Đọc truyện Xuân Sắc Như Thế – Chương 23: Thuyền trưởng hải tặc
Vân Ánh Lục tuy chưa từng thể nghiệm ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, nhưng cũng không ít lần ra tay cứu người khỏi lưỡi hái tử thần, nên đã quen nhìn chuyện sinh tử bằng con mắt vô thường.
Khi bị thị vệ lôi xềnh xệch ra ngoài như một chiếc bao tải rách, cô không sợ mà chỉ thấy nhục nhã và uất ức.
Tiểu Đức Tử, Mãn Ngọc và cả La công công nhìn thấy cảnh tượng trên đều trợn mắt há miệng. Tiểu Đức Tử sợ tới mức người nhũn như chi chi, đành phải dựa vào cột để đứng vững. Đáng tiếc bọn họ đều là nô tài thấp kém nên không thể mở miệng cầu xin bệ hạ bớt giận, đành trơ mắt nhìn Vân thái y bị kéo lê giữa sân. Một thị vệ khom người, rút đoản kiếm ra khỏi vỏ.
“Dừng tay!”
Thái hậu đang trên đường đến điện Nghị Chính tìm hoàng thượng thì nghe tin hoàng thượng khởi giá đến Trung Cung, bà vội vàng quay trở lại. Vừa đến nơi, nhìn thấy thị vệ rút đao chuẩn bị móc mắt Vân Ánh Lục, bà lập tức nổi cơn thịnh nộ:
“Hai tên cẩu nô tài các ngươi dám động tới thái y của ta sao?”
Hai thị vệ vội chấp tay bẩm báo, “Thái hậu nương nương, chúng tiểu nhân nào dám, đây là ý chỉ của hoàng thượng”.
“Không được phép động tới một sợi tóc của Vân thái y, ta sẽ đi tìm hoàng thượng hỏi cho ra nhẽ”. Thái hậu tức giận bước nhanh vào điện.
Vân Ánh Lục lập tức được thả ra, cô sờ tay lên gò má sưng tấy, đờ đẫn ngước mắt lên, vừa hay đối diện với một ánh nhìn sâu thăm thẳm.
Một?
Cô nháy mắt mấy lần để xác định mình không nhìn nhầm, đúng là một. Người đàn ông lạ mặt kia quả chỉ có một mắt, thêm nữa khuôn mặt của anh ta có khi lệ quỷ nhìn thấy cũng phải e ngại, với dọc ngang đầy những vết sẹo lồi đáng sợ. Con mắt bị mất được che kín bởi một miếng băng đen, con mắt còn lại gần như hoàn hảo với nhãn cầu sâu thẳm, trắng đen rõ ràng.
Diện mạo của người mặt sẹo trông rất đáng sợ nhưng toàn thân lại toát ra khí siêu phàm thoát tục. Người anh ta bám đầy bụi đất và tanh nồng vị biển nhưng vẫn không giấu nổi vẻ thanh cao trời sinh. Con người ấy là tổng hòa của nỗi bi thương khó diễn nổi thành lời và sự từng trải qua bể biếc nương dâu. Vân Ánh Lục chợt nhớ tới một bức tranh mà mình rất thích về cuộc chiến dữ dội trên mặt biển, vị thuyền trưởng hải tặc trong bức họa ấy cũng có tướng mạo hung tàn pha trộn khí chất cao nhã như anh ta.
Bằng con mắt lành nghề của một bác sĩ, cô nhận thấy những vết sẹo trên gương mặt người đàn ông xa lạ này đã hình thành từ rất lâu, lâu tới mức anh ta chẳng còn quan tâm tới, đã quen rồi, vì thế mới hờ hững như không.
“Tấn Hiên, khanh cũng vào đi”. Thái hậu đã đi tới cửa điện, quay đầu lại gọi.
Người mặt sẹo thu hồi ánh mắt đánh giá Vân Ánh Lục, nhấc chân đi vào trong. Chân anh ta hơi khập khiễng, nhưng dáng vẻ vẫn rất ung dung, khiến người khác không khỏi vị nể. Cung nữ và thái giám trong Trung Cung, ngay cả Tiểu Đức Tử, La công công cũng đều cung kính thi lễ với người đàn ông này.
