Bạn đang đọc Xuân Thu Bút – Chương 16: Kiếm Pháp Áp Đảo Cảnh Nhị Công Tử
Sở Tiêu Phong gật đầu :
– Quả nhiên là không ngoài dự liệu của tại hạ. Các hạ chính là chủ nhân Vạn Hoa viên?
Lão nhân giận dữ :
– Ngươi nói nhảm nhí gì đó? Lão phu chưa hề gặp bọn nha đầu này?
Lục Hà bình tĩnh :
– Nhị công tử, đừng nói công tử chỉ mới dùng thuật dịch dung, dù công tử…
(thiếu một đoạn, trang 117, 118 cuốn 4)
Cảnh nhị công tử nghiêm giọng :
– Trong vòng ba chiêu mà tiểu tử vẫn tránh được, công tử ta sẽ phục ngươi là cao thủ. Còn hai chiêu nữa đó!
Hắn buông tiếng thở dài gằn tiếp luôn :
– Ngươi hãy lưu tâm tiếp chưởng thứ hai của ta!
Hữu chưởng hắn vung lên từ từ đẩy ra. Chưởng thứ nhất mau như điện chớp, chưởng thứ hai lại chậm chạp dị thường. Nhưng Sở Tiêu Phong có cảm giác khác hẳn, chỉ biết chưởng lần này như chụp xuống bảy huyệt đạo trên toàn thân chàng, bất cứ huyệt đạo nào cũng như bị tấn công cùng lúc, trong nhất thời chàng không dự đoán được hắn sẽ tấn công nơi nào? Chàng đang lúc ngạc nhiên, chưởng thế đang chậm chạp đột nhiên biến thành mau lẹ đập vào trước ngực chàng. Sở Tiêu Phong vọt cao thân lên lùi về sau năm thước. Chưởng thế không đập trúng chàng nhưng ngực chàng vẫn cảm thấy đau nhói.
Chưởng thế đang chậm đột nhiên biến thành mau ấy suýt nữa là đánh trúng chàng. Cảnh nhị công tử biến sắc, hai mắt hắn dán chặt vào người chàng :
– Ngươi lại tránh được chưởng thứ hai.
Sở Tiêu Phong bình thản :
– Rất may tại hạ chưa thụ thương.
– Thật là kỳ quái, tại sao ngươi không trả đòn?
– Vì nghe khẩu khí khoa đại của các hạ, tại hạ đâm ra hiếu kỳ…
– Còn một chiêu nữa, ngươi nên đặc biệt lưu tâm.
Chàng mỉm cười :
– Cảnh nhị công tử, tại hạ quyết tâm thử xem ba chiêu của các hạ có gì kỳ bí, bất cứ lúc nào tại hạ cũng có quyền xuất thủ phản kích, các hạ cũng nên lưu tâm một chút đấy.
– Đệ tử Vô Cực môn mà nghiễm nhiên tiếp được Cảnh mỗ hai chiêu, nói thật, Cảnh mỗ khó mà tin có chuyện ấy.
– Đó là vì kiến thức nhỏ hẹp của các hạ. Thanh Bình kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân, đâu phải người ngoài dễ biết?
Cảnh nhị công tử cười ha ha :
– Thanh Bình kiếm pháp của Vô Cực môn có một trăm lẻ tám chiêu biến hóa rất phức tạp, một chiêu biến thành ba lần thành ba trăm mười tám thức, nhưng trong võ lâm vẫn chưa đáng gọi là tuyệt kỹ gì đáng kể.
Sở Tiêu Phong cả kinh nghĩ thầm, tại sao hắn lại am hiểu Thanh Bình kiếm pháp đến thế. Nội tâm chàng rất kinh dị, nhưng biểu hiện vẫn bình tình cười nhạt :
– Các hạ bình luận bất quá chỉ là phần bên ngoài, môn phái nào cũng có những bí mật mà người ngoài không hiểu hết được.
Hai người tuy đã tạm dừng động thủ, nhưng đối đáp không kém khẩn trương.
Cảnh nhị công tử phân vân ra mặt :
– Chẳng lẽ Thanh Bình kiếm pháp còn có biến hóa gì đặc dị nữa sao?
