Đọc truyện Xuân Sắc Như Thế – Chương 7: Sắc đẹp vô dụng bàn
Lời vừa dứt, “Tần Luận thong dong xoay người, gió núi thổi bay trường bào màu tím càng tôn thêm vẻ ngọc diện tuấn mi khiến người nhìn phải ngây người choáng váng. Khi nói lời này, Tần Luận cho rằng Vân Ánh Lục sẽ không ngoài hai biểu hiện: một là Vân Ánh Lục sẽ ngượng ngùng cúi đầu, lảng tránh ánh mắt hắn nhưng trong lòng kỳ thực vui như nở hoa; hai là nàng ấy sẽ nghiêm mặt trách cứ hắn không để ý lễ tiết, trước mặt tiểu nữ chưa chồng mà dám buông lời cợt nhả, sau đó tức giận chạy khỏi tán ô. Nếu là trường hợp thứ hai, hắn sẽ phải tốn thêm một phen tâm tư dỗ dành để Vân tiểu thư quay về với vẻ hoa cười ngọc thốt. Nhưng bất luận biểu hiện thế nào, Tần Luận đoan chắc sẽ có chung một kết quả, Vân Ánh Lục nhất định sẽ trở thành tiểu nương tử của hắn.
Trước kia, hắn nghe nói lầu Tụ Hiền có vị Vân công tử nổi danh tài sắc, thường hay viết từ làm thơ cho nữ tử thanh lâu truyền xướng, phổ biến khắp phố lớn ngõ nhỏ ở thành Đông Dương. Lời từ uyển chuyển sinh động, ý tứ thâm sâu dịu dàng khiến hắn rất hiếu kỳ không biết vị Vân công tử này là người thế nào mà có thể thấu tỏ tâm tư thục nữ nhà người như vậy. Hôm đó, ở lầu Tụ Hiền vừa thoáng trông thấy Vân công tử hắn đã vui mừng quá đỗi. Vân công tử hóa ra là một vị tiểu thư, là phượng giả hoàng[1].
[1] Nguyên văn là “thực phượng hư hoàng”. Hoàng là chim trống, phượng là chim mái.
Tuy Vân công tử không tài hoa xuất thế như lời đồn đại, nhưng cũng không làm cho Tuần Luận phải thất vọng. Khi trông thấy khuôn mặt của Vân công tử lúc trắng lúc xanh, hắn chợt phát hiện ra ở vị “công tử” này còn có điểm hấp dẫn hơn cả tài hoa xuất chúng, đó chính là vẻ đáng yêu. Phụ nữ xinh đẹp thì đáng yêu, nhưng phụ nữ đáng yêu thì lại càng muôn phần xinh đẹp. Chính vì thế Vân công tử chẳng khác nào lực từ trường lớn, thu hút hắn vô điều kiện.
Mười sáu tuổi, hắn tiếp quản gia nghiệp, chỉ trong vài năm đã khiến cho các cửa hàng trong thành Đông Dương đều phải “núi cao ta ngẩng”[2] với tiệm thuốc và cửa hàng quan tài của Tần gia, bản thân hắn cũng được xưng tụng anh tuấn vô song, khí vũ bất phàm. Một trang nam tử như vậy ắt nhiên mắt sẽ để lên trời, trong thành Đông Dương có biết bao gia đình tiểu thư khuê các muốn kết thông gia cùng hắn, thế nhưng giai nhân, mỹ nữ trong mắt hắn cũng chỉ là hạng son phấn tầm thường. Người con gái xứng đôi với Tần Luận hắn e là còn chưa ra đời đâu! Hắn thà để linh hồn cô đơn còn hơn là nuông theo thể xác. Chẳng thế mà có câu “Từ xưa tới nay, thánh hiền đều cô đơn”[3]
[2] Nguyên văn là “cao sơn ngưỡng chỉ”, một bài thơ cổ trong Kinh Thi.
[3] Nguyên văn là “Tự cổ thánh hiền giai tịch mịch”, trích trong bài thơ Tương tiến tửu của Lý Bạch.
Tìm tìm kiếm kiếm, thân cô bóng lẻ, chớp mắt đã hai mươi bốn xuân xanh, thật không thể ngờ tại nơi đào hồng liễu biếc, hắn lại có duyên gặp được Vân Ánh Lục. Lần đầu tiên hắn buông lòng tự tôn, lao tâm khổ tứ tính kế chẳng khác nào mấy vị công tử từ trước đến nay vốn vẫn khinh thường, ngây ngốc dùng tới chiêu “xem mắt” ở chùa Từ Ân này.
