Đọc truyện Xuân Sắc Như Thế – Chương 15: Chuyên gia phòng khám
Thư phòng Đỗ gia.
Mỗi lúc chiều tà ngả bóng, Trúc Thanh lại đứng ngoài cổng ngó nghiêng khắp nẻo đường dẫn đến hoàng cung. Từ Ângày Vân tiểu thư tiến cung làm thái y, hình ảnh nàng đứng ngóng tiểu thư đã trở thành cảnh tượng quen thuộc của Vân phủ. Thế nên hàng xóm láng giềng xung quanh đều lấy đó làm mốc giới thời gian cố định, “Nhìn thấy không, nha đầu Trúc Thanh của Vân phủ đã ra cửa rồi đấy, chúng ta về nhà làm cơm tối thôi”.
Trúc Thanh dụi mắt mấy lần mà vẫn không thấy bóng dáng xe ngựa của Vân gia đâu cả, hôm nay tiểu thư lại về muộn rồi. Tiểu thư cũng thật là, trước đây chủ tớ thân thiết suốt ngày bên nhau, vậy mà giờ lại chạy vào cung làm y quan gì đó, để nàng một mình lủi thủi trong Vân phủ, thành ra, tuổi còn trẻ mà lúc nào cũng ngẩn ngơ, thất thần.
Chăm sóc, bảo vệ cho tiểu thư là sứ mệnh cũng là giá trị sinh tồn của nàng. Hiện tại, cuộc sống của nàng còn ý nghĩa gì nữa chứ? Nàng giờ khác nào người mẹ nửa đời lo lắng cho con gái, nữ tử vừa xuất giá, lòng dạ vô cùng bất an, không biết nên làm thế nào.
May mà chỉ có ngày phùng ngũ[1] tiểu thư mới ở lại trong cung, còn những buổi tối khác đều hồi phủ, ngày phùng cửu[2] như ngày mai còn được nghỉ, nhờ vậy, nàng mới có cơ hội hầu hạ tiểu thư.
[1] Phùng ngũ là các ngày 5, 15, 25 trong tháng.
[2] Phùng cửu là các ngày 9, 19, 29 trong tháng.
Thời gian tiểu thư ở phủ là lúc nàng vô cùng hạnh phúc. Tiểu thư hiện tại và tiểu thư trước kia hoàn toàn khác hẳn nhau. Tiểu thư trước kia tùy hứng, ngông cuồng, kiêu ngạo, thi thư đầy bụng nhưng nóng nảy thất thường, hở một tí là lao đầu vào tai họa, hại nàng thường xuyên bị viên ngoại và phu nhân quở mắng. Còn tiểu thư hiện tại, tính tình điềm đạm, ngôn từ mềm mỏng, dịu dàng điềm tĩnh, đừng nói tới chuyện gây rắc rối ngay cả cao giọng sai bảo cũng hiếm khi thấy, hơn nữa lại có y thuật cao siêu.
Sự thay đổi bất ngờ của tiểu thư khiến phu nhân không tiếc bạc vàng mời đủ loại tướng số, pháp sĩ đến dò hỏi nguyên do, nhưng đám người đó chỉ giỏi nói nhăng nói cuội, lừa tiền dối bạc mà thôi. Sau đó có một nhà sư khất thực tình cờ ghé qua thành Đông Dương phán, có thể lần tự sát trước đã đưa tiểu thư đến địa phủ, trên đường đi vô tình va phải người khác nên bị hoán đổi linh hồn, sau đó Diêm Vương gia phát hiện dương thọ của tiểu thư còn dài nên mới để cho tiểu thư trở về trần thế. Tuy nhiên, hồn phách đã hoán đổi rồi thì không trở lại như cũ được nữa.
Viên ngoại và phu nhân nghe xong hoảng hốt như lạc giữa màn sương mù, nhưng về sau lại thấy tiểu thư vẫn thông tuệ linh hoạt, thần trí ổn định dù tính tình quá thực thay đổi không ít, nên cũng không truy cứu nữa.
Tiểu thư hiện tại còn đáng yêu hơn cả tiểu thư trước đây, tiền đồ lại xán lạn, sớm biết như vậy, hẳn phải cổ vũ tiểu thư tự sát sớm một chút, Trúc Thanh xấu xa nghĩ thầm.