Sở Tiêu Phong đáp :
– Cảnh nhị công tử, có lẽ các hạ cũng có quan hệ với bọn Hắc Báo kiếm sĩ của Vạn Hoa viên đấy chứ?
– Ngươi muốn ta thừa nhận cái gì?
– Như vậy tại hạ không cần nói cho các hạ biết về tinh túy của Thanh Bình kiếm pháp nữa làm gì.
– Thực ra thừa nhận với ngươi cũng chẳng hề gì, bọn Hắc Báo kiếm sĩ có một phần do ta lãnh đạo.
– Kiếm pháp của bọn Hắc Báo ấy tinh diệu đến đâu các hạ thừa biết thế, nhưng bọn chúng đều chết vì Thanh Bình kiếm pháp.
Cảnh nhị công tử cười khẩy :
– Ta không tin Thanh Bình kiếm pháp có uy lực hạ gục được các Hắc Báo kiếm sĩ của ta.
– Vì vậy tại hạ mới nói các hạ chỉ biết phần bên ngoài của Thanh Bình kiếm pháp mà thôi.
Cảnh nhị công tử biến sắc :
– Có thật bọn Hắc Báo kiếm sĩ đều chết vì Thanh Bình kiếm pháp không?
– Các hạ vẫn chưa tin?
Cảnh nhị công tử ngưng mắt nhìn Sở Tiêu Phong một lúc :
– Không ngờ trong Vô Cực môn lại còn có bí mật.
Đột nhiên hắn phi thân vọt lên chưởng phong phát ra đập tới. Chiêu thế lần này mau lẹ và ngụy dị. Sở Tiêu Phong không kịp tránh né, chàng cũng cấp tốc phi thân lên cao phát chưởng ra nghênh tiếp. Như hai sánh sao xẹt, hai người đối chưởng trên không trung. “Bình” một tiếng, hai thân hình thay đổi phương vị, rơi xuống đất. Sở Tiêu Phong mỉm cười :
– Uy lực bao chiêu vừa qua của các hạ, tại hạ chưa nhận ra có gì hơn người.
Cảnh nhị công tử đáp :
– Không ngờ Vô Cực môn có nhân tài thế này, mà chúng ta không biết được ngươi trước đây, đúng là lầm lẫn lớn.
Sở Tiêu Phong vẫn cười :
– Hiện tại các hạ vẫn còn cơ hội, cần gì phải ân hận?
– Ta vẫn chưa tin Vô Cực môn lại có thể dạy thành một tài năng như ngươi.
– Tại hạ phải hiểu ý câu ấy như thế nào?
– Tất cả võ công các phái ta đều hiểu biết tường tận, chỉ trừ sự biến hóa phức tạp của võ công Thiếu Lâm, nhất là võ công Vô Cực môn xưa nay ta vẫn không thêm quan tâm.
– Võ công của tệ môn không dám so sánh với võ công Thiếu Lâm tự, nhưng nếu đối phó với kiếm pháp của bọn Hắc Báo kiếm sĩ, Thanh Bình kiếm pháp lại có công hiệu hơn nhiều.
– Ta chưa hiểu trong Thanh Bình kiếm pháp có bao nhiêu chiêu có thể đối phó với Hắc Báo kiếm sĩ, trừ phi quý phái còn giữ bí mật nào đó.
– Thì ra các hạ chưa biết gì về Thanh Binh kiếm pháp mà bất cứ môn đệ Vô Cực môn nào cũng phải tập luyện.
Cảnh nhị công tử cả mừng :
– Hay lắm! Đợi ta gọi bọn Hắc Báo kiếm sĩ đến đây xem các ngươi đối phó ra sao. Ngươi đã tiếp được ba chiêu của ta, ta có thể thả cho ngươi đi được rồi đó.
Sở Tiêu Phong mỉa mai :
– Các hạ tha cho tại hạ đi? Hay là các hạ muốn đi?
Bấy giờ Thành Trung Nhạc, Đổng Xuyên cũng đã chận hết đường lui của Cảnh nhị công tử. Hắn cười khẩy :
– Sao? Các ngươi định vây hãm công tử ta?
