Đọc truyện Xuân Phong Độ – Chương 8
Đợi Lâu Thanh Vũ thấy rõ mũi tên bay đến, đã không kịp. Thân thể này tốc độ phản ứng thật quá không bằng thân thể trước kia, Lâu Thanh Vũ trong tình thế hiểm nghèo chỉ có thể ngửa người nghiêng về phía sau, chỉ nghe ‘phập’ một tiếng, một mũi tên nhọn đã cắm vào cánh tay phải.
Lâu Thanh Vũ kêu lên một tiếng đau đớn, từ trên lưng ngựa ngã xuống.
Mẹ nó! Đau quá!
Lâu Thanh Vũ một trận mắt mờ choáng váng, trong lòng mắng một tiếng, lập tức xoay người chống gối dậy.
Mơ hồ thấy một người cưỡi ngựa, tiếng vó ngựa trầm thấp nhanh chóng từ sâu trong cánh rừng truyền tới gần, Lâu Thanh Vũ tay trái theo bản năng vươn tới thắt lưng sờ soạng, nhưng trống rỗng. Hắn từ lâu đã rời khỏi căn cứ không quân, súng ống khí giới hiện đại của đặc chủng không quân cũng chỉ ở lại trong ký ức, thân lại gánh vách vai tam tử gia Lâu tướng thì làm sao có thể, trên người làm sao tồn tại khí giới.
Lâu Thanh Vũ cười khổ, tay trái âm thầm mò lấy chủy thủ giấu ở mắt cá chân, hắn trên đường tiến kinh vì phòng trừ những việc ngoài ý muốn mà mua, không thể nói sắc bén, nhưng phòng thân còn có thể, ngoài ra không có vật gì khác.
Bóng đen to lớn trong nháy mắt đã bao phủ hết thảy, Lâu Thanh Vũ kinh ngạc nhìn con quái vật lớn trước mắt, cũng bị tốc độ của nó làm cho khiếp sợ.
Ngẩng đầu, một người cao cao tại thượng nhìn xuống hắn.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên khôi giáp (nón giáp sắt) màu hoàng kim phản xạ ánh sáng chói mắt, mắt Lâu Thanh Vũ cơ hồ không mở ra được, chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đang gắt gao chăm chú trên mặt hắn.
“Ngươi là ai.”
Thanh âm lạnh lùng, cao ngạo lạnh lùng, mang theo sự tôn quý vốn có cùng khinh thường.
Lâu Thanh Vũ nheo mắt lại, vẫn duy trì tư thế nửa quỳ thuận lợi nhất. Hắn đại khái đã biết thân phận người kia, hai mắt dần dần thích ứng phản quang, mơ hồ thấy người trước mặt có khuôn mặt mang dáng vẻ kiêu căng lãnh liệt, giống như thần tiên hạ phàm nhân gian, cao không thể với tới, không ai bì nổi, bá đạo mà thoải mái biểu hiện sức mạnh bản thân.
Nếu như nói Già La Chân Minh giống ánh mặt trời ấm áp sau giờ ngọ, cả người tản ra ánh sáng ôn nhu sáng ngời, trước mắt người này chính là đêm giữa sa mạc tối tăm nhất, rét lạnh lạnh thấu xương, tối tăm vô tận.
Cự mã cao to hơn so với bình thường toát ra hơi thở nóng rực, ở trước mặt hắn không kiên nhẫn gầm nhẹ hí lên, chủ nhân của nó dường như cũng có chút không kiên nhẫn.
“Ngươi là ai?”
Thanh âm lúc này còn lạnh hơn hồi nãy tám độ.
Lâu Thanh Vũ thu hồi chủy thủ: “Thảo dân Lâu Thanh Vũ, kiến quá Nhị hoàng tử điện hạ.”
Người kia không trả lời. Lâu Thanh Vũ cắn răng kiên trì quỳ, trên cánh tay phải mũi tên vũ vẫn đang cắm vào, máu theo cánh tay chảy lên mặt đất.
“Thanh Vũ!”
Chớp mắt nghe được tiếng gọi, Lâu Thanh Vũ theo trong lòng cảm kích Già La Chân Minh đã đến đúng lúc. Tuy rằng có lẽ chỉ mới thời gian một chén trà, nhưng đã để hắn tư thế yếu kém quỳ trên mặt đất, cả người chật vật, trên cánh tay còn chảy máu, tinh thần bị sỉ nhục lại càng tăng thêm đau đớn thân thể.
“Viêm Dạ, ngươi làm cái gì vậy!?”Già La Chân Minh thấy trên cánh tay Lâu Thanh Vũ phải cắm tên, lấy làm kinh hãi, dấu ấn của Già La Viêm Dạ trên đó có thể thấy được rõ ràng, lập tức nhảy xuống lưng ngựa đem Lâu Thanh Vũ nâng dậy, “Vì sao lại bắn thương hắn?”
