Bạn đang đọc Xuân Thu Bút – Chương 27: Phản Bội Hay Quy Thuận
Vân Phong hốt hoảng :
– Không nên mạo hiểm. Sở công tử, bản thân hắn có võ công hơn người và đối với các thuộc hạ thống trị rất nghiêm mật, nhưng hai trợ thủ cao cường nhất của hắn đều không có ở đây. Vả chăng đã mấy năm nay mọi chuyện đều do ta ứng phó an bài, vì vậy ta hiểu rõ tình hình hơn hắn rất nhiều.
Đại tiên sinh buông ra chuỗi cười âm hiểm :
– Vân Phong, sao ngươi dồn ta đến chân tường mãi thế?
Vân Phong đáp :
– Chúng ta cộng sự mấy năm nay, nhưng ta chỉ nhìn thấy bộ mặt già đeo mặt nạ da người, chứ chưa hề biết ngươi là ai?
Đại tiên sinh nhún vai :
– Ta là ai chẳng có gì quan trọng, điều quan trọng là ta đã cho cô nương quyền thế uy vọng không ai bằng. Như vậy chưa đủ hay sao?
– Ngươi là kẻ thâm trầm hư ngụy, khiến chẳng ai rõ ngươi là loại gì, chúng ta hoàn toàn chẳng hiểu gì về ngươi. Không biết ngươi là ai và chẳng biết bộ mặt thật ngươi ra sao…
Đại tiên sinh giận dữ :
– Ta cũng có máu có xương, chẳng lẽ không là người ư?
– Ngươi chỉ là một u hồn, một u hồn vĩnh viễn đe dọa mọi người.
Đại tiên sinh hừ một tiếng :
– Có lẽ chính vì vậy mà ngươi mới phản bội ta?
– Đại tiên sinh, ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi có sức thống trị rất lớn, nhưng chẳng có một người thực sự tâm phục ngươi đâu. Mọi người mà ngươi gọi là thuộc hạ đều có hai thái độ.
– Nói xem sao, thái độ ra sao?
– Một thái độ là sợ ngươi, một thái độ là oán hận ngươi.
Đại tiên sinh cười gằn :
– Chính vì chúng sợ ta nên không dám chống lại lệnh ta, vì ta thần bí nên chúng coi ta như một vị thần.
Vân Phong cười nhạt :
– Lúc thoạt đầu có lẽ là thế thật, nhưng hiện tại thì khác rồi. Ta biết trong bảy người gọi là tiên sinh, ít nhất là có ba người oán hận ngươi.
– Nhưng vẫn còn bốn người thầm phục ta.
– Bốn người ấy theo ta biết là họ hận ngươi hơn là quý ngươi.
Thình lình Đại tiên sinh thở dài :
– Ta không ngờ thuật thống trị của ta lại thất bại đến thế.
– Chứ ngươi tưởng là ngươi thành công lắm ư?
– Ít ra ta không ngờ tất cả đều phản bội ta.
– Sự thực ngươi chẳng có ai gọi là thân tín cả đâu, ngươi hoài nghi mọi người tất nhiên mọi người cũng hoài nghi ngươi.
Đại tiên sinh trầm ngâm :
– Ta đối xử với ai khác ra sao chưa cần biết, nhưng ta đối xử với cô nương xưa nay chưa hề có gì xấu.
– Đó là cảm giác của ngươi đó thôi. Ba năm trước ta còn sùng bái ngươi chút ít, nhưng sau đó ta hiểu ta đã lầm.
– Vân Phong, cô nên rõ nếu ta thực muốn đoạt thân cô đâu phải là khó…
Vân Phong “hừ” lạnh một tiếng :
– Nhắc lại chuyện ấy ta càng oán hận ngươi, ngươi căn bản đâu coi ta là con người, ngươi chỉ muốn chiếm đoạt thân thể ta thôi.
– Nếu ta thay đổi thái độ có chiếm được cô không?
– Ba năm trước cũng có thể được, nhưng hiện nay ngươi có chết trước mặt ta, ta cũng không cảm động mảy may.
Đại tiên sinh gật đầu :
– Vân Phong, giữa cô và ta đã tuyệt dứt tình nghĩa…
Vân Phong cướp lời :
– Giữa công tử không có gì gọi là tình, cũng chẳng có gì gọi là nghĩa.
– Hay đấy, nói đã cạn lời. Chúng ta có thể tự do đấu một trận.
Vân Phong cười nhạt :
– Đại tiên sinh, ngươi cứ tự nhiên xuất thủ. Ta tin rằng có thêm Sở Tiêu Phong, công tử có thể ác đấu. Cùng lắm là cùng chết. Đối với ta, là trả hết hận oán.