Sở Tiêu Phong đáp :
– Cảnh nhị công tử, các hạ nói luyên thuyên nửa ngày và cũng đã đánh ba chiêu chưởng lực mà không dọa nạt được gì chúng ta. Nay định nói một câu mà đuổi chúng ta đi được hay sao? Hay là các hạ đã sợ?
– Ý của ngươi là…
– Tại hạ rất muốn lãnh giáo kiếm pháp của các hạ, không biết các hạ có vui lòng chỉ giáo?
– Kiếm pháp ư?
– Đúng, tại hạ đã lãnh giáo chưởng pháp của nhị công tử, vì vậy tại hạ còn muốn lãnh giáo cả kiếm pháp nữa.
– Ta rất ít khi sử dụng vũ khí, nếu như ngươi muốn ta xuất thủ ta xin dùng tay không tiếp ngươi vài chiêu kiếm.
– Các hạ cuồng vọng đấy, hay thử nếm mùi vị của kiếm pháp Vô Cực môn xem sao, nhưng tại hạ xin nói trước, bất cứ lúc nào các hạ cảm thấy không thể đối địch cứ nói một tiếng tại hạ sẽ vui lòng đợi các hạ rút vũ khí.
Cảnh nhị công tử cười ha hả :
– Sở Tiêu Phong, ngươi hãy đánh bại Nhị công tử ta cái đã rồi lớn lối cũng chưa muộn.
Sở Tiêu Phong nắm lấy chuôi kiếm :
– Nhị công tử hãy lưu tâm.
Hốt nhiên chàng đâm tới một kiếm. Chàng chớp nhoáng triển khai kiếm pháp quả nhiên đó là Thanh Bình kiếm pháp, hình như Cảnh nhị công tử đã quá quen thuộc với biến hóa của Thanh Bình kiếm pháp nên dễ dàng khai giải được các chiêu tấn công của Sở Tiêu Phong, một trăm lẻ tám chiêu kiếm pháp sử dụng hết, rất mau Sở Tiêu Phong dừng thế tấn công :
– Các hạ quả nhiên thông thạo các yếu quyết của Thanh Bình kiếm pháp.
Cảnh nhị công tử mỉm cười :
– Thanh Bình kiếm pháp bất quá chỉ có như thế thì đâu có gì gọi là tân kỳ nhưng ta vẫn lấy làm kỳ lạ.
– Có gì kỳ lạ!
– Thanh Bình kiếm pháp tuy chỉ có một trăm lẻ tám chiêu nhưng biến hóa phức tạp, ít nhất cũng biến thành vài trăm chiêu, tại sao ngươi chỉ thi triển có một trăm lẻ tám chiêu?
– Vì các hạ biết về Thanh Bình kiếm pháp chỉ có bấy nhiêu…
– Chẳng lẽ Thanh Bình kiếm pháp còn có chiêu thuật gì khác nữa?
– Đúng! Còn những chiêu tinh diệu nhất của Thanh Bình kiếm pháp, tại hạ sẽ cho các hạ thưởng thức ngay bây giờ đây!
– Nói như vậy là trong Thanh Bình kiếm pháp còn kỳ chiêu gì chăng?
– Đúng vậy, còn có ba chiêu kỳ học, đó mới chính là ba chiêu tinh diệu nhất của Thanh Bình kiếm pháp. Các hạ hãy lưu tâm đấy!
Trường kiếm trong tay Sở Tiêu Phong lập tức vung lên đột nhiên vẽ thành một lưới sáng. Tuy mục quang Cảnh nhị công tử nhanh như điện nhưng không tài nào nhận ra kiếm thế đối phương, hắn hoảng hốt lui về sau năm thước. Sở Tiêu Phong mỉm cười :
– Cảnh nhị công tử, tại hạ chưa xuất chiêu Thanh Bình kiếm pháp sao các hạ lại sợ đến thế?
Cảnh nhị công tử hậm hực :
– Hừ! Kiếm pháp ngươi sử dụng không phải là Thanh Bình kiếm pháp.