“Lộc cộc…”, trên con đường đá xanh xuất hiện một chiếc xe ngựa chạy từ hướng hoàng cung. Trúc Thanh dụi mắt nhìn cho rõ, đúng là chiếc xe tiểu thư vẫn thường dùng. Nàng vui mừng chạy ra đón, nhưng mới chạy được hai bước, bước chân đã dừng khựng lại. Bên cạnh xe còn có một người cưỡi ngựa hộ tống, mặt sắt lạnh lùng nghiêm nghị như vậy không phải là đại công tử Đỗ gia cách vách sao?
“Đỗ đại nhân, ngài tan triều rồi!” Trúc Thanh mang vẻ mặt hoài nghi, dịu dàng chào hỏi.
“Ừ!” Đỗ Tử Bân gật đầu rồi nhảy xuống ngựa.
Trúc Thanh đang định tiến đến vén mành xe, thì chợt một cánh tay dài đã vươn đến tranh đoạt đặc quyền ấy.
Vân Ánh Lục thò khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ra, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm Đỗ Tử Bân, sửng sốt một chút rồi lạnh nhạt nói: “Không dám phiền Đỗ đại nhân”.
Lúc chưa chìm vào hôn mê sâu, chẳng phải anh ta luôn miệng nhắc đi nhắc lại câu “nam nữ thụ thụ bất thân” đấy sao? Ôi, cao đồ của Khổng phu tử, cô thực không nên phá hủy sự trong sạch của Đỗ đại nhân.
“Trúc Thanh, tới đỡ ta”. Vân Ánh Lục nhoài người ra, bám vào bả vai Trúc Thanh, mệt mỏi bước xuống xe ngựa.
Bàn tay Đỗ Tử Bân nắm phải hư không, xấu hổ thu lại.
“Vậy Vân thái y bảo trọng”. Hắn miễn cưỡng chấp tay thi lễ rồi xoay người đi vào nhà, để mặc gia nhân đi theo dắt ngựa.
“Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trúc Thanh tò mò muốn phát điên, Đỗ công tử và Vân tiểu thư ma xui quỷ khiến thế nào mà cùng hồi phủ, rồi cả vẻ mặt quan tâm của Đỗ công tử nữa chứ. Vậy là sao đây?
Vân Ánh Lục phất tay, tháo mũ y quan trên đầu ra: “Đừng hỏi gì ta nữa, hôm nay thật sự là một ngày kinh khủng”.
“Vậy tiểu thư mau kể cho Trúc Thanh nghe đi”. Trúc Thanh kéo tay Vân Ánh Lục, mặt đầy hưng phấn, hai mắt sáng lấp lánh: “Tiểu thư, là do cô đang thấy trong người không khỏe, thì vừa hay Đỗ công tử đi ngang qua và trượng nghĩa cứu giúp sao?”
Vân Ánh Lục ngẩng mặt than trời: “Nha hoàn đại tỷ, cô thật đoán như thần. Không phải ta thấy trong người không khỏe, mà là bị bỏ đói cả ngày, lại còn phơi mình dưới nắng gắt nên nhất thời ngất đi, vừa hay Đỗ… Trúc Thanh, hôm nay có ai đến phủ ta hay sao?”
Vân Ánh Lục vừa bước vào cổng đã thấy phòng khách đèn đuốc sáng trưng, vẳng tiếng cười nói râm ran.
Trúc Thanh lại gần, mỉm cười đầy ẩn ý: “Là Tần Luận công tử đấy ạ”.
“Anh ta đến đây làm gì chứ?” Vân Ánh Lục buồn bực ngó nghiêng xung quanh. Trong Vân phủ nếu có người không khỏe thì đã có sẵn y quan cô đây rồi, vả lại Vân thị kinh doanh châu báu cũng đâu liên quan gì tới tiệm quan tài nhà họ Tần.
Trúc Thanh kiễng chân, ghé sát bên tai Vân Ánh Lục thì thào: “Tiểu thư, kỳ thật Tần Luận công tử chính là đối tượng xem mắt của cô ở chùa Từ Ân ngày hôm đó. Hiện tại hai nhà đang chuẩn bị hôn ước cho cô và Tần công tử”.
Vân Ánh Lục suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ, hóa ra cái ngày khủng bố này còn chưa kết thúc.
