Đọc truyện Xuân Như Cựu – Chương 32
Sáng sớm hôm sau, Bộc Dương chuẩn bị xong mới qua mời Vệ Tú đi rừng mai ngắm cảnh.
Đêm qua có một trận tuyết lớn nhưng trời vừa sáng thì tuyết đã ngừng rơi, trời trong. Thời tiết rất tốt để ngắm mai.
Đường đi tới đó, tuyết đã được dọn dẹp sạch sẽ, Bộc Dương đi bên cạnh Vệ Tú có vẻ như cực kì vui.
“Hôm nay nắng đẹp. Thời tiết tốt như vậy cũng không uổng chuyến đi.” Nàng nói cười tự nhiên, dường như là chuyện tối hôm qua chỉ là lời nói đùa, chỉ có Vệ Tú đã suy nghĩ nhiều.
Nếu thật sự là như vậy thì tốt, Vệ Tú đương nhiên sẽ không chủ động khơi lại chuyện đó, hai tay ôm một cái ấm lô, đàm luận cùng với Bộc Dương.
Mai lâm ở cách đó không xa.
Hồng Mai vốn bắt mắt, mọc thành rừng lại càng thêm tươi đẹp. Nhìn từ xa giống như từng cụm mây màu hồng, tiến lại gần thì càng khiến cho người ta không thể rời mắt, mỗi cây lại mang một vẻ đẹp khác nhau, cực kì tuyệt đẹp.
Cánh rừng khá lớn, giữa những cây mai có một đường mòn nối liền mọi nơi trong rừng. Hai người thả bộ chậm rãi đi dọc theo nó, sắc hoa thấp thoáng, hương thơm lững lờ trong không khí. Trong ánh mắt là một vùng sắc hoa rực rỡ, trong lòng lại càng vui vẻ hơn. Ánh mắt của Bộc Dương không rời khỏi những nhành mai này, Vệ Tú cũng bị hấp dẫn bởi sắc hoa tươi đẹp, những nụ hoa đã hoặc đang đợi ngày bung nở bừng bừng sức sống. Khung cảnh đẹp không sao tả được.
Có một chạc cây vắt ngang qua, ngăn cản đường đi. Bộc Dương dừng lại, đang muốn bước qua thì nhận thấy nhánh mai này lại nở hoa cực kì sum suê. Nhánh cây mọc lên chắc chắn, hoa nở thành một khóm tựa như ngọn lửa đang bừng bừng tỏa nhiệt, lan tỏa ra sự hăng hái tột cùng. Ánh mắt Bộc Dương ánh lên sự vui mừng phấn khởi, nàng đưa tay cẩn thận bẻ nó xuống, không muốn làm rơi một cánh hoa nào.
Sau khi bẻ được nhánh hoa, nàng nhìn sang bên cạnh thì đã thấy Vệ Tú ở phía trước.
Nàng ấy ngồi dưới một cây mai, ngẩng đầu thưởng thức, cao quan buộc tóc, áo bào mài đen, tay áo cùng vạt áo kéo lại rất chỉnh tề. Lúc bây giờ, mọi người đều thích phóng túng, có chút lộn xộn cũng không chê trách gì, xem như một kiểu tiêu diêu tự tại. Nhưng Bộc Dương lại cảm thấy là tiên sinh cẩn thận tỉ mỉ như vậy, so với công tử thế gia tiêu sái tuấn dật lại càng hiện lên vẻ phong lưu khoáng đạt.
Một cánh hoa rơi xuống, Vệ Tú đưa tay để nó rơi xuống giữa bàn tay. Lòng bàn tay trắng nõn như ngọc, cánh hoa nằm trên đó so với lúc còn trên cây dường như càng đẹp đẽ hơn.
Bộc Dương nhìn chằm chằm như người mất hồn, chân không tự chủ mà bước tới.
Vệ Tú quay đầu, thấy nàng đi lại cũng đợi nàng. Cho tới khi thấy nhánh hoa trong tay nàng, Vệ Tú mới đưa mắt nhìn Bộc Dương, lắc đầu thở dài.
“Điện hạ ra tay thật dứt khoát.”
Bộc Dương vẫn còn bị vẻ đẹp trước mắt khiến cho mất hồn, có chút ngây ngốc, trong một lúc không hiểu được lời này có ý gì. Nhìn thấy Vệ Tú đi phía trước cũng lập tức đi theo.
Phía trước có một ngôi đình, trong đình đã chuẩn bị dụng cụ pha trà và một lò than nhỏ.
Vệ Tú giữ lời hứa, tự tay pha trà cho Bộc Dương. Nàng pha trà cho Bộc Dương cũng không phải lần đầu, Bộc Dương vẫn chăm chú nhìn từng động tác tay của nàng ấy, trong lòng lại nghĩ nhất cử nhất động của Vệ Tú đều là cảnh đẹp.
