Đọc truyện Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng – Chương 37
Sau Noel, Nguyên Đán, Chí Tôn Danh Lưu Square tuy chọn phong cách an tĩnh, trang nhã, nhưng giữa sân chính giờ đây tràn ngập sinh khí.
Chân Mạch đã không đi làm gần một tuần.
Đêm trước lễ Noel, sinh nhật của Chân Mạch, Tiết Minh đột nhiên xuất hiện trong văn phòng hắn, nói mấy lời ngon ngọt dụ dỗ, lại bị Tiết Minh Dương nghe thấy, hiểu lầm xảy ra. Lương Hân chủ động tìm đến hắn, chân thành giải thích mối quan hệ giữa cô và y, nói rằng hai người họ đã sớm ly hôn, chỉ vì cân nhắc đến tiền đồ của cô nên mới tạm giữ kín. Hiện tại đã qua thời gian nguy hiểm, nên mới có thể tuyên bố tin họ đã ly hôn. Nói cách khác, Tiết Minh Dương đã sớm là người tự do, giữa bọn họ không có trở ngại gì. Bởi vậy, cô hy vọng họ giải trừ những hiểu lầm xưa, quý trọng tình cảm cả hai.
Chân Mạch tư tiền tưởng hậu liền chủ động hẹn Tiết Minh Dương, kể rõ sự tình ngày xưa cho y. Nói ra chuyện đau đớn năm xưa cho y biết đã khiến hắn hao tổn tinh thần rất nhiều, Chân Mạch cũng trở nên mệt mỏi, uể oải, liền về nhà vùi đầu ngủ, không muốn gặp lại Tiết Minh Dương nữa.
Tiết Minh Dương hối hận vô cùng, mấy ngày này trừ đến tập đoàn Thiên Đô làm việc thì liền ở bên hắn, căn bản chẳng thèm để tâm đến buôn bán gì khác.
Trong khoảng thời gian này, công tác hằng ngày của Chí Tôn Danh Lưu Square đều rơi xuống đầu trợ lý tổng giám đốc, Ngụy Dĩ. Tuy nhiên, dưới sự quản lý của Chân Mạch, nơi này vẫn ngay ngắn rõ ràng, hiện tại hắn tuy rằng một tuần không đi làm, công ty vẫn như cũ, chưa từng hoảng loạn, công việc vẫn tốt đẹp.
—————-
Phòng khách trên lầu bao giờ cũng là nơi tụ tập của không ít người, hầu như đều là các bà vợ đại gia hoặc tiểu thư quyền quý, nữ thương nhân giàu có. Các cô các bà thong dong uống trà hoặc cà phê, ăn hoa quả, điểm tâm, phần lớn đều mi phi sắc vũ tám với nhau, một số ít thì xem tạp chí thời thượng.
Y Lâm cùng một đám phu nhân ngồi ở trong góc phòng gần cửa sổ. Cách bố trí ở đây lấy sofa làm điểm nhấn chính, dùng bình phông làm ngăn cách, chia ra từng khu vực, trên tường là các bức tranh thủy mặc, chủ yếu treo tranh hoa hoa cỏ cỏ, xây dựng một bầu không khí nhẹ nhàng ấm áp.
Mấy bà vợ ngồi ở chỗ này thì lại khác xa bầu không khí chung quanh, ai ai cũng lòng đầy căm phẫn.
“Ai daaa, lão Cao nhà cô sao lại thành đồng tính luyến ái như vậy?” Có bà sợ hãi kêu lên. “Việc này thực sự là kỳ kỳ quá đi hà. Trước đây ông ấy với cô không phải sống rất tốt hay sao, đâu có phát hiện ra cái tật này?”
Trong lòng Y Lâm có chút khó xử, nhưng vì muốn các cô bầy mưu cho mình nên cũng không giấu diếm, nói thẳng ra.
Một bà vợ cau mày: “Có phải có người quyến rũ mà bị vậy? Tôi thấy lão Cao nhà cô không giống thứ người này.”
