Đọc truyện Xuân Phong Độ Kiếm – Chương 108: Bào thù
Súc sinh không có kiếp sau
Lúc này nhân sĩ hai phe đứng gần bọn họ, nghe lời đó cũng không khỏi phân tâm quay đầu nhìn lại. Người phụ nữ như ma quỷ từ trên trời rơi xuống kia mặc trường bào xanh đen nhạt, xung quanh không có gì lạ mắt, chỉ có vạt áo và tay áo lộ ra nước da tái nhợt đến kinh người, lại có một mái tóc bạc trắng, nhìn từ bên cạnh, giống như một bà lão đã có tuổi.
Nhưng khi bà ngẩng đầu lên, lập tức có người hít sâu một hơi: Gương mặt xinh đẹp của bà, ánh mắt trong vắt như sao, khóe mắt đuôi mày tuy có mấy nếp nhăn nhỏ, nhưng khó giấu vẻ đẹp. Tuyệt đối không phải bà lão đầy mặt gian nan vất vả như trong dự đoán của bọn họ, mà là một người đẹp có gương mặt và tuổi tác tương tự Phương Vô Cữu.
Bà đứng trên mái hiên cao, thân hình thon gầy mỏng manh, tóc trắng và tay áo không ngừng tung bay, như một u hồn dưới ánh trăng, chuẩn bị quay về theo gió bất cứ lúc nào, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy lạnh lẽo, không nhịn được nín thở đợi lời nói tiếp theo của bà. Nhưng người phá vỡ im lặng trước nhất lại là Phương Vô Cữu, bà ta thất thanh nói: “Ngươi… là ngươi!”
Không biết tại sao tông chủ của Thùy Tinh tông bị người phụ nữ này dọa mặt mày biến sắc, hoàn toàn mất tỉnh táo. Bà ta bỗng dưng quay đầu, trừng Tiết Thanh Lan, nghiêm nghị hét lên: “Ngươi lừa ta! Tiết Thanh Lan… Ngươi dám lừa ta!”
Văn Hành vốn định đi giúp Túc Du Phong, nghe xong lập tức thu kiếm đẩy Tiết Thanh Lan ra sau lưng. Đám người chỉ nghe người đàn bà tóc trắng kia cười khẩy một tiếng, giọng khàn nói: “Kẻ lừa đảo lớn nhất phải là ngươi mới đúng, Phương Thuần.”
Tiết Thanh Lan khoác lên vai Văn Hành từ sau lưng, nhẹ nhàng đẩy hắn sang bên cạnh, rồi ghé bên tai hắn thấp giọng nói: “Hành ca, huynh đi giúp Túc lão tiền bối, bà ta không làm hại được ta, huynh yên tâm.”
Thư sinh áo trắng đang chiến đấu dữ dội với Liêu Trường Tinh ở xa bỗng nhiên dừng tay, tỏ ý nhận thua. Ôn Trường Khanh “A” một tiếng, đã thấy hắn ta không hề do dự thu hồi binh khí, phóng người nhảy lên một mái hiên khác như chim én chộp nước, đứng vững từ xa, nghi ngờ hỏi người đàn bà kia: “Vừa rồi bà gọi bà ấy là gì?”
Mai Tự Hàn – một hộ pháp khác của Thùy Tinh tông cũng rút khỏi trận chiến, có hai người họ ngẩng đầu lên, những môn nhân khác của Thùy Tinh tông không rõ ràng cho lắm đều yên lặng dừng tay, tự tập trung lại một chỗ, hơn chục đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của Phương Vô Cữu. Phương Vô Cữu nổi giận giơ một tay lên, mấy sợi dây cung xé gió, quất lên gò má của thư sinh áo trắng kia lập tức chảy máu, bà ta hét to: “Im ngay! Không được hỏi bà ta! Tư Mã Thu, ngươi muốn tạo phản hả?!”
Tiết Thanh Lan nhỏ giọng nói với Văn Hành “Huynh xem, bà ta là đồ ngu như thế, võ công cao thì sao? Trong lòng bà ta có quỷ, không cần người khác ra tay, bản thân cũng sắp tự dọa chết mình.”
Văn Hành thấy y chắc chắn rất sâu, Túc Du Phong lại thực sự khổ chiến mệt mỏi, đành phải tin Tiết Thanh Lan lần này. Hắn thấp giọng nói: “Em cẩn thận, vừa có bất thường lập tức gọi ta, tuyệt đối không được cậy mạnh.” Đến khi nhìn thấy Tiết Thanh Lan liên tục gật đầu cam đoan, hắn mới cầm chặt tay y một cái rồi vội vàng quay người rời đi.