Đột nhiên Đại tiên sinh động thân, nhưng hắn không tấn công Sở Tiêu Phong hoặc Vân Phong, mà lại xoay thân định đi vào cánh cửa bí ẩn kia. Sở Tiêu Phong quát lớn :
– Dừng lại!
Đại tiên sinh dừng chân, Sở Tiêu Phong nghiêm giọng :
– Sự thực ngươi là ai?
Thân hình Đại tiên sinh không xoay lại, hắn bình tĩnh đáp :
– Sở Tiêu Phong, ngươi không đủ năng lực lấy mặt nạ ta xuống. Ta là ai?
Mặc các ngươi cứ suy đoán.
– Có phải là người ta quen biết?
– Sở Tiêu Phong, chớ đoán mò. Chúng ta chưa hề quen biết.
Sở Tiêu Phong lạnh lùng :
– Ta tuy là hậu sinh vãn bối, nhưng ta tự tin ở sở kiến. Chỉ cần ngươi chỉ bỏ mặt nạ ta sẽ biết ngươi là ai.
Đại tiên sinh quét mắt quan sát tình thế. Nếu như Sở Tiêu Phong và Vân Phong liên thủ, quả nhiên cơ hội thắng của hắn cũng chẳng lớn gì. Sở Tiêu Phong nhìn qua Vân Phong :
– Cô nương.
Nàng cắt lời liền :
– Không cần nói, ta cũng mong muốn được nhìn bộ mặt thật của hắn. Sở công tử có biện pháp gì xin cứ tự do.
Sở Tiêu Phong nói :
– Đại tiên sinh nghe rõ rồi chứ?
Đại tiên sinh cất tiếng cười lớn :
– Các ngươi tưởng ta đã đến bước đường cùng rồi ư?
Sở Tiêu Phong lắc đầu :
– Không hẳn như thế. Nhưng ta tin nếu ngươi động thủ, chúng ta hai người có thắng được ngươi hay không chưa biết. Nhưng ta cho rằng đã đến lúc ngươi nên minh bạch thân phận.
– Sở Tiêu Phong, ngươi thông minh lanh lợi lắm. Đáng lẽ ta nên giết ngươi sớm hơn.
– Ta cũng lấy làm kỳ quái. Tại sao ngươi lại quá tốt với ta? Tại sao không giết ta ngay từ sớm?
– Kỳ thật, đến bây giờ ta mới hối hận. Đáng lẽ không nên để ngươi sống đến bây giờ.
Đột nhiên Đại tiên sinh nói lớn :
– Vân Phong, trong mười hai giờ nữa, chúng ta tất phải có kết quả cuối cùng. Các ngươi chỉ còn một cách duy nhất khả dĩ tránh khỏi cái chết là ngay lập tức rời bỏ khỏi nơi đây.
Hắn cất tiếng cười cực lớn, trong tiếng cười còn chưa dứt ấy, màn cửa bỗng vẹt ra, có hai người từ từ bước vào. Đó là một người già một người trẻ. Người già râu tóc đều bạc như tuyết, người trẻ xem ra chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi. Sở Tiêu Phong không biết họ là ai, nên không chú ý, chỉ biết hai người già trẻ ấy về tuổi tác như một ông một cháu. Nhưng Vân Phong đã biến sắc mặt :
– Các ngươi cũng đã đến đây sao?
Sở Tiêu Phong nhận ra thần sắc kinh hoảng của Vân Phong, tất hai người ấy không phải tầm thường. Chỉ nghe tiếng của lão già cười nhạt :
– Bất cứ Đại tiên sinh đến nơi nào, chúng ta đều phải…
Ngữ âm lão sững lại rồi tiếp :
– Nhị tiên sinh có phải đã phản bội Đại tiên sinh?
Vân Phong đáp :
– Nếu các ngươi đã đến từ lâu tất đã nghe rõ hết rồi.
Lão nhân gật đầu :
– Đúng vậy, chúng ta đến đã lâu lắm.
– Thế thì nhị vị cần gì phải hỏi nữa?
Lão nhân trừng mắt :
– Nhị tiên sinh có biết giữa chúng ta có quy định gì không?
– Quy định gì?
Bấy giờ Thành Phương cũng đã vào đứng sánh vai với Vương Bình, cả hai ở tư thế chuẩn bị sẵn sàng. Lão nhân râu bạc nghiêm giọng :
– Nếu như nhị tiên sinh không chịu động thủ tự tận, chúng ta đành phải thất lễ.
Vân Phong cũng bình tĩnh không kém :
– Chỉ cần các ngươi có đủ năng lực, xin mời động thủ.
