Đọc truyện Xuân Như Cựu – Chương 2
Trước khi tiếp tục với truyện thì mình có thông báo một chút.
Xưng hô trong truyện sẽ hơi khác một chút với bản QT, cụ thể là xưng hô trong hoàng tộc của công chúa cùng với hoàng thượng và các vị vương gia, cách gọi công chúa của những cung nữ mình cũng có thay đổi.
Nếu các bạn có đọc QT trước đó thì cũng sẽ không thắc mắc.
Thông báo kết thúc.
H thì xin mời thưởng thức. hehe.
———————
Ánh lửa đỏ hồng, toàn thân nóng bừng như bị thiêu đốt, khiến cho cả người không chịu được mà co rút lại một đoàn để giảm bớt đau đớn. Một lúc sau, cảm giác nóng bức dần lui bớt, trời đất quay cuồng, đầy trời đều là màu đỏ của máu, ngay cả cổ họng cũng tràn ngập vị máu sềnh sệch, mùi máu tươi xông thẳng lên đầu, dạ dày quặn lên, ghê tởm đến muốn nôn.
“Thất công chúa, thất công chúa, mau tỉnh lại.” Có người bê tai nàng nhẹ giọng gọi.
Chân mày Bộc Dương nhíu chặt, nghe được tiếng gọi, nàng muốn nương theo để thoát khỏi khung cảnh hiểm ác kia nhưng đôi mắt như bị dán lại, làm thế nào cũng không thể mở ra được. Cho tới một lúc sau, có người lại đẩy nàng một chút, nàng mới có thể nhờ nó mà thức tỉnh, gian nan mở mắt ra. Một luồn ánh sáng chiếu thẳng tới mở ra cảnh xuân tươi sáng.
Hoa cỏ tươi tốt, chim chóc bay lượn xung quanh, không gian tươi đẹp bừng bừng sức, so với giấc mộng đầy huyết tinh của nàng hoàn toàn bất đồng.
Bộc Dương ngây người nhìn xung quanh, cung nhân thấy vậy cũng không dám lên tiếng quấy rầy, ở bên cạnh cẩn thận hầu hạ. Sau một lúc lâu ngẩn người, xác định bản thân còn vẫn sống, Bộc Dương trong lòng vẫn còn vương chút sợ hãi mà thở một hơi nói
“Giờ nào rồi ?”
“Thất công chúa đã tỉnh, hiện tại gần đến giờ Tỵ. Công chúa nhanh đi rửa mặt chải đầu, cần phải xuất cung rồi.”
Bộc Dương theo tháp ngồi dậy, đang lúc cuối xuân, trời vẫn còn se lạnh, nàng nghỉ ngơi trong đình, trên người còn đắp một tầng chăn mỏng. Khi nàng ngồi lên thì chăn trên người liền trượt xuống, cung nhân lập tức tiến lên cầm lấy tấm chăn mang đi.
Bộc Dương đứng lên, đi ra phía ngoài đình.
Cảnh xuân tươi đẹp, sức sống dồi dào ánh lên trong tầm mắt. Bốn phía cây cối xanh um, trăm hoa đua nở. Đây chính là ngày xuân, vạn sự vạn vật đều xanh tươi, bung tỏa sức sống, một mảng xanh biếc trước mắt khiến người ta không đành lòng buông bỏ thời gian tốt đẹp này.
Cơn ác mộng đáng sợ vừa nãy dường như vẫn còn, nửa tháng này, máu tươi, hỏa hoạn cứ liên tục quanh quẩn trong mơ của nàng, làm cho nàng không thể nào yên giấc. Dù như vậy, nàng vẫn rất là may mắn, nếu so sánh thì những thứ đó chỉ là một cơn ác mộng không đáng nhắc tới.
Bộc Dương cất bước, đi tới cung điện của mình, làn váy uốn lượn, mềm nhẹ lướt qua đá xanh bên đường, phía sau nàng có vài người cung đi theo.
Nàng uống xong ly rượu độc đó, vốn đã chuẩn bị để chết, ai ngờ đến khi mở mắt nhìn lại đã trở về năm nàng mới mười bảy tuổi.
