau mày :
– Vì lão tiền bối có nợ gì người ấy chăng?
– Lão phu nợ nần gì?
Chàng thoáng chút suy nghĩ rồi nói :
– Nếu người này bị mang ra khỏi thạch đỉnh, e rằng sẽ chết lập tức.
– Nếu lão phu không mang được đỉnh đá ấy đi, vị bằng hữu kia của lão phu cũng chết lập tức.
– Hai người, ai cũng cần sống.
– Nhưng người kia là bằng hữu của lão phu.
– Lão tiền bối, còn người này là bằng hữu của tại hạ.
– Lão phu có điều không hiểu. Tiểu tử, cái đỉnh đá này cứu mạng bằng hữu ngươi quan trọng hay cứu mạng bằng hữu lão phu quan trọng?
Sở Tiêu Phong tự nghĩ :
– “Không biết cái đỉnh đá kia có chỗ nào quí giá mà có thể cứu được người?”
Nhưng rồi không tiện hỏi, chỉ cúi đầu đáp :
– Việc đời sao mà tình cờ trùng hợp, ba năm nay lão tiền bối không quay về đây, lại nhằm đúng lúc vị bằng hữu của tại hạ cần dùng thạch đỉnh mà quay về.
Đột nhiên lão nhân áo đen bước mau tới, đồng thời gằn giọng :
– Tiểu tử, ngươi nên nhớ Thạch đỉnh này là của lão phu, lão phu muốn mang đi, ngươi không chịu mang bằng hữu ngươi ra. Lão phu đành tự tay động thủ.
Sở Tiêu Phong hoành thân chận ngang đường lão nhân :
– Xin lão tiền bối dừng bước.
Lão nhân lạnh lùng :
– Thế nào? Ngươi muốn động thủ với lão phu?
– Không dám! Tại hạ chỉ muốn cầu xin lão tiền bối.
– Ừ! Ngươi nói đi!
– Vị bằng hữu của tại hạ cần dùng thạch đỉnh có năm ba ngày nữa là xong.
Hy vọng lão tiền bối gia hạn cho năm ngày…
Lão nhân áo đen lắc đầu :
– Năm ngày? Một ngày cũng không được.
– Thôi được. Lão tiền bối, người ấy cũng là mạng sống. Lão tiền bối đem ra, nếu người ấy chết, lão tiền bối chính là hung thủ đấy nhé.
Lão nhân áo đen nổi giận :
– Cùng lắm lão phu chỉ mang tiếng thấy người sắp chết mà không cứu, sao lại là hung thủ được?
Sở Tiêu Phong cười thầm trong bụng :
– Lão nhân này cũng là người không đến nỗi.
Liền đó, chàng ho khan một tiếng rồi nói :
– Lão tiền bối. Cứ cho là thạch đỉnh này là của lão tiền bối, nhưng bằng hữu tại hạ đã lỡ ngồi vào trong ấy. Lão tiền bối đem người ta ra, sao không bị gán tiếng là hung thủ giết người?
Lão nhân áo đen chau mày :
– Tiểu tử, ngươi nói vậy cũng có lý đấy. Nhưng lão phu cần dùng gấp, dù mang tiếng hung thủ, nhưng lão phu vì cứu người, cứu một mạng, hại một mạng.
Giữa hai điều ấy lão phu đương nhiên có quyền chọn lựa.
– Lão tiền bối, theo tại hạ chuyện này có điều không thỏa đáng.
– Có cái gì không thỏa đáng?
– Lão tiền bối đem đỉnh đá đi cứu người đã chắc gì cứu được. Nhưng lão tiền bối mà đem bằng hữu tại hạ ra, người ấy nhất định phải chết.
– Tiểu tử, ngươi có biết lai lịch cái đỉnh đá này không?
Sở Tiêu Phong nghĩ thầm :
– “Nếu ta nói thật, lão sẽ hỏi lôi thôi rất phiền, chi bằng cứ thừa nhận để bớt lời”.
Chủ ý đã định, chàng bèn gật đầu :
– Biết!
– Thảo nào, thảo nào. Vật quí như thế mà lão phu lại sơ ý không chịu cất giấu. Ôi! Đúng là lỗi của lão phu rồi.
– Cái đỉnh đá này, chúng ta chỉ dùng tối đa là năm ngày nữa, lão tiền bối việc gì không thành toàn cho chúng tại hạ?