Không cần đa sự, chỉ cần chiếm được trái tim mỹ nhân, bản thân ủy khuất thế nào cũng cam chịu!
Nhưng chuyện ngoài ý muốn cứ một việc lại thêm một việc. Vân Ánh Lục trước không hề tỏ ra ngượng ngừng, sau cũng chẳng lấy làm kinh hoảng, lạnh nhạt quét mắt nhìn hắn một lượt rồi bình thản nhìn về phía màn mưa càng lúc càng dày.
Haizzz, mưa to thế này bao giờ mới dứt được chứ, mà cũng không thể bảo Tần công tử đưa cô tới nơi đỗ xe ngựa được, Ánh Lục đang vắt óc suy nghĩ nên mở lời thế nào mới phải.
Một trận mưa xuân, hai dòng suy nghĩ, yên lặng đan xen nhau, “Vân tiểu thư, nàng… có nghe thấy ta nói gì không?” Tần Luận không giữ nổi kiên nhẫn.
“Tôi còn chưa tới tuổi nghễnh ngãng đâu, đương nhiên là nghe rất rõ”. Vân Ánh Lục lạnh nhạt trả lời.
“Vậy vì sao nàng không trả lời ta?”
“Tần công tử, tôi luôn dựa vào thực tế mới đưa ra kết luận, những chuyên Tử Hư Điểu Hữu[4] như thế này tôi không muốn lãng phí thời gian”. Cô nhấn mạnh từng từ, vẻ mặt rất chuyên chú.
[4] Tên hai nhân vật hư cấu trong bài Tử Hư phú của Tư Mã Tương Như thời Hán, ý chỉ những chuyện thật thật giả giả, vô căn vô cứ.
Đôi mày đẹp của Tần Luận càng lúc càng nhíu chặt, cuối cùng liền lại thành một đường.
“Vân tiểu thư, nàng cho rằng những lời ta nói không có khả năng là thật sao?” Tần Luận nuốt nước bọt, ánh mắt khẽ đảo quanh, thấy bốn phía không có bóng người, khẽ ho khan rồi đặt nhẹ tay lên vai cô, “Vậy được rồi, ta thừa nhận ta chính là người hẹn gặp nàng ở ao Dưỡng Sinh hôm nay”.
“Hả?” Vân Ánh Lục chớp chớp mắt, vẻ mặt như trút được gánh nặng, “Thật vậy à, vậy là tốt rồi, tôi về nhà báo cáo với mẫu thân đây”.
Tần Luận cáu giận mím chặt môi, “Nàng… nàng không có gì khác để nói sao?”
Cô nương nhà người khác lúc này sẽ thẹn thùng cúi đầu chứ không thờ ơ nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Phải nói gì chứ?” Vân Ánh Lục đầu óc mờ mịt không sao hiểu nổi.
“Ấn tượng của nàng đối với ta… như thế nào?” Tần Luận thực chỉ muốn gào lên cho đỡ hận.
Vân Ánh Lục trầm ngâm một chút, sau đó thành thật trả lời: “Ngoài việc anh thích mặc trang phục lòe loẹt ra, tôi không có ấn tượng nào khác”.
Tần Luận hệt như một con công thảm bại, ủ rũ thở dài.
“Vân tiểu thư, nàng đối với ta không có chút yêu thích nào hay sao?” Hắn tốt xấu gì cũng là vị công tử có tài có sắc mà!
“Chúng ta mới chỉ gặp mặt có hai lần, chưa thể nói thích hay ghét được”. Vân Ánh Lục nhíu mày, “Nhưng mà, anh để ý chuyện này làm gì?”
Vẻ mặt Tần công tử sao lại khó coi như vậy chứ?
“Nàng thực không thấy ta rất anh tuấn, rất ưu tú sao? Một chút ngưỡng mộ cũng không có?” Tần Luận không quanh co nữa, mặt dày hỏi thẳng.
Vân Ánh Lục im lặng nhìn hắn, cô hiểu Tần Luận muốn bày tỏ điều gì. Thành thực mà nói, hiện giờ trong mắt Ánh Lục, một vị công tử anh tuấn xuất chúng không khiến cô hứng thú bằng một quyển sách thuốc, hơn nữa vừa trải qua chuyện đau lòng với Đường Giai, cô càng thêm phản cảm với mấy gã đẹp mã. Một kẻ muốn mê hoặc người khác bằng dung mạo thì ắt động cơ sẽ không trong sáng.