Trà được pha xong, Vệ Tú rót cho mình và Bộc Dương một chén trà nhỏ.
Bộc Dương tiếp nhận, khẽ nhấp một ngụm, ngay lập tức hương trà tràn ngập khoan miệng, dạ dày cũng ấm lên. Nàng khen một câu trà ngon, Vệ Tú cười đáp lại.
“Điện hạ thích là tốt rồi.”
Nơi này không có công văn làm phiền, cũng không có tranh chấp hỗn loạn, rõ ràng là chỉ cách kinh thành hơn trăm dặm nhưng giống như là có một tầng ngăn cách. Ngồi giữa hồng mai tuyết trắng, có lò than xung quanh, tay cầm chén trà tỏa hương thơm ngát, thoải mái tự nhiên như một vị khách lạc giữa chốn thế ngoại đào viên.
Nếu cứ như vậy cũng không lo uổng phí cảnh đẹp nhân gian. Trong lòng Bộc Dương thầm nghĩ rồi lại thấy Vệ Tú bưng chén trà, ánh mắt vẫn tự do dạo chơi giữa những gốc mai bên ngoài đình. Nàng bống nhiên nghĩ tới, trong lòng tiên sinh ẩn giấu tâm tư đối với giang sơn vạn dặm, lại vẫn tự nguyện dừng chân vì cảnh đẹp, có thể thấy được trong lòng nàng ấy còn lưu lại một phần chất phác ngây thơ mà chưa hoàn toàn biến mất.
Hai người ở nơi này thản nhiên tự tại, Tấn Vương phủ trong kinh lại bị bao phủ bởi sự khẩn trương không yên.
Trên mặt Tấn Vương là một tầng lạnh lẽo nhưng hắn vẫn cười, cười đến mức khoan dung, ôn hòa.
“Kinh Vương không đến? Vì sao vậy?”
“Kinh Vương nói ngài ấy có việc bận nên không tiện đến.” Hạ nhân đang quỳ trước mặt hắn thấp thỏm lo sợ mà trả lời.
Trong mắt Tấn Vương càng lúc càng lạnh lẽo. Mấy ngày trước, Kinh Vương tự tiện đến chỗ Bộc Dương, hắn đã biết có chuyện không ổn nhưng cũng chưa từng nghĩ tới ngay cả sự giả dối ngoài mặt, hoàng đệ của hắn cũng không thèm để ý tới rồi.
Đây là phản bội! Tấn Vương cảm thấy cực kì sỉ nhục, hắn hít sâu một hơi, ôn hòa nói với hạ nhân đang quỳ đó.
“Ngươi lui ra.”
Tất cả lửa giận đều bị áp chế lại, Tấn Vương xoay người ngồi xuống ghế dài, suy nghĩ lại một lần những việc đã xảy ra trong mấy ngày gần đây.
Việc đến nước này, tức giận cũng vô ích, cho dù như thế nào thì cũng phải nghĩ cách cứu vãn trước đã. Tấn Vương đã sớm phát hiện thế lực của mình đang dần yếu đi. Ngọn nguồn của sự việc đều bắt đầu từ Hoàng đế, Hắn tự thấy bản thân không kém Triệu Vương. Nhưng Triệu Vương vẫn yên ổn diễu võ dương oai trong triều, cớ làm sao hắn lại gặp phải cản trở. Nhất định là có chỗ nào sai lầm mà hắn không biết.
Diệp tiên sinh đang ngồi bên dưới chính đường, y đã muốn chọn ra một vị minh chủ khác để phò tá nhưng vẫn chưa chọn được người nào, chỉ có thể kéo dài cho tới bây giờ. Y lại nghĩ nếu vẫn còn là môn hạ của Tấn Vương, ăn lộc vua thì phải giảm bớt lo lắng cho vua, thì y sẽ ra một chủ ý cho Tấn Vương.
Tấn Vương phủ đang đối mặt với tầng tầng nguy hại từ bên ngoài, lúc này mà Kinh Vương còn rời bỏ Tấn Vương thì chính là nội chiến thì lại càng không ổn. Vậy thì, tiên hạ thủ vi cường.
“Ý của Kinh Vương điện hạ đã rất rõ ràng rồi, điện hạ không nên tiếp tục do dự.” Diệp tiên sinh chậm rãi mở miệng, y ngồi ngay ngắn trên ghế, giọng nói có chút mơ hồ, tạo ra cảm giác bí hiểm như một kì nhân dị sĩ. Diễn xuất như vậy lại có vẻ được tin cậy.
“Ta muốn chấn chỉnh lại thế cục bây giờ, xin hỏi tiên sinh có kế nào hay không?” Tấn Vương nhìn hắn, thành tâm thỉnh giáo.