Năm này là năm Thái Sơ thứ mười tám, tiên đế vẫn còn khỏe mạnh, chư vương tranh giành làm người kế vị càng lúc càng nghiêm trọng, mà người cuối cùng có được vị trí đó, lên ngôi hoàng đế lại là Hoàng Trưởng Tôn Tiêu Đức Văn, hiện tại lại chỉ là một đứa trẻ chưa qua tám tuổi.
Tất cả, vẫn còn là chuyện của tương lai sắp tới.
Bộc Dương đi dạo theo đường mòn trong cung, hai bên đường là rừng tùng thấp thoáng. Khắp nơi xanh um tươi tốt lại khiến lòng nàng có hơi trống trải. Sống qua một đời đã là vạn hạnh, nay lại có thể một lần nữa làm lại, chính là trời cao ưu ái.
Đi qua con đường này, lại tiếp qua một khoản rừng tùng xanh biếc, rậm rạp, lập tức có thể thấy được hồ Côn Minh, mặt hồ rộng lớn, xen lẫn là rất nhiều tảng đá lớn, xa hơn có thể thấy được sương mù vờn quanh như ở tiên cảnh.
Bộc Dương đứng trên bờ hồ, mặt hồ phản chiếu bầu trời trong xanh, theo gió tạo ra những gợn sóng lăn tăn, tất cả trước mắt đều rõ ràng sinh động, cảm giác còn có thể sống quả thật động lòng người.
Nàng đưa tay khẽ vuốt cành liễu cong cong rũ xuống, lá non mơn mởn mang chút lành lạnh, nhưng căn tràn nhựa sống. Trời cao đã muốn ưu ái nàng như vậy, nàng sao có thể bỏ phí một kiếp người không dễ gì có được này.
——
Trở lại trong cung, đám cung nhân đã chuẩn bị thỏa đáng.
Hôm nay Thượng Tị (1), Bộc Dương muốn đến bờ Lạc Thủy, cùng các vị Vương gia, công chúa tản bộ, đạp thanh thưởng xuân.
(1): Tiết Thượng Tị, còn gọi là tiết tháng ba hay tiết Thanh Minh.
Lúc cuối xuân, trăm hoa đua nở, cây cỏ tốt tươi, ngoại ô muôn thú sinh trưởng, chính là thời gian tốt nhất để xuất cung du ngoạn. Sông Lạc Thủy trong suốt trong như gương, hai bên triền núi đều trải ra một mảng hoa cỏ xanh biếc chạy dài cho tới chân trời.
Hoàng tử, Hoàng nữ xuất hành không thể thiếu được nghi thức phô trương. Thị vệ đứng thành hàng dài, bên cạnh là những người hầu hoặc tùy tùng hoặc bưng bê đầy đủ mọi thứ.
Hạ nhân trong phủ mang tới đang bận rộn xung quanh, trên thảm cỏ xanh mượt đó đang bày ra bình phòng cùng bàn nhỏ, trên bàn là vài món ăn. Cao lương mĩ vị, hoa quả cùng rượu ngon làm người ta vừa nhìn liền cảm thấy hào hứng cực kì.
Lúc này nam nữ phân ra ngồi còn không quan trọng lắm, tuy đối với nữ tử vẫn yêu cầu tam tòng tứ đức, nhưng vẫn không tới mức mất nhân tính, đôi với những vị con trời như hoàng tử, công chúa đây thì càng khoan dung. Chỉ cần không bị khắp nơi bàn tán, giữa thành thiên bạch nhật mà làm ra những chuyện như dạo thanh lâu, nuôi ca kĩ hoặc là dưỡng nam sủng, các đại thần vẫn là mở một mắt nhắm, một mắt mở cho qua. Còn nếu như vị ấy làm hỏng thanh danh của mình thì đã là một chuyện khác rồi.
Vậy nên việc du ngoại tiết Thượng Tị, không phải chỉ là thú vui chơi của hoàng tử cùng công chúa, mà là các vương công hầu tước đều tụ lại cùng một chỗ để vui đùa tận hứng. Công chúa vẫn có thể dẫn theo phò mã tới nhưng lại chưa từng thấy vương gia nào dẫn theo Vương phi đi cùng.