Trong lúc hai người họ thì thầm, người đàn bà kia đã chủ động buộc mái tóc trắng lên lộ ra gương mặt, để cho mọi người nhìn rõ ràng hơn. Đôi mắt bà không rời khỏi Phương Vô Cữu một khắc nào, đáp rõ ràng mỗi câu mỗi chữ: “Ta gọi hắn là Phương Thuần. Tư Mã tiên sinh, chẳng lẽ ngươi quên rồi? Hắn chính là Phương Thuần được cha ta nhận làm con nuôi.”
Tư Mã Thu trời sinh có gương mặt buồn lo, giờ phút này ngạc nhiên không thôi, biểu cảm kia thật chí có vẻ hơi buồn cười. Hắn ta trợn tròn hai mắt, liếc qua liếc lại giữa Phương Vô Cữu và người đàn bà kia, bỗng dưng chấn động toàn thân, không dám tin lẩm bẩm nói: “Hắn, bà… bà là đại tiểu thư?”
Tư Mã Thu và Mai Tư Hàn đều là người cũ trong tông, năm đó mặc dù không thường trú ở tổng đàn núi Lục Nguy, nhưng đã từng gặp tông chủ Phương Thừa đời trước, đại tiểu thư Phương Vô Cữu, và con nuôi Phương Thuần được ông nhận nuôi. Hai mươi ba năm trước, Tả hộ pháp La Tà phản giáo, nổ nát tổng đàn Thùy Tinh tông, cho nên nửa ngọn núi Lục Nguy sụp đổ, Phương Thừa, Phương phu nhân đều bất hạnh chết trong đó, chỉ có Phương Vô Cữu may mắn giữ được một mạng, nhưng cũng bị thương rất nặng, tĩnh dưỡng mấy tháng mới khôi phục khỏe mạnh. Theo hồi ức sau đó của bà, khoảnh khắc tổng đàn sụp đổ, là Phương Thuần liều mạng cứu bà chạy ra địa đạo, còn mình lại bỏ mạng dưới đất đá.
Vì thế bà còn tổn thương tinh thần rất lâu, trước khi xảy ra chuyện Phương Vô Cữu là đại tiểu thư hoạt bát kiêu căng, sau khi xảy ra chuyện, bà giống như trưởng thành trong vòng một đêm, cũng không đưa ra những yêu cầu tùy hứng nữa, mỗi ngày tự giam mình ở trong phòng luyện công. Một năm sau Hữu hộ pháp Ngu Ca Hành chấn chỉnh lại Thùy Tinh tông, Phương Vô Cữu phá quan mà ra, dựa vào “Tơ mềm thiên biến” xuất thần nhập hóa áp chế đám người, thuận lý thành chương kế thừa nghiệp cha, từ đây trở thành Phương tông chủ ai cũng kính phục.
Bà ta quản lý Thùy Tinh tông hơn hai mươi năm, chưa bao giờ có người đưa ra nghi ngờ, nhưng bây giờ, người phụ nữ lai lịch không rõ này lại gọi bà ta là “Phương Thuần”.
Phương Thuần lại là đàn ông hàng thật giá thật!
Ôn Trường Khanh “Ồ” một tiếng rõ dài, tràn đầy hứng thú quay đầu hỏi Liêu Trường Tinh và Văn Cửu: “Ta không nghe lầm chứ? Vừa rồi không phải bà ấy nói Phương Vô Cữu là con nuôi của tông chủ đời trước à? Con nuôi[1] phải là nam đúng không? Hay là trong phong tục của Mục Châu, con gái cũng có thể gọi là con nuôi?”
[1] gốc là “nghĩa tử” = con trai nuôi, con gái nuôi là “nghĩa nữ”
Liêu Trường Tinh nói: “Treo đầu dê bán thịt chó.”
Văn Cửu cũng nói: “Thay mận đổi đào.”
Ôn Trường Khanh ngó người này lại ngó người kia, cảm giác hai người họ đều có phần giỏi nói, mình không thể không hòa mình thế là thử thăm dò nói tiếp: “Nam giả nữ?”
Văn Cửu: “…”
Liêu Trường Tinh che giấu ho một tiếng, mang theo áy náy nói với Văn Cửu: “Chê cười rồi.”