– Lão nhân ngồi trong thạch đỉnh kia có bệnh gì?
– Bệnh rất nặng, sắp sửa tắt thở. Vì vậy nhất định phải dùng tới thạch đỉnh của lão tiền bối.
– Tiểu tử ngươi ăn nói ôn hòa có lễ, khiến lão phu lấy làm khó nghĩ quá. Lão nhân trong đỉnh là sư phụ của ngươi ư?
Sở Tiêu Phong nghĩ thầm :
– “Bất cứ thế nào cũng phải nhẫn nại mới được”.
Chàng bèn gật đầu. Lão nhân áo đen nói :
– Nếu lão phu nhất định đem hắn ra, ngươi quyết sẽ dùng võ lực ngăn cản?
– Vâng!
– Tiểu tử, có một việc ngươi có nghĩ tới hay không?
– Là việc gì?
– Ngươi không phải là địch thủ của lão phu.
Đúng là Sở Tiêu Phong không nghĩ đến việc ấy, chàng mỉm cười :
– Về việc ấy, đúng là vãn bối chưa nghĩ tới. Nhưng dường như lão tiền bối là người nhân từ, xem ra lão tiền bối không nỡ bỏ mặc một mạng người chết.
– Ồ! Lão phu khó xử quá. Thôi thế này vậy, lão phu nhường cho các ngươi sử dụng đến giữa ngọ ngày mai.
– Không được! Lão tiền bối, nếu như lão tiền bối đã vui lòng chấp thuận tất phải xin được sử dụng năm ngày…
– Còn như lão phu không chấp thuận?
– Không chấp thuận, vãn bối đành hết sức bảo vệ.
Chàng tuy bị bức bách nhận bừa Hoàng Đồng là sư phụ, nhưng chàng vẫn chưa thể gọi lão bằng hai tiếng “sư phụ”. Lão nhân áo đen trầm ngâm một lúc rồi nói :
– Tiểu tử, dùng năm ngày thì tuyệt đối không được. Tối đa lão phu chỉ có thể nhường cho ngươi một ngày, trừ phi ngươi có thể dùng võ công ngăn cản được lão phu mang đỉnh đá ấy đi.
– Nếu như vãn bối không địch lại lão tiền bối thì để lão tiền bối mang đỉnh đá đi. Há chẳng là hại nhân mạng lão nhân gia sao? Còn nếu như vãn bối thắng, lão tiền bối…
Lão nhân tiếp lời :
– Nếu ngươi thắng là việc chẳng đặng đừng, vị bằng hữu lão phu coi như tới số chết.
– Ồ, lão tiền bối. Dù chúng ta động thủ đi nữa cũng đâu gấp gáp gì ngay hôm nay?
– Không được, phải ngay bây giờ. Nếu như lão phu không thể thắng được ngươi, ngươi cứ yên tâm sử dụng thạch đỉnh. Mười ngày hai mươi ngày tùy ý.
Còn nếu ngươi không phải là địch thủ lão phu, cũng còn một đêm và nửa ngày cho ngươi. Ngươi có thể nghĩ ra cách khác cứu sư phụ ngươi.
– Thôi được. Nếu như lão tiền bối nhất quyết động thủ, vãn bối xin cung kính tuân mệnh.
Sắc mặt lão nhân áo đen lộ vẻ vui mừng :
– Tiểu tử, ngươi thật dám động thủ với lão phu ư?
Chàng khiêm tốn đáp :
– Thực sự vãn bối không mong động thủ, nhưng nếu bị lão tiền bối bức bách thái quá, vãn bối không còn cách nào khác.
Lão nhân cười nhạt :
– Lời người thường nói “hạ thủ không lưu tình”, lão phu xuất thủ, vạn nhất lỡ đả thương ngươi, hy vọng ngươi chớ oán lão phu.
– Không bao giờ. Xin lão tiền bối cứ thi triển bản lãnh. Nếu lỡ đả thương vãn bối, vãn bối chỉ tự trách mình học nghệ chưa tinh, chứ không dám oán hận lão tiền bối hạ thủ vô tình.

Lão nhân áo đen thở dài :
– Tiểu tử, lão phu thực sự rất thích thú ngươi, không muốn đả thương ngươi.
Chúng ta hãy nên đánh tới thì dừng tay.
– Đa tạ lão tiền bối, xin mời xuất chiêu!