Du xuân thì âm nhạc vốn là không thể thiếu, trên bờ sông Lạc Thủy vang lên khúc lưu thương, một nơi khác thì có người tụ lại chơi cưỡi ngựa đánh cầu, một nhóm lại theo tốp năm tốp ba đạp thanh du ngoạn, hoặc ca hát hoặc ngâm thơ, đều là tùy theo sở thích.
Đến trưa, mọi người đều thỏa thích tụ lại, theo vị trí mà ngồi xuống. Ngồi trên cùng là nhị hoàng tử Tiêu Toản, phong hàm Triệu Vương.
Đương kim thiên tử con cái không tính là nhiều nhưng cũng không ít, ngoại trừ những người chết non, hiện tại có sáu nam tám nữ đã trưởng thành. Lúc đầu năm, Hoàng đế đại phong cho tất cả, mỗi vị hoàng tử, công chúa đều có phong hào đất phong. Nhị hoàng tử Tiêu Toản phong Triệu Vương, tam hoàng tử Tiêu Luân phong Tấn Vương, tứ hoàng tử Tiêu Vĩ phong Đại Vương, lục hoàn tử Tiêu Dịch phong Kinh Vương, bát hoàng tử Tiêu Duyên phong Hán Vương, thập hoàng tử Tiêu Trán phong Đằng Vương. Hoàng trưởng tử đã chết vì bệnh vào ba năm trước cũng truy phong Yến Vương, con trai Hoàng trưởng tử Tiêu Đức Văn cũng nương theo, phong làm Đông Hải Quận Vương.
Sống lại từ nửa tháng trước, Bộc Dương chú trọng làm hai việc, một là phái người hỏi thăm Vệ Tú ở đâu, nàng cần tìm được hắn rồi thu nạp dưới trướng, hai là thám thính thời gian này trong hậu cung tiền triều đã xảy ra chuyện gì.
Tuy rằng trở lại mười hai năm trước, có rất nhiều việc đều đã trải qua, nhưng mà đã qua nhiều năm nhiều việc nhỏ linh ta linh tinh nàng đã không còn nhớ được như là việc làm hằng ngày hơn phân nửa là những thứ linh tinh này.
Tấn Vương ngồi bên cạnh Bộc Dương, cùng nàng cười nói.
“Hai ngày trước vào cung bái kiến phụ hoàng, nghe nói tháng trước thất hoàng muội đưa ra thượng sách giúp phụ hoàng, giải quyết được ưu tư trong lòng người.”
Bộc Dương nghe vậy, nghiêng đầu nhìn về phía Tấn Vương, bên môi khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển lại êm tai vang lên.
“Tin tức của hoàng huynh thật linh thông.”
Nàng vận một thân áo vàng nhạt, phòng thái ung dung cao quý, ngôn hành cử chỉ đầu khiến mọi người không rời mắt. Người con gái như vậy phải đoan trang, dịu dàng mới đúng nhưng nàng lại có một ánh mắt sắc bén, khóe môi khẽ nâng cũng nhìn được là kiểu người không chịu thua thiệt dù chỉ là một chút.
Nụ cười khoan dung của Tấn Vương vẫn còn đó nhưng trong mắt đã không thể kiềm chế hiện lên sự ghen ghét không cam tâm.
Lời của hắn, nói thế nào phụ hoàng cũng không chịu nghe, thất hoàng muội vừa lên tiếng, phụ hoàng lập tức ưng thuận. Thứ sử hai châu Thanh – U vừa đầu nhập vào thế lực của hắn năm trước. Không biết Bộc Dương lần này là đánh bậy đánh bạ hay là đã đứng bên phía nhị hoàng đệ, thay hắn ra mặt. Tóm lại phụ hoàng ra một chiếu thư, Thứ sử U Châu tổn thất, Thanh Châu bên kia cũng thành chim sợ cành cong, đừng nói nghe theo hắn sai sử, nửa câu nói cũng không dám nhiều lời, sợ phải đi theo chân của người kia.
