Đọc truyện Xuân nhật tử – Chương 2:
A Trì biết, Tạ Diễm có hai nguyện vọng, cưới tiểu thư Mộ gia và bước lên ngôi vị hoàng đế.
Hoàng đế mấy năm gần đây thân thể không tốt, Thái Tử lại là loại văn dốt võ nát, trọng trách lớn lao, rất nhiều trọng thần đương triều đều ký thác trên người tiểu hoàng tử – Tạ Diễm. Nhưng mà mắt thấy lão hoàng đế cứ kéo dài một ngày lại một ngày, lại còn chậm chạp không có ý thay đổi Thái tử, điều này làm cho chúng triều thần đều có chút ngo ngoe rục rịch.
Phụ thân của A Trì là Tả tướng, tháng trước vừa mới qua đời. Trước khi lâm chung, hắn khẩn cầu Tạ Diễm, đem A Trì phó thác cho hắn. Thời trẻ Tả tướng từng có đại ân với Nhị hoàng tử Tạ Diễm, mà Tạ Diễm cũng là một người trọng tình trọng nghĩa. Sau khi Tả tướng qua đời, hắn lập tức nghênh thú Tả gia thiên kim Tả A Trì, làm chính thê.
Nhưng A Trì biết, trong lòng hắn kỳ thật có chút oán hận nàng. Cả triều trên dưới ai không biết, Nhị hoàng tử hơn phân nửa là đơn phương ái mộ Mộ gia tiểu nữ, Mộ Vãn Từ. Tạ Diễm từng nhiều lần ngưỡng mộ tới nhà cầu hôn, đều bị Mộ tướng uyển chuyển từ chối. Mộ tướng là trọng thần trong triều, trong lòng hắn đương nhiên rõ ràng, hoàng đế không có khả năng cho phép Mộ gia cùng Nhị hoàng tử liên hôn.
Hỏi cưới không thành, Tạ Diễm liền muốn ngôi vị hoàng đế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối với chuyện này, A Trì mơ hồ cũng biết.
Nàng chỉ là cảm thấy có chút tiếc hận. Lão hoàng đế vốn rất thương tiểu nhi tử này. Tuy rằng chậm chạp không đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn, nhưng cho tới nay, đại bộ phận việc triều chính đều do Tạ Diễm xử lý, ước chừng hoàng đế cũng biết Thái Tử không đáng tin cậy. Nhưng tâm tư đế vương, không phải ai cũng có thể nói rõ.
Sau khi Tả tướng qua đời, A Trì không còn người nhà. Tạ Diễm cũng không tiếc rẻ chi phí ăn mặc của nàng. Hắn đối với nàng là thật sự rất tốt, hoàn thành toàn bộ nghĩa vị mà một chường chồng nên làm, làm người ta không thể bắt bẻ.
Mặc dù hắn không thích nàng.
A Trì thầm thích Tạ Diễm mấy năm, hiện giờ có thể gả cho hắn, đã cảm thấy đủ mỹ mãn.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Diễm, năm ấy nàng mười bảy.
Đầu xuân, nữ quyến trong kinh thành đều được Thái Hậu mời đi dự hoa yến. Đó cũng là lần đầu tiên A Trì tiến cung. Nàng đuổi theo con bướm trong viện mà vui đùa ầm ĩ, thừa dịp các nhân vật lớn không chú ý, trộm bò lên một cây liễu rủ thật lớn trong đình viện. Bên kia tường là một hồ nước xanh như ngọc lăn tăn gợn sóng, có hành lang quanh co khúc khuỷu và đình viện trạm trổ tinh xảo. A Trì ngạc nhiên mà cúi đầu nhìn xung quanh, không chú ý một chút, cây trâm trên đầu vướng phải nhành cây rơi xuống bên kia tường.
Nàng đành phải tay chân vụng về mà leo qua tường lén lút đi nhặt. Trâm rơi ở bụi cỏ chân tường, nàng leo qua tường, ngồi xổm xuống bụi cỏ, đem trâm nhặt lên, vừa ngẩng đầu, liền thấy Tạ Diễm nửa nằm nửa ngồi bên hồ nước nghỉ ngơi.
Hắn nhắm nhẹ mắt, quyển sách trong tay đặt trên người, ống tay áo to rộng bị gió thổi, buông sát mặt nước nhẹ đong đưa. Hắn nhíu mày kiếm, vẻ mặt lạnh nhạt, tuấn nhan thanh lãnh phảng phất như tiên tử không vướng bụi trần. A Trì nhìn hắn, nhất thời lóa mắt.
Thật lâu sau, thiếu niên bỗng nhiên mở mắt ra, làm như chú ý tới A Trì ngồi ở góc tường phát ngốc, khẽ nhíu mày, cầm sách đứng dậy không quay đầu lại mà dọc theo hành lang gấp khúc rời đi.
Sau này A Trì mới biết, người đó là Nhị hoàng tử hoàng thượng sủng ái nhất, Tạ Diễm. Sau khi nàng biết được tin tức này, buồn rầu thật lâu. Nàng nghe người khác nói qua, Nhị hoàng tử sớm có người trong lòng. Đối với nàng mà nói, Tạ Diễm, chỉ sợ vĩnh viễn đều sẽ không chú ý tới mình.