Tay phải lão nhân áo đen lay động định xuất chưởng, đột nhiên thu lại hỏi :
– Tiểu tử, về môn võ công nào ngươi thành tựu cao nhất?
– Vãn bối xin thú thật, vãn bối tâm đắc nhất là kiếm pháp.
– Kiếm pháp ư?
– Vâng, phải chăng kiếm pháp lão tiền bối cũng rất cao?
– Bất cứ môn nào lão phu cũng tự tin thừa sức ứng phó. Bất quá kiếm pháp là binh khí. Chỉ sợ quá hung hiểm, nhưng ngươi nếu tin kiếm pháp ngươi là cao nhất, đương nhiên lão phu không đề xuất môn khác nữa làm gì.
– Xin lão tiền bối chớ lo. Về quyền chưởng, vãn bối cũng có đủ sức ứng phó.
Lão nhân trầm ngâm thoáng qua, rồi nói :
– Thế này vậy. Nếu như lão phu dùng quyền chưởng mà thắng ngươi thì lòng ngươi không phục, thì sau đó chúng ta sẽ thử kiếm lần nữa.
Sở Tiêu Phong nghĩ thầm :
– “Lão lớn lối tự cao ngần ấy, có lẽ võ công tất phải tinh thâm. Ta không thể không lưu tâm”.
Hít một hơi chân khí, chàng gật đầu :
– Đa tạ! Xin theo lời chỉ dạy của lão tiền bối.
Đột nhiên lão nhân áo đen nhảy tới nửa bước, nói :
– Tiểu tử, đến đây xuất thủ đi, lão phu sẽ nhường cho ngươi ba chiêu.
Sở Tiêu Phong mỉm cười, tung thân đến đánh liền một chưởng. Lão nhân đột ngột chuyển nghiên tránh chưởng ấy, quả nhiên không trả đòn. Song chưởng tả hữu Sở Tiêu Phong đánh liên hoàn liên tiếp hai chưởng, buộc lão nhân phải lùi lại một bước. Lão nhân áo đen có phần kinh ngạc, gượng cười :
– Hay lắm! Tiểu tử ngươi khá lắm, khá lắm!
Sở Tiêu Phong nhắc :
– Lão tiền bối, đã hết ba chiêu. Lão tiền bối có thể xuất thủ.
– Lão phu biết.
Sở Tiêu Phong hít một hơi chân khí tay hữu giơ lên, khoa tâm chưởng đảo lộn đánh tới. Lão nhân áo đen tay hữu cũng đưa lên, năm ngón tay đảo nghiên mau như điện chớp, chụp vào Uyển mạch chàng. Sở Tiêu Phong trầm tay thu chưởng, triển khai tấn công chớp nhoáng. Chỉ trong chốc lát chàng đã tấn công mười bốn chưởng.
Sắc mặt lão nhân ngưng trọng, quyền chưởng tăng thêm sức mạnh. Hai người trao đổi quyền cước trong nháy mắt đã qua hai trăm chiêu vẫn bất phân thắng bại. Đột nhiên Sở Tiêu Phong tấn công hai chưởng rồi dừng tay :
– Lão tiền bối, xin dừng tay.
Lão nhân kinh ngạc :
– Chúng ta chưa phân thắng bại, sao lại dừng tay?
– Trước khi chúng ta động thủ còn quên một chuyện.
– Là chuyện gì?
– Qui định chiêu số.
– Qui định chiêu số ra sao?
– Trước khi chúng ta động thủ, nên qui định chỉ trong vòng hai trăm chiêu đánh đến lúc ấy nên dừng tay.
– Thế thì làm sao quyết định ai là ngươi thắng?
– Đương nhiên vãn bối là người thắng.
– Tiểu tử, ngươi nói vậy là sao?
– Lão tiền bối niên cao đức trọng. Nếu như trong vòng hai trăm chiêu mà không thủ thắng được vãn bối, há chẳng phải là điều đáng ân hận lắm sao?
– Ân hận hay không mặc kệ. Chúng ta quyết phải phân cho được thắng bại.
Sở Tiêu Phong nói tiếp :
– Lão tiền bối, cứ coi như lão tiền bối nhường nhịn vãn bối. Nếu như chúng ta đánh nữa, e rằng phải lâm vào tình cảnh quyết sinh tử. Lúc ấy vãn bối biết làm sao?
Lão nhân áo đen lại thở dài một tiếng rồi nói :
– Tiểu tử ngươi nói cần dùng thạch đỉnh mấy ngày?