Người này chắc chắn trước kia thường xuyên ra vào hoàng cung.
“Tấn Hiên, khanh tiến cung khi nào vậy?” Lưu Huyên Thần đỡ Ngu Mạn Lăng đứng dậy rồi vui mừng bước đến cầm tay người được gọi là Tấn Hiên kia.
“Tan triều không lâu, thần đến thỉnh an thái hậu, vừa hay lại gặp thái hậu đang trên đường đến đây nên người bảo vi thần cùng đi gặp bệ hạ và nương nương”. Ngu Tấn Hiên nâng tay định hành lễ quân thần.
Giọng Ngu Tấn Hiên không rõ lắm, khàn khàn khó nghe như tiếng cành trúc rì rào trong gió.
Lưu Huyên Thần vội ngăn Ngu Tấn Hiên lại, “Đây không phải điện Nghị Chính, khanh không cần đa lễ như vậy. Nào lại gần đây, từ khi khanh tới Đông Hải nhậm chức, đã hai năm rồi chúng ta không gặp nhau”.
“Vâng, hoàng thượng”. Ngu Tấn Hiên di chuyển ánh mắt, trông thấy tình cảnh vừa muốn khóc vừa muốn cười của hoàng hậu, dịu dàng mỉm cười. “Mạn Lăng, muội khỏe không?”
Nụ cười ấy làm cho khuôn mặt anh ta thêm nhăn nhúm nhưng cũng tràn ngập yêu thương.
Ngu Mạn Lăng nghẹn ngào gật đầu. “Muội… vẫn khỏe, đại ca”.
“Tấn Hiên, ngồi xuống nói chuyện. Mẫu hậu, người cũng ngồi xuống đi ạ”. Lưu Huyên Thần tiến đến đỡ thái hậu ngồi xuống.
Vạn thái hậu lạnh lùng đẩy tay hắn ra, “Trong mắt hoàng thượng còn có mẫu hậu này sao? Mau trả lời ai gia, hoàng thượng, người muốn giết Vân thái y sao?”
“Đúng vậy. Vân thái y cả gan mạo phạm phượng thể của hoàng hậu, tội đáng muôn chết, nhưng trẫm niệm tình hắn còn trẻ tuổi, chỉ cho móc mắt cắt lưỡi để răn dạy”. Lưu Huyên Thần lạnh lùng trả lời.
“Vậy hoàng thượng giết ai gia trước đi!”
“Sao?”
“Là ai gia đã hạ chỉ cho phép Vân thái y kiểm tra phượng thể hoàng hậu. Nếu kháng chỉ, ai gia sẽ giết hắn. Đó là tội của ai gia, không quan hệ gì tới Vân thái y cả”. Thái hậu giận dữ giải thích.
“Hoàng thượng”. Ngu Mạn Lăng khẽ kéo tay áo Lưu Huyên Thần, hắn quay đầu lại, nàng lắc đầu, dùng khẩu hình cho hắn biết không có chuyện gì cả.
Lưu Huyên Thần trầm ngâm một lát rồi nói, “Nếu mẫu hậu đã nói như vậy, trẫm sẽ tạm tha cho Vân thái y lần này. Coi như đây là lời cảnh cáo của trẫm, để sau này hắn không dám ỷ được sủng ái mà cậy thế làm càn trong cung. La công công, truyền ý chỉ của trẫm, thả Vân thái y ra, cho hắn quay về thái y viện”.
La công công vui vẻ lĩnh chỉ.
Lưu Huyên Thần thuận miệng nói thêm: “Mẫu hậu, chuyện con cái của trẫm, người không cần lo nghĩ quá nhiều, cứ thuận theo ý trời đi”.
“Con muốn trách ai gia nhiều chuyện sao?” Thái hậu nghe vậy càng thêm tức giận.
“Không phải, không phải, ý trẫm là, các phi tần đều là cành vàng lá ngọc, không nên…” để cho cái tên thái y thanh tú kia lúc nào cũng được thưởng lãm trước.