Văn Cửu khách sáo chắp tay, đáp: “Đâu có, lệnh sư đệ hoạt bát cởi mở, ngây thơ nhanh nhẹn, vẫn có thể xem là giàu cảm xúc.”
Trên mái hiên cao cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng gào thét chói tai, chói đến mức khiến tai đau nhức: “Ngươi vẫn chưa rõ hả? Là hắn, năm đó là Phương Thuần hắn cấu kết với La Tà, để phản đồ trong tổng đàn Thùy Tinh tông! Là hắn hại chết cha mẹ ta, lại đóng giả thành dáng vẻ của ta, lừa tất cả các ngươi!”
“Ta mới là Phương Vô Cữu, người bây giờ đứng trước mặt các ngươi, là phản đồ Phương Thuần phản bội Thùy Tinh tông! Hắn là đàn ông!”
Tư Mã Thu và Mai Tự Hàn liếc nhìn nhau, đều thấy được dao động và nghi ngờ trong mắt đối phương. Hắn ta chậm rãi chuyển sang Phương Vô Cữu, trầm thấp lưỡng lự hỏi: “Mong rằng tông chủ cho biết, bà ta nói có đúng không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phương Vô Cữu nghiêm nghị quát: “Nói bậy bạ! Chẳng lẽ ả điên không rõ lai lịch này tùy tiện rêu rao vài câu, các ngươi đã tin lời nói dối của ả?!”
Người đàn bà kia lạnh lùng liếc hắn một cái rồi nói: “Ngày đó ta bị Phương Thuần hạ kịch độc “Vạn Chu Huyết”, bỏ trong đống đổ nát chờ chết, nhờ có Tiết Từ cứu ta ra ngoài, lại nghĩ trăm phương ngàn kế kéo dài tính mạng giúp ta, mới cho ta có cơ hội tự tay báo thù. Nếu ta không có niềm tin tuyệt đối, hôm nay sẽ không đứng ở đây?”
“Phương Thuần, ngươi cướp đi mọi thứ của ta, dùng tên của ta thân phận của ta, lúc ngươi giễu võ giương oai ở Thùy Tinh tông, ta bị nhốt sống dưới mặt đất hai mươi năm, dựa vào máu của người khác kéo dài hơi tàn, biến thành dáng vẻ người không ra người ma không ra ma… Tất cả những thứ này đều là nhờ ngươi ban tặng, hôm nay ở trước mặt ta, ngươi còn dám ngụy biện?!”
Trong chốc lát sương mù tản ra xung quanh, giống như sấm sét đánh vỡ đêm dài, bên tai Văn Hành ù một tiếng, bỗng nhiên quay đầu lại, nhưng chỉ thấy được bên mặt trầm tĩnh của Tiết Thanh Lan.
Cách quá xa, Văn Hành không nhìn rõ nét mặt của y, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng dường như y cũng không kích động, cũng không có dự định vùng lên giết người. Chỉ im lặng đứng trong gió thu ào ào, thờ ơ giấu tay trong tay áo, bàng quan vở kịch đột nhiên xuất hiện này.
Tiết Thanh Lan không giống Văn Hành, cũng không phải Phương Vô Cữu, hỗn chiến tối nay với y mà nói cũng không phải báo thù rửa hận, mà là một trận tra tấn kéo dài bảy năm đằng đẵng cuối cùng đã tới phần cuối, cho nên ai thua ai thắng y cũng không quan tâm, ai sống ai chết cũng sẽ không khiến y cảm thấy sảng khoái. Hết thảy khổ tâm nhẫn nhịn, ẩn núp trù tính của y, tất cả chỉ để kết thúc mọi thứ điên đảo rối loạn này, mưu cầu một giải thoát thật sự cho bản thân.
“Hai mươi ba năm qua, không thời khắc nào ta không nghĩ làm thế nào rút gân lột da ngươi, chém thành muôn mảnh, nhưng ngươi dù chết một vạn lần, cũng khó tiêu mối hận trong lòng ta…”
Âm cuối của lời nói vẫn chưa dứt, người bàn bà kia đã lướt người qua, ra tay như ma quỷ chụp vào hai mắt Phương Vô Cữu. Mười ngón tay khô gầy uốn lượn như lưỡi câu, Phương Vô Cữu hoảng sợ né tránh, chỉ nghe “Vù” một tiếng, bà ta ngửa ra sau tránh né, nhưng cuối cùng không tránh hoàn toàn, bị người đàn bà kia cào rách một vết trên cổ.
