Đọc truyện Xuân Phong Độ Kiếm – Chương 71: Vào cung
Hắn thật sự nhận ra, hay là lừa ta nhỉ?
Hai người rửa mặt xong, đi ra ngoài tụ hợp với Phạm Dương. Phạm tổng tiêu đầu đáng thương bị mấy câu của Văn Hành quấy nhiễu cả đêm gặp ác mộng. Sáng sớm thấy hai người họ sóng vai đi từ trong một gian phòng ra ngoài, lại bị hoảng sợ một lần nữa, ngay cả bánh bao thịt cũng không nếm ra vị tươi, chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt việc ở đây, cách hai người họ càng xa càng tốt.
Ăn xong bữa cơm, ba người bàn bạc tối nay nên làm việc thế nào, chui vào hoàng cung không khó, cái khó là đi đâu tìm kiếm, cấm cung chiếm diện tích ngàn mẫu, căn phòng vô số kể, bảo bối như Thuần Quân kiếm chỉ sợ giấu càng sâu, nếu không biết vị trí chính xác, đi vào cũng đi lung tung giống như con ruồi không đầu.
Lúc trước Tiết Thanh Lan tìm kiếm tung tích của Thuần Quân kiếm giúp Văn Hành, nhận được manh mối “Thuần Quân kiếm trong tay nội vệ” từ một đạo tặc ở ẩn. Đáng tiếc khi đó y chỉ lo xác nhận có phải Thuần Quân kiếm hay không, không để tâm hỏi thêm tình hình trong cung, nghĩ một hồi không có manh mối, không khỏi thở dài: “Sớm biết hôm nay, nên bắt đạo tặc kia trước, bảo hắn dẫn đường cho chúng ta, tránh cho tự mình nghĩ vỡ đầu ở đây.”
Văn Hành bị lời nói của y gợi lên suy nghĩ, chợt hiểu ra bỗng nhiên nói: “Đúng, ngược lại đệ nhắc nhở ta rồi, chúng ta không cần hao tâm tổn trí, tìm người dẫn đường là được mà?”
Phạm Dương líu lưỡi: “Công tử lại nói đùa, lén xông vào cấm cung là tội lớn đấy, ở đâu ra người dẫn đường sẵn lòng bán mạng cho chúng ta?”
Văn Hành lại cười nói: “Cái này không phải do người đó có sẵn lòng hay không.” Rồi bảo hai người ghé tai lại gần, nói rõ thế này thế nọ một hồi.
Dù Phạm Dương và Tiết Thanh Lan sớm biết Văn Hành luôn túc trí đa mưu, nghe kế hoạch của hắn xong cũng không khỏi sinh ra cảm giác không thể tưởng tượng nổi.
Tiết Thanh Lan tự tay rót cho hắn chén trà, hỏi: “Hành ca, huynh nói thật một câu, có phải lúc ở Hình Thành huynh đã tính đến một bước ngày hôm nay không?”
“Coi bói dưới cầu vượt cũng không thần kỳ như vậy.” Văn Hành nhận trà nói, “Đơn thuần là vận may tốt. Nếu không phải có hai người ở đây, một mình ta tuyệt đối không dám làm chiêu hiểm này.”
Kế hoạch này thoạt nhìn như ly kỳ khác người, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ, đúng là biện pháp đơn giản hữu hiệu. Nhưng người bình thường không nghĩ đến cái này, cũng không biết đầu óc Văn Hành phát triển như thế nào, nhìn là người lão luyện thành thạo, làm việc lại kiếm tẩu thiên phong[1] như thế.
[1] kiếm tẩu thiên phong: không theo lối mòn, tìm một số cách mới khác nhau để giải quyết vấn đề, để giành chiến thắng vì ra chiêu bất ngờ.
Phạm Dương không nhịn được xúc động nói: “Từ nhỏ đến lớn, công tử chưa từng thua ai về việc động não, tôi dù sống thêm ba mươi năm, cũng chưa chắc thông minh như vậy, có thể thấy được ông trời tạo ra con người luôn luôn bất công.”