Bao công sức giữ gìn cho hoàng hậu của hắn suốt năm năm trời đã bị hủy hoại trong tay tiểu thái y đáng ghét kia. Hôm nay hắn mới có chút thời gian ghé thăm hoàng hậu, nhưng vừa đến cửa đã nghe cung nữ tâu, Vân thái y đang kiểm tra phượng thể hoàng hậu trong phòng kín.
Hắn vừa nghe đã nổi cơn thịnh nộ.
Thái hậu cười tự giễu, “Hoàng thượng, người đừng bao biện, xem ra đúng là ai gia đã làm hoàng thượng phiền lòng rồi. Sau này bất kể là quốc gia đại sự hay chuyện hậu cung, ai gia cũng không quản nữa. Tấn Hiên, khanh ngồi đây một lúc rồi tới tẩm cung ai gia ăn trưa, hoàng hậu cũng phải tới đấy”.
Lưu Huyên Thần sờ sờ sống mũi, không có phần hắn rồi.
Ngu Tấn Hiên và Ngu Mạn Lăng vội tuân mệnh. Thái hậu trừng mắt nhìn Lưu Huyên Thần rồi đi lướt qua hắn, dẫn đầu đám tùy tùng rời khỏi Trung Cung.
“Hoàng thượng, mau đuổi theo thái hậu đi, thái hậu cũng vì lo nghĩ cho người thôi mà”. Ngu Mạn Lăng hạ giọng khuyên nhủ.
Lưu Huyên Thần khổ sở gật đầu, “Được, vậy trẫm đi trước. Tấn Hiên, hai ngày nữa ba người chúng ta tụ tập một buổi nhé”.
Ngu Tấn Hiên cúi đầu thi lễ, “Vâng, vi thần cũng muốn bẩm báo quân vụ hàng hải của Đông Hải với hoàng thượng”.
Lưu Huyên Thần vừa đi khỏi, Trung Cung lại yên tĩnh như cũ. Ngu Mạn Lăng ngồi ngay ngắn trước mặt Ngu Tấn Hiên, sóng mắt lưu chuyển, vẻ mặt vô cùng nhu mì.
“Lần này trở về, huynh ở lại đây bao lâu?”
“Hai tháng”. Ngu Tấn Hiên trả lời ngắn gọn. Mười ngón tay dưới ống tay áo khẽ run run.
Ngu Mạn Lăng mấp máy môi, “Ngắn quá”, rồi ngượng ngùng cúi đầu, “Hoàng thượng đã ân chuẩn cho phép muội hồi phủ thăm nhà. Muội dự định hai ngày tới sẽ rời cung, đến lúc đó có thể gặp huynh hằng ngày rồi”.
Ngu Tấn Hiên do dự một lát, sau đó mới nói: “Như vậy cũng tốt, nếu muội hồi phủ, song thân cũng đỡ mệt”.
“Trong phủ có chuyện gì sao?”
“Mạn Lăng, ta sắp thành thân rồi”.
Ngu Mạn Lăng kinh ngạc mở lớn mắt, sống lưng lạnh toát.
“Đại ca, huynh… sắp thành thân…” Nàng lắp bắp hỏi lại.
“Đúng, Mạn Lăng, muội sắp có đại tẩu rồi”.
Vân Ánh Lục được tha mạng, người vui mừng nhất lại là Tiểu Đức Tử. Dọc đường về, cậu ta nhảy nhót không ngừng, vui mừng hệt như một đứa trẻ.
“Vân thái y, không phải là ngài bị dọa tới ngây người ra đấy chứ?” Vẻ mặt của Vân thái y sao lại bình thản như vậy nhỉ?
Vân Ánh Lục liếc cậu ta, bước chân hơi ngập ngừng nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước, “Không sợ, nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi biết được thế nào gọi là làm bạn với vua như chơi với hổ. Lưu hoàng thượng thật đúng là hỉ nộ thất thường”.
“Có khi bệ hạ không thật sự định giết ngài mà chỉ muốn hù dọa chút thôi. Nếu so với tiên hoàng, thì đương kim hoàng thượng của chúng ta còn nhân từ gấp vạn lần”.