Ánh mắt Mai Tự Hàn rơi trên vết thương trên cổ Phương Vô Cữu, đầu tiên hơi giật mình sau đó khựng lại.
Người đàn bà kia cũng không muốn làm hại Phương vô Cữu, mà muốn cho tất cả mọi người nhìn rõ ràng, đầu ngón tay của bà ngoắc một miếng da mềm màu da mới được kéo xuống từ cổ Phương Vô Cữu, mà trên cổ Phương Vô Cữu đừng nói là vết thương, ngay cả tí máu cũng chưa chảy, chỉ có vì giật mình mà lộ ra dấu vết rõ ràng của trái cổ.
Hơn hai mươi năm qua, Phương tông chủ của Thùy Tinh tông luôn dùng vẻ ngoài của nữ để gặp người, lại là người đàn ông chính cống!
Ánh mắt phóng tới từ bốn phương tám hướng giống như kiếm sắc vô hình xuyên thùng cả cơ thể ông ta, Phương Vô Cữu duỗi tay sờ lên cần cổ của mình, không cần nhìn thêm biểu cảm kinh ngạc của người khác, ông ta biết ngay chuyện đã bại lộ, gã cũng không giấu nổi nữa.
“Tiện nhân nhà ngươi…”
Cha ông ta là thuộc hạ đắc lực của Phương Thừa, cản đao thay Phương Thừa mà chết, để lại ông ta mẹ goá con côi sống nương tựa lẫn nhau. Mới đầu Phương Thừa thường đến thăm họ, ông ta còn gọi Phương Thừa là Phương bá bá, nhưng về sau có một ngày ông ta không cẩn thận nghe thấy tiếng động trong phòng mẹ mình, mới biết được tên cầm thú Phương Thừa kia thật ra đã dan díu với mẹ ông ta từ lâu, mà ông ta thật ra là con ruột của Phương Thuần.
Sau khi mẹ ông ta chết bệnh, Phương Thừa lấy danh nghĩa nhận nuôi con côi của bạn xưa đón ông ta về bên cạnh. Mới đầu ông ta cũng không cảm thấy kháng cự, bởi vì cha ruột là ai với ông ta mà nói không quan trọng đến vậy, quan trọng thật sự là ông ta sống đủ cuộc sống khổ, chịu đủ cuộc sống nhìn sắc mặt người khác, nếu ông ta có thể kế thừa Thùy Tinh tông, đó là vinh hoa phú quý cả đời hưởng không hết.
Nhưng dưới gối Phương Thừa còn có cô con gái ngọc tuyết thông minh, tuổi còn nhỏ đã bày ra thiên phú võ học hơn người, được Phương Thừa coi là hòn ngọc quý trong tay. Phương Thuần bị vướng bởi thân phận con nuôi, cho dù thế nào cũng không tranh nổi đại tiểu thư danh chính ngôn thuận Phương Vô Cữu, cho nên ông ta chỉ có thể nghĩ cách diệt trừ Phương Vô Cữu. Trùng hợp năm đó hai đại hộ pháp của Thùy Tinh tông có oán hận chất chứa quá sâu với Phương Thừa, mưu đồ bí mật phản loạn, Phương Thuần mượn thuận lợi của thân phận, ăn nhịp với nhau với Tả hộ pháp La Tà và Hữu hộ pháp Ngu Ca Hành, gian hẹn bọn họ nội ứng ngoại hợp. Ông ta còn lấy được một loại kịch độc tên là “Vạn Chu Huyết” từ tay một độc y Trung Khánh, nhân lúc tổng đàn sụp đổ, Phương Thừa bị hai đại hộ pháp liên thủ giết chết, ông ta bắt Phương Vô Cữu rồi nhốt lại.
Vạn Chu Huyết là một loại độc dược mạnh dùng để tra tấn người khác. Người trúng độc chẳng những phải chịu cơn đau vạn nhện gặp tim, giãy giụa ba ngày mới có thể tắt thở, mà sau khi chết một khi nhìn thấy ánh nắng, da thịt xương cốt sẽ lập tức hóa thành tro bụi, thật sự là hủy thi không để lại một dấu vết nào.
Khi đó Phương Thuần còn nhỏ tuổi, mặc dù đủ lòng dạ độc ác, nhưng cũng không có nhiều mưu tính, mưu đồ bí mật lần này cơ bản đều do La Tà và Ngu Ca Hành chỉ thị cho ông ta, dạy ông ta làm như thế nào. Nhưng ông ta quả thực vô cùng may mắn, sau khi tổng đàn sụp đổ, La Tà và Ngu Ca Hành trở mặt ra tay đánh nhau ngay tại chỗ, vậy mà đánh thành hai bên đều tổn hại, nhờ số trời run rủi, Phương Thuần vốn nên bị qua sông rút cầu, ngược lại trở thành người cuối cùng quyết định sống chết.