Tiết Thanh Lan nghe thấy lời này thì cười lên, Văn Hành chọc y một cái, giả vờ giận nói: “Còn cười? Một hộ pháp Thùy Tinh tông và một tổng tiêu đầu tiêu cục Lộc Minh, ở đây khóc lóc khóc kể lể bất công trước mặt một người không nhà không nghiệp như ta, định chọc ai tức chết? Đổi thành người khác đã dùng gậy đánh hai người ra ngoài từ lâu rồi.” Thấy Phạm Dương cũng cười theo, Văn Hành lại thở dài, “Người ngốc có phúc của người ngốc, lời này chung quy không sai.”
Nói xong, ba người cùng cười phá lên, mãi mới dừng lại. Bàn bạc đã định, bây giờ mỗi người chia ra hành động, chuẩn bị đêm nay vào cung.
Bởi vì trong lòng có chuyện, một ngày này trôi qua rất nhanh, đợi đến canh hai đêm dài, ba người thay áo đen khăn đen, lặng yên không tiếng động chuồn ra từ cửa sổ quán trọ, đi tắt thẳng đến hoàng cung. Văn Hành và Phạm Dương đều biết đường, tự vòng qua phía Tây cấm cung trèo tường vào, xuôi theo nóc nhà bí mật đi. Cấm quân thị vệ bên dưới dù tuần tra cảnh giác, thế nhưng thân pháp ba người nhanh nhẹn, tới lui như gió, lại có bóng đêm che đậy, một mạch đi sâu vào cấm cung, lại không có ai phát hiện.
Phía Tây vườn ngự uyển chia hai nơi, phía trước là Vạn Thọ cung chỗ ở của tiên thái hậu, Đại Phật đường, phía sau là hầm băng và Nội Thư đường. Nội Thư đường là chỗ đại nội cất sách, cất kỹ vô số bí kíp võ công triều đình vơ vét được từ xưa đến nay, cũng bởi vì đặc thù, cần trông coi riêng, cho nên cũng là nơi ở của cao thủ đại nội. Lúc này trong chính đường Nội Thư đường tối om, gian phòng hai bên cũng mờ mịt, chỉ có một gian trên giấy dán cửa sổ lộ ra ánh nến mờ nhạt.
Trong gian phòng, Cửu đại nhân đang cúi đầu viết nhanh, bên ngoài song cửa sổ bỗng nhiên “cộp” một tiếng, giống như có thứ gì bị rơi, Cửu đại nhân hơi dừng bút, cảnh giác ngước mắt nhìn lại, chỉ nghe bên ngoài “rắc” một tiếng, lần này là tiếng động nhánh cây bị bẻ.
Y nghi ngờ gác bút lại, đi tới đẩy cửa sổ ra, lại thấy bên ngoài bóng đêm yếu ớt, không có vật gì, trong chớp mắt y sững sờ trên đầu bỗng có dải lụa trắng rơi xuống, lúc quấn lấy cổ thì siết chặt, một lực mạnh trực tiếp kéo y từ cửa sổ lên nóc phòng.
Cho dù là ai bỗng bị một đòn này, bị bóp chặt bộ phận quan trọng hít thở khó khăn, cũng rất khó lập tức trở tay phản kích. Cửu đại nhân xem như phản ứng nhanh, lập tức lấy dao găm giấu bên hông ra vung lên đỉnh đầu, định cắt đứt lụa trắng nghĩ cách tự cứu. Ai ngờ kẻ đánh lén không chỉ có một người, lúc y ra tay đã có người túm cổ tay y từ bên cạnh, dùng thuật tiểu cầm nã[2] lấy mất dao găm, một người áo đen khác thì thành thạo giữ y lại, cạy cằm ra ép y nuốt một viên thuốc to bằng ngón cái.