– Tối đa năm ngày.
Lão nhân không nói một lời, chuyển thân cực mau bỏ đi ra cửa thạch động.
Sở Tiêu Phong sực nhớ ra, chàng còn chưa thỉnh giáo tính danh lão nhân, nhưng lão nhân đã đi không biết về hướng nào. Chàng nhè nhẹ thở phào, đưa tay chùi mồ hôi trên trán tự nghĩ thầm :
– “Xem ra trong cõi u u minh minh cũng phải có lực lượng nào đó là chủ tế vạn vật”.
Qua trận giao chiến vừa rồi, nhất là mấy chục chiêu cuối cùng hai người đều sử dụng toàn lực giao đấu. Sở Tiêu Phong cảm thấy có hơi mệt mỏi, chàng đã hồi tưởng lại võ công chiêu số trong vô danh kiếm phổ của lão giữ ngựa họ Lục đem ra ứng dụng thực tốc. Đó là những chiêu số rất kỳ ảo, phát huy uy lực cực lớn trong lúc động thủ.
Tẩy sạch tạp niệm ngồi khoanh chân dưới đất, Sở Tiêu Phong nhắm mắt điều tức. Trong cảnh mông lung, chàng nhận ra có âm thanh nho nhỏ vọng đến bên tai. Sở Tiêu Phong hít dài chân khí hỏi :
– Là người nào?
– Ta đây!
Một âm thanh nữ nhân vọng đến, không cần mở mắt nhìn, Sở Tiêu Phong cũng nhận ra đó là thiếu nữ áo xanh, chàng hỏi liền :
– Cô nương đến đây làm gì?
Thiếu nữ hồn nhiên đáp :
– Tìm các hạ, tìm khó quá, khó quá!
– Tìm tại hạ có việc gì?
Thiếu nữ áo xanh không thể nhìn rõ thần sắc Sở Tiêu Phong, thậm chí đến âm giọng cũng không nhận ra. Nàng cười đáp :
– Là do Âu Dương bá bá sai ta đi tìm các hạ đấy.
Sở Tiêu Phong mở hai mắt, chỉ thấy khuôn mặt thiếu nữ tươi cười rạng rỡ, nụ cười nàng thuần chân rất dễ làm lòng người xúc động. Nàng xác thực là một nữ hài tử mỹ lệ, chỉ vì nàng mặc một cái áo quá rộng và đầu tóc không chải chuốt kỹ, nên có che giảm đi vẻ thiên hương quốc sắc, che giấu đi những nét mỹ lệ rực rỡ của nàng. Sở Tiêu Phong nhìn nàng đúng lúc nàng đang mỉm cười, chàng từ từ đứng dậy :
– Âu Dương lão tiền bối tìm tại hạ có chuyện gì gấp?
Thiếu nữ áo xanh lắc đầu :
– Ta không biết. Bá bá cần ta tìm gặp các hạ, ta chỉ biết tìm các hạ thế thôi.
– Cô nương, trong vòng năm ngày nữa tại hạ không thể rời bỏ nơi đây. Cô nương hãy về báo với lão tiền bối một tiếng.
– Ta có thể ở lại đây với các hạ được không?
Sở Tiêu Phong lắc đầu :
– Không được.
Thiếu nữ không nói gì, chuyển thân bỏ đi. Sở Tiêu Phong động tâm, nghĩ thầm :
– “Ta đối với nàng lãnh đạm như thế, chẳng là làm nàng buồn lắm sao?”
Tâm niệm chuyển động, chàng cao giọng gọi :
– Cô nương quay lại đã!
Vừa nghe câu gọi, thiếu nữ đã vội quay về tới cửa thạch thất. Nét mặt nàng tươi tỉnh khả ái, từ từ hỏi :
– Các hạ gọi ta quay lại đấy ư?
Sở Tiêu Phong thấy thần sắc nàng như thường, tự trách thầm :
– “Xem ra chính ta quá đa nghi”.
Trong nhất thời, chàng không biết nói gì với nàng, liền thuận miệng hỏi :
– Cô nương có thể cho tại hạ biết tên được chăng?
Thiếu nữ áo xanh vẫn cười tươi :
– Tên ta Bội Ngọc, Âu Dương Bội Ngọc.
– Cô nương cùng có họ Âu Dương à?
– Vâng!
– Cô nương và Âu Dương lão tiền bối quan hệ ra sao?