Ông ta đưa ra lựa chọn trong lời hứa ba hoa chích chòe: Giết chết La Tà, cứu Ngu Ca Hành, đồng thời dựa theo đề nghị của Ngu Ca Hành đóng giả thành Phương Vô Cữu, từ đây mang dáng vẻ của bà, từng bước một đi lên vị trí vốn nên thuộc về ông ta.
Đương nhiên, cũng không lâu lắm, Ngu Ca Hành định dùng bí mật này áp chế Phương Thuần cũng bị ông ta giết chết.
Phương Vô Cữu nói bà ở trong lòng đất không nhìn thấy ánh mặt trời hai mươi năm, sao ông ta lại không phải cũng sống trong bóng đêm, thậm chí đã sắp quên mất mình rốt cuộc là ai, rốt cuộc còn là một người đàn ông thật sự không…
“Tại sao ngươi chưa chết…?”
Ông ta xé lớp ngụy trang trên cổ ra, lẩm bẩm chất vấn Phương Vô Cữu, nhưng hình như đã quên mất làm thế nào dùng giọng nói ban đầu, phát ra vẫn là giọng nói của phụ nữ.
Trong đám người không biết là ai cười một tiếng, Phương Thuần bỗng nhiên nổi cơn điên, đột nhiên như tên điên bổ nhào về phía Phương Vô Cữu, gào lên: “Tại sao ngươi không chết đi?!”
“Phập” ——
Ông ta hậu tri hậu giác nhận ra cơ thể mình lơ lửng giữa không trung, khó tiến lên mảy may. Phương Thuần chậm rãi cúi đầu nhìn, chỉ thấy tay phải của Phương Vô Cữu thành vuốt, thình lình xuyên qua lồng ngực ông ta, một dòng máu tươi thuận theo áo váy nhòe ra, nhuộm váy lụa thành màu sắc sáng rõ mà ông ta ghét nhất.
Màu máu đỏ thẫm kia chiếu vào trong mắt nhau, cũng là một đôi bạn cũ xa cách lâu rồi gặp lại, đỏ cả vành mắt.
Gần ba mươi năm, ông ta lại một lần nữa đối diện với Phương Vô Cữu, vậy mà không có bao nhiêu bối rối và sợ hãi, bởi vì biết mình sắp tắt thở, cho nên xem như Phương Vô Cữu đốt ông ta thành tro rải vào trong biển, ông ta cũng không cảm nhận được đau đớn. Bây giờ nghĩ lại, khoảnh khắc sợ hãi nhất cả đời này của ông ta, ngược lại là lúc trước ông ta sát hại Phương Vô Cữu, sợ hãi đến mức tay run lấy lần, suýt nữa đổ bình thuốc trên mặt đất.
Khoảnh khắc đó tất cả chuyện xưa truyền thuyết đều bay vút đi trong đầu ông ta, Phương Thuần thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt bà, sợ bà sẽ hóa thành lệ quỷ lấy mạng, từ đây cuốn lấy ông ta không tha.
Quả thực cả đời ông ta cũng không thể tránh thoát cái tên “Phương Vô Cữu” như bóng ma này.
“Phương… đại tiểu thư, ta hại cả đời bà, cũng sợ bà cả đời… Rơi vào hôm nay, là ta gieo gió gặp bão.” Khóe miệng của ông ta chảy máu, dùng hết chút sức lực cuối cùng trong lồng ngực, trầm thấp nói: “Nếu có kiếp sau…”
Phương Vô Cữu bỗng nhiên rút bàn tay về, máu tươi bắn tung tóe vung lên một tia máu đỏ giữa không trung. Phương Thuần chưa nói hết lời nói cuối cùng đã im bặt, cuối cùng dừng lại ở biểu cảm chết không nhắm mắt, cả người ngã ra sau theo lực vung tay của bà, nhanh như chớp lăng xuống từ nóc nhà của Thừa Hương điện.
Sau một hơi, bên dưới vang lên một tiếng “bịch”.
Phương Vô Cữu bóp nát trái tim đầm đìa máu trong tay, vung giọt máu trên đầu ngón tay đi, lạnh lùng thốt: “Súc sinh không có kiếp sau.”