[2] tiểu cầm nã là tấn công các khớp vận động chính của con người như khớp khuỷu tay, khớp vai, khớp gối… để khớp của đối phương nằm ngoài phạm vi chuyển động mà bó tay chịu trói
Viên thuốc kia vừa vào cổ đã tan thành nước thuốc tanh đắng, chỉ mấy hơi thở, Cửu đại nhân đã cảm thấy đan điền trống trơn, nội lực bị dược tính hóa đi, tay chân lại không giãy giụa được, trở thành thịt cá mặc người chém giết. Cùng lúc đó, dây trên cổ lại dần dần nới lỏng, hơn nữa lỏng rất có kỹ xảo, vừa để y từ từ khôi phục hô hấp, lại không đến mức bỗng nhiên bị sặc không khí, phát ra tiếng ho dẫn đến thủ vệ gần đó.
Cửu đại nhân mượn ánh trăng ảm đạm, miễn cưỡng nhìn thấy ba người bịt mặt vây quanh người y. Y ngửa mặt nằm trên nóc nhà sương phòng, đám người này chẳng những hạ thuốc độc hóa công cho y, còn hết sức cẩn thận điểm mấy huyệt quan trọng của y, khiến y hoàn toàn bất động. Một người trong ba người đè họng nói: “Ta có việc muốn nhờ đại nhân giúp đỡ, bất đắc dĩ ra hạ sách này, nếu đại nhân muốn mạng sống, thì đàng hoàng phối hợp làm việc với bọn ta.”
Cửu đại nhân nghe giọng hắn, trong lòng ngược lại hơi thở phào nhẹ nhõm, kinh ngạc nhướng mày, dùng khẩu hình hỏi: “Là ngươi?”
Đáng tiếc Văn Hành tính toán không bỏ sót, lại đánh chết cũng không ngờ Cửu đại nhân có thể nhận ra hắn, cả người ngẩn ra tại chỗ, khó có thể tin hỏi người bên cạnh: “Trí nhớ gì đây? Hắn thật sự nhận ra, hay là lừa ta nhỉ?”
Phạm Dương “ặc” một tiếng thật dài.
Chỉ nghe Tiết Thanh Lan ở bên cạnh lạnh lùng đáp: “Giống như có người trí nhớ đặt biệt kém, nhìn mặt cũng không nhận ra người, có người trời sinh trí nhớ rất tốt, dựa vào âm thanh cũng có thể nhận ra người đã gặp, không hiếm lạ.”
Văn Hành: “…”
Cũng may Phạm Dương nhớ bọn họ tới làm gì, vội nói: “Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, một người sống sờ sờ ở đây, hai người đừng chỉ nói chuyện phiếm bỏ rơi người ta được không?”
Cửu đại nhân: “…”
“Trong Nội Thư đường chỉ có mình ngươi?” Văn Hành cuối cùng nhớ ra chuyện chính, rất khách sáo hỏi, “Nói chuyện được không?”
Lúc này Cửu đại nhân bị người quản chế, đối phương lại từng đánh nhau với y, y biết rõ thủ đoạn của Văn Hành, cũng muốn nhìn xem đám người này rốt cuộc đang làm trò quỷ gì, cho nên gật đầu rất nhỏ, tỏ ý bằng lòng phối hợp. Văn Hành và Phạm Dương mỗi người giữ một bên bả vai y, nhảy xuống từ nóc nhà, đi vào phòng theo cửa sổ mở rộng, Tiết Thanh Lan áp trận ở phía sau, khi xác nhận trong phòng an toàn bèn xoay người đóng chặt cửa sổ lại.
Phạm Dương xách một cái ghế đến, Văn Hành giải huyệt đạo trên người Cửu đại nhân, bảo y ngồi xuống ghế, nói: “Đại nhân yên tâm, bọn ta không có ý định hại người, chỉ muốn nhờ ngươi làm một chuyện.”
Cửu đại nhân bị lụa trắng siết cổ, giọng nói khàn khàn hỏi: “Chuyện gì?”
Văn Hành khách sáo nói: “Ta nghe nói Thuần Quân kiếm bảo vật trấn phái của Thuần Quân phái giấu ở trong cung, có thể mời đại nhân dẫn ta đến xem không?”
Cửu đại nhân không hiểu ra sao cả: “Ngươi muốn Thuần Quân kiến, có bản lĩnh tự đi trộm là được, bắt ta làm gì?”