Lão nhân cười gằn :
– Ý nhị tiên sinh là đã sẵn sàng chống đối?
– Đến Đại tiên sinh mà ta còn coi không ra gì, huống hồ hai ngươi.
Lão nhân xoay đầu lại nhìn thiếu niên :
– Tiểu tử này, ngươi lên trước hay ta lên trước?
Thiếu niên nọ đáp :
– Nhị tiên sinh là người bản lãnh, theo ta, chúng ta cùng tiến lên.
Sở Tiêu Phong buột miệng hỏi :
– Vân Phong cô nương, hai vị này là…
Vân Phong đáp ngay :
– Lão Thiếu song ma, các hạ có nghe bao giờ chưa?
Chàng đáp :
– Tại hạ là người thô lậu, chưa nghe qua danh hiệu ấy bao giờ.
Lão nhân mỉm cười :
– Tiểu tử ngươi mới tí tuổi đầu, đương nhiên không nghe danh hiệu của lão tử ta.
Chàng châm biếm :
– Cả hai người đều bị gọi là ma, đương nhiên cũng chẳng phải là cái gì hay hơn cả!
Vân Phong vội cảnh giác :
– Sở công tử, đừng coi thường tên thiếu niên trẻ tuổi kia. Y không phải hài đồng đâu, tuổi y chưa chắc nhỏ hơn ta đâu đấy.
Lão nhân xoay qua thiếu niên :
– Tiểu tử, nghe đấy chứ? Có người khen ngươi đấy.
Thiếu niên nhún vai :
– Khen ta ấy ư?
Lão nhân quái dị :
– Chính vậy, chính là khen ngươi!
Tên thiếu niên cười nói :
– Lão tiểu tử, ta thấy ngươi tuổi cao đức trọng, ngươi hãy tiến lên trước đi!
Sở Tiêu Phong thầm lấy làm lạ :
– Vừa rồi hai tên còn tranh nhau tiến lên, sao tự nhiên lại thay đổi tâm ý cứ đẩy đưa cho nhau?
Vân Phong lúc ấy hạ giọng :
– Sở công tử, hãy ra lệnh cho hai thuộc hạ ra ngoài.
– Để làm gì?
– Bảo họ đi báo cho các bằng hữu của công tử.
– Được! Vương Bình, Thành Phương, các vị hãy báo cho Giang đại hiệp một tiếng.
Vương Bình hỏi :
– Báo ra sao?
Sở Tiêu Phong đáp :
– Tình hình nơi đây đã thay đổi.
Vương Bình, Thành Phương cùng nói :
– Xin công tử bảo trọng.
Rồi cả hai cùng chuyển thân đi. Sở Tiêu Phong xoay lại chấn rung trường kiếm trong tay :
– Vân Phong cô nương. Hôm nay khó tránh được cuộc chiến, ngại gì không động thủ?
Vân Phong vẫn đứng yên bất động. Thiếu niên trẻ tuổi cười khinh mạn :
– Lão tiểu tử, nữ nhân này không biết trời cao đất dày, ngươi hãy tiến lên dạy nó bài học!
Chỉ nghe lão nhân râu trắng đáp :
– Tiểu tử, ngươi nói không sai. Chúng ta phải cho chúng bài học xem thử!
Tiếng nói vừa dứt, hai người đồng thời tung thân lên.
Sở Tiêu Phong cấp tốc rút kiếm đâm tới. Chỉ nghe một tiếng “Choang” ngân vang, thiếu niên xông tới Sở Tiêu Phong đã bị kiếm chàng đẩy lui bốn bước.
Đồng thời lão nhân xông tới phía Vân Phong cũng bị chưởng lực nàng đẩy tung bật lên, còn nàng phải lùi một bước. Lão nhân ở trên không lật thân rơi xuống chỗ cũ, thiếu niên đồng tử cũng đồng thời lui về nguyên vị. Sở Tiêu Phong cũng lui một bước. Vân Phong hít một hơi chân khí :
– Bọn chúng luyện tập bản lãnh bản thân tấn công thế mau như điện, và mỗi lần tấn công lại tăng thêm lợi hại. Sở công tử cẩn thận, đừng bị lay động bởi những câu nói nhảm nhí của chúng.
Sở Tiêu Phong thầm nghĩ :
– “Lần tấn công đầu tiên đã lợi hại như thế, nếu như càng tấn công càng lợi hại. Thật không dễ chống đỡ!”
Chợt nghe lão nhân nói :
– Tiểu tử này, đòn tấn công vừa rồi thế nào?
Thiếu niên đồng tử đáp :
– Tên tiểu tử kia kiếm thế rất mạnh. Theo ta, y không dễ đối phó đâu.