Vân Ánh Lục bĩu môi, tỏ vẻ không đồng tình. Anh ta đâu nhất thiết phải động đến đao kiếm, hù dọa bình thường đã chết khiếp lắm rồi. Đối với thiên tử, ta chỉ có thể ngưỡng vọng từ xa, tuyệt đối không được coi như đồng sự, bằng hữu. Hôm nay cô đã nhận được bài học nhớ đời, lòng dạ vô cùng bi ai, chán nản.
“Vân thái y, ngài đi nhầm đường rồi, thái y viện đi đường này cơ mà”. Tiểu Đức Tử kéo áo, nhắc nhở.
“Tôi định tới cung của Viên thục nghi”.
“Ngài không thể hoãn chuyện này lại hay sao?” Trận sóng gió vừa rồi, người bình thường ắt đã nhũn cả người ra vì sợ ấy chứ.
“Chuyện này phải giải quyết trong ngày hôm nay, nếu còn hoãn nữa, thì lại mất thêm một ngày vô ích. Tiểu Đức Tử, người một mắt lúc nãy là ai vậy?”
Vân Ánh Lục bình sinh vốn luôn hiếu kỳ.
“Ngài muốn nói tới tướng quân Ngu Tấn Hiên sao? Ngài ấy là nghĩa tử của Ngu thừa tướng, là huynh trưởng của Ngu hoàng hậu, đảm nhiệm việc quản lý quân vụ hải quân ở vùng biển Đông Hải”.
Hóa ra là thuyền trưởng chứ không phải hải tặc.
“Nghĩa tử? Anh ta là trẻ mồ côi sao?”
“Nô tài không rõ lắm. Nô tài nghe Mãn Ngọc tỷ tỷ kể Ngu tướng quân được Ngu thừa tướng từ bi đem về nuôi nấng trên đường tuần sát ngoại tỉnh. Khi ấy Ngu tướng quân còn rất nhỏ, mặt mũi bị rạch nát không ra dạng người, chỉ còn sót lại một con mắt, thế nhưng tướng quân Từ Ânhỏ đã rất bản lĩnh, thông văn giỏi võ không ai bì kịp trong khắp thành Đông Dương. Hoàng thượng và hoàng hậu nương nương đối với ngài ấy cũng rất nể trọng”. Không rõ khuôn mặt ấy ban đầu trông như thế nào nhỉ?
“Vân thái y, hôm nay… ngài nghiệm thân hoàng hậu, có phát hiện được gì không…” Tiểu Đức Tử đột nhiên hạ thấp âm lượng, thì thào hỏi Vân Ánh Lục.
Vân Ánh Lục ngạc nhiên ngước mắt lên, “Tiểu Đức Tử, rốt cuộc cậu muốn hỏi gì?”
Tiểu Đức Tử dò la bốn phía thấy không có ai, mới khẽ khàng nói tiếp “Vân thái y, ngài là người ngay thẳng đáng tin nên nô tài chỉ dám kể chuyện này với ngài thôi. Nô tài nghe Mãn Ngọc tỷ tỷ kể lại rằng, mỗi lần bệ hạ qua đêm ở Trung Cung, kỳ thật… kỳ thật hai người họ đều ở hai phòng riêng biệt, bên trong ngọa phòng của hoàng hậu còn có một mật phòng khác”.
“Thế thì sao?” Vân Ánh Lục hỏi lại.
“Ngài không thấy kỳ quái sao?”
“Chuyện riêng của vợ chồng nhà người ta, tôi can dự gì mà phải thấy kỳ quái, ai mà chẳng có cách sống riêng chứ”.
“Vân thái y, ngài… cũng rất kỳ quái đấy”.
“Tiểu Đức Tử”, Vân Ánh Lục khẽ nhắm mắt, day day trán, “Phía trước là tẩm cung của Viên thục nghi, phiền cậu chạy đi thông báo, Vân thái y xin được cầu kiến”.
Không nghĩ, không nghĩ nữa! Hôm nay lại là một ngày sóng to gió lớn, cô phải cố giải quyết nốt chuyện này rồi xin hồi phủ sớm, ngủ một giấc cho quên sạch mọi phiền phức đi.