Văn Hành nói: “Chính vì không biết Thuần Quân kiếm ở đâu, cho nên mới cố ý vòng mấy đường, đến làm phiền đại nhân chỉ chỗ giấu kiếm cho ta.”
“Ngươi điên rồi?” Cửu đại nhân bị hắn làm giật mình ho khan một tiếng, “Hình Thành may mắn thoát một lần, ngươi thật sự cho rằng mình không gì không làm được? Hoàng cung là chỗ ở của thiên tử, Nội Thư đường lại là trọng địa bí mật, tối nay nếu có nội vệ khác ở đây, các ngươi tự chui đầu vào lưới, một người cũng đừng hòng sống!”
“Hôm trước là may mắn, hôm nay cũng may mắn.” Văn Hành không nhanh không chậm nói, “Ai ngờ lại trùng hợp đến vậy, tối nay mấy vị đại nhân khác vừa khéo đều không ở đây.”
Ánh mắt Cửu đại nhân đột nhiên sâu xa, thậm chí ẩn giấu một sự kiêng dè cực nhỏ: “Đây cũng là việc ngươi đã tính trước?”
Văn Hành chỉ cười không đáp, giống như thừa nhận phỏng đoán của y.
Cửu đại nhân trầm tư một lát, đột nhiên hỏi: “Nếu ngươi là truyền nhân của Bộ Hư cung Côn Lôn, còn lấy Thuần Quân kiếm làm gì?”
Văn Hành bị y hỏi ngẩn ra, hỏi lại: “Thuần Quân kiếm có liên quan gì đến Bộ Hư cung?”
Trên mặt Cửu đại nhân thoáng hiện biểu cảm kinh ngạc: “Ngươi không biết.”
Văn Hành vô thức nhìn nhau với Tiết Thanh Lan, lắc lắc đầu. Cửu đại nhân khó bề tưởng tượng hơn: “Nếu ngươi không biết Thuần Quân kiếm có tác dụng gì, cũng không biết nguồn gốc lai lịch của nó, tại sao còn phải tốn sức trắc trở vào cung trộm nó?”
Văn Hành nghĩ ngợi, lời ít ý nhiều đáp: “Được người khác nhờ vả.”
Cửu đại nhân hỏi: “Ai?”
Văn Hành không muốn bị y nắm mũi dắt đi, nói: “Đại nhân hỏi quá nhiều rồi, ta tới lấy Thuần Quân kiếm, nó có tác dụng gì không quan trọng, ngươi chỉ cần nói cho ta kiếm ở đâu là đủ rồi.”
Cửu đại nhân cười khẩy nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta sẽ giúp ngươi? Tự tiện xông vào cấm cung, trộm cắp ngự vật đều là tội lớn ngập trời, chứ nói gì là ngươi và ta có thù cũ, tại sao ta nghĩ quẩn nghe ngươi sai khiến?”
Tiết Thanh Lan khoanh tay đứng bên cạnh, nhìn không nổi nữa, lạnh lùng thốt: “Huynh ấy có thiện ý thương lượng với ngươi, đồng ý sớm ngươi sẽ chịu ít khổ, đừng rượu mời không uống chỉ uống rượu phạt.”
Từ Hình Thành đã nhìn ra, Cửu đại nhân là kẻ bụng dạ nham hiểm, tính tình quái đản, loại người này ăn mềm không ăn cứng, bởi vậy bị Tiết Thanh Lan khích như thế, y ngược lại càng không thèm nể mặt mũi: “Đã nói ta không sợ chết, khuyên ngươi bớt phí lời, cũng không cần nói gì mà rượu mời rượu phạt, trực tiếp cho ta một đao sảng khoái. Có lẽ không bao lâu, chúng ta có thể gặp lại ở Hoàng Tuyền, kết bạn qua cầu Nại Hà.”