Lão nhân đáp :
– Chưởng thế của nhị tiên sinh cũng rất mạnh.
– Chúng ta thử thay đổi tấn công xem sao?
Lão nhân gật đầu :
– Hay lắm!
Dư âm chưa dứt, cả hai phi thân vọt lên, hai bóng nhân ảnh như hai mũi tên rời cung bắn đến. Lần này hai người quả nhiên thay đổi đối phương, thiếu niên đồng tử tấn công Vân Phong, còn lão nhân tấn công Sở Tiêu Phong.
Chỉ nghe “bùng” một tiếng, bốn người lại giao chiêu. Lão Thiếu song ma lại lui về nguyên vị, nhưng chúng lập tức bắn thân lên tấn công tới. Hai tên ấy tấn công liên tiếp bốn lần, mỗi lần hai bên lại thay đổi đối thủ, nhưng mỗi lần lại càng lui về xa hơn.
Đến lần tấn công thứ năm, Song ma đã lui ra xa đến tận cùng gian đại sảnh.
Hai bóng người lại bật thân lên, nhưng không phải tấn công Vân Phong và Sở Tiêu Phong nữa, mà lại tung cửa sổ đi mất. Vân Phong và Sở Tiêu Phong cũng đã kiệt lực chống đỡ, nên mặc cho chúng bỏ đi. Sau khi Song ma bỏ đi, Sở Tiêu Phong mới phát giác trong đại sảnh không còn ai khác, tên Đại tiên sinh nọ không biết biến mất từ bao giờ.
Sở Tiêu Phong chau mày :
– Kỳ quái, thật là kỳ quái!
Vân Phong buột miệng :
– Sở công tử kỳ quái vì tại sao Đại tiên sinh không nhân cơ hội giết chúng ta phải không?
– Chúng ta vừa mới phải đối phó với hai ma đầu, dĩ nhiên phải ngưng tụ toàn lực. Nếu như hắn xuất thủ giết chúng ta có phải dễ dàng lắm không?
Vân Phong lắc đầu :
– Trừ phi hắn buộc Song ma dừng tay. Nếu không, khi hắn xuất thủ hắn sẽ bị đẩy vào thế trước sau đều thụ địch.
– Sao? Chẳng lẽ hắn cũng không tin thuộc hạ của hắn ư?
– Xưa nay hắn không tin một ai. Hiện nay hắn lại cũng không dám tin ai nữa cả!
– Đúng. Nếu như lúc Đại tiên sinh động thủ với chúng ta, lỡ một lão một thiếu song ma ấy tấn công sau lưng hắn, chắc Đại tiên sinh nguy mất.
Sở Tiêu Phong mỉm cười :
– Vân Phong cô nương, theo cô nương hiện tại chúng ta nên làm gì?
Vân Phong thở dài :
– Ta không thể nào quay về nhà được, trừ đi theo công tử, ta không còn cách nào khác.
– Chúng ta rất cần người như cô nương, ở nơi đây cô nương là nhị tiên sinh, nhưng ở chỗ quần hùng cô nương có thể là Đại tiên sinh.
– Ta vốn chẳng phải là “tiên sinh” gì cả, ta chỉ là một nữ nhân nhiều tham vọng, nhưng từ bây giờ ta sẽ bỏ hết những tham vọng cũ. Bây giờ ta chỉ muốn làm một nữ nhân mà thôi.
– Nhưng bây giờ còn chưa thể.
– Vâng, ta biết, Đại tiên sinh còn sống thì sự biến động trong giang hồ chưa chấm dứt.
– Vân Phong cô nương, tại hạ có điểm chưa thông.
– Điểm nào?
– Các vị sự thực có liên quan gì với Xuân Thu Bút?
Vân Phong trầm ngâm một lúc :
– Sở công tử, nói ra cũng thật là kỳ quái, xưa kia bất cứ hành vi nào của chúng ta đều phải làm trong bí mật, mục đích chính là trốn tránh tai mắt của Xuân Thu Bút, nhưng hiện nay hình như lại có quan hệ với Xuân Thu Bút.
– Các vị đã tham dự vào đại hội Xuân Thu Bút xuất hiện mấy lần rồi?
– Đây là lần đầu tiên.
– Vị Đại tiên sinh thân phận và tài năng bản lãnh đến đâu, chẳng lẽ không ai biết rõ sao?
Vân Phong lại trầm ngâm một lúc mới đáp :
– Sở công tử, xưa nay ta chưa bao giờ có ý muốn tìm hiểu thân phận Đại tiên sinh, nếu sớm có ý ấy, có lẽ ta cũng có một vài cơ hội rồi.
– Nói vậy chúng ta vẫn biết rất ít về vị Đại tiên sinh ấy?