Hôm đó cô từ chùa Từ Ân trở về, nửa đường thì bị Vạn thái hậu kéo vào cung, trong đầu chỉ nghĩ tới quyển Thần Nông bách thảo kinh kia, nên sớm đã quên sạch cả chuyện xem mắt với Tần Luận.
Cô quên, nhưng Tần Luận không quên, thậm chí còn định sẵn đường đi nước bước.
Cách đây mấy ngày, Tần viên ngoại và bà mối họ Trương đã đích thân đến Vân phủ đề cập hôn sự, cha mẹ hai bên đều đã ra mặt, có thể thấy chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ tốt đẹp.
Vân viên ngoại và Tần viên ngoại tuy đều theo nghiệp buôn bán nhưng rất ít khi qua lại với nhau, có điều hai người cũng không ít lần gặp mặt trong yến tiệc thương giới hàng năm, không ngờ hai bên lại có ngày kết thông gia, đây quả là hỉ sự tốt lành của cả hai nhà.
Vân viên ngoại đã sớm biết tiếng Tần Luận tài mạo song toàn nên trong lòng cũng ngầm quý mến, nếu hai nhà có thể kết mối lương duyên này, ông cũng không cần lo lắng Vân thị không có người kế thừa. Hôn sự này nhìn phải ngó trái đều hợp tâm ý vợ chồng Vân viên ngoại, chỉ hiềm không rõ khuê nữ nhà ông có vừa ý vị Tần công tử này không?
Đứa con gái này của ông quả thực không hề giống với khuê nữ nhà người, tài hoa thông tuệ, tính cách cường liệt, tuyệt đối không để người khác quyết định thay mình, gặp chuyện không vừa ý sẵn sàng cắt cổ tay tự sát, không thèm nói hai lời.
Vợ chồng Vân viên ngoại tỏ ý vô cùng vinh hạnh được kết thông gia với Tần gia, nhưng cũng một mực nói hôn nhân là chuyện chung thân đại sự, nhất định phải để con gái tự mình làm chủ. Khi nghe phụ thân thuật lại chuyện hai nhà gặp gỡ, Tần công tử phe phẩy chiếc quạt trong tay, miệng cười bí hiểm. Nếu mới tới cửa cầu hôn đã đồng ý ngay thì tân nương của hắn hẳn sẽ không phải là Vân Ánh Lục. Hắn thích sự thách thức như thế, phải qua khó khăn mới đạt được thành quả, đó mới là điều hắn mong chờ.
Việc phụ thân tới Vân phủ chỉ là nước cờ đầu tiên mà thôi. Hai ngày nữa, Tần Luận hắn sẽ tự mình lên sân khấu.
Hắn không trực tiếp tới Vân phủ mà đến cửa hàng kinh doanh châu báu trước, không phải để đề cập tới chuyện hôn ước mà là khiêm nhường xin Vân viên ngoại chỉ bảo kinh nghiệm buôn bán. Được một thanh niên tài giỏi anh tuấn, nức tiếng thương trường hạ mình xin chỉ giáo như thế, trong lòng Vân viên ngoại thật sự vô cùng đắc ý. Hai người lần đầu gặp mặt mà như quen biết đã lâu, trò chuyện từ sáng sớm cho tới tối mịt vẫn chưa thỏa, còn hẹn hôm khác lại tiếp tục.
Tần Luận vốn là người tinh khôn, một khi hắn đã muốn lấy lòng ai thì dù có là tảng đá cũng phải nở hoa. Sau hai ngày trò chuyện liên miên ngoài cửa hàng, Vân viên ngoại vui mừng đưa Tần Luận hồi phủ uống rượu, tiện thể để phu nhân xem mặt con rể tương lai luôn.
Vân gia đời đời kinh doanh châu báu, làm gì có bảo vật nào chưa từng trông thấy, Tần Luận không mang quà cáp gì lớn mà chỉ xách theo một túi giấy vô cùng giản dị. Vân phu nhân vừa mở túi quà ra xem đã kinh ngạc không thốt nổi nên lời, bên trong là một chiếc hộp nhỏ trang trí hình tuyết liên Thiên Sơn. Thứ duợc phẩm này không chỉ có tác dụng dưỡng nhan mà còn tiêu độc vô cùng hiệu quả, đối với vật phẩm vô giá này, dù có nhiều tiền cũng khó có thể mua được.
