Đọc truyện Xuân Sắc Như Thế – Chương 1: Mở đầu: Tiết mục áp chót
Ba người phụ nữ có thể tạo thành một sàn diễn, mười người phụ nữ có thể tạo thành ba sàn diễn, vậy với mấy trăm người phụ nữ thì sao?
Trò hay liên tục diễn ra.
Khoa sản của bệnh viện chính là nơi mỗi ngày trò hay đều diễn ra. Đại đa số mọi người đều cho đây là nơi giúp sản phụ sinh con, sai hoàn toàn. Đỡ đẻ kỳ thật chỉ là một phần nhỏ trong nghiệp vụ của khoa sản, đại bộ phận nghiệp vụ chính là phụ khoa. Phụ khoa chính là trị liệu bệnh ở vùng kín cho phụ nữ với các chứng viêm, khối u, mụn nhọt… đủ loại. Dù phóng khoáng cỡ nào, đụng tới thứ bệnh kia các bà các chị đều xấu hổ ngượng ngùng, mặt đỏ như hoa hồng, chỉ dám chọn nữ bác sĩ, dứt khoát cự tuyệt mấy chàng kháu trai.
Khoa sản đương nhiên là nhìn thấu vấn đề này của người bệnh, thế nên trước khi thành lập khoa, trong thông báo tuyển dụng đã đặc biệt ghi chú rõ: chỉ nhận nữ, không nhận nam. Bác sĩ là nữ, y tá không có ai là nam giới, cả đám người bệnh cũng đều là phụ nữ, người ngoài đều đùa rằng nơi này chính là một đại hoa viên. Trong đại hoa viên mỗi ngày đều diễn một màn kịch kịch tính. Buôn chuyện tung tin, bàn chuyện thị phi, tranh cãi lớn tiếng, do không có nam giới nên chẳng ai buồn bận tâm tới hình tượng, trên đường nhìn thấy hai cô gái xé quần giật áo, chửi bới lẫn nhau cũng không ai tò mò dừng lại, nhiều lắm cũng chỉ liếc lấy một lần, chẳng thấy có gì là kỳ lạ.
Phụ nữ gây sự vô lý có thể bỏ qua, đây chính là câu cửa miệng của viện trưởng. Trò hay liên tục diễn ra, nhưng dù sao cũng chỉ có một tiết mục áp chót.
Cơ Uyển Bạch chính là nữ chính của tiết mục áp chót này. Gọi là nữ chính không phải vì Uyển Bạch có dung mạo mỹ miều, trên thực tế cô không đẹp, vóc dáng lại hơi gầy, ngự trên gương mặt nhỏ nhắn là cặp kính dày cộp như hai cái đít chai. Nhưng cô lại là bác sĩ trẻ giỏi nhất trong lĩnh vực phụ khoa, đông y cũng biết qua chút ít, không chỉ có tay nghề trong việc cắt bỏ những khối u, dị tật trong cơ thể người bệnh mà còn có thể phối kết hợp mấy vị thuốc đông y để bệnh nhân chóng khỏi bệnh, thực sự là có tài hơn sắc.
Cơ Uyển Bạch lại không hách dịch, ra vẻ, với người bệnh luôn đối xử bình đẳng, lần nào cũng tươi cười, thái độ ôn hòa như gió nhẹ tháng Ba, giọng nói dịu dàng như ngâm thơ. Thậm chí lúc cô yêu cầu cởi bỏ đồ lót để khám, bệnh nhân cũng không chút xấu hổ lúng túng nào, mà hoàn toàn tự nhiên và tin tưởng.
Nghe nói bác sĩ Cơ xuất thân từ gia tộc quyền thế, gia cảnh giàu có, thế nên ngay cả những cô gái coi trời bằng vung, đẹp như tiên nữ, ở trước mặt cô cũng phải vài phần e dè.
Chuyện này còn chưa đáng để người khác hâm mộ so với việc bác sĩ Cơ có một anh bạn trai anh tuấn khôi ngô, thường lái một chiếc xe Jeep phong cách chờ bên ngoài cổng bệnh viện, vừa thấy bác sĩ Cơ bước ra, dù không hề nói câu nào nhưng phong thái dịu dàng yêu thương của anh chàng vẫn đủ làm cho đám y tá vây quanh nhỏ nước miếng dài tới ba thước mà không hay biết
Thượng đế sao lại thiên vị như thế chứ?