– Rất tiếc, Sở công tử, những điều ta biết về hắn chẳng nhiều hơn công tử chút nào.
– Vân cô nương, hiện tại công tử nên ra sao?
– Đại tiên sinh cố tình bảo vệ sự thần bí, chưa hề dám lộ mặt thật với công tử, nếu một mai có bỏ mặt nạ ra cũng chẳng ai nhận biết, vì vậy từ nay chúng ta cần nên lưu tâm đến những người lạ mặt.
Sở Tiêu Phong hỏi :
– Cô nương, trong quí bang hội ở nơi này có nhiều thuộc hạ lắm không?
– Nhiều.
– Vân cô nương, thế cô nương sẽ chuẩn bị đối phó với chúng ra sao?
– Sở công tử, chúng ta có bảy vị chức vụ “tiên sinh”.
– Phải chăng là do căn cứ vào võ công?
– Không, theo ta biết, trong những vị được gọi là “tiên sinh”, trừ Đại tiên sinh võ công khó lường ra, võ công cao nhất là hai vị Tam tiên sinh và Thất tiên sinh.
– So với tại hạ, cô nương ra sao?
– Chúng ta chưa hề tỉ thí với nhau, nhưng theo ta quan sát, võ công của họ tựa hồ không kém gì ta.
Sở Tiêu Phong gật gật đầu. Sau một thoáng nữa, Thành Phương đã dẫn Giang Phi Tinh và năm anh hùng nữa đến. Giang Phi Tinh nhìn Vân Phong với con mắt thăm dò rồi nói với chàng :
– Sở đệ, nơi này chung quanh có nhiều mai phục, may mà có Thành huynh đệ đây dẫn đường không thì lão phu không thể nào tới đây được.
Sở Tiêu Phong gật đầu :
– Đại ca, ấy là mai phục chưa được lệnh phát động đấy…
Giang Phi Tinh nói :
– A! Vị cô nương đây là…
– Người ngồi dưới tán dù vàng, Vân Phong cô nương, nhị tiên sinh trong bang hội bí mật.
Vân Phong dường như đã sắp đặt sẵn, nàng đóng cửa gian đại sảnh lại rồi dẫn tất cả chui xuống một con đường địa đạo dẫn thẳng lên núi đá cao nằm sau gian nhà. Đó là một sơn động thiên nhiên cao hơn mười trượng. Từ trên cao nhìn xuống có thể quan sát rõ cảnh vật xung quanh. Sở Tiêu Phong khen :
– Nơi ở này của các vị chắc cũng tốn khá nhiều tâm sức?
Vân Phong gật đầu :
– Công trình này không lớn lắm, tất cả đều dựa vào hình thế thiên nhiên, chỉ thêm chút nhân công sửa đổi.
– Chỉ vì Xuân Thu Bút sắp xuất hiện ở gần đây mà hao tổn công sức thế ư?
– Vâng.
– Đại tiên sinh quả là thần thông làm sao hắn biết Xuân Thu Bút sẽ xuất hiện ở nơi đây?
Vân Phong mỉm cười :
– Hắn là người biết rõ những sự vùng nội bộ giang hồ rất kỹ.
Đột nhiên nàng rút trong áo ra một ống sáo trúc nhỏ, kê vào môi thổi lên hồi nhạc lạnh sắc. Tiếng sáo truyền xa không lâu lập tức đã có phản ứng. Rất nhiều nơi bỗng có khí bốc cao lên. Sở Tiêu Phong hỏi :
– Những cụm khói ấy có lẽ đều là ở những nơi có mai phục?
Vân Phong đáp :
– Đúng vậy, những trạm mai phục đốt lửa báo hiệu là chúng đã nhận được mệnh lệnh do ta vừa truyền.
– Mệnh lệnh gì vậy?
– Bắt đầu từ bây giờ, bất cứ người nào muốn tiến vào gian nhà tranh kia đều bị tấn công.
– Nếu như người tiến vào là Đại tiên sinh thì sao?
– Trừ khi hắn chứng minh được thân phận và các trạm mai phục tin là hắn thì hắn mới vào được, chẳng qua, cơ hội ấy không lớn.
– Tại sao vậy?
– Vì hắn quá thần bí, nên căn bản chẳng mấy ai nhận ra hắn.
Vân Phong tiếp lời :
– Ngay đến cả ta là nhị tiên sinh mà cũng chưa hề nhìn thấy chân diện mục tên Đại tiên sinh ấy, huống gì người khác.
Giang Phi Tinh cười nấc lên :
– Đúng là gậy ông đập lưng ông.
Đột nhiên Sở Tiêu Phong kêu lớn :
– Có người đến kìa!