Già La Viêm Dạ thu hồi cung trong tay: “Chính hắn đụng vào tên của ta trước, ta còn biện pháp nào.”
“Nói xằng!” Già La Chân Minh cả giận nói: “Có người lại đưa chính bản thân hướng mũi tên đang lao tới sao? Tiễn pháp của ngươi lại rất cao thâm, làm sao có thể bất cẩn. Rốt cuộc sao lại thế này?!”
“Thái tử điện hạ không cần xử oan cho ta.” Già La Viêm Dạ vẫn đang an tọa trên lưng ngựa, nhếch nhếch mi, lãnh đạm nói: “Hắn để hồng hồ của ta chạy thoát, ta còn không cùng hắn tính sổ, thái tử điện hạ lại còn đảo ngược sự tình không bỏ qua. Thế nào, hắn là tân sủng thái tử điện hạ mới nạp sao?”
“Đừng nói bậy!”
Già La Chân Minh kích động, đưa tay đỡ lấy cánh tay nặng nề của Lâu Thanh Vũ.
Lâu Thanh Vũ nhoẻn miệng, lại cười khổ. Hắn đây bên ngoài còn đang chảy máu, đợi hai người huynh đệ kia tiếp tục tranh cãi, chỉ sợ cánh tay này của mình phải phế đi. Lập tức nhàn nhạt nói: “Thái tử điện hạ, Thanh Vũ tin tưởng Nhị hoàng tử điện hạ quả thật không phải cố ý, vừa rồi một con hồng hồ từ trong rừng chạy ra, mã của Thanh Vũ bị kinh sợ, nhất thời bất tài không cách nào điều khiển được, lúc này mới bị tiễn của Nhị hoàng tử điện hạ bắn lầm.”
Già La Viêm Dạ nhìn nhìn hắn, với Già La Chân Minh ngẩng cẳm lên: “Thái tử điện hạ nghe rõ rồi chứ.”
Già La Chân Minh mặt trầm như nước. Trần Cánh chờ hộ vệ sợ tới mức không dám thở mạnh cũng không dám bước ra.
“Thái tử điện hạ, nếu hiểu lầm giải thích rõ rồi , có thể cho Thanh Vũ băng bó một chút?”
Già La Chân Minh lúc này mới kịp phản ứng, nhìn Lâu Thanh Vũ sắc mặt tái nhợt, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh, bên môi vẫn lộ một tia ý cười thanh nhã, đôi mắt trong suốt dưới ánh mặt trời vẫn như cũ chói lọi rực rỡ.
“Hộ vệ đại nhân, phiền ngài cho mượn đao dùng một lát.” Lâu Thanh Vũ hướng Trần Cánh tiếp nhận đao từ tay kia, tay trái giơ lên, đem tiễn vũ chém đứt, từ trong lòng lấy ra khăn tay, đơn giản cố định theo phương pháp ba góc, đem cánh tay cố định lại. Mũi tên vẫn nằm lại trong thịt, phỏng chừng bắn sâu tới tận xương cốt, hơi chút động liền đau đến kịch liệt.
Già La Chân Minh nói: “Ta đây sẽ đưa ngươi trở về thành, phái ngự y trị liệu cho ngươi.”
Già La Viêm Dạ cười nhạo một tiếng: “Chờ trở về thành, cánh tay hắn cũng nên phế đi.”
Già La Chân Minh trợn mắt nhìn.
Già La Viêm Dạ quét mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên phóng ngựa tiến lên, xoay người đem Lâu Thanh Vũ lên lưng ngựa.
“Để nhận lỗi, thần đệ sẽ dẫn hắn về quân trướng chữa trị.” Nói xong liền quất ngựa, liệt mã móng chân đõ rực cao to hơn nhiều so với tuấn mã bình thường lập tức bốn vó vung lên, nhanh chóng chạy đi.
Già La Chân Minh lắp bắp kinh hãi, vội vàng sải bước cưỡi ngựa đuổi theo. Thế nhưng Sư Tử Thông của Già La Viêm Dạ là phi long mã khó gặp trên đời, theo truyền thuyết kể lại là hậu duệ của thần long trên trời cùng thần mã trên mặt đất mập hợp, trăm năm khó gặp, cho dù là Tật Phong của Già La Chân Minh cũng khó có thể đuổi theo.
Lâu Thanh Vũ bị Già La Viêm Dạ gắt gao ôm trên yên ngựa, cánh tay phải xóc nảy đau nhức từng hồi từng hồi. Miễn cưỡng ngẩng đầu trong gió, vấp phải ánh mắt dò xét của Già La Viêm Dạ, t
âm trạng căng thẳng.
Người này, là một thanh kiếm không vỏ!