Xuân Như Cựu

Chương 29


Đọc truyện Xuân Như Cựu – Chương 29

Người đến là một tên thái giám hiện là người đang được Hoàng đế tin dùng.
“Bệ hạ có lệnh triệu kiến, mong điện hạ nhanh chóng vào cung.” Thái giám vừa thấy Bộc Dương đã lập tức hành lễ rồi nói.
Vội vàng như vậy, chắc chắn là chuyện khẩn cấp.
Bộc Dương cũng không nói nhiều, lập tức kêu người chuẩn bị xe để vào cung.
Trên đường đi, tên thái giám cũng nói rõ sự tình trong cung cho Bộc Dương, là vì chuyện của Từ gia.
Sau khi xác nhận được Vệ Tú không phải là con cháu Từ gia cũng đem chuyện này ném ra sau đầu. Nhưng Kinh Vương và Tấn Vương thì không có khả năng từ chối việc này. Hai người bọn họ đều có quan hệ thông gia tương liên với Từ gia. Lúc trước, khi Từ Loan chịu tội, thế lực của hắn tan rã, Tấn Vương cùng với Kinh Vương nhờ vào mối quan hệ này mà có thể thu được rất nhiều lợi ích. Tuy rằng bộ hạ cũ của Từ Loan đều đưa đến làm thuộc hạ của người khác nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến chủ cũ, hiện tại có thể cứu được thê tử và nữ nhi của chủ cũ thì tất nhiên là phải nhờ hai vị vương gia hỗ trợ.
Đối với Tấn Vương và Kinh Vương thì đây có thể coi là việc nhỏ. Hoàng đế có nói qua, những cung nữ thả về lần này có thể là nữ quyến của tội nhân, bọn họ đi cầu xin một chút cũng không phải việc gì khó. Chỉ là những ngày gần đây Hoàng đế không ưa Tấn Vương nên để cho Kinh Vương một người đi thôi.
“Không biết như thế nào Kinh Vương lại nổi tính nóng nảy, Bệ hạ không cho phép, vương gia lại đòi một lời giải thích.” Thái giám không chút do dự nào, kể ra đầy đủ nguyên nhân kết quả cho Bộc Dương.
Bộc Dương nghe xong thì nhận ra một vấn đề, liền hỏi.
“Phụ hoàng không muốn tha cho Từ gia?”
“Đúng vậy.” Thái giám đáp lời.
“Người có nói nguyên do không?”
Tên thái giám cũng nhớ kĩ lại tình hình rồi bĩnh tĩnh trả lời.
“Bệ hạ không nói. Bệ hạ tức giận mắng Kinh Vương vô lễ, vương gia lập tức nói: Từ gia tuy có tội nhưng trước đó cũng có công, nay đại tướng quân đã chết, nữ quyến cũng không thể làm được chuyện gì, vì sao không thể tha? “
Từ khi nào Kinh Vương có được nhiều dũng khí như vậy? Bộc Dương cảm thấy kỳ lạ, tuy nàng được sủng ái cũng không dám chống đối trước mặt Hoàng đế.

