Đọc truyện Xuân Noãn Hương Nùng – Chương 109
Editor: Trang Thái
Như Tiêu thị là hoàng thân quốc thích, nàng muốn đi An Quốc Tự dâng hương chỉ cần thông báo một tiếng, để An Quốc Tự đóng cửa một ngày hoặc vài canh giờ, chờ bọn họ dâng hương xong mới tiếp tục mở cửa. Đương nhiên, Tiêu thị chắc chắn sẽ chi một khoảng tiền nhan đèn không nhỏ.
Tiêu thị ngày thường không thích khoe khoang, năm đó nữ nhi sống lại, Tiêu thị chỉ cùng trượng phu mang theo nữ nhi đến An Quốc Tự, mọi thứ trênđường đều giản lược. Có điều sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó, mỗi lần nàng đi dâng hương đều cẩn thận hơn. Sáng mùng 9 tháng sáu, nàng và tiểu cô đã thương lượng xong, hôm đó đã phái người đến trước thông báo cho phương trượng trong An Quốc Tự.
Sau khi nhận được tin tức, trong chùa liền sai hai tăng nhân dán bố cáo ngoài cửa, hôm đó lại là ngày mọi người thường đi dâng hương, dân chúng nhìn thấy liền về nhà truyền nhau, nhiều người dân tính mùng mười tới dâng hương liền quyết định lần khác lại đến. Còn người chưa nghe tin đành phải chịu xui xẻo, mới sáng sớm đã đến, lại bị hai tăng nhân trước cửa ngăn lại, không thể không hậm hực quay về.
“Vị Lục gia Tam phu nhân này cũng thật là phô trương, không phải chỉ là thứ nữ của Trang vương thôi sao? Nghe nói lão Vương phi coi nàng ta như nha hoàn mà sai bảo, lúc tiến cung lão Vương phi ngồi ăn cơm, nàng phải đứng phía sau hầu hạ, cuối cùng còn phải gả cho mắt Lục tam gia mắt mù. Vài năm gần đây mắt Lục tam gia đã tốt hơn nhiều rồi, cuộc sống nàng ấy mới trôi qua tốt hơn. Nay nữ nhi hình như sắp đính hôn cùng Sở Quốc công phủ, thật là, vừa đắc ý liền ức hiếp đám bình dân bách tính chúng ta.”
Nắng sớm tươi đẹp, một chiếc xe lừa lộc cộc chạy tới, ngồi trên xe là phụ nhân mặc chiếc váy màu xanh lá mạ, khoảng chứng ba mươi tuổi tuổi, bất mãn lãi nhãi với trượng phu đang đánh xe.
Trượng phu bà ta là nông dân thành thực, nghe vậy khuyên nhủ: “Bà bớt nói lung tung đi, cẩn thận nếu bị người nghe được, bà chắc chắn sẽ được vào đại lao ngồi.”
Phụ nhân bĩu môi, nghe phía trước có tiếng vó ngựa, bà từ sau lưng trượng phu ló đầu ra, liền nhìn thấy hai con hắc mã hình thể tráng kiện. Bà ta lại là người thích xem náo nhiệt, nhìn ngụa xong lại tiếp tục nhìn lên trên, vừa quay sang trái, không nghĩ tới nam nhân trên xe cũng quay đầu nhìn bà ta, một đôi mắt phượng hẹp dài như mắt của chim ưng, khiến cho lòng bà ta lạnh run.
Phụ nhân vội vàng cúi đầu, cho đến khi hai con hắc mã đã đi qua, bà mới chậm rãi quay đầu, tò mò nhìn xem.
Nhưng mà lúc này chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người song song phía trước.
“Thế Cẩn tức giận?” Minh Huệ Đế nghiêng đầu đánh giá Sở Hành, thấy Sở Hành mím chặt môi, cười hỏi. Sở Hành chưa kịp trả lời, Minh Huệ Đế lại nói: “Dân chúng vô tri, nói mà không suy nghĩ, hồ ngôn loạn ngữ. Thế Cẩn cần gì phải so sso với bọn họ. Có điều lát nữa khi gặp nhạc mẫu ngươi, ta sẽ nóivới nàng chuyện này.”