Sở Tiêu Phong đáp :
– Thanh Bình kiếm pháp truyền thụ cho các đệ tử Vô Cực môn, nếu tại hạ không sử dụng kiếm pháp ấy thì sử dụng kiếm pháp gì?
– Cái ấy khó nói rõ, có thể vì ngươi không chắc phải là đệ tử Vô Cực môn.
– Có mặt ở nơi đây không phải chỉ có một mình tại hạ là đệ tử Vô Cực môn, nhị công tử các hạ có thể chọn một người đệ tử Vô Cực môn nào khác thử xem có phải sử dụng đúng kiếm pháp ấy hay không?
– Ta chính cũng có ý ấy.
– Nhị công tử, công tử sẽ chấp thuận, các hạ cứ chọn đi, bất quá phải có điều kiện.
– Điều kiện ra sao?
– Nếu như các hạ chọn người khác mà lỡ vẫn bại bởi kiếm pháp, các hạ sẽ tính sao?
– Điều đó làm gì có mà tính?
– Tại hạ nói lỡ ra, lỡ ra Nhị công tử vẫn thua thì sao?
– Ta không tin trong Thanh Bình kiếm pháp còn có cái gọi là ba tuyệt chiêu, do đó cũng không tin đệ tử Vô Cực môn thắng được ta, ta đã buộc Tông Nhất Chí thi triển toàn bộ Thanh Bình kiếm pháp, chỉ cần ba chiêu ta đã đoạt được kiếm của y và điểm trúng huyệt đạo y, còn ai là đệ tử Vô Cực môn thắng được ta?
Hắn trầm giọng quát lớn :
– Ở đây ai là đệ tử Vô Cực môn nữa, hãy mời bước ra!
Đổng Xuyên, Thành Trung Nhạc từ từ bước tới :
– Chúng ta đều là người của Vô Cực môn đây.
Nhìn thấy trong tay Đổng Xuyên cầm Thanh Bình kiếm, Cảnh nhị công tử chậm rãi nói :
– Ngươi có Thanh Bình kiếm của Tông Lãnh Cương, thiết tưởng phải là đệ tử chân truyền của hắn?
Đổng Xuyên đáp :
– Đổng Xuyên ta chịu đại ân sư phụ nhận chức Chưởng môn Vô Cực môn.
– Hay lắm, nếu như Thanh Bình kiếm pháp thực còn có tuyệt kỹ gì, tất nhiên ngươi phải là người học được đến chỗ tinh thâm nhất.
Đổng Xuyên bình tĩnh :
– Tại hạ xin chứng minh ngay lập tức :
– Hay đấy, ta chọn ngươi, hãy xuất chiêu!
Sở Tiêu Phong xen vào :
– Cảnh nhị công tử, các hạ chưa đáp ứng điều kiện của chúng ta.
– Điều kiện gì?
– Rất đơn giản, nếu nhị công tử bại dưới Thanh Bình kiếm pháp, chúng ta chỉ yêu cầu nhị công tử nói ra nội tình.
– Nội tình gì?
– Tại sao các vị lại hỏa thiêu Nghênh Nguyệt sơn trang và tên thủ lãnh hung thủ là ai.
Cảnh nhị công tử lắc đầu cắt lời :
– Vấn đề thứ nhất, ta có thể nói nhưng vấn đề thứ hai, không thể trả lời được.
– Tại sao vậy?
– Vì chính ta đây cũng không biết rõ thân phận người lãnh đạo chúng ta.
Đổng Xuyên lạnh lùng gắt :
– Chỉ nói toàn là nhảm nhí!
Sở Tiêu Phong thở dài :
– Cũng có thể sự thật như thế, đại sư huynh, xuất thủ đi!
Đột nhiên hai vai Cảnh nhị công tử lay động, mau như điện chớp lướt thân đến cạnh bên thân Sở Tiêu Phong. Đổng Xuyên vung kiếm tới ngăn lại, nhưng không kịp. Thân pháp hắn mau lẹ tuyệt kỳ, tiến đã mau mà thối cũng mau không kém, hắn lại lui về vị trí cũ nhưng đã biến thành một Cảnh nhị công tử khác, vai trái hắn áo rách bươm, máu tươi tuôn ra xối xả. Sở Tiêu Phong cười nhạt :
– Đó là một trong ba tuyệt chiêu Thanh Bình kiếm pháp đấy, nhị công tử cảm thấy thế nào?