Vân Phong, Giang Phi Tinh cùng cúi đầu xuống nhìn. Chỉ thấy dưới sơn đạo xuất hiện hai bóng nhân ảnh phi hành như bay về phía gian nhà tranh. Khi còn cách gian nhà ước độ hai mươi trượng thình lình cả hai như sụp xuống rồi tung lên ngã xuống đất. Sở Tiêu Phong thấy hai bóng đen ấy ngã xuống rồi bất động, lấy làm kỳ lạ hỏi :
– Sao chúng lại không đi tiếp nữa?
Vân Phong đáp gọn lạnh như đao :
– Vì chúng chết rồi!
– Chết ư? Sao lại chết?
Vân Phong lạnh lẽo giải thích :
– Nhất định chúng đã chết vì Hàm Sa Xạ Ảnh.
Giang Phi Tinh biến sắc mặt. Sở Tiêu Phong hỏi :
– Hàm Sa Xạ Ảnh, đó là tên người hay tên ám khí?
Vân Phong đáp :
– Là tên hiệu người, mà cũng là tên ám khí.
Giang Phi Tinh sắc mặt thất thần :
– Ủa! Hai lão quái vật ấy vẫn còn sống ở trên đời nữa sao?
Vân Phong gật đầu :
– Còn, hai lão ấy vẫn còn sống.
Giang Phi Tinh tiếp lời :
– Bất luận bang hội các vị làm gì nhưng lão phu phải công nhận các vị quả là thần thông quảng đại mới thu nạp được nhiều nhân vật quái dị ma đầu như thế.
Vân Phong gật đầu :
– Quả là có thế, trong bang hội bí mật của Đại tiên sinh hắn thu nạp được rất nhiều quái nhân, ấy là chư vị chưa biết nhiều đấy, từ từ rồi chư vị sẽ còn gặp nhiều đại ma đầu kinh dị hơn nhiều.
– Cô nương, hai người vừa chết kia là những ai?
– Chính là hai thuộc hạ của ta.
Sở Tiêu Phong ngạc nhiên :
– Đã là thuộc hạ của cô nương, sao chúng vẫn bị hạ thủ?
– Vì ta đã truyền mệnh lệnh ngăn cản bất cứ ai tiến vào gian nhà tranh, những trạm mai phục chung quanh buộc phải chấp hành mệnh lệnh.
– Thế chính bản thân cô nương có vào được không?
– Nếu vào từ phương hướng khác vẫn có thể được, còn vượt qua trạm Hàm Sa Xạ Ảnh, trừ phi ta phải truyền lệnh giải trừ lệnh cũ.
– Chúng không nhận ra cô nương sao?
– Có lẽ có thể nhận ra nhưng dù nhận ra chúng vẫn không cho ta vượt qua.
Hai tên Hàm Sa Xạ Ảnh ấy đều mù cả hai mắt, nhưng thính giác chúng tuyệt linh mẫn, chúng đã nghe qua âm thanh ta, nhưng có nhớ hay không ta không dám chắc.
Đột nhiên có tiếng cánh chim đập ào ạt, ba con chim bồ câu bay vọt qua đầu họ lượn quanh gian nhà rồi thu cánh lao xuống nhà. Sở Tiêu Phong giật mình :
– Cô nương, trong nhà nếu không có ai sao lại có chim bồ câu đem tin…
Vân Phong cũng kinh ngạc không kém :
– Ta phải xuống xem sao…
Sở Tiêu Phong chận lời :
– Hãy đợi một lát đã.
– Vì sao vậy?
– Đợi một lát xem sao, tại hạ lấy làm lạ, nếu như trong nhà không có ai sao chim bồ câu lại bay vào?
Vân Phong ngẩn người suy nghĩ. Sở Tiêu Phong thở dài :
– Vân Phong cô nương, hãy nhớ lại xem, trong nhà không có gian phòng bí mật nào chứ?
– Không có.
– Dưới địa đạo cũng không có mật thất?
– Cái ấy ta cũng chưa rõ.
– Cô nương, không nên xem thường Đại tiên sinh.
– Điều ấy Sở công tử nói phải, chúng ta không nên quá xem thường hắn, và cũng không nên quá nóng vội.
Bên tai họ lại có tiếng cánh chim đập xé không gian, bốn con chim bồ câu nữa phi bay vọt lên xuyên qua cửa sổ gian nhà. Vân Phong ngây mặt :
– Có người.
Sở Tiêu Phong vội hỏi :
– Cô nương phát hiện điều gì?
– Trong nhà có người, vì vậy mới có chim bay ra.
– Cô nương có biết là ai?
– Có lẽ, Sở công tử đoán không sai, trong ấy là Đại tiên sinh.