Khó được dịp ra ngoài cung, tâm tình Minh Huệ Đế rất vui sướng, hơn nữa hắn vẫn luôn thương yêu tiểu chất nữ Lục Minh Ngọc này, thấy Sở Hành để ý cháu gái như vậy, Minh Huệ Đế càng thêm vừa lòng vị cháu rể Sở Hành.
Sở Hành không phải là người thích tranh công, mắt nhìn An Quốc Tự nằm giữa sườn núi Bàn Long Lĩnh, Sở Hành thấp giọng khuyên nhủ: “Thất gia, có lẽ bá mẫu không đến một mình, có khi nữ quyến Lục gia cũng tới, chúng ta không phải…”
Nhũ danh của Minh Huệ Đế có một chữ “Thất”, bởi vậy mỗi lần cải trang ra ngoài cung, hắn đều để bọn thị vệ gọi hắn là Thất gia. Nghe lời Sở Hành, Minh Huệ Đế nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Lời của ngươi cũng có vài phần đạo lý, nhưng mà trẫm… Ta đã nhiều ngày chưa gặp nhạc mẫu của ngươi, lát nữa chúng ta đến chân núi chào hỏi, nếu nàng đến cùng nữ quyến Lục gia, chúng ta tách ra đi, nếu nàng chỉ dẫn A Noãn theo…”
nói tới đây, Minh Huệ Đế cười nhạo nhìn về phía Sở Hành, “Vậy tiện nghi ngươi, cho ngươi trước khi thành thân được gặp A Noãn.”
Sở Hành rũ mắt, không đáp lại lời trêu chọc của Minh Huệ Đế, chỉ là trong lòng lại cảm thấy khả năng Lục Minh Ngọc có thể ra cửa cùng mẫu thân không lớn lắm.
Đến trước cửa An Quốc Tự, bởi vì Minh Huệ Đế và Sở Hành không nói ra thân phận, các tăng nhân ra đón khách không biết bọn họ, vẫn như cũ mời hai người ngày khác trở lại. Minh Huệ Đế cười nói mình và Lục Vanh là bạn cũ, tung người xuống ngựa, cùng Sở Hành đến dưới bóng cây bên cạnh chờ, cố ý đưa lưng về phía lối vào, dương dương tự đắc ngắm phong cảnh xung quanh.
Nhìn khí chất hai người không tầm thường, tăng nhân thủ vệ nửa tin nửa ngờ ngầm cho phép.
Khoảng hai khắc đồng hồ sau, xe ngựa Lục gia mới khoan thai đến chậm, Tiêu thị, Lục Quân, Lục Minh Ngọc ngồi phía trước, nhóm nha hoàn bà tử đitheo ngồi toa xe phía sau, bằng không từ kinh thành đến đây, để bọn người hầu đến đây ngồi, mệt muốn chết rồi làm sao còn có thể hầu hạ người?
Xe ngựa còn chưa ngừng, đại công tử Lục Gia bình đã giục ngựa lên phía trước, quét mắt nhìn hai đại nam nhân đứng bên kia, hắn nhíu mày hỏi tăng nhân thủ vệ: “Bọn họ là như thế nào?”
Tăng nhân thủ vệ hoảng sợ, khẩn trương nói: “Bọn họ tự xưng là bạn cũ của Lục tam gia, muốn cùng vào núi với mọi người.”
Lục Gia Bình nghe vậy, trước xuống ngựa, đang muốn đi qua tìm hiểu, Minh Huệ Đế và Sở Hành đều đồng thời quay lại.
Lục Gia Bình nhìn thấy đầu tiên là Minh Huệ Đế, hắn từng gặp qua Hoàng Thượng, chợt thấy người vốn nên ở trong cung lại đến An Quốc Tự, Lục Gia Bình ngạc nhiên đứng như trời trồng ở đó, chờ hắn hoàn hồn muốn quỳ lạy thì Sở Hành mở miệng nói: “Gia Bình không cần giữ lễ tiết, Thất gia đột nhiên có hứng đi chơi, liền tới tự đi dạo, không ngờ lại trùng hợp gặp mọi người.”