Hắn đã trải qua rất nhiều việc đương nhiên có chút khiến thức. Hắn biết thế lực của mình ngày càng suy yếu nhưng căn cơ của hắn vẫn còn, chỉ cần có được kế sách thích đáng, hắn tin bản thân có thể thu lại được “một mảnh giang sơn như cũ”.
“Kinh Vương điện hạ được gọi mà không tới, làm ra hành động nhục nhã điện hạ như vậy, ngài còn có thể tha thứ, có thể thấy được tấm lòng rộng rãi của ngài.” Diệp tiên sinh cũng chấp nhận, trước tiên y tán thưởng Tấn Vương trí tuệ.
Tấn Vương nghe vậy thì nở nụ cười khoe khoang, sự buồn rầu trên mắt vẫn chưa tan đi.
“Dù sao thì đệ ấy cũng là huynh đệ của ta, ta chỉ có thể tha thứ hắn.”
Hắn vẫn còn ý muốn lần nữa mượn sức Kinh Vương. Tình cảm thâm hậu hơn hai mươi năm giữa bọn hắn cũng không phải là giả. Nhưng Diệp tiên sinh lắc đầu.
“Điện hạ sai lầm, Kinh Vương bây giờ đã không còn là huynh đệ của ngài mà chính là đối thủ của ngài, muốn cướp đi quyền lực của điện hạ.”
Lời này như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào Tấn Vương nhưng cũng không khiến hắn hết hi vọng. Hắn trầm giọng nói.
“Tiên sinh nên thận trọng lời nói của mình, ngươi quá nặng lời rồi. Lục hoàng đệ trước nay luôn lấy ta làm chủ, sai đâu đánh đó, gần đây chỉ là bị váng đầu, cũng không phải như lời tiên sinh nói.”
“Điện hạ nghi ngờ Kinh Vương, chỉ là mới hôm nay thôi sao?” Diệp tiên sinh cũng không thèm dời mắt, bình thản nói.
Tấn Vương bị y làm cho nghẹn lời.
“Ta theo điện hạ nhiều năm, không dám nói là không có sơ suất nào nhưng cũng cung kính, thành tâm thành ý. Kinh Vương sau khi trở về từ khu vực thiên tai được bệ hạ khen ngợi ban thưởng, điện hạ liền cảm thấy không vui. Sau đó, điện hạ bị cấm túc tại phủ, Kinh Vương vẫn luôn bôn ba bên ngoài vì ngài, bắt đầu tỏa sáng trong triều, ngài lại càng nghi ngờ hơn. Sau nữa, tới khi ngài được trở lại triều đình, thấy Kinh Vương có thể một mình phụ trách một bộ phận thì nghi ngờ lại tiếp tục lớn dần lên. Xin hỏi điện hạ, thần nói có đúng hay không?”
Một chỗ cũng không sai, Diệp tiên sinh có thể ở Tấn Vương phủ nhiều năm, được Tấn Vương coi trọng, bản lĩnh quan sát sắc mặt người khác cũng rất cao. Tấn Vương bị hắn nói trúng tim đen, bị bẽ mặt. Nhưng hắn có bản lĩnh chiêu hiền đãi sĩ, chỉ tiếp tục nhẫn nhục cúi đầu.
“Mong tiên sinh chỉ rõ.”
Thật ra Diệp tiên sinh đã không còn kiên nhẫn với hắn nữa rồi. Vua biết chọn thần tử, chẳng lẽ thần tử không biết chọn vua? Trong tay Tấn Vương vốn là nắm giữ cục diện rất tốt nhưng lại có thể đi tới bước này, không phải chỉ có mình hắn lo lắng. Diệp tiên sinh là mưu sĩ của hắn càng vô cùng đau lòng, cũng càng lúc càng không thể tìm được tiếng nói chung với Tấn Vương.
Dù sao cũng là chủ công của y nhiều năm, nhìn Tấn Vương thành ý như vậy, y thở dài, nói một lời thành tâm.
“Điện hạ, phía Triệu vương, Đại Vương, tạm thời ngài không cần để tâm tới. Đối thủ lớn nhất hiện tại của ngài là Kinh Vương. Những gì xảy ra trong thời gian này, thần nhìn ra được thì Kinh Vương cũng có thể nhìn ra. Ngài ấy không phải bị váng đầu, mà từ lâu đã oán hận điện hạ. Sự nghi ngờ của ngài khiến cho Kinh Vương rời đi là cái sai thứ nhất, nếu vẫn giữ ý định đợi Kinh Vương hồi tâm chuyển ý thì sẽ phạm tiếp sai lầm thứ hai.”