Cảnh nhị công tử nhăn nhó :
– Không sai, kiếm pháp quả là cao minh.
– Nhị công tử đã tin đó là một chiêu trong Thanh Bình kiếm pháp chứ?
Cảnh nhị công tử vẫn cố chấp lắc đầu :
– Ta vẫn chưa tin đó là chiêu trong Thanh Bình kiếm pháp.
Đổng Xuyên xen vào :
– Nhị công tử, nếu các hạ không tin tại sao không thử với tại hạ?
Cảnh nhị công tử mỉm cười :
– Đương nhiên ta sẽ thử, nhưng lần này ta phải cẩn thận. Cuối cùng hắn cũng phải rút vũ khí, đó là một thanh kim kiếm dài không quá một thước năm tấc, hình dạng rất lạ không thấy đâu là lưỡi đâu là sóng ngoài cái mũi nhọn.
Sở Tiêu Phong gọi lớn :
– Đại sư huynh, hãy thận trọng, lưỡi kim kiếm ấy e rằng có gì cổ quái.
Cảnh nhị công tử thản nhiên :
– Đúng vậy, lưỡi kim kiếm này đúng là có cổ quái, các ngươi hãy cẩn thận lưu tâm đấy, còn như cổ quái ra sao, ta không thể nói trước được.
Đổng Xuyên lạnh lùng :
– Không cần khách sáo, nếu như trong kiếm các hạ có gì kỳ đặc xin cứ thi triển.
Cảnh nhị công tử “hừ” một tiếng, tay phải múa kiếm vạch một đường. Đổng Xuyên cũng mau lẹ xuất kiếm. Hai tiếng “cheng” ngân vang, hai bóng nhân ảnh giao nhau phi lên. Thân pháp hai người đều quá mau đến độ không ai nhìn rõ được tình hình giao đấu, chỉ có thể nhìn thấy được kết quả. Cảnh nhị công tử lại bị thêm một vết thương nữa ở trên vai, còn Đổng Xuyên hoàn toàn như cũ, không thấy thương tích gì.
Người khác không có cảm giác gì nhưng Sở Tiêu Phong lại chấn động thầm :
– “Tên này bảo vệ thật nghiêm mật, ngoài vai trái để hở tựa hồ không còn chỗ trống nào có thể đâm trúng hắn”.
Cảnh nhị công tử nhìn vết thương trên vai gật đầu :
– Kiếm pháp tuyệt diệu! Bình sinh Cảnh mỗ chưa hề gặp kiếm pháp nào cao minh hơn thế!
Đổng Xuyên mỉm cười :
– Chúng ta chỉ muốn chứng minh Thanh Bình kiếm pháp còn có nhiều chiêu thế bác đại thâm ảo, đó là nguyên nhân tại sao Vô Cực môn có địa vị trong võ lâm.
Sở Tiêu Phong vượt lên trước Đổng Xuyên :
– Cảnh nhị công tử, ngoài việc muốn cho các hạ biết thế nào là kiếm pháp Vô Cực môn, chúng ta còn muốn chứng minh điều này, chúng ta dư năng lực giết chết các hạ.
– Cái ấy…
– Các hạ biết các hạ chưa tin hẳn vì chúng ta xuất hai chiêu kiếm mà chỉ mới làm các hạ bị thương nơi vai.
Cảnh nhị công tử không kém ngạo mạn ngắt lời :
– Và quan trọng nhất là hai vết thương chẳng lấy gì làm nặng.
– Cảnh nhị công tử chớ quên Thanh Bình công phu có ba tuyệt chiêu, các hạ mới tiếp một chiêu đầu…
Cảnh nhị công tử lại cắt lời chàng :
– Các ngươi còn muốn gì mà chưa xuất hết hai chiêu nữa?