Lục Gia Bình nhìn thường phục trên người Minh Huệ Đế trên, hiểu trong lòng nhưng vẫn vội vã tiến đến, làm đại lễ với Minh Huệ Đế, “Thất gia.”
Minh Huệ Đế đưa tay đỡ, sau đó cất bước đi đến cửa chùa, vừa đi vừa nhìn về phía màn xe ngựa.
Bên trong xe, từ lúc Lục Minh Ngọc nghe giọng Sở Hành thì khẩn trương siết chặt khăn tay, có chút không dám tin, muốn vén màn lên nhìn thử lại sợ bị mẫu thân và tiểu cô trêu chọc, chỉ có thể miễn cưỡng trấn định ngồi đó, bày ra vẻ mặt mờ mịt, vờ như không nghe được giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia.
Tiêu thị và Sở Hành tuy từng gặp vài lần, nhưng chưa quen thuộc đến mức cách màn xe chỉ nghe giọng nói là có thể nhận ra thận phận đối phương, sau đó ngại vì thân phận, cũng không vén màn xe lên xem.
Lục Quân thì càng quy củ, chỉ nhỏ giọng hỏi Tiêu thị, “Tẩu tử, Thất gia là ai?” Tam ca có người bạn cũ như vậy sao?
Tiêu thị lắc đầu, xe ngựa ngừng lại, nàng cố ý đợi một lác, chợt nghe Lục Gia Bình nói : “Tam thẩm, Quốc công gia cũng tới dâng hương.”
Con rể tương lai?
Tiêu thị kinh ngạc, đã quên nghĩ xem vì sao cháu trai không giới thiệu vị Thất gia kia, theo bản năng nhìn về phía nữ nhi.
Gương mặt nhỏ nhắn của Lục Minh Ngọc đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn ai, Lục Quân nghịch ngợm đẩy đẩy tay nàng, Lục Minh Ngọc xoay người trốn vào bên trong. Hai người bọn họ đùa giỡn như hai đứa trẻ, Tiêu thị lại có chút rầu rĩ. Đúng ra bây giờ nữ nhi không nên gặp mặt Sở Hành, chỉ là, xe đã đến rồi, hơn nữa vì Lục Quân muốn bày tỏ sự thành tâm đến cầu hài tử của mình, nên các nàng không mang theo kiệu, tính tự mình đi lên núi.
Tránh cũng không thể tránh, Tiêu thị có chút thầm oán con rể tương lai làm việc không đủ chững chạc, có điều ngày Lục Cẩm Ngọc xuất giá Tiêu thị có thể ra mặt ngăn cản đệ đệ kéo người đến trút rượu Sở Hành, đã nói lên trong lòng nàng vẫn rất thích vị con rể tương lai này. Bởi vậy sau khi thầm oán xong, Tiêu thị cũng ngầm cho phép, dùng ánh mắt ý bảo nữ nhi chú ý lời nói và việc làm, nàng dẫn đầu bước xuống xe ngựa.
Nhạc mẫu giá lâm, Sở Hành đã sớm đứng ngay ngắn trước xe ngựa, Tiêu thị vừa ra, hắn liền cung kính hành lễ, thuận tiện giải thích một chút vì sao hắn lại ở chỗ này: “Bá mẫu, hôm nay ta được Thất gia mời đến đây dâng hương, quấy rầy bá mẫu dâng hương, xin bá mẫu thứ tội.” Đem sự “khôngđủ chững chạc” của hắn đẩy cho minh Huệ Đế.
Nhìn Sở Hành chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, Tiêu thị cười nói: “Thế Cẩn khách khí, phải là bá mẫu phải xin lỗi mới đúng, đã để ngươi và Thất gia phải đứng đây đợi.” Lúc nói chuyện, tầm mắt quét về phía sau Sở Hành, muốn nhìn một chút vị Thất gia đi cùng Sở Hành là ai, lại kinh ngạc khi thấy Minh Huệ Đế đứng phía trước cháu trai, đôi mắt đen đang mỉm cười nhìn nàng.