Đang là cuối thu, ráng chiều nhuộm đỏ một khoảng trời phía tây, cây cối trong khuôn viên bệnh viện như được dát vàng rực rỡ, đây quả là mùa đẹp nhất trong năm. Cơ Uyển Bạch rời khỏi bệnh viện, khẽ day day thái dương đau nhức, nhưng vừa thoáng thấy chiếc xe Jeep đỗ ngoài cổng bệnh viện, cô bất giác khẽ mỉm cười. Sau lưng cô rộ lên tiếng xuýt xoa như thường lệ.
Cơ Uyển Bạch đẩy đẩy cặp kính, bối rối bước về phía cửa xe Đường Giai đã mở sẵn, không đủ dũng khí để quay lại đếm xem có bao nhiêu cặp mắt đang dõi theo phía sau. Đường Giai mỉm cười hôn nhẹ lên má Uyển Bạch và giúp cô thắt dây an toàn, sau đó thong dong lái xe, không quên liếc mắt đầy ý vị tới đám y tá đang vây đứng xung quanh.
“Lần sau anh không cần đến bệnh viện đón em đâu, anh cứ chọn chỗ hẹn, tự em bắt xe đến là được”.
Cơ Uyển Bạch vỗ vỗ hai bên mang tai rồi lúng túng xoắn xoắn sợi dây an toàn trên người. Nghề y vốn vô cùng vất vả, hầu như không ai có đủ thời gian để phong hoa tuyết nguyệt, trước khi đi làm, một lần hẹn hò, một bức thư tình cô cũng chẳng nhận được. Đường Giai là do một người bạn của bố Uyển Bạch giới thiệu cho, tương lai hứa hẹn, anh tuấn xuất sắc, thật không ai nghĩ anh lại có thể nảy sinh tình ý với một người khô khan như cô.
Cảm giác của cô về Đường Giai chính là loại cảm giác không dám tin, hai người bọn họ vốn không hề có điểm chung, gặp mặt nói chuyện tẻ nhạt chẳng khác nào cảnh sát với phạm nhân, một người hỏi một người đáp. Uyển Bạch không nghe nhạc, không xem phim, cũng không quan tâm tới chuyện quốc gia đại sự, cô chỉ am hiểu về bệnh phụ khoa, chẳng lẽ gặp nhau lại tâm sự với anh về vấn đề này? Đường Giai vốn chỉ là tầng lớp viên chức cổ vàng[1] trong công ty, nhưng vạn sự đều thông hiểu, chuyện gì cũng tỏ tường. Thời gian đầu hẹn hò, anh hỏi cô trả lời, sau đó chuyển sang giai đoạn anh nói cô nghe. Uyển Bạch cũng tự biết mình vốn là người vô vị, ngoại trừ việc khám chữa bệnh, những chuyện khác cô đều không bì được với người khác. Chuyện yêu đương này, Uyển Bạch cho rằng sẽ chết yểu nhanh thôi, mỗi lần hẹn hò, cô đều chờ anh mở miệng nói chia tay. Nhưng suốt ba năm trôi qua, cô thôi không đợi anh nói chia tay nữa, mà đợi anh cầu hôn.
[1] Nguyên văn là “kim lĩnh” (tiếng Anh là gold-coller-worker), chỉ những người làm công ăn lương có trình độ đại học.
“Sao vậy, sợ anh làm đại bác sĩ mất mặt sao?” Đường Giai thân mật nhéo tay cô, mắt vẫn chăm chú nhìn phía trước.
“Không phải…” Anh quá nổi bật, cô sợ mình không bì kịp với anh. Dù sắp kết hôn, nhưng cô vẫn không thể tin đây là sự thật.
“Đỗ xe ngoài cổng bệnh viện… không tiện”. Cô cắn môi, ấp úng nói.
Đường Giai bật cười, “Lý do này hay đấy. Uyển Bạch, ca phẫu thuật của phu nhân giám đốc Ngô thế nào rồi?”