Xung quanh nhiều người, ánh mắt ghen ghét của Tấn Vương cũng chỉ trong chốc lát liền tiêu tán, trở lại vẻ ấm áp khoan hậu.
Hiện tại ngoài trừ các vị vương gia, còn có năm vị công chúa cùng hai vị Phò mã. Hai vị Phò mã xuất thân thế gia, nhậm chức trong triều đương nhiên tai mắt linh hoạt, nghe được lời bên này đều vô tình cố ý để tâm về phía này.
Trở thành tâm điểm trong mắt mọi người, Bộc Dương công chúa cũng chỉ cười vô cùng tự nhiên yên tâm thoải mái nâng chén động đũa.
Phía trên này, Triệu Vương lại không như thế, hắn thân thể cao lớn, vài chén rượu vào bụng lại càng nhìn ra khôi ngô tráng kiện, nghe được lời của hai người liền cười lớn nói.
“Đây là đang nói 2 châu Thanh – U ? Do phụ hoàng nhân từ, thủ hạ lưu tình. Chứ như hai người Thứ sử Thanh – U xử tử mới đúng, lưu lại không biết để làm gì?” Hắn nói, cũng không hề che giấu mà mà đưa mắt phía Tấn Vương “Đối với ta, giết mấy kẻ đó còn chưa đủ, phải phanh thây xẻ thịt, bêu đầu thị chúng, để làm gương cho người trong thiên hạ không nên mưu đồ bất chính.”
Người này tính tình luôn thô bạo xúc động như vậy, nói đến mức này cũng không có ai thấy kỳ lạ. Bình Dương công chúa cùng Đại Vương nhìn nhau, trong mắt đều là châm chọc cùng cười lạnh.
“Lời Triệu Vương huynh cũng không thỏa đáng, như thế nào là mưu đồ bất chính, Thứ sử U châu tham ô cống phẩm, xác thực không đúng nhưng vẫn không tới mức gọi là mưu đồ bất chính.”
Người lên tiếng là Kinh Vương Tiêu Dịch, trong các vương gia, hắn và Tấn Vương có ba phần giống nhau, đều là mi mắt đen dài, mũi to hơi ngang mang cảm giác rất dễ chung sống. Tuy nhiên khí chất hai người lại khác nhau rất lớn, Kinh Vương khôn khéo mang phong độ của người trí thức nho nhã, mà Tấn Vương lại hướng nội, có dung mạo oai nghiêm anh dũng nhưng khoan dung độ lượng. Hai người đi cùng nhau thường rất ăn ý.
Khác với Triệu Vương lời nói không lưu tình, Kinh Vương lại càng có dẫn chứng cùng lý lẽ, Thứ sử U Châu bãi miễn xong là kết thúc, không xử tử, cũng không bắt giam, mà là nhàn rỗi ở nhà. Nếu sau này gặp đúng thời cơ, lại được đề bạt cũng không chừng, nhưng nếu là mưu đồ bất chính, tức là chỉ có thể chết.
Có cách xử trí của Hoàng đế làm căn cứ, Kinh Vương chỉ hai, ba câu liền nói đến Triệu Vương không thể lên tiếng. Triệu Vương im lặng ngồi đó, tay nắm chặt ly rượu, nheo mắt nhìn chằm chằm Kinh Vương. Bộc Dương chán nản nhìn cảnh tượng này. Từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện lúc nào cũng là đấu đá như vậy, cho tới khi lập Hoàng Trưởng tôn đưa Tiêu Đức Văn lên, Tấn Vương, Đại Vương bị giáng chức đưa đi xa, chuyện này mới có thể dừng lại.
Ca múa trong đình không biết khi nào đã dừng, Triệu Vương nhìn Kinh Vương không rời, thân người hơi hướng phía trước như đang vận sức chờ xuất chiêu. Mọi người tưởng rằng Triệu Vương đang rất tức giận, hắn lại đột nhiên cười lớn, vỗ bàn, cao giọng nói.
“Lục hoàng đệ nói đúng, là ta suy nghĩ không chu toàn, tự phạt ba ly!”