“Đúng đó.” Các cô thất chủy bát thiệt tranh nhau nói, tỏ ra bản thân cao minh như thế nào. “Cô có điều tra rõ hay không?”
“Hai người đó ở chung hơn một năm rồi, sao tôi lại không điều tra chứ?” Y Lâm tức giận. “Bắt đầu tôi còn lo cho thể hiện của anh ta, không gióng trống khua chiêng làm khó. Giờ thì hay rồi, họ càng lúc càng dính lấy nhau. Ngày nào cũng ở chung, Cao Kiến Quân chẳng thèm về nhà nữa.”
Có một bà phu nhân đại gia nghi hoặc hỏi: “Cô thật đòi lão Cao đưa hết toàn bộ tài sản với cổ phần sao?”
“Đúng.” Y Lâm oán hận nói. “Lúc đó, tôi tức quá nên nói vậy, ai ngờ anh ta đồng ý cái rụp luôn.”
Vị phu nhân ấy cũng không như những người khác ngồi ở đây, bản thân cô cũng có hai công ty, bởi vậy nhìn vấn đề tương đối lý trí, lúc này bình tĩnh phân tích: “Thật không thể tin được. Tài sản cá nhân của anh ta cũng phải đến vài trăm triệu ấy chứ? Cổ phiếu còn nhiều hơn nữa, giá trị bây giờ chắc cũng đến ba, năm tỷ gì đó. Năm ngoái cổ phiếu bất động sản Minh Châu lợi nhuận cao tới 198.12. Cao Kiến Quân giữa 37% cổ phần, là cổ đông lớn nhất, anh ta lại không chút do dự đáp ứng cho cô hết. Thực sự là không thể tin được. Tôi quen cũng không ít người, giờ mới lần đầu tiên thấy một người bất ái giang sơn ái mỹ nhân đó.”
“Mỹ nhân?” Y Lâm càng hận. “Nếu là cô gái trẻ trung xinh đẹp nào thì tôi cũng chịu. Ai bảo chúng ta không còn trẻ cũng chẳng đẹp làm chi? Thế nhưng người bên ngoài của anh ta lại là một thằng con trai, vì thằng đó mà buông tha tất cả không tiếc gì, quả thực bị ma quỷ ám mà.”
Mấy bà khác liền ào ào đổ dầu vào lữa.
“Đúng đó, việc đó có cái gì tốt chứ? Đàn ông với đàn ông, nghĩ là thấy tởm rồi. Y Lâm, tôi thấy cô ly hôn cho rồi đi. Giờ lão Cao nhà cô mà quay lại, lẽ nào cô còn đủ can đảm để anh ta đụng vào cô, tôi chỉ nghĩ thôi mà đã nổi da gà rồi nè.”
“Đúng vậy, lão Chu nhà tôi mà như thế, tôi ly hôn quách cho rồi.”
“Ừ ừ, lão Cao nhà cô cũng thật là, chơi cái gì không chơi, lại chơi cái kiểu này, giờ còn chơi ra lửa nữa chứ.”
“Theo tôi thấy, cũng do thằng hồ ly đó gây chuyện cả, rõ ràng lão Cao nhà cô rất bình thường mà, giờ bị thằng đó quyến rũ thành biến thái, thật phải trị cho nó một trận.”
“Có lý, có lý, tốt nhất đuổi thằng đó đi, lão Cao nhà cô cũng về thôi.”
“Kêu người cho thằng đó một trận đi, hay thẳng tay cho nó bốc hơi luôn, lão Cao nhà cô chết tâm, cũng sẽ trở lại thôi.”
“Y Lâm, tôi thấy cô nên ly hôn cho rồi, dù lão Cao trở về, hai người còn có thể sống với nhau như trước sao?”