Trên tay Tiết Thanh Lan xoay con dao găm lấy được từ chỗ Cửu đại nhân, hiếm khi lộ ra một nét cười: “Tại sao ta phải giết ngươi? Người đã chết vạn sự đều không, vậy thì có gì thú vị? Vẫn là khiến ngươi còn sống chịu tra tấn mới tốt.” Y chĩa ánh dao lên giữa trán Cửu đại nhân, dịu dàng nói: “Viên thuốc ngươi uống kia chẳng những sẽ làm tan nội lực mà còn có thể giảm đau, xem như ta chặt tay chân của ngươi, ngươi cũng tỉnh táo như thường, yên tâm y thuật của ta rất tốt, sẽ không khiến ngươi chảy máu mà chết.”
Ánh sáng lạnh dày đặc từ trán hướng xuống dưới, điểm qua khóe mắt, họng, tim, cuối cùng rơi vào giữa mạch cổ tay vô lực của Cửu đại nhân, lưỡi dao mỏng lạnh lẽo sắc bén cọ qua cọ lại từng cái trên mảng làn da nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể một dao cắt đứt gân cốt.
Đối với người tự phụ kiêu ngạo như Cửu đại nhân mà nói, làm nhục là chuyện đáng sợ hơn chết gấp một vạn lần.
Y đặt mình dưới ánh mắt Tiết Thanh Lan, sau lưng lại ớn lạnh: “Tối nay là cơ hội duy nhất của các ngươi, bỏ lỡ thời cơ, về sau cả đời cũng đừng nghĩ đến việc gặp lại Thuần Quân kiếm.”
Tiết Thanh Lan lại lơ đễnh, hời hợt nói: “Tối nay không lấy được Thuần Quân kiếm cũng không có gì quan trọng, cao thủ đại nội các ngươi không phải có mấy người à? Hỏi từng người một, luôn có người thức thời. Nhưng ngươi không thức thời như thế, ta xem như không cần Thuần Quân kiếm, cũng phải nghĩ cách mang ngươi ra ngoài từ từ dạy dỗ, khùng rồi ngu rồi, cũng sẽ nghe lời.” Y nghĩ ngợi, lại bổ sung: “Nhưng ta không hy vọng ngươi khuất phục quá nhanh, như thế rất chán, con người càng kiên cường sống càng lâu, ngươi tốt nhất hãy kiên trì mấy ngày.”
Phạm Dương nghe mà toàn thân nổi da gà, kéo mạnh tay áo Văn Hành, bảo hắn nhanh tiến lên cản lại. Văn Hành lại bình tĩnh thong thả đứng ở bên cạnh xem kịch, rất mới mẻ thưởng thức Tiết Thanh Lan nổi điên.
Tiết hộ pháp hắn nhìn thấy trên đại hội luận kiếm âm trầm bất thường, mặc dù ra tay với Thuần Quân phái, nhưng ở trước mặt rất nhiều người, sức điên kia vẫn kiềm chế rất nhiều. Tiết Thanh Lan của lúc này lại như có chỗ dựa và sức lực, không kề kiêng kị lột lớp mặt nạ vô hại trên người mình, lộ ra dương mặt thật sự thuộc về hộ pháp Thùy Tinh tông.
Cửu đại nhân cuối cùng đụng phải một tên điên còn phát rồ hơn mình, hoàn toàn khác biệt với Văn Hành và Phạm Dương, giết người đối với Tiết Thanh Lan mà nói là một việc còn bình thường hơn bữa cơm gia đình, thậm chí cảm giác kích thích vốn có đã mất đi rồi, y không ngần ngại làm cảnh tượng máu tanh hơn, tàn nhẫn hơn.
“Phô trương thanh thế,” Cửu đại nhân cắn răng hàm, ánh mắt như điện, bắn về hai người sau lưng Tiết Thanh Lan, “Ngươi không xem Thuần Quân kiếm ra gì, người đi cùng ngươi thì sao?”
Tiết Thanh Lan chẳng thèm quay đầu lại, không cần nhìn ánh mắt của bất kỳ kẻ nào, tự cúi người xích lại gần Cửu đại nhân, nhẹ nhàng nói: “Ta có gì không dám?”
“Không phải ngươi hỏi tại sao huynh ấy tốn sức trắc trở đến trộm thanh kiếm rách à? Bây giờ ta có thể nói cho ngươi.”
“Là, vì, ta.”