Dứt lời, hắn liền phất tay để hạ nhân rót rượu. Trong lúc mọi người còn đang ngẩn người chưa hiểu rõ chuyện gì, hắn thống khoái uống hết ba ly rượu, lại nói mọi người cứ tự nhiên, sảng khoái mà uống! Sự kinh ngạc cũng chỉ một lát ngắn ngủi, chớp mắt thì mọi người ở đây lại như bình thường không có gì phát sinh, mời nhau uống rượu.
Lúc phong tình như thế này, phàm là văn nhân danh sĩ đều sẽ uống rượu. Hơn nữa, không phải cứ một chung rồi một chung mà uống, mà là lấy từng chén rượu lớn ngẩn đầu uống, mới thể hiện là tiêu sái phong lưu. Nếu sau đó say rượu phạm tội, cũng chỉ là trò chơi của vương công quý tộc, càng tự do không câu nệ hành vi vượt quá phong phạm của danh sĩ. Thế đạo như vậy, người phần lớn đều uống rượu, dự yến tiệc lại không uống rượu sẽ bị người khác chê cười.
Yến hội kết thúc thì Bộc Dương cũng đã say, nàng nắm tay tì nữ bước lên xe. Triệu Vương cũng đã quá say được tùy tùng đỡ lấy cố mở mắt tìm xe ngựa của Bộc Dương. Khó khăn tìm được xe của nàng đã lập tức xông tới, tùy tùng sợ hắn không trụ nổi ngã xuống liền vội vàng theo sau.
“Thất hoàng muội.”
Chỉ kêu một tiếng, Bộc Dương đã kéo màn nhìn ra, Triệu Vương dựa vào tùy tùng nâng đỡ, đã say tới mắt đầy sương mù.
“Muội sẽ hồi cung phải không? Mang theo mấy người? Hộ vệ đủ dùng không?”
Bản tính của Triệu Vương không phải là người cẩn thận, chưa bao giờ săn sóc như vậy? Nghe hắn hỏi, Bộc Dương có chút kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện, chỉ đơn giản nói.
“Hồi cung thôi, hộ vệ cũng đủ rồi, đa tạ hoàng huynh quan tâm.”
Triệu Vương gật gật đầu, từng bước lui về phía sau, đến đứng cũng không ổn định, may mà phía sau hắn có vài tùy tùng thông minh giữ chắc hắn.
Bộc Dương thấy vậy cũng cáo từ hắn rời đi.
Gần cuối xuân, dọc đường gió nhẹ hiu hiu lay động cành dương liễu tạo nên cảnh sắc của mùa xuân. Ven đường dập dìu tài tử giai nhân, đều là từ trong thành đi đến đây du xuân, trăm hoa đua nở, cùng tận hưởng cảnh xuân vô hạn.
Bộc Dương ngồi trên bên trong xe, nhẹ nhắm lại hai mắt nghỉ ngơi một chút, vài tì nữ lẳng lặng hầu hạ bên cạnh không dám lên tiếng.
Xe ngựa của Công chúa tất nhiên là thượng thừa, lại thêm Bộc Dương có được hơn phần sủng ái so với các vương gia và công chúa, có vật gì tốt đều được Hoàng đế ban cho nàng đầu tiên mới tới những người khác. Vật mà nàng sở dụng, so ra thì kém ngự dụng của vua nhưng không khác nhau bao nhiêu.
Xe ngựa chạy vững vàng, cũng không xóc nảy, người đi đường thấy xe ngựa đều dát vàng, liền biết là người nhà của vương công nào đó xuất hành cũng tránh sang hai bên, đợi cho xe đi qua mới tiếp tục đi.
Những quý tộc khác cũng trở về thành vốn là cũng những nhà khác đi cùng nhưng Bộc Dương trong lòng còn có việc chưa giải quyết được, muốn đến biệt viện yên tĩnh ở mấy ngày nên chỉ có một mình đi.
Trong yên tiệc nàng có uống chút rượu, lúc đầu thì có hơi say hiện tại lại không hề có cảm giác say. Nàng suy nghĩ rõ ràng thanh tĩnh, đang xem xét sự khác thường của Triệu Vương hôm nay, chắc chắn được người nào chỉ điểm. Về phần hắn trước khi đi còn tiến đến bên xe của nàng ra vẻ thân cận hỏi vài câu đều là để tam hoàng huynh nhìn thấy.