Thái giám kia nói đến đây thì sắc mặt trở nên trắng bệch, có lẽ sau đó là Hoàng thượng giận dữ, Đậu Hồi lo sợ sự việc không giải quyết được nên cho người tới mời nàng vào cung.
Xe ngựa chạy nhanh như bay, chân mày Bộc Dương hơi nhíu lại, nhắm mắt dưỡng thần.
Chưa tới bên ngoài Tuyên Đức đã nghe được tiếng đồ sứ rơi xuống đất vang lên giòn giã. Sắt mặt Bộc Dương bình thản, cũng không có chút nào sợ hãi, bình tĩnh bước tới.
Những thái giám bên ngoài điện thấy nàng cũng đều nhẹ thở ra một hơi giống như được đại xá, nhanh chóng vào thông báo.
Động tĩnh trong điện ngừng lại, trong lòng Bộc Dương thầm đếm nhẩm tới năm. Tên thái giám vừa chạy vào thông báo đã nhanh chóng chạy ra nói với nàng.
“Bệ hạ triệu kiến, mời điện hạ vào trong.”
Kinh Vương quỳ gối trong điện, cúi đầu không nói một tiếng nhưng sống lưng vẫn còn thẳng tắp, có thể nhận ra là trong lòng không hề phục. Hoàng đế ngồi sau ngự án thấy Bộc Dương đi vào thì sự tức giận trên mặt hơi thu lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra là cực kì không vui.
Cảnh tượng như vậy khiến cho cung nữ, thái giám hầu hạ trong điện đều cúi đầu, hạ ánh mắt xuống, thở cũng chỉ dám thở nhẹ, e sợ lửa giận đốt tới bản thân mình.
Bộc Dương đi vào trong giống như những lần trước, đầu tiên là hành lễ rồi mới cười lên tiếng.
“Kinh Vương, huynh cũng ở đây sao?”
Kinh Vương không nói gì, Hoàng đế chỉ hừ một tiếng nhưng sự tức giận có hơi dịu lại một chút.
“Hoành Nhi đến rồi? Đi Noãn Các ngồi chơi đi, để trẫm giải quyết xong chuyện của tên súc sinh này đã!”
Trên mặt Kinh Vương lập tức lộ ra vẻ không phục nhưng vẫn nhịn xuống, không lên tiếng phản bác lại.
Bộc Dương thấy vậy thầm nghĩ là hắn cũng không quá hồ đồ. Nàng cười tiến lên làm nũng với Hoàng đế như bình thường, kéo một tay của ngài.
“Kinh Vương huynh có làm việc gì sai thì phụ hoàng bỏ công khuyên bảo một chút là được, dù sao cũng là phụ tử ruột thịt, không cần tuyệt tình quá mà.” Sau đó, nàng quay đầu nói với Kinh Vương, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn. “Lục hoàng huynh cũng vậy, có chuyện gì sao không nói cho rõ ràng? Nhất định phải giương cung bạt kiếm như vậy?” Ý của nàng là muốn hai người đều lui một bước mà nhìn lại.
Có lẽ Kinh Vương đang nổi nóng, nhưng cũng hiểu là có chống đối cũng không chống nổi nên không thèm để ý tới, vẻ mặt phẫn uất nhìn Hoàng đế.
“Phụ hoàng…”

Ánh mắt của Hoàng đế lập tức trầm xuống.
“Phụ hoàng nói huynh mấy câu cũng là vì muốn tốt cho huynh. Nếu không phải thật lòng quan tâm thì ai lại lo lắng mà đi trách cứ huynh chứ? Lục hoàng huynh, trước giờ phụ hoàng đối xử với huynh không có khoan dung sao?” Bộc Dương nhanh chóng ngắt lời Kinh Vương.
Đậu Hồi đã sai người đến mời chắc chắn là có sự đồng ý của Hoàng đế, muốn việc này chấm dứt trong Tuyên Đức điện chứ không cần truyền ra ngoài cũng là vì danh tiếng của Kinh Vương. Đáng tiếc là Kinh Vương bị tức giận che mất lý trí, Bộc Dương đã bắc một cái thang cho hắn đi xuống, hắn vẫn không muốn xuống.
“Ý của Thất hoàng muội ta hiểu.” Kinh Vương bình tĩnh nói “Phụ hoàng không chịu tha cho Từ gia tất nhiên có cái lý của người, nhi thần cũng không phải là nhất định phải cứu Từ gia, nhi thần chỉ muốn hỏi một câu cuối cùng là vì sao…”
“Đủ rồi!” Hoàng đế vỗ bàn, không muốn nghe hắn tiếp tục nói những lời ngu ngốc.
Bàn tay đánh xuống bàn vang lên tiếng động chói tai, cả người Kinh Vương run lên, những từ sau đó cũng không thể nói tiếp được đành phải nuốt trở lại trong bụng.
“Lui ra.” Hoàng đế phất tay, đơn giản nói.
Rõ ràng không có chút tức giận gì, giống như bình thường không vui không buồn nhưng lại khiến cho một Kinh Vương đang tràn ngập tức giận và can đảm đột nhiên biến mất. Sự khiếp đảm, lo sợ, lúc này mới từ từ lan tràn trong lòng hắn, như một con rắn chầm chậm quấn quanh, dính dấp, đáng sợ. Sự can đảm không đủ khiến hắn giật mình, vừa ngẩn đầu lên thì thấy được Bộc Dương nhìn hắn lắc đầu.
Kinh Vương lúc này không biết làm gì cho phải, miệng lưỡi khô khốc, đầu óc mơ hồ, lo sợ cúi đầu với Hoàng đế.
“Nhi thần cáo lui.”
Đợi Kinh Vương rời đi, sắc mặt Hoàng đế cũng trầm xuống, ánh mắt trôi tới một phương hướng xa xôi.
Bộc Dương thấy vậy thì cho người mang lên một chén trà nhỏ, rồi tự mình dâng lên Hoàng đế.
“Phụ hoàng bớt giận.”
Hoàng đế không đành lòng từ chối hảo ý của nàng, tiếp nhận uống một ngụm nhưng cảm thấy cơn tức vẫn chưa tiêu được, chén trà trong tay đập thẳng xuống khay trà, nước trong ly trà cũng theo đó rơi ra ngoài.
Cung nữ, thái giám trong điện giật mình, đồng loạt quỳ xuồng, hô lên.

