Đọc truyện Xuân Mang Lưu Luyến – Chương 75
Đúng là chính hắn đã nói không cần, tùy Cầu phủ xử trí, Tiêu Nhữ xương nói không ra lời, chính hắn luôn luôn coi tiền tài như cặn bã, lần đầu tiên biết được bạc đáng quý thế nào, lại trơ mắt nhìn tài sản Bạc Vạn bởi vì một câu nói của mình mà mất sạch. Tiêu Nhữ Xương tập tễnh đi, Cầu Thế Trinh quả đấm vừa nắm lên dần buông ra, Tiêu Nhữ Xương còn dám tới gặp hắn, thật khiến cho hắn ngoài ý muốn. Nghe nói đồ đã quyên ra ngoài liền đi, xem ra đúng như mình đoán, không có buôn bán với hoàng cung, Tiêu gia đã bước đến đường cùng (nguyên văn: là mạnh nô cuối cùng). Ứng Viễn Phi nói muốn tìm cách từ phương diện luật pháp đưa Tiêu Nhữ Xương vào chỗ chết, để cho hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ nữa, đã hồi kinh hơn hai mươi ngày, bởi vì sợ Tiêu Nhữ Xương đem bức họa phát tán ra ngoài, đến Lạc Ninh thương hào hắn cũng không dám đi, xa Thẩm Thanh Lạc một thời gian dài như vậy, Cầu Thế Trinh nhớ thương không dứt, thân thể cũng kìm nén đến rất khó chịu. Công việc chất đống ở Tiền trang đã xử lý xong, hai ngày này rảnh rỗi, nỗi nhớ nhung càng tăng thêm. Đem tấm biển treo lên, trở về liệu Phong Hiên, Cầu Thế Trinh đi qua đi lại, có chút ức chế không kìm được nỗi nhớ nhung trong lòng, không nhịn được lại chạy đến gian phòng trước đây của Thẩm Thanh Lạc, cầm lên cái rìu, đem một đống củi chất ở góc sân, bổ thành những thanh nhỏ.
**
Đồ cưới không lấy lại được, người dưới xưởng cả ngày không có việc gì làm, lòng người xao động, mỗi ngày chỉ đi ra ra vào vào, Tiêu Nhữ Xương như đang ngồi trên tổ kiến lửa, nóng nảy vô cùng. Bên Dương Giang truyền tin tức về, Tiêu Nghĩa lúc chạy đến, người phụ trách bên kia đã dựa theo phân phó hành sự, chuyện đã động đến phủ nha. Nếu để cho chuyện lớn lên, vậy sẽ không thể thu tiền lại được, Tiêu Nhữ Xương không đợi được Ngụy lão thái chủ động tới tìm hắn nữa.
“Cái gì?” Ngụy lão thái giật mình, bà cả đời an phận thủ thường, sao có thể chọc đến quan phủ?
“Ngụy gia ở bên kia có người hay không? Tiêu Nghĩa đã tặng đại lễ, cũng biết Tri Châu(chức quan) cần phải truy cứu trách nhiệm, chuyện này làm không tốt, tiền vốn bị mất, còn có thể liên lụy đến mạng người.” Tiêu Nhữ Xương đi tới đi lui, không phải diễn trò, Tiêu gia nguy cơ bốn phía đã khiến cho sắc mặt hắn xám như tro, dung nhan tinh xảo cực kỳ thất sắc. Tiêu Nhữ Xương cùng Ngụy Long thời niên thiếu bắt đầu lui tới, Ngụy lão thái đối với hắn rất quen thuộc, thấy thói quen bình tĩnh ôn hòa của hắn thay đổi, cũng không khỏi luống cuống, suy nghĩ một chút nói: “Khổ đinh mặc dù không thể chữa bệnh, cũng không thể khiến người trúng độc, chuyện này có quỷ.”
“Đương nhiên là có quỷ.” Tiêu Nhữ Xương vụng về cắn răng nói: “Có người nhìn trúng mấy cái hiệp nghị thu mua trong tay chúng ta, muốn khiến chúng ta suy sụp để lấy những hiệp nghị kia, người này tiền tài quyền thế, sâu không lường được, thực không dám đấu diếm, việc buôn bán tơ lụa Yên Hà của Tiêu gia đang gặp khó khăn, bước kế tiếp người này muốn đối phó, chỉ sợ chính là Ngụy gia.”