“Tần công tử, diện mạo con người cũng giống như bức tranh vậy, có bức tuyệt phẩm, có bức thô kệch. Bức tuyệt phẩm đường nét, màu sắc đều hài hòa nhưng nhìn nhiều sẽ khiến cho việc thưởng lãm trở nên mệt mỏi. Còn bức thô kệch vẽ nhanh tô láu, nhưng lại vô cùng chân thực và gợi hứng liên tưởng cho người xem. Cá nhân tôi thích ngắm bức tranh thô kệch hơn, như thế sẽ không gặp bất kỳ áp lực gì. Tần công tử ưu tú thế nào, trong thành Đông Dương nhất định sẽ có người nhận ra, không cần tôi phải ứng thơ tụng phú vẽ rắn thêm chân. Còn câu hỏi của công tử, tôi chưa hiểu có ý tứ gì cho nên không thể trả lời được”. Nàng trả lời mọi câu hỏi của hắn, rành mạch rõ ràng từng câu một.
Không thể ngờ dung nhan này có ngày lại trở thành chướng ngại của hắn. Cái gì mà tuyệt phẩm với thô kệch, sao có thể nghĩ như vậy chứ! Tần Luận nhìn Vân Ánh Lục, thiếu chút nữa quay lưng bỏ đi, cảm giác bất mãn tựa như mình vừa tạo nghiệt, nhưng tâm tư trong lòng lại dâng trào mãnh liệt trước sự thản nhiên của nàng.
Đúng, nếu Vân Ánh Lục không khác gì những cô gái khác thì sao hắn thích nàng được? Hắn thích không phải một phần là vì nàng khác biệt hay sao?
“Ta không vội, nàng cứ suy nghĩ thêm đi, ta sẽ đợi đáp án của nàng” Tần Luận vồn vã gật đầu tán thành, vẻ mặt thâm sâu khó đoán. Đáp án không vội, nhưng hôn sự vẫn nên nắm chắc. Nắm được hôn thư trong tay, nàng ấy có nghiền ngẫm cả đời, hắn cũng không sợ.
“Ánh Lục”, hắn giảo hoạt gọi khuê danh của nàng, tự xem như quan hệ đôi bên đã vô cùng thân thiết, “Chuyện gặp mặt hôm nay, ta muốn cùng nàng tới phủ giải thích rõ ràng với mẫu thân nàng, như thế độ tin cậy sẽ cao hơn đấy, nàng thấy thế nào?”
Phàm là dân làm ăn nên Tần Luận hiểu rất rõ chỉ có người chờ cơ hội chứ không có chuyện cơ hội chờ người. Chỉ cần hai người nắm tay cùng bước vào Vân phủ, hôn sự này coi như đã thành công phân nửa rồi.
Vân Ánh Lục là người thẳng tính, không hiểu được tâm tư khó đoán của người khác, ngẫm lại cũng thấy chủ ý này không tồi, “Vậy phiền Tần công tử nói rõ mọi chuyện để cả hai chúng ta đều được thoải mái”.
“Ngồi xe ta đi! Hắn chỉ vào chiếc xe rộng rãi do bốn con tuấn mã kéo ở ngoài bìa rừng.
“Tôi và Trúc Thanh có xe…” Vân Ánh Lục từ chối, nhưng chưa nói hết câu cô đã bị Tần Luận kéo về xe mình.
“Xe của ta đỗ gần hơn”. Tần Luận vẫy tay ra hiệu với tiểu tử ở phía sau, cậu ta xoay người nói câu gì đó với Trúc Thanh. Trúc Thanh há hốc miệng, trợn mắt nhìn theo.
Mưa to gió lớn khiến váy áo lấm bết làm vướng chân, Vân Ánh Lục bất đắc dĩ đành theo Tần Luận lên xe ngựa. Cô hoàn toàn không biết ở thời này, việc tiếp xúc thân mật với nam nhân trong không gian kín sẽ ảnh hưởng thế nào đến danh dự một khuê nữ. Tuy nhiên, nếu ở bên vị hôn phu tương lai thì lại là chuyện khác.
Tần Luận lấy khăn tay ra lau nước mưa dính trên tóc Vân Ánh Lục, nhìn thấy chiếc giầy thêu ướt sũng, hắn định bảo cô cởi ra cho đỡ khó chịu, nhưng lại sợ cô đánh giá là suồng sã khinh nhờn, bèn nuốt lời định nói xuống bụng.