Tiêu thị cả kinh thiếu chút nữa đạp hụt băng gỗ, may là dù sao nàng là người đã làm mẹ nhiều năm, sau khi khiếp sợ xong, nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Thất ca nghĩ thế nào mà lại ra ngoài?” Xuống xe, Tiêu thị cười cười với Minh Huệ Đế, mắt nhìn Minh Huệ Đế, trong lòng lại bay đến trên người tiểu côtrong xe. Nếu kiếp trước Minh Huệ Đế có thể coi trọng tiểu cô, đời này, nếu Minh Huệ Đế lại động tâm với Lục Quân thì làm sao bây giờ? Đồng thời vừa âm thầm trấn an chính mình, tiểu cô đã xuất giá, Minh Huệ Đế cũng không phải hôn quân, cho dù động tâm cũng sẽ không hồ đồ đến mức đoạt thê của thần tử.
“Tối hôm trước gặp mộng, mơ thấy An Quốc Tự có điều khác thường, liền đến xem.”
Minh Huệ Đế cười nói, dư quang liếc nhìn màn xe lay động, một cánh tay nhỏ bé lộ ra ngoài, Minh Huệ Đế nghĩ đó là cháu gái ngoại, ánh mắt liền chuyển tới. Mà Lục Quân tuy là tiểu cô của Lục Minh Ngọc, nhưng bởi vì đính hôn quá sớm, căn bản chưa nhìn kỹ Sở Hành, xuất phát từ hảo cảm với cháu rể, Lục Quân kéo màn xe, nhịn không được lặng lẽ nhìn người nam nhân xuất hiện đầu tiên trong tầm mắt, nhìn nhìn vạt áo, sau đó dịch chuyển lên trên. Nàng vừa vui thích vừa tò mò, mắt đẹp trong veo tinh khiết, lại ngoài ý muốn lọt vào một đôi mắt đen sáng ngời sâu không thấy đáy.
Lục Quân ngây ngẩn cả người, người này sao lại quên mắt như vậy? Trong ấn tượng nàng chỉ mới gặp Sở Hành một lần, hình như là bảy năm trước, đáng lý phải không quen thuộc mới đúng? Hơn nữa, tuổi người này nhìn cũng xấp xỉ tam ca, tuy rằng dòng dõi hoàng thất tư lãng xuất chúng, nhưng nhìn sao cũng không giống nam nhân hai lăm, hai sáu tuổi…
Cháu rể còn già hơn so với tưởng tượng của nàng, làm một tiểu cô yêu thương cháu gái, trong mắt Lục Quân khó nén một tia thất vọng.
Tuy nàng mặc trang phục dành cho thiếu phụ, nhưng dáng vẻ lại không khác khuê nữ mười lăm, mười sáu tuổi, đôi mắt đẹp long lanh như nước, linh động trong suốt. Minh Huệ Đế từ lúc gần mười tuổi đã bắt đầu đấu trí cùng một đấm thần tử đa mưu túc trí, ngay cả đám người Sở Hành, Lục Trảm trước mặt hắn cũng phải e dè, lúc này nhìn ánh mắt Lục Quân, Minh Huệ Đế dễ dàng liền nhìn thấu tâm tình biến đổi của nàng.
Đây là nhận lầm hắn thành Sở Hành?
Nàng thất vọng, là không hài lòng diện mạo của hắn, hay tuổi của hắn?
Minh Huệ Đế quay đầu, nhìn Sở Hành, không biết là nhìn mặt hắn già hơn bao nhiêu so với Sở Hành, hơn nữa Sở Hành lại lạnh như băng, chẳng lẽ Lục Quân thích kiểu cháu rể như vậy?
“Như thế nào, nhiều năm không gặp, A Quân không nhận ra ta?” Mắt thấy Lục Quân vẫn còn ngơ ngác, Minh Huệ Đế thấp giọng trêu chọc nói, “Vậy mà ta lại nhớ rõ, ngươi… năm tám tuổi cùng chị dâu đến nhà ta, đánh rơi bình hoa ta thích nhất, sau đó cũng không thấy ngươi tới nữa, có phải sợ ta hối hận, bắt ngươi đền tiền hay không?”
