Xuân Sắc Tràn Đầy Full

Chương 32: Vừa Lòng Hay Không?


Bạn đang đọc Xuân Sắc Tràn Đầy Full – Chương 32: Vừa Lòng Hay Không?

Mấy năm nay Từ Nghiên học tập vô cùng nghiêm túc, tới cả các lão sư trong trường cũng ưu ái cô, sau này còn có cơ hội được ra ngoại quốc làm phiên dịch viên chuyên nghiệp. Cô thật sự rất vui vẻ, bởi vì ngoại ngữ là lý tưởng của cô. Từ Nghiên lúc trước thích nhất là đọc văn học nước ngoài, từ đó mà thôi thúc ước mơ được trở thành một phiên dịch. Đi thực tập ở vài công ty, cấp trên rất hài lòng với biểu hình của cô, nên giao cho cô vài tác phẩm văn học để phiên dịch. Trước khi tốt nghiệp cô đã phiên dịch được vài tác phẩm, Từ Nghiên nghĩ, sau khi thời gian cho phép, sẽ học lên thạc sĩ, nhưng không phải sau khi tốt nghiệp liền học, ít nhất cũng phải ra đời đi làm mấy năm.

Sớm một chút, cho dù hiện tại cùng hắn kết hôn, sau này vẫn không có gì thay đổi cho lắm.

“Được….” Cô ngượng ngùng lên tiếng.

Mạc Quân Lâm nghe được không tin vào tai mình, hỏi lại: “Thật sao, Nghiên Nghiên, em thật sự nguyện ý gả cho anh sao?”

Hắn vui mừng, trong âm thanh còn có vẻ kinh hỉ.

“Thật mà….” Cô nặng nề mở mắt, xấu hổ tức giận mà liếc hắn, cô còn có thể đùa giỡn sao?

Từ Nghiên không biết bản thân có bao nhiêu mê người, côn th*t lại ngẩng đầu rục rịch. Hắn ôm cô thật chặt, cảm giác có thứ gì đó chọc vào bụng cô, Từ Nghiên lại bị hù dọa.

“Anh còn muốn?” Cô cảnh cáo: “Còn muốn nữa em không gả cho anh.”

Hắn ủy khuất: “Không được dùng cái này uy hiếp anh.”

Từ Nghiên cảm thấy mọi chuyện thay đổi chóng mặt, Mạc Quân Lâm bình thường cao lãnh, nhưng bây giờ lại đáng thương vô cùng.

Cũng mặc kệ hắn bất đắc dĩ thế nào, côn th*t kia vẫn bị đốt lửa, lại một lần chen vào tiểu huyệt cô. Từ Nghiên vừa bực vừa buồn cười. Dù sao cũng chỉ là nửa tháng, hắn như thế nào đói thành bộ dạng này? Một đêm hai lần rồi vẫn không đủ sao?


Tiểu huyệt kia vì chảy nhiều d*m thủy mà ướt đẫm, côn th*t sau khi đặt ở lỗ nhỏ, dễ dàng chen vào bên trong, huyệt thịt lại một lần nữa vui sướng vì được lấp đầy, khoái cảm dâng lên, trong phòng tồn lại tiếng ô ô rên rỉ vui tai.

Hai tháng sau khi thi tốt nghiệp, kế hoạch kết hôn bắt đầu tiến hành.

Mạc Quân Lâm và ba mẹ trịnh trọng đến Từ Gia cầu hôn. Hai bên gia đình đều hài lòng với nhau, lại thân thiết, thậm chí mẹ Từ còn không muốn nhận sính kim, bà tin rằng Quân Lâm chắc chắn đối xử tốt với con gái mình.

Mạc Quân Lâm tự tay chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ này, thậm chí phân nửa tiền quà ba mẹ cho vẫn không nhận. Hắn ở đại học phát minh ra vài thứ, bán ra bên ngoài, đã sớm đủ tiền cưới vợ. Thậm chí còn mua được môi ngôi nhà, đồ điện hay những vật dụng cần thiết đều hoàn toàn mới tinh.

Từ Nghiên là một cô gái mà từ nhỏ tới lớn hắn đều coi trọng. Chỉ cần Từ Nghiên thích, không cần cô phân vân chọn lựa, hắn nhất định cho cô thứ tốt nhất.

Ba Từ mẹ Từ không muốn con gái gả vào hào môn bị ủy khuất, Mạc Gia cũng là gia đình giàu có, con rể lại tài giỏi. Nhưng mà nhìn Mạc Quân Lâm thương yêu Từ Nghiên như vậy, gia đình bên kia lại dễ gần, hai nhà dù sao cũng là hàng xóm lâu năm. Hai đứa nhỏ cũng biết nhau từ nhỏ. Nói chung, đối với hôn sự này, hai bên gia đình càng nhìn càng thích.

Áo cưới được hắn đặt từ nước ngoài về, Từ Nghiên thật sự không biết Mạc Quân Lâm đã chuẩn bị từ khi nào, có một ngày hắn chở cô tới tiệm, chỉ chờ cô thay vào.

Không thể chính mình chọn tuy có chút tiếc nuối, nhưng được thương yêu như vậy? Từ Nghiên không thể được voi đòi tiên nữa.

Váy cưới của cô là một loại dài, có một cái ren đơn giản ngang ngực, phía sau còn có một cái nơ con bướm, nhìn vừa gợi cảm, vừa xinh đẹp, lộng lòng người.

Cô thật hào hứng, cười thật tươi, so với tưởng tượng còn thích hơn nhiều.

Giày cô dâu cũng chuẩn bị ổn thỏa, thay vào tất cả rồi, chính cô cũng không nhận ra mình. Đột nhiên, Quân Lâm tiến tới, ôm cô nói: “Nghiên Nghiên, mặc xong rồi sao?”