– Không quan hệ gì cả. Khi dưỡng mẫu ta còn sống chẳng cho ta nói chuyện gì với Âu Dương bá bá cả.
Sở Tiêu Phong gật đầu. Âu Dương Bội Ngọc nói tiếp :
– Âu Dương bá bá rất yêu quí ta. Bá bá thường thường vẫn ngầm lén dạy ta võ công, dù dưỡng mẫu không bằng lòng cho ta học, dưỡng mẫu chỉ dạy ta mỗi một chuyện.
– Là chuyện gì?
Âu Dương Bội Ngọc có hơi do dự :
– Khi dưỡng mẫu ta sắp chết mới dặn ta không được nói cho ai biết, nhưng vì các hạ hỏi, tự nhiên ta phải nói với các hạ.
– Nếu cô nương không thể nói ra, xin cứ im lặng.
– Kỳ thật, ta suy nghĩ rất lâu mà không hiểu vì sao lại không thể nói với người về chuyện ấy.
Sở Tiêu Phong bị kích thích tính hiếu kỳ, chàng hỏi :
– Thế thì là chuyện gì?
Âu Dương Bội Ngọc nói :
– Nói ra cũng chẳng có gì kỳ quái. Dưỡng mẫu chỉ dạy ta mỗi một cách ngồi thiền định mà thôi.
– Ngồi thiền định mà có gì không thể nói ra cho ai biết?
– Dưỡng mẫu ta bảo, càng không được nói với Âu Dương bá bá và Quái bá bá.
– Ồ! Trừ ngồi thiền định ra, còn có gì nữa không?
– Dưỡng mẫu dạy ta học chữ. Vì vậy, ta biết rất nhiều mặt chữ.
– Và phải chăng cô nương cũng đã đọc rất nhiều sách?
– Không. Ta chỉ biết chữ đơn vì dưỡng mẫu chỉ dạy ta bằng cách viết xuống đất, ta thuộc rồi liền xóa đi.
– Ồ! Sao dưỡng mẫu không mua sách cho cô nương đọc?
– Dưỡng mẫu không muốn cho ai biết ta biết đọc chữ và cũng chẳng muốn ai biết bà đã truyền dạy cho ta cách ngồi thiền định.
– Âu Dương cô nương, chuyện ấy có gì bí mật, tại hạ nghĩ không ra.
– Chính ta cũng chẳng thèm nghĩ đến chuyện ấy nữa.
– Cô nương không nghĩ tới ư?
– Sở công tử, chuyện ấy có gì hay mà nghĩ? Lời dưỡng mẫu nói với ta, phải chăng là đáng tin?
– Cô nương nên tin.
– Nếu đã tin thì ta chẳng nên nghĩ ngợi gì nữa phải không?

– Có lẽ cũng phải.
– Thế nhưng ta đã nói cho các hạ nghe chuyện ấy. Vì dưỡng mẫu ta, ta cầu xin các hạ đừng nói ra với ai nhé.
– Vâng, tại hạ chấp thuận.
– Các hạ còn chuyện gì hỏi ta nữa không?
– Không!
– Ta có nên đi khỏi nơi đây không?
– Nên!
Âu Dương Bội Ngọc cười, nụ cười có chút mê hồn lại có chút thê lương, từ từ nàng chuyển thân bước đi. Sở Tiêu Phong nhận ra nét mặt buồn bã của nàng, chàng cơ hồ sắp buột miệng gọi nàng quay lại, nhưng lời vừa đưa tới miệng lại vội nuốt xuống.
Thân ảnh Âu Dương Bội Ngọc dần khuất, Sở Tiêu Phong nhẹ thở dài một tiếng, từ từ ngồi xuống lấy chút trái cây rừng ăn vài miếng nhìn ra sắc trời, chàng còn phải đợi mấy giờ nữa. Tuy chỉ là mấy giờ nhưng Sở Tiêu Phong có cảm giác thời gian đi rất lâu. Sở Tiêu Phong nôn nóng đi quanh cái đỉnh đá. Không biết đi bao nhiêu vòng mới đến lúc mở cẩm nang, chàng nhẹ thở phào mở ra trang thứ ba. Trang ấy viết :
“Hãy quay đầu nhìn xem có ai khác trong thạch thất này không?”
Sở Tiêu Phong nghĩ thầm :
– “Họ có đến đây hơi sớm, bây giờ đâu còn ai nữa?”