Một phần hậu lễ như vậy, Vân phu nhân làm sao lại không thích?
Mẹ vợ nhìn con rể tương lai, càng ngắm càng thấy thích. Tần Luận, cứ vậy trở thành khách quen của Vân phủ từ lúc nào.
Theo lời của Vân viên ngoại và Vân phu nhân, hắn biết Vân Ánh Lục từng có hôn ước với thượng thư bộ Hình Đỗ Tử Bân, sau đó lại từ hôn. Vân tiểu thư hiện đang tiến cung làm thái y. Về chuyện tại sao Vân tiểu thư đột nhiên lại am hiểu y thuật, vợ chồng Vân viên ngoại cũng không nhiều lời, dù sao chuyện con gái tự sát cũng không phải là việc vui vẻ gì.
Tần Luận không chỉ khiến vợ chồng Vân viên ngoại yêu thích, mà ngay cả hạ nhân trong Vân phủ như Trúc Thanh cũng bị mua chuộc, chỉ riêng đương sự Vân Ánh Lục vẫn chưa hay biết bản thân mình đã sớm bị bán đứng.
Tần Luận rất kỳ lạ, mỗi lần đến Vân phủ hắn đều chọn lúc Vân Ánh Lục không có nhà, nên tới bây giờ hai người vẫn chưa một lần chạm mặt. Hôm nay không biết tại sao, sau một buổi chiều nhàn nhã chơi cờ cùng Vân viên ngoại ở thư phòng, hắn vẫn cùng vợ chồng Vân viên ngoại trò chuyện không dứt, dù trời đã sập tối.
Đầu bếp Vân phủ từ chập tối đã bận bịu luôn tay luôn chân, hôm nay Tần công tử ăn tối ở đây nên đồ ăn phải được chuẩn bị cẩn thận, chu đáo.
“Có tiếng xe ngựa, chắc là Vân tiểu thư đã về đấy ạ”. Lỗ tai Tần Luận vẫn dựng thẳng nghe ngóng hết thảy động tĩnh bên ngoài.
Vân phu nhân ra cửa nghe ngóng rồi tươi cười nói: “Tần công tử nói thật không sai, Ánh Lục của chúng ta đã về rồi”. Bà vui vẻ bước ra cửa đón con gái.
Chuyện con gái tiến cung làm thái y, vợ chồng Vân viên ngoại có chút bất đắc dĩ. Vân gia xưa nay vốn không thiếu tiền, tiểu nữ Từ Ânhỏ được nâng niu trong phủ như hòn ngọc quý, nhưng thái hậu đã hạ chỉ thì sao có thể cãi lời đây? Nhưng ngẫm lại thì đây cũng là vinh quang của gia tộc. Toàn thành Đông Dương này, không, cả đất nước này, có cô gái nào được vời vào triều làm quan như Vân Ánh Lục.
Tần Luận lễ phép mời Vân viên ngoại đi trước, rồi nối gót bước ra khỏi phòng khách.
Giữa cảnh sắc mơ màng của trời chiều, quan phục rộng thùng thình càng khiến Vân Ánh Lục thanh mảnh như trúc. Cô lạnh lùng nhìn Tần Luận, hắn cũng không chút e dè hướng mắt đáp trả, vẻ mặt dịu dàng tựa nước, khóe môi đọng lại nét cười ẩn ý.
“Ánh Lục, sao con không chào Tần công tử một tiếng”, Vân phu nhân khẽ trách cứ, bà nhìn sang con gái rồi lại nhìn Tần Luận, nếu hai đứa thành đôi thì quả là thiên hạ vô song.
“Tần công tử, gần đây anh rảnh rỗi nhỉ?” Vân Ánh Lục phiền não lên tiếng, “con công chúa” hôm nay khoác lên người bộ trường bào màu hồ thủy càng tôn thêm vẻ anh tuấn tự mãn, đến nữ nhân nhìn thấy cũng vài phần tủi thân.