Hoàng cung hủy bỏ cung ứng tơ lụa Yên Hà của Tiêu gia, mặc dù chuyện chỉ xảy ra cách đây mấy ngày, nhưng Ngụy lão thái cũng là một thương nhân(tin tức nhanh nhậy), nên đã nghe được tin này, chỉ là không biết do Ứng Viễn Phi góp lời, lại nghĩ Tiêu gia cây lớn rễ sâu, vậy mà không thể đánh lại người giật dây, Ngụy gia càng không cần phải nói. Ngụy gia tuy nói không có nhiều tiền bạc, chỉ dựa vào nghề chế tạo trang sức tổ truyền. Lúc trước vì chuyện Tiêu Nguyệt Mị mà phải lên quan phủ. Con rể vẫn còn ở trong lao, người phía sau màn nếu là có tâm, lật lại bản án, đem nhi tử xử tội. . . . . . Này! Người có thể ngừng mua bán giữa Tiêu gia và hoàng cung, chắc chắn là đại quan trong triều đình, căn bản mình không có khả năng ngăn cản.
“Tiêu công tử, năm vạn lượng hoàng kim này, coi như con ta bồi thường Tiêu gia, lão thân không cần tiền lời nữa, khế ước hợp tác chúng ta ký coi như hủy bỏ.”
Ngụy lão thái cắn răng, để tránh chuyện người phía sau màn điên cuồng sửa trị, quyết định thật nhanh nói. Mục đích Tiêu Nhữ Xương tới đúng là như thế, thấy Ngụy lão thái hoảng hồn, nhưng không nghĩ vì vậy mà thu tay lại.
“Không được.” Tiêu Nhữ Xương cự tuyệt hủy bỏ khế ước.”Chuyện này hãy chờ khi sự tình kết thúc rồi mới quyết định.”
“Ngươi. . . . . .” Ngụy lão thái tức giận, cố gắng nhẫn nhịn nói: “Lão thân sẽ đền bù thêm một vạn hoàng kim cho Tiêu công tử, thế nào?”
Năm vạn lượng không cần, còn cho thêm một vạn lượng, Tiêu Nhữ Xương mừng thầm, gật đầu đáp ứng, Ngụy lão thái hẹn hắn buổi chiều sẽ giao vàng, hai bên một tay giao vàng một tay xé khế ước. Ngụy lão thái sai quản sự thương hào chuẩn bị vàng, quản sự nghe vậy, liền tỏ ra nghi ngờ.
“Chuyện này chỉ là nghe phía Tiêu Nhữ Xương nói, chưa chắc là thật, ngộ nhỡ Tiêu Nhữ Xương nói dối thì sao? Không bằng phái người đi Dương Giang hỏi thăm tin tức, nếu là là thật, lúc đấy trả lại vàng cho Tiêu gia cũng không muộn.”
Từ Phượng thành đi Dương Giang, khoái mã chạy ngày đêm không dừng, qua lại cũng phải mất tám ngày, chờ xác định được tin tức sẽ không kịp, Ngụy lão thái biết rõ “đương đoạn bất đoạn” là điều tối kị, nhưng trong lòng lại tiếc số vàng kia, nên quyết định nghe theo lời quản sự. Chiều hôm đó Tiêu Nhữ xương tới lấy vàng thì Ngụy lão thái nói chưa gom được đủ vàng, bảo Tiêu Nhữ Xương đợi thêm mấy ngày. Lật lọng phản lời như vậy! khiến Tiêu Nhữ Xương tức giận vô cùng nhưng cũng phải nhẫn nại, Tiêu gia xưa đâu bằng nay, một vạn lượng vàng lập tức đến tay hắn không thể không cần, chỉ có thể đợi thêm. Tiêu Nhữ Xương không đợi được một vạn lượng vàng của Ngụy gia, bảy ngày sau, quan binh bao vây Tiêu phủ, Tiêu gia bị kê biên(khám xét) tài sản, Tiêu Nhữ Xương bị bắt vào đại lao. Ngụy lão thái cũng chỉ vì tiếc một vạn lượng vàng, mà liên can bị phán tội đồng mưu với Tiêu gia, cả nhà Ngụy gia sẽ bị chôn theo Tiêu gia. Tiêu Nhữ Xương thông minh một đời, ở thời khắc mấu chốt lại đi nhầm một nước cờ —— hắn sai Tiêu Nghĩa đến Dương Giang, hối lộ Tri Châu. Đồng nghĩa với việc nhận mình là người chủ mưu đứng sau lưng Thịnh Vượng thương hào của Đông gia, Cung Để mới vừa bị cách chức điều tra, vết xe đổ đó, tân nhậm Tri châu Dương Giang có lòng cũng không dám tham ô lúc này, liền cẩn thận thẩm tra, vài hộ gia đình bị trúng độc, vừa thấy hình cụ trong đại lao liền sợ hãi, liền nhanh chóng khai ra là do Thịnh Vượng bày mưu đặt kế, Hoàng Đế giao phó phải chú ý Thịnh Vượng thương hào, Tri Châu liền đem cặn kẽ vụ án viết ra báo với Hoàng đế.