Tâm niệm chuyển động, chàng không kềm chế được, vô tình quay đầu lại nhìn. Chợt thấy Âu Dương Bội Ngọc miệng cười hàm tiếu đang đứng ngoài cửa động.
Sở Tiêu Phong chấn động trong lòng hỏi liền :
– Cô nương quay lại làm gì?
Trong tay Âu Dương Bội Ngọc cầm một bầu nước, đáp :
– Ta nghĩ các hạ nhất định khát nước lắm, đem tới cho các hạ chút ít nước đây.
Sở Tiêu Phong thở dài thầm nghĩ :
– “Đấy đúng là trời đất sai khiến sao mà khéo hợp thế!”
Chàng cúi đầu đọc tiếp :
“Nếu như có một người ở bên ngoài, người ấy lại là Âu Dương Bội Ngọc, ngươi cần nên vì ta làm một việc.”
Lòng Sở Tiêu Phong cực kinh dị ngẩng người nhìn quyển cẩm nang trong tay, hai tay chàng hơi run lên. Đây là quyển cẩm nang dự bị từ trước. Vả chăng, nó luôn luôn cất giữ trong người chàng, không thể bị ai tráo đổi được. Chàng lại đọc tiếp :
“Hãy giữ nữ tiểu tử ấy lại đây để nàng thừa kế y bát của ta. Nếu như không phát hiện ra nữ hài tử ấy, ngươi hãy mở trang kép của trang thứ ba. Còn như có cô ta thì hãy nài nỉ cô ta thay ngươi ở đây, việc duy nhất của ngươi là cố thuyết phục cô ta thay ngươi. Dưỡng mẫu cô ta đã chết, cô ta cô độc không nơi nương tựa, nhưng sự xuất hiện của cô ta đã làm hỏng việc gần hoàn tất của ta, cô ta phải có trách nhiệm tiếp tục di chí của ta.”
Đọc xong những hàng chữ, Sở Tiêu Phong cũng lấy lại được bình tĩnh.
Khẩu khí trong những lời Hoàng Đồng để lại hiển nhiên là đã nói rõ lão đã có chuẩn bị, sự xuất hiện của Âu Dương Bội Ngọc chưa phải là kết luận duy nhất.
Đồng thời, Sở Tiêu Phong còn hiểu rõ một chuyện khác nữa. Lời cần nói chân chính của Hoàng Đồng là ghi trong trang kép của tờ thứ ba, nhưng chàng biết mình không nên đọc nữa.
Đưa tay vẫy một cái cho Âu Dương Bội Ngọc bước đến :
– Ta đến không đúng lúc ư?
Tất cả đều thành sự thật, Sở Tiêu Phong cười ôn hòa :
– Không phải. Cô nương hãy nhìn những chữ này.
Âu Dương Bội Ngọc đưa tay đón lấy ngưng mắt đọc. Nàng biết khá nhiều mặt chữ, nhưng chưa bao giờ đọc những câu dài thế này. Đây là lần đầu tiên nàng đọc được. Do đó, phải cố công lắm, mất một thời gian lâu mới hiểu hết sự việc. Sở Tiêu Phong hỏi :
– Cô nương hiểu chứ?
Âu Dương Bội Ngọc gật đầu :
– Hiểu!
– Cô nương có vui lòng ở lại đây không?
– Các hạ nói đi, ta có nên ở lại đây không?
– Cô nương nên ở lại, cô nương đã đủ sức đọc sách. Hoàng Đồng có để lại một hòm sách, cuốn nào cũng viết rất minh bạch, cô nương tất sẽ hiểu rõ.
Âu Dương Bội Ngọc gật đầu :
– Được! Ta sẽ ở lại đây!
Sở Tiêu Phong nhìn nét mặt nàng đầy nét hân hoan, lòng chàng như được an ủi rất lớn. Nhẹ thở dài một tiếng, giao lại quyển cẩm nang cho nàng, rồi nói :
– Cô nương đã bằng lòng, cứ chiếu theo dạy bảo trong cẩm nang mà làm.
– Ta hiểu, các hạ cứ yên tâm!
– Tại hạ xin cáo từ.
Âu Dương Bội Ngọc hạ âm thanh xuống :
– Sở công tử. Sau này các hạ có thể đến gặp lại ta không?