“Không đâu, gần đây ta bận đến nỗi cháy đầu bỏng trán luôn”. Tần Luận bước xuống bậc thềm, làn gió đêm thổi bay vạt trường bảo càng tăng thêm vẻ uy hùng diễm lệ, hắn xoay người tránh cơn gió, vừa hay đứng ngay bên cạnh Vân tiểu thư. Hắn cúi đầu ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Vân Ánh Lục, ánh mắt âu yếm bao trùm lấy cô.
“Tần công tử bận chuyện gì vậy?” Vân viên ngoại kinh ngạc hỏi. Ngồi chơi từ trưa đến giờ, ông không nghe Tần Luận nhắc nhỏm gì đến chuyện này.
Tần Luận ra vẻ lo âu nói: “Tiệm thuốc Tần thị lâu nay luôn có vài vị đại phu đảm nhiệm việc khám bệnh bốc thuốc, nhưng mấy ngày nay không biết có chuyện gì mà mấy đại phu này lũ lượt xin nghỉ phép về quê khiến công việc trong tiệm thuốc hết sức rối loạn, bệnh nhân không được chăm sóc, đơn thuốc sai cũng chẳng có ai nhận ra. Nếu mời đại phu bên ngoài tạm thời lo liệu, cháu e sẽ sớm làm hỏng danh tiếng của cửa hiệu mất. Ngày ngày quan sát mọi việc diễn ra trước mắt, tâm can thật sự buồn phiền, nên cháu mới tìm tới Vân viên ngoại để trò chuyện giải khuây”. Nói xong, hắn cố tình thở dài thườn thượt.
Vân viên ngoại và phu nhân liếc nhìn nhau rồi cùng nhìn sang Vân Ánh Lục.
“Ánh Lục ngày mai được nghỉ ở nhà, hay là, để… Ánh Lục tới cửa hiệu giúp một hôm”. Vân phu nhân khẽ lên tiếng.
Vân Ánh Lục trân trối nhìn mẫu thân. Bắt cô đi khám tư thì thà bảo cô nhảy xuống huyệt còn hơn, thực là chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp.
“Có được không ạ?” Thứ Tần Luận đang chờ chính là những lời này, chỉ hận không thể vỗ đùi khen ngợi, nhưng vẫn tỏ vẻ băn khoăn, khó xử.
“Đương nhiên là có thể, bắt mạch bốc tbuốc trong một ngày thì cũng chẳng có gì là vất vả. Ánh Lục, Tần phủ và Vân phủ giao tình thân thiết như vậy, chuyện này con nhất định phải ra tay giúp đỡ. Ôi, gặp chuyện khó khăn mới thấy thâm giao hữu dụng”. Vân viên ngoại nghĩa khí vỗ ngực, nói.
Vân Ánh Lục hít sâu một hơi: “Phụ thân, con chuyên khám phụ khoa mà”. Giọng nói ỉu xìu, không hề có chút sức lực.
“Ánh Lục, đừng làm cha con khó xử, chỉ một ngày thôi, không được sao?” Vân phu nhân cũng không hề có lập trường, nghiêng hẳn về phía Tần Luận, một lòng một dạ tìm cơ hội cho đôi trẻ tiếp xúc nhiều hơn để sớm định hôn sự.
Trúc Thanh đứng bên cạnh chớp mắt, nói thêm: “Tiểu thư, ngày mai em đi cùng nhé”.
Hay lắm, cô đã bốn bề thọ địch[3], một mình tác chiến, liệu còn có thể thắng sao?
[3] Nguyên văn là “tứ diện Sở ca”, dùng để ví cảnh ngộ bí bức không lối thoát. Câu thành ngữ này xuất phát từ điển tích khi Lưu Bang vây quân Hạng Vũ trên bờ Ô Giang, ông ta đã sai người đêm đêm hát dân ca nước Sở để làm nhụt chí đối phương.
Khó khăn cô mới có được ngày nghỉ ở nhà, vậy mà chỉ vì một lời than vãn của Tần Luận đã tan thành mây khói.
Bữa tối hôm đó, Tần Luận ăn uống vô cùng ngon miệng trong khi Vân Ánh Lục như nuốt mật vào bụng, vừa ăn vừa trừng mắt nhìn gã mỹ nam lúc nào cũng đeo nụ cười giả lả trên mặt, cô phải làm gì để hắn buông tha cho cô đây?
Tần Luận đón ánh mắt của cô, cười như mở cờ trong bụng.