Đọc truyện Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng – Chương 46
Thẩm An Ninh nhận được lời mời biểu diễn của tập đoàn Lợi Bách thông qua ông chủ quán bar “Khiêu Vũ Với Bầy Sói”, thù lao thì do Bộ Hành chính trực tiếp bàn bạc.
Giá tập đoàn Lợi Bách rất được, hôm đó ca 3 bài, nếu được khen, có thể thêm một bài nữa, thù lao 5.000, thuế thu nhập cá nhân do tập đoàn Lợi Bách trả.
Thẩm An Ninh cũng không cò kè mặc cả, chịu ngay. Cậu nhớ kỹ tập đoàn Lợi Bách là nơi Chân Mạch từng làm, lúc trước Chân Mạch tham ô công khoản, bọn họ không truy cứu, còn cho Chân Mạch tiếp tục làm lấy lương trả nợ, cho nên cậu rất biết ơn công ty này, dù là không có thù lao cậu cũng chấp nhận hát huống chi đối phương còn đưa ra điều kiện ưu đãi tới vậy?
Tập đoàn Lợi Bách cũng rất thẳng thắng, không nhiều lời. Cậu diễn xong, ra sau sân khấu lấy tiền rồi về.
Đến tận bây giờ, cậu vẫn không thể quen được với cảnh tượng tràng ngập vàng son xa hoa như vậy, lấy tiền xong, cậu liền chạy xe về, từ đầu đến cuối cũng không biết dưới sân khấu là những ai.
———————–
Về đến nhà, Cao Kiến Quân cũng mới vừa làm xong cơm nước. Cơm xã giao là khó ăn nhất, vừa phải cười, phải uống, phải tán chuyện, thực mệt mỏi. Anh vội vã tắm một cái rồi miễn cưỡng nằm ra thảm trong phòng khách xem TV.
Việc đi tập đoàn Lợi Bách biểu diễn, Thẩm An Ninh chưa kịp nói với anh, mấy ngày này, anh phải dậy sớm về trễ, Thẩm An Ninh thấy anh mệt mỏi thế mà cậu lại nghĩ việc này không quan trọng nên chưa kịp nói.
Khó có được một ngày Thẩm An Ninh về trễ hơn anh, Cao Kiến Quân cười nói: “Cực cho em rồi. Đã đi hát lại à?”
“Chưa đâu.” Thẩm An Ninh vừa cởi đồ vừa nói: “Tiệc mừng Tết của tập đoàn Lợi Bách, em được mời hát.”
Cao Kiến Quân nghe tên công ty này quen quen nên thuận miệng hỏi một câu: “Tập đoàn Lợi Bách làm cái gì?”
“Hình như là nông nghiệp. Hồi trước, Mạch Mạch làm cho họ đó. Em nghe nói ông chủ của bọn họ ở Bắc Kinh cũng tới, nhưng mà em không chú ý.” Thẩm An Ninh cũng không thèm để ý nói xong là chui vào phòng tắm.
Cao Kiến Quân thất kinh, nghe tiếng nước trong phòng tắm truyền ra, liền lấy điện thoại gọi cho Tiết Minh Dương: “Alo, Tiết huynh, Nhiếp Lợi Bách của tập đoàn Lợi Bách tới đây, cậu biết không?”
Gần đây Tiết Minh Dương rất phiền muộn, tuy rằng Chân Mạch không còn nói tới chuyện chia tay nữa nhưng vẫn không chịu lên giường với y. Tới gần Tết, Thiên Đô với Danh Lưu đều bận rộn vô cùng, y cũng không có thời gian dây dưa với Chân Mạch, mỗi tối đều quay về biệt thự nhà mình ngủ, ngủ mà bực mình chết được. Nghe Cao Kiến Quân nói xong, y đứng hình 5 giây rồi mới nhảy dựng lên.
“Cái gì? Nhiếp Lợi Bách? Ông ta tới làm gì?” Y vừa vội vừa tức, nói năng lộn xộn.
Cao Kiến Quân cũng hiểu tâm trạng y bây giờ, cười an ủi: “Cậu đừng nón, đại khái là Nhiếp Lợi Bách tới tham gia tiệc mừng năm mới của công ty chi nhánh thôi, không phải vì Mạch Mạch.”
“À.” Tiết Minh Dương vẫn còn căng thẳng. “Vậy anh nghĩ ông ta có tìm tới Mạch Mạch không?”
“Cậu cũng đừng đa nghi quá, cho dù ông ta tìm thì sao chứ, không có gì đâu.” Cao Kiến Quân nói nhanh, sợ y lại làm chuyện ngốc nghếch gì, tổn thương tới Chân Mạch.