“Ờ, cũng phải, nếu là tôi tôi không chịu nổi đâu…”
Một đám người nhao nhao nói khiến Y Lâm tâm phiền ý loạn. Có điều cô không nói, kỳ thực cô cũng một mực đối phó với “thằng hồ ly tinh” đó, chỉ là không có hiệu quả. Cô quả thực khiến nó mất việc nhưng không chia rẽ được bọn họ. Cô bày kế cho Trịnh Nam hành động, không lâu sau Trịnh Nam trả lại tiền, nói không làm nữa. Trịnh Nam tuy rằng chưa nói lý do nhưng cô cũng đoán ra, nhất định là Cao Kiến Quân nhúng tay vào.
Trong quá trình bọn họ gây dựng sự nghiệp, Cao Kiến Quân có đóng góp rất lớn, phần lớn thời gian cô đều lo phụ trách hậu cần với tài vụ, còn về khai cương thác thổ, chịu khổ, vất vả phần lớn đều là Cao Kiến Quân chủ động gánh chịu. Ý chí kiên cường bất khuất của Cao Kiến Quân, cô hai mắt thấy hai tai nghe, nếu phải đối địch với anh, cô sợ mình làm không nổi.
Nói hết cho ba mẹ anh, buộc anh quay đầu lại là con bài cuối cùng của cô rồi. Thế nhưng, cơ nghiệp của Cao Kiến Quân là do chính anh tạo nên bằng hai bàn tay trắng, ba mẹ anh cũng không có sức khống chế. Đối với gia đình mình, Cao Kiến Quân tận tâm, ngay cả gia đình em trai em gái, anh cũng chăm sóc cẩn thận, ba mẹ anh rất ỷ lại với tôn trọng đứa con cả này, ông bà sẽ không dùng hành vi quá khích để ngăn cản anh. Y Lâm lòng nuôi hy vọng cho rằng có con trai với sự trái tự nhiên của đồng tính luyến ái là hai pháp bảo trong tay mình, Cao Kiến Quân sẽ phải nhượng bộ cô trước mặt ba mẹ. Ai mà ngờ được anh lại hóa giải chuyện này quá mức đơn giản, trái lại làm cô không tìm được cơ hội tấn công.
Lúc cô còn đang miên man suy nghĩ, mấy bà vợ đã nhao nhao mà nói, bắt đầu thay cô bày mưu tính kế.
Một chị hai có chút dính líu với xã hội đen an ủi cô:”Tiểu Y, cô đừng buồn. Như vậy đi, nếu như cô vẫn muốn lão Cao nhà cô quay đầu lại, chị sẽ giúp cô, thay cô tìm người giải quyết thằng kia, đỡ phiền phức.”
Trong lòng Y Lâm, “giải quyết” có ý nghĩa rất đơn giản, chỉ là dùng tiền thu mua hay dùng vũ lực uy hiếp. Hai biện pháp này, cô đều không phản đối, suy nghĩ một chút, liền gật đầu: “Vâng, Minh tỷ, nhờ chị hết, chị cần bao nhiêu, tôi lập tức viết chi phiếu.”
“Không cần bao nhiêu, trăm ngàn vậy là đủ rồi.” Vị đại tỷ kia rất thoải mái mà cười nói.
Thời bây giờ, mạng người cũng không đáng giá gì, có một số nơi chỉ cần 20 ngàn là đủ mua một cái mạng người rồi. Minh tỷ thay huynh đệ động thủ lấy trăm ngàn cũng là vì cân nhắc đến thế lực Cao Kiến Quân, chuyện thành rồi nhất định phải để cho người đó cao chạy xa bay.
Y Lâm nghe giá thấp như thế, cho rằng cũng chỉ ra sức đánh “thằng hồ ly tinh” kia một trận mà thôi, hoặc duy trì liên tục uy hiếp đến tận khi chịu không nổi mà chạy thôi. Trước đây, tiền cô tiêu ra gấp mấy lần trăm ngàn ấy nhưng không có hiệu quả, lần này nghe trăm ngàn là xong việc, thực sự rất mừng. Lập tức sảng khoái móc ra chi phiếu cá nhân viết ngay lập tức, ký tên, đưa ngay cho Minh tỷ.
Đại tỷ nhìn qua một chút liền bỏ vào túi, cười nói: “Cô chờ nghe tin tốt của chị đi.”
END 37
Mục lục