Nhắc đến chuyện phẫu thuật, Cơ Uyển Bạch hoạt ngôn hẳn lên, “À, phẫu thuật rất thành công, sau một tuần là có thể cắt chỉ về nhà. Tình trạng của bà ấy đã khá hơn rồi, cũng may khối u ở tử cung không lớn, cũng chưa di căn”.
Không hiểu sao Đường Giai lại quen biết nhiều bạn bè và cấp trên như vậy, liên tiếp dẫn tới bao nhiêu phu nhân và tiểu thư đến chỗ cô để trị bệnh. May mà anh không nhờ cô xin giảm tiền viện phí, nên cô cũng không mấy khó xử.
“Em thật biết cách làm người khác yên lòng, cưới được em quả là phúc phận của anh”, Đường Giai quay đầu sang, “Em có biết chúng ta sắp đến đâu không?”
“Đến đâu?” Ánh mắt của Uyển Bạch sau cặp kính lộ vẻ ngạc nhiên.
“Anh dẫn em đi xem căn nhà trong mơ của chúng mình, mấy ngày nữa thợ lắp đặt nội thất sẽ đến nên anh muốn nghe ý kiến của em trước, cuối năm nay chúng ta có thể dọn đến ở được rồi”.
“Em không có ý kiến gì cả, anh tự quyết định là được”. Cô trả lời rất nhanh.
“Nói lung tung, đấy là nhà của hai chúng ta, em không thể xem mình như người ngoài được. Em đã đề cập với ba mẹ chuyện tiền nong lắp đặt nội thất chưa?”
Cơ Uyển Bạch thoáng ngớ người, cô khẽ nhíu mày, trong lòng xuất hiện cảm giác kỳ lạ như ăn phải loại thức ăn không hợp khẩu vị, tuy trong lòng không thích nhưng vì lịch sự nên không thể nhả ra, đành cố gắng nuốt xuống bụng.
Cô với lấy túi xách, rút ra một quyển sổ tiết kiệm đưa cho Đường Giai:
“Ba mẹ cho năm mươi vạn, em tiết kiệm được ba mươi vạn, tất cả đều ở đây. Nếu không đủ, em sẽ nói với ba mẹ sau”.
“Chắc là đủ thôi, nhà là do ba mẹ em mua, xe cũng do ba mẹ em tặng, chúng ta chưa phải tốn chút tiền của nào, tám mươi vạn này, chúng ta tiết kiệm một chút là đủ. Uyển Bạch, em không để bụng việc ba mẹ anh không cho chúng ta chút tiền nào chứ?”
“Không, cha mẹ nuôi dưỡng anh được như hôm nay là đã trao cho em tài sản quý giá nhất rồi”. Đường Giai xuất thân Từ Ânông thôn nghèo khổ, tất cả tiền lương anh đều gửi về cho ba mẹ.
“Uyển Bạch, em thật sự là một cô gái rất hiểu chuyện”. Đường Giai khẽ vuốt mái tóc ngắn ngủn của cô, trong mắt thoáng qua một tia áy náy, nhưng rất nhanh tan biến thành dư vị yêu thương.
Đường Giai rất bực bội, thang máy của khu chung cư vẫn chưa lắp đặt, hai người buộc phải leo bằng đường thang bộ lên hai mươi tầng lầu mới đến được căn hộ tương lai. Đứng giữa phòng khách trống rỗng, Cơ Uyển Bạch thở không ra hơi, làm sao còn sức mà chỉ vẽ trang trí cái gì. Lúc này di động trong túi xách cô chợt vang lên.
“Em ra ngoài… nghe điện thoại”. Cô vừa thở hổn hển vừa nói với Đường Giai, tín hiệu điện thoại trong phòng hơi yếu.
“Bác sĩ Cơ, tiệm chúng tôi mới có hai cuốn sách thuốc hiếm, Y tâm phương và Thần Nông bách thảo kinh, cô có muốn mua không?” Ông chủ tiệm sách cổ ở đầu dây bên kia lớn tiếng hỏi.