Sở Tiêu Phong lạnh lùng :
– Vô Cực môn chúng ta không muốn giết oan bất cứ ai, Cảnh nhị công tử, hãy trả lời ba câu hỏi của tại hạ, môn phái tổ chức của các hạ là gì, dụng tâm ra sao? Hai, kẻ lãnh đạo là ai? Ba, vì sao lại cần tiêu diệt Nghênh Nguyệt sơn trang?
Cảnh nhị công tử đáp :
– Ta chỉ có thể trả lời hai câu mà ta biết, một là muốn tìm một người, hai là muốn lập uy trong giang hồ, còn ngoài ra ta không biết gì nữa, các ngươi cứ xuất thủ.
Đổng Xuyên lay động trường kiếm :
– Được lắm! Các hạ đã tắm máu Vô Cực môn, tại hạ sẽ giết các hạ báo thù.
Riêng Sở Tiêu Phong chấn động vì câu “muốn tìm một người” của tên Cảnh nhị công tử ấy, chàng lóe lên trong đầu hình ảnh cái chết khả nghi của lão nhân giữ ngựa họ Lục. Bọn này muốn tìm Lục lão nhân hay ai? Chàng vội vàng ngăn cản :
– Đại sư huynh, tiểu đệ cả gan xin cho thả hắn vào trong Vạn Hoa viên.
Cảnh nhị công tử nghe câu ấy ngẩn người vì kinh ngạc. Đổng Xuyên cũng ngẩn người :
– Tha cho hắn ư? Tại sao vậy?
Chàng trầm tư :
– Giết hắn là chúng ta đã cắt hết đầu mối chẳng có ích lợi gì, hung thủ chân chính nhất định chưa phải là hắn, chi bằng cứ để hắn sống, chúng ta có lợi hơn nhiều, cầu xin đại sư huynh…
Đổng Xuyên trầm ngâm một chút rồi quay nhìn Cảnh nhị công tử gằn giọng :
– Các hạ đi mau đi!
Cảnh nhị công tử ôm quyền ra dấu thi lễ :
– Sở Tiêu Phong, núi xanh còn đó, sau này còn có dịp lòng tốt của các hạ Cảnh mỗ ghi nhớ.
Hắn chuyển thân đi vào trong Vạn Hoa viên. Đổng Xuyên quay nhìn chàng :
– Tiêu Phong, lần này ta thực không hiểu ý của sư đệ, tại sao chúng ta lại thả hắn? Chúng ta không báo thù cho các sư đệ của chúng ta ở Nghênh Nguyệt sơn trang ư?
Sở Tiêu Phong đáp :
– Giết một tên Cảnh nhị công tử không gọi là báo thù cho các sư huynh đệ chúng ta được, vả chăng ý đồ tiêu diệt Vô Cực môn của chúng ta cần lưu lại tính mạng hắn mới mong có đầu mối tra cứu rõ được.
Trần Trường Thanh đứng cạnh tiếp lời :
– Sở Tiêu Phong nói rất có lý, trước mặt tình hình chưa sáng tỏ, giết một tên Cảnh nhị công tử chẳng ích lợi gì. Người mà bọn hắn muốn tìm ở Nghênh Nguyệt sơn trang chúng ta cần biết là ai?
Chàng hỏi liền :
– Theo Trần lão tiền bối người ấy là ai?
Trần Trường Thanh đáp gọn :
– Xuân Thu Bút.
Câu trả lời ấy làm Sở Tiêu Phong chấn động toàn thân. Xuân Thu Bút?
Xuân Thu Bút là ai mà có mặt trong Nghênh Nguyệt sơn trang? Trong đầu chàng lại vụt lóe lên hình ảnh lão nhân họ Lục và chàng càng thấy bí ẩn mỗi lúc một dày đặc.
Trên đường theo mọi người trở về Phân đà Cái bang ở Tương Dương, Sở Tiêu Phong thất thần như một kẻ mất hồn, chàng quyết phải tìm cho ra chân tướng câu chuyện này, có thực lão nhân họ Lục đã chết, Xuân Thu Bút là ai trong Nghênh Nguyệt sơn trang?