Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Chương 5Sinh khí


Đọc truyện Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng – Chương 5: Sinh khí

Sau sự kiện nổi tiếng Phong tổng ôm gối ngủ trong phòng họp thì mọi người trong toàn bộ công ty lại tràn trề bầu không khí rất phấn khích, vì thế Lương Nhiên cố ý chạy tới để khích lệ Phong Uyển Nhu
“Uyển Nhu, có phải cô cố ý ôm gối ngủ để cho mọi người nhìn thấy mà hớn hở như thế không? Bây giờ công ty cứ như được uống thuốc kích thích vậy, vui vẻ cứ như công ty đang ăn lễ mừng năm mới ấy, nhìn xem mọi người gần đây làm việc, một đám đều trở nên hưng phấn, hiệu suất cũng cao lên không ít”
Phong Uyển Nhu đang cúi đầu xem bản ghi chép của hội nghị hôm qua, nghe Lương Nhiên nói xong cũng không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói:
“Vậy hôm nào cậu thử cạo đầu xem?”
“Hơ… Nói đùa thôi mà!”
Lương Nhiên cười mỉa, ho khụ một tiếng, hỏi “Vậy rốt cuộc chủ nhân cái gối là ai? Cô điều tra sao rồi?”
“Uh”
Phong Uyển Nhu gật đầu, nàng nghĩ rằng là do Tiểu Thảo đã lấy cái gối bên phòng của mình đem qua, nhìn biểu hiện rõ ràng ngớ ngẩng sợ hãi của Tiểu Thảo nàng có chút buồn cười.
“Không hợp lý, tuyệt đối không hợp lý”
Lương Nhiên nhìn chằm chằm Phong Uyển Nhu lắc đầu, Phong Uyển Nhu là đang mỉm cười, ngẩng đầu nhìn hắn “Cái gì?”
“Uyển Nhu, cô có biết bao lâu rồi cô không nở nụ cười không? Cô vừa rồi…”
“Cậu thực rất rãnh rỗi?”
Phong Uyển Nhu chọn mi nhìn Lương Nhiên, Lương Nhiên bị nghẹn cũng không dám nói nhảm, đúng là lòng dạ phụ nữ thật khó nói a. Vừa ra đến trước cửa, Lương Nhiên mắt còn nhìn thấy cái gối con dê còn ở trên ghế salon, vẫn chưa bị ném đi sao? Hắn có chút nghi hoặc… Uyển Nhu để lại làm gì? Để lưu giữ làm kỷ niệm sao?
Sau khi cửa đóng, Phong Uyển Nhu sắc mặt mới dần dịu đi, ngồi ở trên ghế nhìn chằm chằm cái gối trên ghế salon bị mình ôm, chăm chú nhìn hồi lấu lại lắc đầu cười khẽ. Thật là trẻ con, nàng bình thường là ôm cái gối này ngủ sao?
“Tiểu Thảo, gần đây tâm tình Phong tổng không được tốt lắm, làm việc phải thực sự cẩn thận”
Vương Oánh Oánh một bên sửa sang lại văn kiện một bên dặn dò, Tiểu Thảo kinh hồn bạt vía gật đầu, một câu cũng không dám nói. Từ sau vụ Phong tổng bị chụp ảnh, nàng đã có vài ngày ngủ không ngon giấc, nhớ lại hôm đó hớn hở đem cái gối qua phòng, chỉ sợ nàng đã nhìn thấy mình a. Mấy ngày nay tay nàng đều có chút run rẩy, nhìn cái gối trên ghế salon kia sợ tới mức muốn tè ra quần.
Phong Uyển Nhu dù sao cũng điều hành cả một công ty, nàng ở trước mặt mọi người ít nhiều gì đều phải có chút uy nghiêm, trước kia đừng nói là phát giận, cho dù nàng nàng ánh mắt liếc qua cũng không ai dám nói gì, hiện tại thì tốt lắm, mỗi lần nàng sinh khí trầm mặt xuống thì đều có thể nhìn thấy mọi người đang cười trộm, không cần nghĩ cũng biết rõ là nhớ đến việc nàng ôm gối mà ngủ, vì thế Phong tổng mới phát hỏa không ít, làm sao mà có thể chịu được.