Cơ Uyển Bạch khẽ nhíu mày, “Trước kia tôi từng nghe một ông lang già nói, hai cuốn sách này vốn đã thất truyền, những cuốn trong các tiệm sách bây giờ bảy tám phần đều là phiên bản giả do một số thầy lang dân gian tập hợp lại thôi”.
Mỗi người đều có sở thích riêng, và sở thích của Cơ Uyển Bạch chính là sưu tầm sách thuốc cổ, cứ nhìn thấy sách quý là mua ngay không cần nghĩ.
“Bác sĩ Cơ, đừng nghe tin vỉa hè, cô là người trong nghề, tới đây xem là biết ngay thật hay giả”.
“Được rồi, ngày mai sau giờ tan tầm tôi sẽ tới chỗ ông xem sao. Tôi cúp máy đây!”
Cơ Uyển Bạch cất điện thoại vào túi, ngẩng đầu lên thì vừa kịp trông thấy cửa thang máy mở ra, cô tò mò hướng mắt vào trong, thoạt nhìn đã kinh hoàng toát mồ hôi lạnh. Thang máy còn chưa được hoàn thiện, bên trong là lỗ sâu đen ngòm không đáy, khiến người ta không khỏi giật mình sợ hãi. Chân nhũn cả ra, Uyển Bạch thoáng chút hoảng loạn mơ hồ trong lòng.
Quay vào căn hộ, không thấy Đường Giai trong phòng khách, Uyển Bạch đưa mắt tìm quanh, loáng thoáng nghe thấy tiếng người ở phòng bên cạnh, cô bước lại gần, phát hiện ra cửa phòng đang khép hờ.
“Uyển Bạch đương nhiên không xứng với con rồi, nhưng cô ta lại có người cha giàu sụ, như thế con cũng đỡ mất công phấn đấu những vài ba chục năm. Cô ta là bác sĩ giỏi, giới thiệu với bạn bè cũng coi như vênh mặt đôi chút, vả lại sau này còn có thể giúp con lấy lòng mấy lão sếp. À, cô ta còn có tác dụng giải quyết hậu quả lâu dài của đám phụ nữ mà con vẫn thường vui vẻ nữa chứ. Cô ngốc ấy không biết mấy cô nàng đến nạo thai đều là bạn gái của con. Mẹ à, mẹ nói xem cưới một cô vợ như thế chẳng phải rất hay sao? Vừa có giá trị lợi dụng lại vô cùng ngốc nghếch, cớ gì con lại không vui vẻ mà cưới chứ?”
Cửa đóng không chặt nên Cơ Uyển Bạch đứng bên ngoài nghe không sót câu nào. Cảm giác nhẹ nhõm dâng tràn trong cô, khóe miệng nhếch lên đầy thú vị, nhưng toàn thân vẫn không ngừng run bần bật. Cô tự oán sao mình lại ngốc như vậy chứ, nếu hôm nay không vô tình nghe được cuộc nói chuyện này, cô vẫn sẽ ngốc nghếch cho rằng cưới hắn là điều may mắn. Trước đây Uyển Bạch luôn thắc mắc vì sao hắn chiều chuộng cô như vậy nhưng cô vẫn thấy gờn gợn trong lòng, hóa ra cảm nhận ấy hoàn toàn đúng, cô và hắn quả thật không xứng. Nhưng tại sao phải mất nhiều thời gian như vậy mới phát hiện ra, chẳng lẽ cô cũng như các cô gái khác, luôn mơ mộng về chàng hoàng tử bạch mã?
Hoàng tử bạch mã này vốn đeo một lớp mặt nạ ác ma. Hắn từng hôn cô, ôm cô, chỉ là chưa lên giường với cô thôi, miệng thơn thớt tôn trọng cô, không phải, tất cả chỉ là sự khinh thường mà thôi!
Nửa nhục nhã nửa tức giận, Uyển Bạch đỏ bừng mặt, móng tay bấu chặt vào da thịt để kìm tiếng hét giận dữ đang chực trào lên miệng. Lần đầu tiên trong đời, cô thực sự muốn đánh đấm, cấu xé một ai đó. Với tình huống này, cô hẳn phải lao tới vạch trần bộ mặt thật của hắn, sau đó giáng một bạt tai nảy đom đóm rồi nghênh ngang rời đi.