Xe ngựa chạy nước kiệu xuống chân núi. Bên trong xe không khí trầm lắng như tờ, nhưng sự yên lặng đó lại là khởi nguồn của mạch nước ngầm sắp sửa phun lên. Ngắm nhìn Vân Ánh Lục xinh đẹp thanh nhã bên cạnh, trái tim Tần Luận không khỏi đập rộn. Hắn kìm lòng không đặng vươn tay định chạm vào gò má trắng ngần đang ửng đỏ kia.
“Ầm!” Xe ngựa đột nhiên rung lắc dữ dội như va phải vật gì đó. Vân Ánh Lục giống như một quả đạn pháo lao nhanh về phía trước, Tần Luận nhanh tay giữ chặt lấy thắt lưng cô, ôm trọn vào lòng. Mùi hương quyến rũ của Vân Ánh Lục khiến Tần Luận ngẩn ra, phía trước ngực ấm nóng như phải bỏng.
“Cảm ơn… cảm ơn!” Vân Ánh Lục vốn ngây thơ chất phác nhưng lúc này cũng không tránh khỏi ngượng ngùng.
“Không cần!” Tần Luận cất giọng khàn khàn, ánh mắt nồng nàn như đốm lửa dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Công tử, phía trước có mấy chiếc xe ngựa chắn ngang đường, chúng ta không thể qua được”. Gia nhân xốc mành xe lên, bẩm báo.
Vừa nhìn thấy công tử ôm Vân tiểu thư, hắn vội vàng hạ tầm mắt xuống.
“Phía trước là chỗ nào?” Tần Luận miễn cưỡng buông Vân Ánh Lục ra, khống chế nhịp tim gấp gáp của mình rồi lớn tiếng hỏi.
“Phía trước là khách điếm ven đường cái quan vào thành, xe ngựa đang đỗ đầy quanh đấy ạ”.
Đường cái quan vốn rất rộng, bình thường hai xe bốn ngựa vẫn có thể đi song song nhau, sao giờ lại bị tắc nghẽn như vậy? Tần Luận với lấy chiếc ô trên xe, dịu dàng nói với Vân Ánh Lục, “Ánh Lục, nàng ở lại xe nghỉ ngơi, ta xuống xem sao”.
“Tôi muốn đi cùng anh”. Vừa hay Vân Ánh Lục cũng đang muốn xuống xe để hạ nhiệt khuôn mặt.
“Được!”
Tần Luận nhanh nhẹn nhảy xuống xe, xoay người đỡ Ánh Lục rồi kéo cô vào tán ô. Phía trước mặt, mấy chiếc xe ngựa to lớn lộng lẫy chắn ngang con đường, mọi người đều đã xuống xe, nam nhân thì ít, nữ nhân thì nhiều, không ai mở ô, tất cả đều đứng lặng yên trong màn mưa với vẻ hoảng sợ cứ như trời sắp sập tới nơi vậy. Xung quanh chiếc xe ngựa ở giữa không hiểu sao lại đông nghịt người, từng đợt rên la đau đớn vọng ra, dưới thân xe còn đọng một vệt máu lớn.
Tần Luận nhìn thoáng những người đàn ông mặt mũi nhẵn thín đứng bên ngoài khách điếm và phù hiệu trang trí xe ngựa, khuôn mặt tuấn tú bỗng trầm hẳn xuống, “Ánh Lục, chúng ta lên xe thôi”.
“”Không!” Vân Ánh Lục bình tĩnh đứng chẳng người, ánh mắt hướng thẳng về vệt máu đang hòa cùng nước mưa, chậm rãi chảy về phía con mương bên đường, “Tôi phải qua đó xem sao”.
“Nàng điên rồi, nàng có biết bọn họ là ai không?” Tần Luận giữ chặt lấy tay nàng, hạ giọng hỏi.
“Có người gặp nạn, họ cần sự trợ giúp của tôi”. Vân Ánh Lục hất tay hắn ra, bất chấp màn mưa xối xả trước mặt, phăm phăm đi về phía chiếc xe ngựa trung tâm.
“Xin tránh đường cho, tôi là thầy thuốc”.
Tần Luận vừa nghe tiếng thét lớn của Vân Ánh Lục, trước mắt như tóe đầy sao.
Tiểu thư Vân gia đầu óc không sao chứ?