“Bệ hạ bớt giận.”
Bộc Dương vội vàng vỗ lưng giúp Hoàng đế thuận khí, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho cung nữ dọn dẹp khay trà trên bàn.
Hoàng đế cuối cùng cũng bình tĩnh lại nhưng chân mày ngài vẫn nhíu chặt chứng tỏ còn tức giận không ít. Tuy nhiên, Hoàng đế vẫn nhẹ giọng nói với Bộc Dương.
“Không cần lo lắng, con ngồi xuống đi.”
Bộc Dương nghe theo, ngồi xuống gần đó, lúc này nàng mới lên tiếng nhẹ giọng an ủi Hoàng đế.
“Tức giận sẽ tổn hại thân thể, phụ hoàng đừng giận lục hoàng huynh.”
Từ trước tới nay, Hoàng đế có chuyện gì cũng có thể nói với Bộc Dương. Hiện tại vẫn còn rất giận Kinh Vương, ngài vừa nghe Bộc Dương nói đã lập tức giận dữ lên tiếng.
“Hắn xưa nay không phải là kẻ làm việc bất kể hậu quả như vậy, chắc chắn là do Tấn Vương dạy hư!”
“Phụ hoàng nói như vậy là thiên vị lục hoàng huynh.” Bộc Dương nghe vậy liền cười.
Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng giống như là con gái ganh tị trước mặt phụ thân. Hoàng đế vốn cưng chiều nàng, lúc này cũng không còn giận nữa, nghe nàng nói vậy cũng cười lớn.
Đậu Hồi đứng bên cạnh thấy vậy thì âm thầm thở ra, công chúa thấy bệ hạ nổi cơn thịnh nộ vẫn nói nói nói cười cười, mặt không đổi sắc. Hắn thầm nghĩ lần này nhờ Bộc Dương điện hạ giúp đỡ là cầu đúng người rồi.
Nếu Hoàng đế đã cười thì cũng không tiếp tục nghiêm mặt. Sau khi cười xong thì ngài mới bắt đầu nghi ngờ.
“Chỉ là một Từ gia, cần gì phải để ý nhiều tới như vậy? Đây vốn không phải chuyện nhà của Kinh Vương, vì sao liên quan tới hắn? Tấn Vương đâu?”
Trong lòng Hoàng đế, Tấn Vương là một người bất chấp tình thủ túc, ngài vì ngại tình thế trên triều đình hiện tại nên vẫn chưa xử lý hắn nhưng đã bất mãn hắn từ lâu. Bây giờ cứ có chuyện gì khiến ngài thấy kì lạ thì đều nghi ngờ Tấn Vương.
Bộc Dương nhìn thấy điều đó cũng có chút kinh hãi. Đế vương vốn là như vậy, nếu ngài nhìn người hợp nhãn thì chuyện gì cũng tốt, làm cái gì cũng đều giỏi. Nhưng nếu ngài nhìn người không vừa mắt thì ngươi làm chuyện gì cũng là sai.
Chỉ là, Hoàng đế yêu thương nàng nhiều năm như vậy, tuy rằng có cảm giác này nhưng Bộc Dương cũng không để trong lòng, cười nói.
“Phụ hoàng nói lời này quả thật là bất công. Từ gia tuy không còn nhưng bộ hạ cũ của Từ Loan vẫn còn đó, khó tránh được có người vẫn tưởng niệm trong lòng, tha cho Từ gia là hành động ban ơn, Tấn Vương không đến chính là thiệt thòi của huynh ấy.”
Nàng luôn luôn không thiệp sự tranh chấp của các phe phái trong triều, ai thắng ai thua cũng không giúp đỡ. Hơn nữa, Tấn Vương và nàng có thù, nàng cũng không cần giúp hắn nói tốt. Lời này nói cho Hoàng đế nghe, cũng giống như là Bộc Dương không theo bên nào, chỉ bàn luận về sự việc xảy ra.
Một khi trong lòng có nghi ngờ thì trong một hai câu cũng không thể tin tưởng lại được, Hoàng đế nghe nàng nói xong lại lên tiếng.