Sở Tiêu Phong nhớ đến cách bày bố của Hoàng Đồng, hình như có vẻ muốn chống lại thiên cơ, kết quả sau này khó mà dự liệu. Chàng bất giác buồn bã nhẹ thở dài :
– Bội Ngọc cô nương! Tại hạ đáng lẽ cũng nên ở lại đây, nhưng tại hạ còn quá nhiều việc cần làm. Hy vọng cô nương có thừa dũng khí tiếp nhận trọng trách.
Âu Dương Bội Ngọc cười tươi :
– Ta chẳng có gì sợ hãi, đừng lo lắng vì ta.
Sở Tiêu Phong tiếp lời :
– Bội Ngọc, Quái Tiên Hoàng tiền bối hiện tại hơi thở chỉ như tơ mỏng, có thể chết bất cứ lúc nào. Cô nương chỉ là một nữ hài tử làm bạn với người sắp chết ở tại tiểu động này, trong lòng không sợ gì ư?
– Ta không sợ. Xưa kia, khi dưỡng mẫu ta chết, ta ở lại bên xác bà ta bốn tháng trời, chẳng sợ hãi chút gì cả.
– Hay lắm! Hoan nghênh cô nương đã tìm tại hạ.
Âu Dương Bội Ngọc mặt tươi như hoa, đưa tay vén tóc :
– Ta đã đọc trang cẩm nang này rồi, ta hiểu ý trong ấy, sẽ tận lực làm theo.
Các hạ hãy yên tâm. Khi nào xong việc, ta sẽ lại đi tìm các hạ đấy.
– Bội Ngọc cô nương, xin hãy bảo trọng.
– Ta rất vui vẻ, sau này chúng ta sẽ thường gặp nhau nhé!
Sở Tiêu Phong cung tay lui ra ngoài. Tính toán lại ngày hẹn với Bạch Mai còn sớm một ngày, chàng vốn là người cẩn thận, nên tìm đến chỗ ước hẹn quan sát qua, rồi mới quay người vào khu rừng tìm một nơi kín đáo ẩn thân.
Sở Tiêu Phong hiểu rất rõ, sau đại biến của Vô Cực môn, bản thân chàng đã bị cuốn vào cục thế đại hỗn loạn. Tháng ngày còn lại chẳng những hai vai gánh vác trách nhiệm trọng đại, mà còn phải bôn ba khắp nơi đạp khắp hiểm ác biến hóa. Như vậy chẳng những cần có tâm trí cẩn mật, mà còn cần có võ công cực thâm hậu. Chàng bắt đầu hận bản thân tại sao khi học võ lại không tận tâm tận lực.
Sách đến khi cần dùng mới thấy ít, đến lúc gặp kẻ địch mới biết rằng mình yếu. Đến lúc này Sở Tiêu Phong mới tiếc thời giờ, chàng không muốn để phí một chút thời giờ nào nữa cả. Một đêm nửa ngày, chẳng những Sở Tiêu Phong khổ luyện tiếp tục thủ pháp “Tiếp lực thủ” của Âu Dương tiên sinh, mà còn luyện tập cả kiếm trong vô danh kiếm phổ của lão Lục. Kiếm pháp Sở Tiêu Phong vốn đã có căn cơ thâm hậu, nên lần luyện tập này lập tức có cảm giác diệu dụng vô cùng, thâm ảo tuyệt kỳ, hơn cả Thanh Bình kiếm pháp. Trong mười mấy giờ chàng hoàn toàn không nghỉ ngơi, mồ hôi thấm ướt áo. Cho đến giữa trưa ngày thứ hai chàng mới quay về nơi đã ước hẹn với Bạch Mai.
Bạch Mai đến đúng hẹn, vừa nhìn thấy Sở Tiêu Phong, lão nhân kinh hãi.
Chỉ xa mới mười ngày, chẳng những Sở Tiêu Phong gầy đi nhiều, mà sắc mặt còn buồn bã, mồ hôi đẫm người. Chàng vốn là người yêu sự sạch sẽ, nhưng xem ra trong hơn mười ngày nay đến tắm rửa chàng cũng không tắm lần nào. Bạch Mai chau mày hỏi :
– Hài tử, có việc gì xảy ra vậy?
Sở Tiêu Phong đáp :
– Không có gì, vãn bối rất khỏe.
– Ngươi gầy đi nhiều đó, toàn thân mồ hôi bẩn tựa hồ chưa hề tắm qua.
– Vâng, mấy hôm nay vãn bối bận rộn quá.