Tiết Minh Dương thở dài: “Cao huynh, tôi mới bị dạy cho một trận nhớ đời rồi sao dám làm gì nữa? Tôi không phải không tin Mạch Mạch, tôi sợ em ấy bị người ta thương tổn thôi. Nhiếp Lợi Bách kia chẳng phải thứ hay ho gì. Mạch Mạch ở Bắc Kinh ba năm, bị ông ta giày vò đến thảm. Muốn em ấy quay về Bắc Kinh là chuyện không thể, tôi cũng tin họ Nhiếp kia cũng chẳng thật lòng yêu thương gì Chân Mạch. Tôi không sợ bọn họ quay lại với nhau. Bọn họ nào có tình cũ gì, tôi sợ họ giở trò ám toán gì đó, Mạch Mạch không phòng bị sẽ bị họ hại.”
“Ừ, có thể.” Cao Kiến Quân suy nghĩ một chút rồi giúp y ra chủ ý. “Tôi thấy như vậy đi, cậu bảo trợ lý của Mạch Mạch hỗ trợ một chút, nếu có người hay chuyện gì liên quan đến tập đoàn Lợi Bách tới tìm, phải báo cho cậu ngay. Về phần Nhiếp Lợi Bách, tốt nhất cậu đừng nhắc tới ông ta với Mạch Mạch.”
“Tôi chắc chắn không nhắc.” Tiết Minh Dương than thở.
Cao Kiến Quân linh cơ khẽ động, bỗng nhiên nói: “Hay như vậy đi, đồ của Chí Tôn Square bán đâu có liên quan gì đến Tết hay không Tết, đâu phải hàng Tết mà phải bán hết nếu không thì lỗ. Vậy cậu cho Chân Mạch nghỉ vài ngày, để cậu ấy theo An Ninh về nhà, chờ qua Tết mới về. Vậy chẳng phải triệt để ngăn chặn khả năng cậu ta chạm mặt Nhiếp Lợi Bách sao?”
“Ô? A ha, ý kiến hay.” Tiết Minh Dương cao hứng. “Mai tôi nói cho Mạch Mạch ngay.”
Cao Kiến Quân cười cười buông điện thoại, bắt đầu tính toán làm sao để dụ dỗ Thẩm An Ninh đồng ý dọn nhà.
——————
Một lát sau, Thẩm An Ninh tắm rửa xong đi ra, lười biếng ngồi ngã vào lòng anh, xem TV với anh.
Cao Kiến Quân hôn hôn cậu, cười: “Giờ anh bận quá, không thường ở bên em được, hay là em với Chân Mạch về thăm nhà đi. Anh nghe nói Minh Dương định cho Mạch Mạch nghỉ phép mấy ngày, em không phải luôn muốn Mạch Mạch theo em về thăm nhà sao?”
“Đúng vậy.” Thẩm An Ninh hài lòng gật đầu. “Năm nay cậu ta hứa rồi, sẽ theo em về nhà. Thật sự có thể đi ngay sao? Em còn tưởng tới đêm 30 cậu ta mới buông công việc ra được.”
“Không cần thế, hàng chỗ họ bán đâu có liên quan gì đến Tết.” Cao Kiến Quân ôm cậu, thoải mái cười. “Hai người cứ về nhà. Anh còn phải sắp xếp một chút, đêm 30 với mùng một phải mang con về nhà ba mẹ chơi, mùng hai mới tới nhà em được, ra mắt ba mẹ em một chút.”
Thẩm An Ninh mừng rỡ, dùng sức gật đầu: “Tốt quá tốt quá.”
Cao Kiến Quân chịu không nổi dáng dấp đáng yêu này của cậu, vừa nhìn là máu nóng dâng lên đầu. Anh quơ lấy remote tắt TV, kéo Thẩm An Ninh vào phòng ngủ.
Thẩm An Ninh cũng nghĩ cả hai sắp xa nhau gần tuần mới gặp lại nên trong lòng cũng muốn, vừa lên giường là ôm chặt Cao Kiến Quân.
——————-
Một đêm này, hai người càng thêm nhiệt tình, hết lần này tới lần khác, dây dưa không dừng được.
Thừa dịp Thẩm An Ninh cao trào chưa qua, mệt mỏi, Cao Kiến Quân ghé vào tai cậu thủ thỉ: “Sau này dọn qua ở với anh đi, nhé?”
Thẩm An Ninh nửa tỉnh nửa mê, căn bản không hiểu anh nói gì, chỉ theo bản năng gật đầu, ừ hử một tiếng.
Cao Kiến Quân gian kế đã thực hiện được đắc ý cười cười, ôm cậu vào lòng, hung hăng hôn lên môi cậu rồi hai người lại nổi lửa hừng hực.
———————–
Trưa ngày hôm sau, Thẩm An Ninh mệt đến kiệt sức mới tỉnh ngủ. Nhớ tới Cao Kiến Quân nói Mạch Mạch sắp nghỉ phép, lập tức nhảy dựng lên tắm một cái rồi thần thanh khí sảng chạy ra cửa, đến thẳng Chí Tôn Danh Lưu Square.