Trí nhớ của Minh Huệ Đế rất siêu việt, bởi vì không có con gái, nên Minh Huệ Đế luôn khắc sâu ấn tượng với những nữ oa mà mình có thể tiếp xúc. Tiêu thị sinh nữ nhi, Minh Huệ Đế thường thường mời biểu muội tiến cung, lúc ấy Tiêu thị ngoại trừ mang theo nữ nhi là lục Minh Ngọc, còn thường đãn theo tiểu cô Lục Quân đến. Minh Huệ Đế thậm chí còn nhớ rõ, từ lúc Lục Quân hai ba tuổi đến khi tám tuổi, hắn không chỉ một lần ôm qua Lục Quân, chỉ là nhìn Lục Quân đối diện trổ mã duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp động lòng người nay đã xuất giá, Minh Huệ Đế liền từ trong hồi ức chọn ra một chuyện có thể dùng để trêu ghẹo.
Nhắc tới bình hoa, Lục Quân liền nhớ ra, bởi vì từ lúc nàng có trí nhớ, chỉ có một bình hoa khiến cho nàng cả đời khó quên.
Khi đó tẩu tử mang nàng và chất nữ tiến cung, Hoàng Thượng rất yêu thích chất nữ, để tẩu tử đi tìm hoàng hậu, giữ nàng và chất nữ ở Càn Nguyên cung chơi. Chất nữ tuổi còn nhỏ, thích đùa nghịch mấy đồ vật trên Đa Bảo Các, nàng ở bên cạnh nhìn, sau đó vì ngăn vản chất nữ với lấy bình hoa trên cao mà không cẩn thân làm rơi bình hoa xuống đất.
Chất nữ gan lớn, cái gì cũng không sợ, nàng lại sợ khóc lên, cho rằng Hoàng Thượng sẽ trách phạt nàng, kết quả Hoàng Thượng chẳng những khôngcó răn dạy nàng, còn thân thiết giúp nàng lau nước mắt, cực kì dịu dàng…
Nhớ lại liền hiểu rõ cảm giác quen thuộc, nhưng nàng đã trưởng thành, lại nhớ lúc ấy Minh Huệ Đế dịu dàng, Lục Quân bỗng nhiên có chút khôngđược tự nhiên.
Nàng hốt hoảng xuống xe ngựa, cúi đầu liền hành lễ.
Minh Huệ Đế lập tức đưa mắt về phía Tiêu thị.
Tiêu thị sớm có chuẩn bị, đúng lúc đỡ lấy Lục Quân, thấp giọng rỉ tai.
Lục Quân đỏ mặt, nhỏ giọng gọi Minh Huệ Đế “Thất gia”.
Minh Huệ Đế mỉm cười gật đầu.
Lục Quân mím môi, trốn phía sau tẩu tử, sau đó mới tò mò nhìn về phía cháu rể chân chính.
Nghĩ đến trong xe chỉ có Tiêu thị và Lục Quân, trong lòng Sở Hành khó nén thất vọng, trên mặt lạnh nhạt, phát hiện Lục Quân nhìn trộm, hắn làm như không biết, ánh mắt trên người Tiêu thị, thời khắc chuẩn bị nghe nhạc mẫu phân phó. Nhưng mà ngay tại lúc này, trong xe ngựa bỗng nhiên lại có động tĩnh, tim Sở Hành đập bỗng dưng nhanh hơn, kìm lòng không đậu nhìn sang phía xe ngựa.
Vẻ mặt Lục Minh Ngọc lạnh nhạt bước ra ngoài, trên người mặc một chiếc váy dài xanh nhạt, làn váy lay động theo động tác của nàng, thanh nhã tươi đẹp, tựa như một đóa hoa lan không nhiễm khói lửa nhân gian. Lúc xuống xe, nàng rũ mi mắt không nhìn ai cả, chỉ là hai má vì ngượng ngùng mà đỏ bừng, cũng đủ để cho mọi người bên ngời rõ ràng, trong lòng nàng đang nghĩ đến ai.
Minh Huệ Đế nghiêng người, nhìn sang Sở Hành.
Sở Hành đã sớm thu hồi ánh mắt, gương mặt tuấn tú trắng nõn, chỉ là một khắc trước còn lạnh như băng sương, lúc này lại giống như có xuân gió thổi qua, thổi đi vẻ lạnh lùng trong đôi mắt phượng, chỉ còn lại sự nhu hòa.