– Có chuyện gì mà bận rộn đến tắm rửa cũng không?
– Mấy hôm nay quả thật bận rộn đến quên cả ăn mấy lần, ngủ mấy lần. Chỉ khi nào quá mệt, vãn bối mới nghỉ một chút.
– Ồ! Hài tử, có thể cho ta biết mấy hôm nay ngươi đã làm những gì mà đến nỗi quên cả ăn, ngủ?
Chàng rất thành thật :
– Vãn bối luyện võ công.
Bạch Mai mỉm cười hòa dịu không hỏi tiếp mà lại chuyển đề tài :
– Quái Tiên Hoàng Đồng sao rồi?
– Hiện tại lão nhân chẳng khác gì đã chết, nhưng lại chẳng giống với chết thật.
– Người ấy ma ma quỷ quỷ, rốt cuộc toàn là huyền học, dị sự. Mặc kệ lão, chúng ta về mau đi. Ngươi cần phải tắm rửa, ngủ một giấc cho khỏe.
– Lão tiền bối, chúng ta ở tại nơi nào?
– Cái bang đã an bài cho chúng ta hoàn tất, chọn thuê cho chúng ta một tòa đại viện.
– Lão tiền bối, mấy hôm nay có phát giác gì khả nghi không?
– Không. Cái bang sai rất nhiều đệ tử canh gác cho chúng ta.
– Lão tiền bối cứ đi trước, vãn bối đi theo sau, giữ một khoảng cách.
Bạch Mai kinh ngạc :
– Hài tử, ngươi…
Sở Tiêu Phong tiếp lời :
– Vãn bối đề phòng có người ngầm theo dõi chúng ta.
– Được! Hài tử, Phong nhi có nói sau này Vô Cực môn có phát dương được hay không và thù lớn của sư phụ có báo được hay không, toàn là nhờ cậy vào nơi ngươi. Xem ra nó nói không sai.
– Sư mẫu quá coi trọng vãn bối.
Bạch Mai đột nhiên cười lớn :
– Hài tử, phải chăng con bị trục xuất khỏi Vô Cực môn không?
Chàng đáp :
– Hình như là thế.
– Như vậy có lẽ tốt hơn, lão phu xưa nay rất ghét cái gọi là qui giới của các môn phái. Chỉ cần việc làm chúng ta ngửa lên không thẹn với trời, cúi xuống không ngượng với đất, còn phải dùng tới thủ đoạn cũng chẳng phải là việc hay ho gì. Nếu như ngươi bị trục xuất môn phái, hành động e rằng còn tự do hơn nhiều.
Sở Tiêu Phong đáp :
– Ân tình sư phụ sâu như biển, vãn bối không dám quên một ngày. Vì muốn dễ dàng tìm ra nội tình đại cừu của sư môn, vãn bối xin nguyện làm tất cả.
– Được! Lão phu sẽ đi trước, ngươi cứ theo sau. Nhưng giang hồ hiểm trá, ngươi nên cẩn thận lưu tâm chớ để cho người phát hiện.
– Vãn bối tự biết cẩn thận.
Bạch Mai không nói gì nữa, chuyển thân tiến lên trước. Quả nhiên Sở Tiêu Phong cực kỳ cẩn thận đi theo sau xa xa.
Vào đến thành Tương Dương, Bạch Mai thừa cơ hội đông người xoay đầu nhìn hai lần không hề phát hiện ra Sở Tiêu Phong, trong lòng tán thán thầm :
– “Tiểu tử này quả là không kém!”
* * * * *
Các người trong Vô Cực môn được ở tại một ngõ khá lớn ở Nam Đại Nhai, nơi đây là khu giàu có trong phủ Tương Dương, nhà nào cũng kín cổng cao tường.
Bạch Mai gõ mạnh vào cửa, cửa mở rộng. Bạch Mai lách thân vào, cửa lập tức đóng lại.
Đó là một tòa đại viện có ba dãy riêng biệt, các môn hạ Vô Cực môn ở đây, có đủ tiền viện hậu viện, và có cả ba tên đệ tử Cái bang canh giữ. Bạch Phong, Thành Trung Nhạc, Đổng Xuyên đã đều ở trong sảnh chờ đợi. Nhìn thấy một mình Bạch Mai về, ai nấy ngẩn người.
Đổng Xuyên là người đầu tiên không thể kềm chế, bật hỏi :
– Bạch lão gia, Tiểu Phong đâu?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.