Không, không đáng kích động như vậy, không đáng… Làm thế thì quá hời cho hắn, căn nhà này cần phải đổi sang tên cô, sổ tiết kiệm cũng phải lấy lại, để xem sau này hắn còn đắc ý như thế nào nữa!
Cố nén lửa giận trong lòng, Uyển Bạch yên lặng quay gót trở ra phòng khách. Ngắm nhìn phong cảnh thành phố từ tầng hai mươi, Uyển Bạch chợt nảy ra ham muốn được tự do bay lượn, cô bất giác giang rộng hai tay, cảm giác tự do thật là thích!
Một hàng lệ chua xót theo khóe mắt lặng lẽ rơi xuống. Không đáng! Ba năm qua, thật không đáng!
“Uyển Bạch?” Đường Giai mở cửa bước ra, gương mặt tuấn tú thoáng chốc trở nên trắng bệch, “Em… nghe điện thoại xong rồi sao?”
“Ừm! Đường Giai, em không nhớ mật mã của cuốn sổ tiết kiệm kia, để mai em bảo mẹ mang chứng minh thư ra ngân hàng để đổi lại mật mã”. Cô chậm rãi xoay người lại, lau đi vệt nước mắt trên mặt.
Cơ Uyển Bạch bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Đường Giai, tựa như đang đoán định những kinh hoảng trong lòng hắn. Một Cơ Uyển Bạch như vậy, hắn thấy rất không quen, dường như có điều gì đó đã vượt quá tầm kiểm soát của hắn.
Hắn lấy quyển sổ tiết kiệm trong túi ra, bất an nhìn Uyển Bạch “Em… em vào nhà bao lâu rồi?”
“Tôi không xem đồng hồ”, Cơ Uyển Bạch cất sổ tiết kiệm vào túi xách, “nhưng cũng đủ để nhận thấy dấu chấm hết giữa chúng ta”.
“Em nói vậy là có ý gì?”
Cơ Uyển Bạch cười nhạt, cô nhún vai, không thèm đếm xỉa đến hắn, mở cửa bước ra ngoài.
“Uyển Bạch, không phải em hiểu lầm anh chuyện gì chứ? Anh yêu em, Uyển Bạch!” Đường Giai hoảng hốt giữ chặt cánh tay cô.
“Giữa chúng ta chưa từng có hiểu lầm, tôi chỉ xác định lại mọi việc thôi. Buông tay ra, tôi phải đi về”. Cơ Uyển Bạch lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
“Em không muốn kết hôn với anh sao?” Đường Giai cắn môi, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
“Tôi có giá trị sử dụng với anh, nhưng anh thì không có giá trị gì với tôi cả”. Cô cất giọng mỉa mai, khẽ nhếch mép chế giễu.
“Để anh giải thích đã, chuyện này không như em nghĩ đâu!”
“Mọi thứ không còn quan trọng nữa rồi”.
Cơ Uyển Bạch cố giằng, Đường Giai càng thêm siết chặt tay cô. Cô giận dữ giẫm mạnh lên chân hắn để thoát thân. Đường Giai bị đau bất ngờ đành buông tay cô ra, nhưng khi Uyển Bạch vừa xoay người lại thì trong lúc hoảng hốt, hắn đã ngáng chân cô. Uyển Bạch đang không chút phòng bị, thì đột nhiên thấy toàn thân lao về phía cái lỗ tối om sâu hun hút trước mặt. Đường Giai chỉ kịp tóm lấy cái túi trên tay cô. Trong nháy mắt, bóng dáng mảnh mai của Cơ Uyển Bạch đã bị nuốt chửng.
Quá dột ngột, ngay cả việc thét lớn Cơ Uyển Bạch cũng quên bẵng, trước mắt tối đen như mực, gió lạnh rin rít bên tai, cơ thể cô rơi càng lúc càng nhanh. Sau đó, một âm thanh dữ dội vang lên, cả người cô như bị vỡ tan thành nhiều mảnh, đau đớn tràn ngập ý thức, cô chợt mang máng nghe thấy có tiếng người đang khóc gọi:
“Tiểu thư, tiểu thư…”