“Tấn Vương cũng có chút thông minh, có lẽ hắn tính được trẫm ghét Từ gia, sẽ không được đặc xá.”
Bộc Dương khó hiểu, vì sao chỉ riêng Từ gia không được đặc xá? Vì Vệ Tú, nàng đã cố ý tra xét Từ gia. Lúc Từ gia bị định tội, tội danh cũng không lớn tới mức phải lãnh án lao ngục, có nhiều tin đồn không có căn cứ, nhưng Hoàng đế lại phán tru di tam tộc.
Mức định tội này là phạt rất nặng. Tuy là thật sự mưu phản nhưng với vị trí cao như Từ Loan lúc đó, cùng lắm là giết toàn gia thôi xem như là từ bi của Đế Vương, cần gì làm đến mức gia tộc của phụ mẫu, thê tử cũng không buông tha. Huống hồ, lúc đó chứng cứ cũng chưa đủ để khép tội đã qua loa định án.
Nghĩ đến lúc đó những đứa trẻ chưa trong tháng cũng không tha, nhất định phải xử lý khiến Bộc Dương mơ hồ nghĩ tới cái gọi là tội mưu phản chỉ là một cái cớ để Hoàng đế có thể giết Từ gia mà thôi.
Suy nghĩ như vậy lại khiến nàng có cảm giác là bên dưới vụ án này vẫn còn ẩn dấu một bí mật kinh thiên động địa, không ai có thể đụng tới.
Tuy cảm thấy chuyện đó có ẩn tình gì khác, Bộc Dương cũng không để trong lòng. Những việc bí ẩn trong ngoài cung cấm đâu phải chỉ có một chuyện. Nếu nàng chuyện gì cũng tò mò muốn tìm ra chân tướng thì xem ra nàng cũng không rảnh rỗi làm những việc khác nữa rồi.
Khuyên được Hoàng đế thì Bộc Dương cũng lên đường hồi phủ.
Ngoại trừ Kinh Vương, chuyện hôm nay cũng không có ai để trong lòng. Bộc Dương hồi phủ vẫn chiêu mộ nhân tài rất bình thường. Mấy ngày qua quả thật có người chuyển danh thiếp cho phủ của nàng, chỉ tiếc là nhân tài khó kiếm. Bộc Dương cũng không gấp, thời gian còn nhiều, chắc chắn sẽ có nhân tài tự tìm tới cửa.
Trong kinh luôn có những yến hội, có thể đưa thiếp mời tới cửa công chúa phủ không phải quan to thì cũng là quý nhân. Bộc Dương chọn lựa cũng đi một hai chỗ, trong yến hội cùng những người khác nói nói cười cười, chậm rãi thiết lập mạng lưới quan hệ của mình.
Những kế sách đều phải lao tâm khổ tứ tiến hành một cách bí mật, ngày qua ngày cũng giống như vui đùa, tự tại. Vệ Tú lại phát hiện ra một việc không thể kéo dài. Điện hạ năm nay đã mười bảy, hôn sự của người đã là chuyện cực kì cấp bách.


————–


Tác giả có lời muốn nói: được rồi, hẳn là nên phát triển cảm tình.


————–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.