“Tiêu Nhữ Xương, ngươi đem tử huyệt đưa đến trước mặt trẫm, trẫm từ chối thì thật bất kính.” Trong Cấm Cung Hoàng Đế thấy tấu chương rất mừng rỡ, không cần chậm rãi chờ cơ hội, cũng không cần hắn phải kiếm cớ rồi. Lừa dối, kích động dân chúng, đầu cơ tích trữ, âm mưu giết hại dân chúng vô tội. . . . . .
Những tội danh này chỉ đủ để tịch biên gia sản, không đủ để tịch thu tài sản giết cả nhà kẻ phạm tội, Hoàng Đế vốn đang muốn tìm cớ, nhưng nghe nói Tiêu gia chỉ còn lại một người là Tiêu Nhữ Xương, nên tạm thời không tìm cớ nữa, dù sao chỉ một người như thế, muốn cho hắn bất ngờ chết quá dễ dàng. Người Ngụy gia bên kia, tuy là Thương Hộ bình thường, không có thế lớn như Tiêu gia, nhưng để tránh hậu hoạn, nên tìm viện cớ giết thì hơn.
“Thế Trinh, Cầu phủ lần này thật là may mắn.” Ứng Viễn Phi vội tới báo tin cho Cầu Thế Trinh: “May nhờ lần trước Thẩm cô nương đem hôn thư hai nhà Cầu Tiêu đòi lại, lại không đồng ý cho Tiêu Nguyệt Mị chôn cất ở Cầu phủ, nên tránh được tội liên quan.”
“Quyên cho triều đình một lượng bạc lớn như vậy cũng phải có tác dụng chứ?” Cầu Thế Trinh cười nói. Sau khi trở lại hắn vốn muốn đem đồ cưới của Tiêu Nguyệt Mị trả về Tiêu gia, sau lại nghĩ, về sau Tiêu gia bị ngừng mua bán với hoàng cung, tiền bạc thiếu hụt, đồ cưới này đưa trở về, vô hình trung sẽ làm giảm bớt áp lực cho Tiêu Nhữ Xương, dứt khoát không trả, trực tiếp thông qua Ứng Viễn Phi quyên cho triều đình, lấy danh nghĩa là quyên góp tiếp tế cho gia đình nạn dân ở Dương Giang có người chết vì bệnh dịch. Ứng Viễn Phi cười gật đầu, Hoàng Đế muốn đấu cùng An vương, tiền bạc càng nhiều thì càng tốt, vả lại Cầu Thế Trinh dẫn đầu quyên tiền, Phú Hộ trong kinh học theo, mặc dù không quyên được nhiều như Cầu phủ, nhưng Hoàng Đế thu vào cũng không ít, đối với Cầu phủ rất có thiện cảm, lần này tự nhiên sẽ không giáng tội liên can mà tru di Cầu phủ.
“Tiêu gia có còn những bức họa đó hay không?” Cầu Thế Trinh có chút không yên lòng.
“Không có, lần này tịch biên gia sản ta có nhờ người giúp, kiểm tra qua, trong nha môn ta cũng giao hẹn qua, tất cả giấy và bút mực, nghiêm cấm đưa cho Tiêu Nhữ Xương.”
“Đa tạ! Viễn Phi, huynh cứ tự nhiên, đừng khách xáo, ta đi trước.” Cầu Thế Trinh mặt mày hớn hở, vỗ bả vai Ứng Viễn Phi, bỏ lại khách hướng ngoài cửa chạy như bay, trong chớp mắt không thấy bóng dáng đâu. Ứng Viễn Phi trợn mắt há mồm nhìn Cầu Thế Trinh chạy như mãnh hổ ra tù, sửng sốt chốc lát hồi hồn, Cầu Thế Trinh đây là muốn đi tìm Thẩm Thanh Lạc rồi.
“Phải gấp thành ra như vậy sao?” Ứng Viễn Phi cười lắc đầu lầm bầm lầu bầu, trên mặt là nụ cười vui vẻ, mặt mày lại ẩn đầy khổ sở. Còn có một chuyện phải nói, chuyện liên quan đến Lam Điềm, cũng không kịp nói với Cầu Thế Trinh, Ứng Viễn Phi gọi một nha hoàn của Cầu phủ: “Đi thông báo tiểu thư nhà ngươi tới gặp ta, ta có chuyện cần nói.”