——————
Chân Mạch đã đồng ý với Tiết Minh Dương, bắt đầu từ ngày mai sẽ nghỉ phép. Dù hắn không nói gì đến chuyện Nhiếp Lợi Bách nhưng đề nghị này của y quả thật gãi đúng chỗ ngứa.
Lúc Thẩm An Ninh kích động chạy tới văn phòng hắn thì Chân Mạch đang bàn giao công việc lại cho Ngụy Dĩ. Thấy cậu dương quang sáng lạn tìm tới như thế, hắn cười cười chỉ chỉ sofa, ý bảo cậu chờ một chút sau đó tiếp tục bàn chuyện với Ngụy Dĩ.
Thẩm An Ninh ngồi xuống, cầm tờ tạp chí trên bàn lật tới lật lui.
Sau khi Ngụy Dĩ bàn chuyện xong liền chào cậu một tiếng rồi lui ra.
Thẩm An Ninh vui mừng chạy tới, chen ngồi lên ghế của Chân Mạch, cười hì hì: “Cậu sắp được nghỉ rồi hả?”
“Ừ.” Chân Mạch ôm cậu: “Mai tụi mình nghỉ. Tớ lái xe, sáng sẽ tới sớm đón cậu.”
“Vậy tốt quá.” Thẩm An Ninh hài lòng cực kỳ. “Vậy giờ tụi mình đi mua thứ gì về làm quà đây?”
Ba mẹ Thẩm An Ninh chỉ mới hơn 50 tuổi, vẫn còn trẻ khỏe lắm, Chân Mạch quyết định mua cho hai ông bà quần áo hay thực phẩm dinh dưỡng là được.
Bọn họ sống trong thành phố nhỏ, nhãn hiệu danh tiếng thế giới gì đó thì không cần cũng không dám mặc sang tới vậy, Chân Mạch cứ đi lòng vòng quanh khu hàng quần áo tốt trong nước mà nhìn vài lần, chọn cả buổi mới mua được cho ba mẹ Thẩm An Ninh hai bộ đồ mặc xuân, sau đó lại tới quầy hàng thực phẩm bảo vệ sức khỏe mua vài hộp nhân sâm, linh chi, đông trùng hạ thảo.
Thẩm An Ninh không biết gì về mấy thứ này, cậu ngây ngốc theo sau hắn, tới chừng hiểu Chân Mạch mua mấy thứ này cho ba mẹ mình thì hắn đã mua đủ cả rồi.
“Không cần mua nhiều vậy đâu. Mắc quá.” Thẩm An Ninh cầm túi cho Chân Mạch rồi nhìn giá cả, trong lòng rất băn khoăn.
“Là tớ mua tặng, không liên quan đến cậu.” Chân Mạch vui vẻ cười nói. “Vài năm rồi chưa về thăm hai bác, đây là tấm lòng của tớ, hiểu chưa?
Thẩm An Ninh bĩu môi, “Được rồi, được rồi, tùy cậu. Dù sao bây giờ cậu giàu rồi, muốn xài sao thì xài, nghiện shopping, hủ bại rồi.”
Chân Mạch bị cậu nói giỡn như thế suýt chút nữa cười phá lên.
Thẩm An Ninh nhìn hắn đã mua xong quà liền hăng hái bừng bừng: “Buổi trưa ăn cái gì đây? Tớ đói rồi.”
Chân Mạch đang muốn hỏi cậu muốn ăn gì thì điện thoại di động liền vang lên.
Tiết Minh Dương biết ngày mai hắn đi xa nên rất luyến tiếc, buổi tối có xã giao không thể bỏ đành phải mạnh mẽ từ chối hết xã giao trưa, gọi điện cho Chân Mạch, gọi hắn đi ăn.
Chân Mạch cười nói: “Em đang ở Thiên Đô đây, An Ninh cũng ở đây, anh xuống đi, chúng ta gặp nhau ở cửa chính, đi ăn.”
Tiết Minh Dương đại hỉ, quăng luôn công việc chạy mất tăm.
——————
Chân Mạch cùng Thẩm An Ninh ở cửa chính người ra vào nườm nượp nhìn Tiết đại chủ tịch không có chút hình tượng gì chạy ra, không khỏi buồn cười. Thẩm An Ninh giờ đã quen với y, cười thành tiếng.
Tiết Minh Dương căn bản không thèm để ý họ cười cái gì, chỉ thấy hai cậu thanh niên trẻ cười vui vẻ tới thế, y cũng đắc ý dạt dào.
Tiết Minh Dương rất vui vẻ đi theo bọn họ, hỏi Thẩm An Ninh muốn ăn cái gì trước, không đợi cậu trả lời đã quay sang Chân Mạch, mi phi sắc vũ mà nói: “Tới Tết, anh tới gặp em.”
Chân Mạch mang theo nụ cười ngọt ngào sung sướng gật đầu: “Ừ.”
END 46
Mục lục