Nếu đã đi thì làm sao còn có thể quay lại được. Lúc Kinh Vương trung thành, Tấn Vương vẫn có thể nghi ngờ thì sau khi trở mặt, nếu trở về chẳng phải là chui đầu vào rọ. Tình cảm có thâm hậu cách mấy cũng không thể so được với sự sống chết của bản thân. Huống chi, Kinh Vương đã hưởng qua cảm giác nắm quyền lực trong tay làm sao lại có thể quay về đứng sau Tấn Vương lần nữa?
Diệp tiên sinh không nói nhưng y nghĩ rằng Tấn Vương có thể hiểu được điều đó.
“Kinh Vương và ta vốn như tiên phong và đại tướng, ta bỏ đệ ấy như là tự chặt một tay. Đệ ấy trước nay vẫn dựa vào ta, một mình tự lập sao có thể làm được việc? Nếu ta khom lưng, chẳng lẽ đệ ấy không có chút cảm giác?” Đáng tiếc, Tấn Vương lại không hiểu, hắn vẫn do dự.
“Nếu điện hạ không chịu được nỗi đau chặt tay, sau này sợ là phải chịu nhục bêu đầu!” Diệp tiên sinh nghe tới đó chỉ có thể cười lạnh.
“Diệp Quỹ!” Tấn Vương gầm lên.
Diệp tiên sinh bước ra khỏi chỗ ngồi, bước nhanh tới trước mặt Tấn Vương, quỳ xuống khấu đầu.
“Thần nói một lời khuyên ngăn, mong điện hạ soi xét. Kinh Vương và điện hạ đồng hành đã lâu, cũng hiểu nhau rất rõ. Nếu ngài ấy phản bội ngài chắc chắn sẽ thành đại họa. Thần có ba kế sách, kế đầu tiên cũng là thượng sách chính là phải trừ đi, kế thứ hai trung sách là nên giao hảo, kế thứ ba là hạ sách, chính là ý mà điện hạ đang nghĩ tới.” Diệp tiên sinh giống như là bị ép đến mức hoảng loạn, nói hết những gì chất chứa trong lòng từ trước tới nay. “Sở dĩ điện hạ có ngày hôm nay là vì ngày trước ngài không nghe lời ta khuyên, một mực cố chấp muốn ám sát Bộc Dương điện hạ. Chính chuyện này khiến cho cả ngài và công chúa đều rơi vào thế cục ngươi chết ta sống. Lấy tình trạng bây giờ mà xem xét, công chúa không cần lo lắng chuyện gì, mà có chuyện lại chính là Vương gia.”
Nói xong, y khóc lớn ba tiếng.
“Cho đến hôm nay, điện hạ khiến thần thương tâm!”
Tấn Vương bị một loạt hành động này khiến cho hắn ngây ngẩn. Diệp tiên sinh đứng lên, gạt nước mắt, xoay người bước đi. Tấn Vương vẫn chưa kịp phản ứng gì đã không thấy bóng dáng người đâu nữa.
Diệp tiên sinh rời vương phủ lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Y vẫn luôn chỉ có một mình, một người thân cũng không có, vốn không thể tìm được y. Một tháng sau, Diệp tiên sinh bỗng nhiên xuất hiện trong Kinh Vương phủ, bỏ Tấn Vương mà chuyển qua phò tá Kinh Vương, trở thành mưu sĩ cho hắn.
Chỗ của Tấn Vương tan rã không vui. Bộc Dương và Vệ Tú lúc này mới quay về kinh.
Rời kinh chỉ mới hai ngày, khi trở về nhìn đến thành Lạc Dương phồn hoa, cảm giác như xa cách lâu lắm.
“Có lẽ đây là cảm giác ở trong núi một ngày, thế gian đã trải qua ngàn năm.” Bộc Dương vui vẻ nói với Vệ Tú. Vệ Tú chỉ cười không nói.
Trở lại trong phủ thì trời đã tối, Bộc Dương cầm trong tay nhánh mai bẻ được trên Tây Sơn đi về tẩm điện.
Hoa vẫn còn nở rất tốt, không có chút héo tàn nào. Bộc Dương đang muốn sai người tìm một chậu cây đến trồng, bỗng nhiên nghĩ tới câu nói của tiên sinh, “ra tay thật dứt khoát” , hóa ra là đang cười nàng bẻ đi nhánh hoa này.
Bộc Dương giật mình nhìn lại nhánh hoa trên tay, nghĩ tới bộ dạng lắc đầu thở dài của tiên sinh khi ngồi dưới tán hoa, nàng cảm giác cực kì dễ thương, bất giác cười một cái.
Nụ cười này so với hoa càng xinh đẹp, mềm mại.
————–
Tác giả có lời muốn nói: Mỗi ngày công chúa đều như thế này, tiên sinh của ta rất đẹp, càng nhìn càng thấy đẹp, nhìn góc độ nào cũng đẹp.
————–