Đọc truyện Xuân Quang Vô Hạn – Chương 4: Mạt thế giáng xuống
Trốn tránh suốt nửa năm cuối cùng Hoàng Kiệt (ba đại nhân) và Hoàng Tuân (anh trai yêu quý) phải ra mặt giành lại 2 hợp đồng lớn của gia tộc dưới sức ép của Hoàng Hưng – thật ra thì ông lão cũng có nỗi khổ, suốt ngày bị gia tộc réo gọi, cằn nhằn, khóc lóc đủ cả kiểu. Hai gia tộc Chân Thị và Hùng thị chèn ép Hoàng thị đến không ngất lên nổi, chỉ mãi đứng 3 trong khi họ đủ sức cải biến chỉ tiếc là cái người tài năng kia quá vô tâm vô phế. Trước kia quả thật họ có tranh giành chiếm đoạt, chơi xấu lẫn nhau trong nội bộ nhưng khi nắm thực quyền thì mới rõ tài năng không có vẫn thất bại thảm hại, họ hối hận rồi có được hay không? Mặt mũi gia tộc càng ngày càng mất triệt để…
Ngẫm nghĩ còn nửa năm mới đến mạt thế, đành phải giúp sức cho gia tộc, những người này chỉ biết tham lam và lợi ích, nói mạt thế họ nghe càng làm mọi việc rối mù cả lên chưa biết hậu quả đến cùng là thế nào? Thôi thì chịu khó tích trữ nhiều lương thực góp một phần cho gia tộc nếu họ vượt qua được mạt thế, họ xấu nhưng suy cho cùng cũng là cùng họ.
Ba đại nhân và anh trai yêu quý vừa đi được 2 ngày thì thời tiết chuyển biến xấu không ngừng, mẹ Hoàng linh tính rất nhiều chuyện không lành, cứ đi quanh quẩn trong phòng khách, hết đứng lại ngồi. Ngày hôm qua còn liên lạc được chồng và con trai, hôm nay mưa gió bão làm đứt đường dây liên lạc duy nhất. Ông quản gia thì thỉnh thoảng xách bình trà đi làm nóng đến mấy lượt và chờ phu nhân phân phó. Tiểu Tình thì vẫn còn đang bận rộn nghiên cứu công trình cuối cùng trên bàn giấy mà kiếp trước cô chưa hoàn thành: nước thuốc diệt virus tang thi, hiệu quả nó thì chờ thử nghiệm trên tang thi mới biết kết quả.
Khoảng nửa đêm thì sấm chớp liên hồi, mưa rào như trút nước, toàn bộ giao thông bị ùn tắc nghiêm trọng, tivi liên tục cập nhật tin tức từng giờ. Mưa lớn đến nỗi gây âm thanh khó chịu làm ai cũng phải tỉnh giấc, mơ màng xuống phòng khách cùng mẹ nhấp vài ngụm trà. Đột nhiên cô nhớ ra một điều, phải rồi, trước kia khi mạt thế đến là hiện tượng sao băng dày đặc gây hoả hoạn một vài vùng, sau đó bệnh dịch bùng phát. Tuy nhiên từ lúc sống lại đến nay có nhiều việc không theo quy luật cũ nữa, nó gần như chệch hướng rất nhiều, cô đang liên tưởng đến một điều: mạt thế. Hiện tượng tự nhiên này quá mức bất thường suốt 2 ngày nay, chuyện gì cũng có thể xảy ra, cô nhìn mẹ với cặp mắt đầy lo âu. Bà Hoàng nhìn con gái, tâm lơ lửng treo cao, chồng và con trai… vội vã mở di động cố hết sức liên lạc. Tiểu Tình khẩn trương rung chuông tập hợp nhóm người làm tập trung tại sảnh chính.
– Bác Trương hiện giờ trong biệt thự chúng ta có bao nhiêu người?
– Dạ tiểu thư, tổng cộng là 14 người luôn cả lão gia, thiếu phu nhân và người, còn lại là gia đình bác bếp (4 người), gia đình tài xế (3 người), 2 cô hầu gái và 2 anh làm vườn. Lão già sau khi uống thuốc đã ngủ rồi ạ!
Tiểu Tình gật đầu, cô nhìn lướt qua mọi người và nói:
– Tôi sẽ không giải thích bất cứ điều gì trước khi có kết quả chính thức, tuy nhiên phòng hờ trước vẫn hơn là bị động. Mỗi người có thời gian khoảng 10 – 15 phút thu xếp ba lô bản thân quần áo vật dụng đơn giản cần thiết cho bản thân, nhớ lời tôi dặn, càng nhẹ và đơn giản nhưng hữu dụng cho bản thân càng tốt. Quản gian, ông xuống tầng hầm bật hệ thống bảo vệ xung quanh biệt thự. Sau đó tất cả mọi người có mặt tại đây, chúng ta cùng xem tin tức.
Trước giờ nhà họ Hoàng có quy tắc nghiêm túc và đãi ngộ rất tốt với người làm nên Tiểu Tình vừa nói xong là họ răm rắp làm theo mặc dù rất là bất đắc dĩ không hiểu ý cô chủ muốn làm gì. Quản gia Trương tuy đã ngoài 50 nhưng rất nhanh nhẹn, năng động, thu xếp vật dụng cá nhân bản thân xong là tiến xuống tầng hầm theo phân phó tiểu thư.
Hàng rào sắt dày cộm, kiên cố được thiết lập nhanh chóng, mỗi cột sắc rộng 2dm, cao gần 7m nhìn rất chắc chắn và được chuốt nhọn rất ghê rợn, công trình này mất gần 4 tháng thiết kế và thi công, kế này là tạm thời trước mắt vì ngay từ lúc đầu họ đã xác nhận là phải di chuyển. Tiểu Tình đã thu xếp ở thành phố X nơi mà sau mạt thế sẽ trở thành điểm tập kết lớn nhất và an toàn nhất cả nước 1 căn nhà và đã tốn rất nhiều tiền để thiết kế nó chắc chắn nguỵ trang dưới lớp vỏ nhà bình thường. Việc làm này là bí mật vì cô khó lòng mà giải thích hết các thắc mắc ông Hoàng và Tuân. Tuy nhiên cô đã đặt ra lời ước hẹn cả gia đình, khi mạt thế, điểm mà họ cần tìm ra nhau chính là thành phố này, nơi tập trung lực lượng quân đội tinh anh số 1.
Cắn chặt môi theo dõi đài truyền hình cùng đài phát thanh phát ra những tin tức thời sự báo động về thời tiết, Tiểu Tình hy vọng là mình phán đoán sai, dù sống lâu năm đối diện không biết bao nhiêu là tang thi nhưng nghĩ lại cô vẫn cảm thấy ớn lạnh, hãy để cô tận hưởng nửa năm yên lành này …