Khoảng một tuần sau, nàng mới biết đến diễn đàn của công ty, định bụng sẽ vào xem một chút nổi lòng của các nhân viên, nhưng vừa vào tới trang đầu đã nhìn thấy một bức ảnh màu hồng rất Hot.
Vương Oánh Oánh ngẩng đầu nhìn Tiểu Thảo ” Chị đem văn kiện này đưa qua cho Phong tổng”
“Vâng!”
Tiểu Thảo gật đầu đáp lời, sau đó đem đầu chôn vào sau màn hình máy tính, nhìn trên diễn đàn kia không ngừng post bài, lượng view đều rất lớn. Ngô, ai có thể nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra không? Nàng chính là có hảo tâm mới lấy cho Phong tổng một cái gối thật đáng yêu để ôm, sự tình liền diễn biến đến loại trình độ này sao? Nữ hài tử không phải đều thích mấy thứ đáng yêu sao? Nàng ôm lấy cũng thấy êm dịu mà, như thế nào Phong tổng ôm lại có sự tương phản đến như vậy. Tiểu Thảo thất thần buồn khổ nhìn chằm chằm máy tính, nghĩ muốn nổ tung đầu cũng không ra đáp án.
Chỉ chốc lát, Vương Oánh Oánh đã trở lại, đem văn kiện trong tay đặt trên bàn, nhìn Tiểu Thảo.
“Tiểu Thảo a, Phong tổng cho gọi em qua”
“A?”
Tiểu Thảo hoảng sợ nhìn Vương Oánh Oánh, tay chợt run lên, đầu thiếu chút nữa là trực tiếp đập trên bàn. Ngô, không phải sự việc đã bị bại lộ a.
Vương Oánh Oánh nhìn bộ dáng Tiểu Thảo như vậy liền lắc đầu nở nụ cười, nàng cũng có chút không đành lòng, nàng biết là Tiểu Thảo cũng không phải người có lỗi. Nhưng nàng theo Phong tổng nhiều năm như vậy nên ít nhiều cũng có thể đoán ra được tâm ý của Phong tổng, Phong tổng chỉ cần dùng chân cũng có thể nghĩ ra được là ai làm. Ngay cả nàng cũng có thể đoán ra, Phong tổng thông minh như vậy làm sao mà đoán không ra đây?
Tiểu Thảo nhìn chằm chằm Vương Oánh Oánh một hồi, thấy nàng không thể giải cứu được mình nên liền mạnh dạng đứng dậy, thân mình cứng đơ đi ra ngoài.
(*)
Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn,
Tráng sĩ nhất khứ bất phục hoàn.
[Dịch nghĩa:
(Gió hiu hắt thổi, sông Dịch lạnh,
Kẻ tráng sĩ ra đi không trở về)]

Tiểu Thảo thu hết can đảm gõ cánh cửa phòng của Tổng tài, vào phòng, Tiểu Thảo nhìn thấy Phong tổng liếc mình một cái thì lập tức cúi đầu.
Vì sao… vì sao lại dùng ánh mắt đáng sợ như vậy mà nhìn tôi chứ?
Phong Uyển Nhu trong tay đang cầm ly cà phế, híp mắt nhìn Tiểu Thảo. Đúng vậy, Dương Tiểu Thảo cô thật không tồi, cô vừa tới công ty đã giúp cho tôi có ngay một cái ngoại hiệu, ngày đầu tiên đi làm thì đã giúp cho tôi làm phá vỡ hình ảnh nữ cường nhân, về sau cô còn muốn làm ra nhiều sự tình gì nữa đây?
“Ngẩng đầu!”
Giọng nói lạnh như băng khiến cho người khác không thể chống đối, Tiểu Thảo ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Phong tổng. Phong tổng tôi sai rồi, lần sau tôi có để cái gối tôi nhất định sẽ chọn hoa văn phù hợp hơn, cô tha tôi đi…
Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm Tiểu Thảo một hồi, hỏi “Đến công ty làm một tuần rồi,đã thấy quen việc chưa?”
Hả? Hey, có thể nào nàng không biết là ta?
“Àh..ưhm!”
Tiểu Thảo vội gật đầu đáp lời, Phong Uyển Nhu uống ngay một hơi cà phê “Quen việc thì tốt rồi, trợ lý của Lương Nhiên nghỉ thai sản rồi, vì vậy tôi đã tính toán điều Oánh Oánh làm thay vị trí”
Ý gì đây?
“Về sau cô phải một mình đảm đương mọi chuyện”
Tiểu Thảo buồn bực nhìn Phong Uyển Nhu, nàng không phải loại người giỏi che giấu cảm xúc, bởi vì trên mặt của nàng hiện ra một vẻ mặt khống khổ và buồn bực.
“Sao vậy? Có ý kiến gì không?”
Có! Muốn chết…
Phong Uyển Nhu bây giờ càng nhìn Tiểu Thảo càng sinh khí, biết rõ chuyện Tiểu Thảo là người đặt cái gối ấy nhưng nàng lại không thể trách được. Lấy năng lực gì mà trách đây? Cấp dưới quan tâm lãnh đạo, muốn cho lãnh đạo có một giấc ngủ ngon nên mới đặt cái gối, nàng lấy lí do gì mà lại giận dữ? Nhìn Tiểu Thảo sắc mặt ngơ ngác, Phong Uyển Nhu nhấp mím môi, vẫn còn nhiều thời gian, món nợ này tôi sẽ từ từ tính toán với cô.