Chuyện này ngược lại tạm không đáng ngại, nói thế nào cũng không thể làm loạn được. Chuyện khiến Bộc Dương quan tâm là Vệ Tú ở nơi nào. Trong kinh thành hay ngoài kinh, nàng đều phái người tìm đã nửa tháng, một chút manh mối cũng không tìm được. Thiên hạ rộng lớn như vậy, nếu hắn không ở kinh thành thì nàng làm sao mới có thể tìm được hắn?
Kiếp trước, Vệ Tú là phụ tá của Tiêu Đức Văn, một thân áo vải có thể đưa Tiêu Đức Văn lên hoàng vị. Tiêu Đức Văn đối với hắn chính là nói gì nghe nấy, hắn cũng vì Tiêu Đức Văn bày mưu tính kế, đem bố trí của nàng hủy đi hơn phân nửa, làm nàng mấy lần muốn chính tay đâm người này cho hả giận.
Đường bên ngoài bắt đầu gập ghềnh, xe ngựa có chút rung lắc, cảm giác có chút bất an. Sự bất an không nắm rõ đột nhiên xuất hiện, Bộc Dương mở mắt, xốc màn nhìn ra bên ngoài người đã giảm bớt. Xe ngựa đang đi vào một đường có ít người qua lại, hai bên là rừng núi rậm rạp. Mùa xuân tháng ba, là mùa của vạn vật sinh trường, vốn nên có chim hót truyền đến núi rừng nhưng giờ lại yêu tĩnh như chỗ chết.
Cảm giác không xác định được lại càng tăng, Bộc Dương buông màn, nhanh chóng ra lệnh.
“Lập tức cảnh giác ! Hồi cung!”
Bên ngoài xe lập tức có người trả lời.
“Vâng!”
Xe ngựa quay đầu. Bộc Dương không nói một lời ngồi thẳng lại, rũ mắt nhìn chiếc đệm êm dày bên dưới, tai lại nhạy bén mà nghe động tĩnh xung quanh. Bỗng nhiên bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng thét kinh hãi.
“Có thích khách!”
Ngoài xe lập tức toàn bộ kinh hoảng.
Hai tay Bộc Dương nắm chặt bên dưới tay áo.
Ba tiếng “Có thích khách” vừa hét lên, lập tức có tiếng bén nhọn của binh khí chạm vào nhau. Nghe thấy tiếng vang đã biết thích khách không ít, Bộc Dương trợn mắt nhìn phía trước, xe ngựa vẫn đang di chuyển nhưng rất nhanh liền dừng. Bên ngoài một tiếng lại một tiếng kêu lên thảm thiết, máu tươi bắn lên thành xe của nàng hiện trên cửa sổ bằng giấy màu tuyết trắng, giống như trên tuyết trắng xuất hiện hồng mai làm rung động lòng người.
Trong xe, nữ tì hầu hạ bên cạnh nhìn thấy vết máu liền hét lên một tiếng, hai mắt trợn lên, sợ tới mức lạnh run.
Bộc Dương vẫn ngồi ngay ngắn, nàng một mặt lắng nghe động tĩnh bên ngoài xem xét tình hình chiến đấu, một mặt lại nghĩ đối sách nhưng không có cái nào có thể chuyển nguy thành an. Cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, hôm nay ở chỗ này chắc chắn là dữ nhiều lành ít!
Âm thanh kích đấu không ngừng vang bên tai. Trong lúc sinh mệnh sắp chết, thần sắc Bộc Dương hạ xuống âm trầm, bên trong đôi đồng tử đen trắng rõ ràng là từng cơn sóng lớn.
Bó tay chịu chết không phải là tính cách của nàng. Trong xe nhỏ hẹp, nếu tiếp tục trốn trong này, một khi hộ vệ chết hết chắc chắn không có chỗ trốn chạy. Nhưng nếu liều một mạng, còn có thể có một con đường sống.
—————