“Ta có thể nhờ cậy, giúp Lam Điềm lật lại bản án, chỉ là phải chờ chuyện Ngụy gia phán xét xong, nếu thả hắn ra ngoài lúc này, hắn có thể bị giết liền với Ngụy gia.”
“Đa tạ Ứng đại nhân, tất cả nghe theo Ứng đại nhân an bài.” Bệ Mộng Dao cảm kích uất ức hành lễ nói cảm ơn. Ứng Viễn Phi trả một lễ, nhìn Bệ Mộng Dao một chút, lại nói: “Ta đã đến gặp Lam Điềm, hắn đối với nàng tình cũ không quên, như có ý muốn nối lại duyên xưa, tiểu thư tính như thế nào?”
Nối lại duyên xưa? Bệ Mộng Dao ngơ ngẩn.
“Nàng hãy suy xét kỹ rồi nói với ta, ta sẽ quyết định bước kế tiếp làm sao làm.” Ứng Viễn Phi than nhẹ, nhỏ giọng nói: ” Tỷ tỷ Ngụy Long đã có bầu, nếu nàng muốn hợp lại vời Lam Điềm, chúng ta khoanh tay đứng nhìn, tỷ tỷ Ngụy Long liền không sống được rồi. Nếu không, Lam Điềm đã giúp chúng ta, ta khi nghĩ biện pháp cứu tỷ tỷ Ngụy Long ra bảo vệ con của hắn.”
“Thê tử của hắn đã mang thai con của hắn. . . . . .” Bệ Mộng Dao lẩm bẩm nói, thân thể lảo đảo muốn ngã, Ứng Viễn Phi thầm than, đáng tiếc một cô nương si tình bạc mệnh, Bệ Mộng Dao sẽ lựa chọn thế nào, trong lòng hắn đã mơ hồ có đáp án.
“Lam Điềm lựa chọn từ hôn cưới người khác thì ta cùng hắn đã đoạn duyên rồi.” Ánh mắt ánh lên nét dịu dàng và yên bình, Bệ Mộng Dao mỉm cười nói ra quan điểm của mình, nhìn Ứng Viễn Phi hành lễ một cái, tay áo nhẹ bay, sau đó nhẹ nhàng xoay người, biến mất ở khúc quanh hành lang.
**
“. . . . . . Ta đã đào hố sẵn chỉ chờ Tiêu Nhữ Xương nhảy vào. Giờ không phải sử dụng đến rồi.” Nghe nói Tiêu gia bị tịch thu tài sản Tiêu Nhữ Xương đã bị bỏ tù, Thẩm Thanh Lạc có chút hơi tiếc, nàng đã phân phó Yến Ninh giả vờ thu mua ngô, rồi đợi Tiêu Nhữ Xương theo phong trào…
“Hắn sẽ không trồng, ta đã muốn nghẹn điên rồi.” Cầu Thế Trinh khẽ gọi, kéo Thẩm Thanh Lạc qua sờ bụng của nàng, hỏi: “Một tháng này, thân thể có khó chịu ở đâu không? Đứa bé như thế nào?”
“Không có việc gì, đều tốt, Thế Trinh, bảo bối sẽ đá ta.” Thẩm Thanh Lạc hưng phấn nói: “Chàng nằm sấp trên bụng nghe một chút. . . . . .”
“Đợi lát nữa hãy nghe.” Cầu Thế Trinh thở gấp nói.
“Thế Trinh. . . . . .” Thẩm Thanh Lạc thét chói tai, Cầu Thế Trinh chỉ đem ngón tay tham tiến vào trêu chọc – kéo đẩy hai cái, vật phía dưới của nàng đã có phản ứng.”Thế Trinh, dừng lại. . . . . .”
“Rất – chặt, rất – thoải mái. . . . . .” Cầu Thế Trinh thoải mái thở dài một tiếng, thở gấp nói: “Dừng lại không được, Thanh Lạc, cho ta đi. . . . . .”
Một tháng chưa làm qua, nơi đó Thẩm Thanh Lạc chặt hơn, mà cây gậy nóng tìm được khát vọng trong hang động ấp áp, kích động đến bành – trướng đến càng lớn. Nhu – mềm ôn – nóng chặt – kẹp lấy cái mũ, côn – gậy – không vào được, khẽ làm đau, đau đến tuyệt vời, tiêu – hồn. . . . . . Cầu Thế Trinh cảm thấy giống như trở lại lần đầu tiên đi vào đó, khó có thể hình dung sự vui sướng giờ khắc này, linh hồn nhỏ bé của hắn bay lên không, nhấc hông Thẩm Thanh Lạc lên, hùng dũng xông vào, đi đoạt lấy lãnh địa của mình.