– Vân cô nương, nếu hắn vẫn còn ở trong nhà phải chăng là hắn vẫn có thể khống chế toàn cục diện?
– Có lẽ… có lẽ hắn dùng bồ câu truyền tin chỉ huy các thuộc hạ bên ngoài.
Chàng vội giục :
– Cô nương, chúng ta hãy xuống gặp hắn.
Vân Phong đáp :
– Được! Nếu như chúng ta liều mạng được với Đại tiên sinh thì những thuộc hạ khác của hắn sẽ dễ đối phó hơn.
Nàng động thân xuống núi trước. Sở Tiêu Phong bám sát theo nàng. Giang Phi Tinh đi theo sau chàng. Vào tới gian nhà tranh đã thấy Đại tiên sinh ngồi chễm chệ trên ghế bành từ bao giờ, hai bên hắn là Lão Thiếu song ma.
Giang Phi Tinh lạnh lùng hỏi :
– Cô nương, người đeo cái mặt nạ kia là Đại tiên sinh đấy ư?
Đại tiên sinh kịp thời đáp lớn tự nhận :
– Đúng vậy, chính là ta đây!
Giang Phi Tinh mỉa mai liền :
– Phải che đậy giấu diếm mặt mũi đâu xứng đáng là đại nhân vật?
Đại tiên sinh mỉm cười :
– Chí lớn tại hạ vượt ngoài bốn biển chứ đâu coi các ngươi ra quái gì, ta cũng chẳng thèm cho các ngươi thấy mặt làm chi cho uổng.
Sở Tiêu Phong nghiêm giọng :
– Chung quanh đã bị Vân cô nương hạ lệnh phong tỏa, dù thuộc hạ của Đại tiên sinh có đến cũng không thể vượt qua trạm gác của Hàm Sa Xạ Ảnh, huống gì ngươi cho chim đi gọi trợ thủ chưa chắc đã chiêu tập được ai.
Đại tiên sinh cười gằn :
– Nếu như ta không nắm chắc thắng lợi đời nào ta lại hiện thân ở đây?
Vân Phong nghiến răng :
– Ngươi giảo hoạt lắm!
Đại tiên sinh vẫn cười lạnh :
– Vân Phong, ta còn chưa trị tội phản nghịch của ngươi, ngươi lại còn dám vô lễ với ta.
Vân Phong nhún vai :
– Đâu chỉ một mình ta phản nghịch ta, còn nhiều người khác nữa đấy.
Đại tiên sinh dường như có hơi chấn động :
– Ngươi nói thử xem còn ai nữa?
– Dù ta biết ta cũng không nói.
Đại tiên sinh cất tiếng cả cười :
– Vân Phong, dù có nhiều người phản bội ta, cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn đối với đại cục, chỉ tiếc rằng ngươi chính là kẻ phạm tội đầu tiên.
Vân Phong cười đáp :
– Đại tiên sinh, việc sống chết ta đã sớm không quan tâm tới nữa.
Sở Tiêu Phong gằn giọng :
– Đại tiên sinh, ngươi nghe đây, chúng ta hiện nay đã ở thế quyết một sống một chết, ngươi hãy hiện nguyên hình.
Đại tiên sinh nói :
– Tiểu tử quả thông minh, ta không tha cho ngươi được cũng thật đáng tiếc.
Giang Phi Tinh đỏ mắt gầm lớn :
– Tháo mặt nạ ngươi xuống, Giang mỗ sẽ đấu với ngươi một trận sinh tử!
Đại tiên sinh lạnh lẽo trả lời :
– Ngươi thì chưa xứng đáng.
Giang Phi Tinh tuốt đao bước lên một bước lạnh lùng quát :
– Rút vũ khí ra!
Không đợi lệnh của Đại tiên sinh, Lão Thiếu song ma đã kịp thời xuất thủ, hai ánh đao đồng thời tuốt ra khỏi vỏ chận đường tiến của Giang Phi Tinh lại.
Trường đao Giang Phi Tinh quét lên chém tới. Lão có biệt hiệu là Đao Quá Vô Thanh (Đao chém không một tiếng gió) nên đao pháp cực kỳ dị. Lão Thiếu song ma múa đao nghênh tiếp, ba người tức thì triển khai trận ác đấu dữ dội.
Vừa vào trận, Giang Phi Tinh đã dốc hết toàn lực, đao quang sấm sét bức bách đối phương. Lão Thiếu song ma lần này không kịp thi triển sở trường tập kích nên hoàn toàn phải vận dụng đao pháp chính tông, ba người ác đấu vô cùng dữ dội.