“Ừm.” Cô nhìn hắn mỉm cười, làm hắn trở nên ngây ngốc đờ đẫn nhìn mình.

Cô đỏ mặt, rũ xuống mi mắt: “…Đẹp không?”

Mạc Quân Lâm giật mình, gật đầu: “Đẹp, đẹp nhất trên đời.”

Mạc Quân Lâm trước mặt cao to soái khí, cô đỏ mặt, anh cũng vậy, đẹp trai nhất trên đời.

Tên kia trong lúc này ai ngờ lại động dục, hắn kéo cô vào sô pha, đóng cửa lại.

“Quân Lâm…”

Cô hô một tiếng, bị hắn chặn mọi âm thanh.

Hắn nhấc chân cô lên, nhẹ nhàng cởi giày ra, khuôn mặt tuấn tú càng gần mặt mình, môi mỏng hôn cô rất nhẹ nhàng. Từng điểm trên khuôn mặt đều bị hắn hôn qua: “Ân…”


Cô kêu một tiếng, hắn lại không nhịn được hưng phấn, váy cưới bị hắn vén lên cao, môi mỏng hôn dọc cơ thể, chân bị hắn quấn vào eo. Cô bị hôn đến rùng mình, dùng chân ra sức đá hắn, cái tên gia hỏa này.

Hắn hôn dọc xuống, hôn lên đùi, lại hôn vào chân tâm. Cô cảm giác nhạy bén, hơi thở hắn nóng rực, môi kề xuống tiểu huyệt, đầu lưỡi liếm qua, cách một lớp quần lót mà gặm cắn.

Cô thở dốc, lại rùng mình. Sau đó hắn không ngại dơ, mở miệng ra ngậm lấy toàn bộ tiểu huyệt, ra sức liếm mút. Khát khao mút hết mật thủy. Khoái cảm ập đến, không quản được âm thanh, rên rỉ ôn nhu vô cùng.

Hắn làm nhanh hơn, d*m thủy trào ra một bãi, cô không muốn làm dơ quần áo. Liền động đậy muốn ngồi dậy.

“Nghiên Nghiên, đừng nhúc nhích.”

Hắn kéo xuống cái khóe kéo sau lưng cô, nhưng không ngừng động tác, chơi đùa với hai bầu ngực kia, cởi xuống luôn nội y. Lúc này quần lót đã ướt đẫm, cô bị hắn kéo tới phía gương, tư thế dâm đãng vô cùng. Hai luồng tuyết nhũ nhô cao hùng vĩ, không ngừng đung đưa, đùi đẹp bị hắn banh ra hết cỡ, mông nâng cao, không chỉ như thế, cô gái trong gương còn hai mắt lờ đờ, hai bên má trắng nõn giờ ửng đỏ, trong mắt còn lại gian mị cao trào.

Cô không dám nhìn nữa, nhắm chặt hai mắt lại.

Mạc Quân Lâm cởi quần ra, côn th*t đã ngẩng đầu, sau đó nhắm vào phía tiểu mật động kia, đâm vào.

“A…”

Hắn chậm rãi động, thọc một hồi, lại nói: “Nghiên Nghiên, anh trực tiếp bắn vào bên trong, được không?”

Đã gả cho hắn rồi, còn phải sinh con, cũng không thể tránh việc không mang thai. Nghe hắn nói vậy, cô ngượng ngừng trả lời: “Ừm.”

Được cô cho phép, hắn lại cao hứng, hai mắt nhìn chằm chằm cô. Thấy bản thân cô bị hắn xoa đến hai bầu ngực không còn hình dạng, cái mông cũng bị lung lay. Hắn nhìn đến đỏ cả mắt.

Tiểu huyệt quá mê người, hấp dẫn kinh khủng, hắn điên cuồng mà muốn.

Từ Nghiên nghĩ hắn sẽ bắn hết một đống tinh dịch vào trong tiểu huyệt mình, mà không nhịn được run run chờ mong. Tiểu huyệt vì vậy mà co rút, côn th*t cảm thấy tê rần, khó chịu đến cực độ.


Hắn sướng muốn hét lên, cổ họng khô khóc.

Cả người giờ đều động tình, d*m thủy chảy xuống, từ bắp đùi, chảy xuống mắt cá chân.

Mạc Quân Lâm lại kéo cô về sô pha, côn th*t bị d*m thủy làm ướt đẫm. Hắn vuốt ve cô, cúi đầu hôn lên mặt cô. Lại nói vài lời âu yếm, không thể ngừng được, đầu lưỡi chui vào miệng cô, hôn triền miên. Cô lúc đầu còn ô ô kháng cự, sau đó tinh thần cũng mất đi, cho tới khi có một nữ phục vụ ở bên ngoài lễ phép lên tiếng.

“Xin hỏi, cô dâu có hài lòng không ạ?”

Cô cả kinh, làm sao bây giờ?

Nhưng mà âm thanh ngâm nga vẫn không nhịn được mà kêu lên.

Nếu cô ấy nghe được cô làm sao đi khỏi đây? Làm sao ra ngoài đây?

Mạc Quân Lâm lại thong dong, nặng nề lên tiếng: “Một lát chúng tôi sẽ ra ngoài.”

Người phục vụ nghe xong thì đi, cô trừng hắn, tức chết mà, hắn mỗi một lần đều như vậy.

Đi ra ngoài làm sao cô dám nhìn người ta? Còn bản thân hắn lại ung dung, trơ mắt nhìn phục vụ đưa lễ phục đem giặt sạch.

Cô mắc cỡ muốn chết, cái tên này da mặt để đâu rồi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.