Tiểu Thảo lúc này tự suy ngẫm hơn một phút, liền ngẩng đầu chăm chú nhìn Phong Uyển Nhu.
Phong Uyển Nhu biểu tình cũng thật nghiêm túc, nháy mắt cũng không nháy nhìn Tiểu Thảo, ân, suy nghĩ lâu như vậy tôi thật muốn nghe xem cô muốn nói gì?
.
.
.
“Không có ý kiến”
“…”
Phong Uyển Nhu cơ hồ tức chết, trong lòng hừng hực lửa giận nghẹn ở ngực. Nàng cố gắng khắc chế muốn xông lên đá bay Tiểu Thảo, nhưng Phong Uyển Nhu kềm lại được, hơi dựa vào sau, lưng dựa vào ghế, mười đầu ngón tay nắm chặt ở hai bên thành ghế, nhìn Tiểu Thảo. Người này rốt cuộc đến Phong Đằng sở trường gì nàng cũng làm được sao?
Tiểu Thảo bị nhìn chăm chút liền đỏ mặt cúi đầu, ánh mắt thật đẹp a, thật trong trẻo, nghe nói Phong tổng tuổi cũng đã lớn, vì sao lại không có túi mắt nhỉ?
“Đừng ngại, trong lòng cô muốn gì cô có thể nói”
Phong Uyển Nhu hết sức hạ giọng, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, nàng nghĩ rằng Tiểu Thảo là đang sợ sệt nên cái gì cũng không dám nói, nhưng ai biết được khi nói Tiểu Thảo không chỉ nói ý kiến mà mở miệng ra câu nào cũng đều khiến toàn thân có cảm giác muốn bị nổ tung.
“Nga, Phong tổng, có thể hay không cho ta làm việc với Lương tổng di, Oánh Oánh lưu lại đây?”
Ở với cô thật khủng khiếp, Lương tổng tuy rằng hơi xấu một chút, nhưng nếu cười lên thì cũng rất đẹp trai mà
“…”
Phong Uyển Nhu hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, một chữ vừa phun ra “Không……. đi……….”
Đang nói, thì điện thoại lại vang lên, Phong Uyển Nhu nhìn màn hình, thở dài. Là một trong những người bạn của nàng, hiện đang làm ở một công ty trang phục, mỗi ngày đều gọi điện thoại cho nàng để bàn bạc về việc đẩy mạnh tiêu thụ quần áo, nói cái gì cần phải cho Phong Đằng trên dưới thống nhất mặc đồng phục. Thật ra Phong Uyển Nhu cũng không thích kiểu cách cứng nhắc lập khuôn như thế, nhưng lại không muốn làm bạn mất lòng bạn nàng, lại chưa nghĩ ra phải nói với bạn nàng như thế nào, cho nên vẫn còn trì hoãn đến bây giờ.
Tiểu Thảo ở một bên buồn bực nhìn Phong tổng, như thế nào lại không nghe?
Phong Uyển Nhu trong lúc đau đầu thì thoáng nhìn Tiểu Thảo, trong lòng nghĩ nghĩ, nói “Tiểu Thảo, cô nghe đi, nói cho nàng rằng công ty chúng ta không có nhu cầu may đồng phục”
Như vậy, thì cũng thấy tốt hơn!

“Nga~~”
Tiểu Thảo liền nhanh đáp lời, tiến lên vài bước cầm lấy điện thoại, đầu dây bên kia giọng một nữ nhân líu ríu nói một hơi, cái gì mà hiện tại công ty đều phải thống nhất mặc a, cô xem có nơi nào giống như Phong Đằng không? Nhân viên thoạt nhìn đều lười nhác a… Tiểu Thảo nắm điện thoại thực kiên nhẫn nghe, chờ nữ nhân kia lấy hơi để thở thì nàng mới có cơ hội chen vào một câu nói:
“Thực xin lỗi a, công ty của chúng tôi thống nhất không mặc quần áo đi làm”
“…”
Phong Uyển Nhu ở một bên nghe được, thiếu chút nữa đem cà phê trong miệng phun ra ngoài.

(*) Trích từ bài thơ: Dịch thủy tống biệt
Nguyên tác: Lạc Tân Vương
Thử địa biệt Yên Đan
Tráng sĩ phát xung quan.
Tích thời nhân dĩ một,
Kim nhật thủy do hàn.
**Dịch nghĩa của Tản Đà:
Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.
(Gió hiu hắt thổi, sông Dịch lạnh,
Kẻ tráng sĩ ra đi không trở về)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.