Ánh mắt Sở Tiêu Phong chuyển đến Đại tiên sinh, chậm rãi nói :
– Các hạ, hãy tháo bỏ mặt nạ xuống đi thôi.
Đại tiên sinh đáp :
– Sở Tiêu Phong, ngươi nghe đây, tất sẽ có một ngày ta tháo bỏ cái mặt nạ này nhưng không phải là hôm nay.
– Thế thì ngày nào các hạ mới chịu tháo bỏ nó?
– Khi nào đến lúc cần ta sẽ tự tháo bỏ.
Sở Tiêu Phong chậm rãi rút trường kiếm :
– Rất tiếc là chỉ có Lão Thiếu song ma tuân lệnh ngươi.
– Ngươi muốn gì?
– Ta buộc phải xuất thủ ngay bây giờ đây.
Đại tiên sinh gật gật đầu :
– Sở Tiêu Phong, một mình ngươi chỉ e không đối địch lại ta, ngươi hãy liên thủ với Vân Phong mới có hy vọng.
Sở Tiêu Phong cười nhạt :
– Theo ta điều ấy chưa cần, khi nào ta bại, Vân Phong cô nương sẽ ra tay chưa muộn.
Đại tiên sinh cười ha hả :
– Hay lắm! Sở Tiêu Phong, hôm nay ta sẽ cho ngươi đại khai nhãn giới, xuất thủ đi!
Sở Tiêu Phong nói :
– Đại tiên sinh, chẳng lẽ đối phó với Sở mỗ mà ngươi không thèm đứng dậy nữa hay sao?
– Sở Tiêu Phong, có bao giờ ngươi gặp bậc cao thủ chân chính chưa?
– Chắc Đại tiên sinh là bậc cao thủ chân chính?
– Sở Tiêu Phong, ngươi cứ tiếp chiêu rồi sẽ biết!
– Tại hạ đang muốn lãnh giáo.
Kiếm chàng từ từ đâm tới, Đại tiên sinh vẫn bình tĩnh ngồi bất động, kiếm chiêu Sở Tiêu Phong chỉ còn cách ngực hắn nửa thước Đại tiên sinh mới từ từ đứng dậy, kiếm thế chàng tăng tốc độ, chớp nhoáng đã đến gần sát ngực hắn.
Đại tiên sinh đột nhiên chập hai tay lại kẹp lấy mũi kiếm chàng chận lại, hành động hắn ra ngoài dự liệu của Sở Tiêu Phong, chàng bất giác ngẩn người.
Hữu thủ Đại tiên sinh khẽ búng nhẹ, trường kiếm trong tay Sở Tiêu Phong thình lình gãy làm hai đoạn, trong tay chàng chỉ còn dư lại nửa thanh kiếm gãy, chàng vội bước lui lại hai bước. Đại tiên sinh cả cười :
– Sở Tiêu Phong, thấy sao nào?
Chàng lạnh lẽo đáp :
– Rất đáng sợ!
Đại tiên sinh cười nhạt :
– Chỉ đáng sợ thôi sao? Ngươi có dám ngồi yên cho ta đâm một kiếm không?
– Bất tất, ta không là ngươi, Đại tiên sinh, ta không cần làm theo sự quái dị của ngươi.
– Vậy thì hay lắm, lão phu sẽ giết ngươi đây, cẩn thận!
– Xin mời động thủ!
Đột nhiên Vân Phong bước lên đứng sát bên cạnh Sở Tiêu Phong, thần sắc chàng hết sức bình tĩnh cười nói :
– Đại tiên sinh luyện được “Đàn Chỉ thần công”, một búng chặt gãy kiếm đủ biết cao minh, không biết sao không nhân cơ hội ấy xuất thủ tiếp?
Bấy giờ Vương Bình cũng đã động thủ vây đánh tên thiếu niên biệt hiệu Thiếu Quái để cho Giang Phi Tinh chỉ đấu với một mình lão nhân Lão ma. Giang Phi Tinh vốn không cần ai tương trợ nhưng chỉ đánh với Lão Thiếu song ma một khắc mới biết áp lực đối phương càng lúc càng lớn. Vì vậy khi Vương Bình xuất thủ tương trợ Giang Phi Tinh không hề ngăn cản. Giang Phi Tinh trải qua hàng trăm trận đấu, nhưng hôm nay lão mới có cảm giác gặp địch thủ chân chính, áp lực của Lão Thiếu song ma hùng hậu vô luân. Giang Phi Tinh tận xuất toàn lực chống đỡ được vài chục chiêu mới nhận ra mình đang bị đẩy dần vào thế hạ phong.
Nhờ có sự hợp lực của Vương Bình, cục diện trận đấu mới miễn cưỡng cầm cự được ngang bằng.