Đọc truyện Xuân Mang Lưu Luyến – Chương 67
Nghe nói trong buổi luận bàn chiều qua, tên Lưu Lệ này phát cuồng, đánh một tên đệ tử hàn môn cùng lớp trọng thương, cũng may có vị giáo quan kịp thời ngăn lại mới không để xảy ra việc nghiêm trọng hơn. Tên đệ tử kia thấy bảo phải tĩnh dưỡng cả tháng mới hồi phục được. Vị giáo quan khôi ngô này rất có cảm tình với Diệp Thanh Vũ, tất nhiên không muốn hắn bị thương.
“A, Ôn giáo quan, người nói xem, có phải là thời gian một nén nhang cuối mỗi buổi học là thời gian cho phép các đệ tử luận bàn để trạo đổi, học hỏi đúng không?” Lưu Lệ cao giọng, nhìn Diệp Thanh Vũ rồi hỏi. Trong mắt hắn ánh lên một tia đùa cợt, xem thường.
“Ha ha…, thế nào? Lúc nhập học không phải ngươi làm ra động tĩnh rất lớn sao? Không phải ngươi rất cao ngạo, điên cuồng sao? Sao bây giờ lại như con rùa rụt đầu rụt cổ vậy? Không dám luận bàn, tính trốn sau lưng người khác đó hả?”
Diệp Thanh Vũ không vội đáp, hắn nhìn liếc sang phía Lưu Diệp đang đứng. Tên thiếu niên này đang đứng sau lưng Lưu Lệ, trên mặt hiện lên một nụ cười độc ác, xem ra rất hài lòng vì quỷ kế của hắn đã sắp thành. Thực ra, trong lòng hắn vẫn còn run, nhưng hắn không lảng tránh ánh mắt của Diệp Thanh Vũ, trái lại còn làm ra bộ dáng khiêu khích, há mồm nói không thành tiếng. “Ngươi nhất định phải chết!”
Trong lòng Diệp Thanh Vũ biết rõ, chuyện này không phải ngẫu nhiên mà xảy ra, nhất định tên Lưu Diệp kia đã ở sau lưng làm việc mờ ám, tên Lưu Lệ kia mới tìm mình gây chuyện. Hai người này đều mang họ lưu, lẽ nào có quan hệ ẩn dấu phía sau?
Hắn hơi nhếch miệng, xem ra lần trước đã nhẹ tay với đối phương rồi.
Được, ngươi muốn mượn đao giết người sao? Chỉ sợ đao của ngươi không đủ sắc bén mà thôi!
Vừa nghĩ, Diệp Thanh Vũ vừa liếc ánh mắt tới cây cột Tinh Cương, cẩn thận quan sát dấu quyền còn lưu lại trên thân cột, thầm so sánh lực lượng của đối phương, sau đó khóe miệng khẽ cười. Hắn nhìn một lượt Lưu Lệ rồi mới nói.
“Luận bàn phải không? Được lắm! Chẳng qua thấy ngươi thân thể gầy gò giống như khỉ ốm, sợ lúc đó ta lỡ tay, đánh chết ngươi thì …”
“Cái gì?” Lưu Lệ giật mình, loáng thoáng nghe thấy có tiếng cười. Hắn gầm lên. “Ngươi đánh chết ta? Ha ha ha…”
Đám học viên đi cùng Lưu Lệ cũng ôm bụng cười theo.
“Chết ta mất, hắn nói hắn có thể đả thương Lưu sư huynh sao?”
“Hắn không biết Lưu sư huynh đã đánh chết bao nhiêu người rồi sao?”
“Tên ngu xuẩn cao to hôm qua cũng nói như vậy, kết quả là sao? Hắn đi tìm đại phu rồi, sau một tháng mới có thể bò dậy đó.”
“Ha ha ha…, tên này thật ngông cuồng!”
Đám người này vừa cười vừa bàn luận, Lưu Diệp ôm bụng, người rung lên từng chặp.
“Tốt lắm! Ta vốn không quá để tâm tới ngươi, không ngờ ngươi lại ngông cuồng như vậy. Đám dân đen có thể ngạo mạn như ngươi cũng không nhiều lắm. Nếu có đủ bản lĩnh, dù đánh chết ta, ta cũng sẽ cam đoan, người của Lưu gia nhất định không động tới ngươi.”
“Ngươi đã muốn chết sớm vậy thì tới đây đi.” Diệp Thanh Vũ đi thẳng tới Diễn Võ Trường. Vị giáo quan khẩn trương ngăn cản thì chỉ nhận được lại cái lắc đầu của hắn.
Con mắt Lưu Lệ lóe lên một tia tàn độc, bước từng bước lại gần cho tới khi chỉ còn cách Diệp Thanh Vũ khoảng mười mét.
“Xem đây.” Lời còn chưa dứt, Lưu Lệ đã ra tay. Bộ pháp biến ảo kỳ lạ, chỉ trong chớp mắt hắn đã tới bên người Diệp Thanh Vũ, nắm quyền lao vút tới.
Không khí xung quanh bị xé gió tạo thành tiếng nổ vang. Hành động mau chóng, tốc độ ra quyền nhanh như thiểm điện. Đám học viên đứng quanh hô vang.
Nhanh quá! Tốc độ ra đòn này khiến mọi người không kịp phản ứng.
Trong lúc Diệp Thanh Vũ gần như sắp bị đánh trúng thì thân hình nhoáng lên, lùi lại phía sau vừa kịp tránh thoát.
Nắm quyền Lưu Lệ mau chóng biến đổi, hóa thành trảo mang theo hồng mang như móng vuốt được nung đỏ chụp lên bả vai Diệp Thanh Vũ.
“Đó chẳng phải là chiến kỹ hay sao?” Mọi người kinh ngạc hô lên.
“Không công bằng! Lưu Lệ đã tu luyện chiến kỹ, Diệp sư huynh mới còn đang bắt đầu luyện thể, sao có thể đấu lại đây?”
“Dù sao Xà Hình Quyết và Hùng Bão Quyết cũng chỉ là những công pháp căn bản dùng để rèn luyện thân thể, không phải chiêu thức để giao chiến, lúc thực chiến có rất ít tác dụng. Thanh Vũ sư huynh phen này thực sự gặp nguy rồi!”
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Diệp Thanh Vũ nhìn như gặp vận khí không tồi, dáng vẻ rất khó khăn nhưng cũng đã tránh được chiêu thứ hai này của Lưu Lệ. Vị giáo quan sốt ruột quan sát cuộc tỷ thí rồi nhíu mày trầm tư. Nếu Diệp Thanh Vũ không thể đấu lại, hắn nhất định không để cuộc tỷ thí này tiếp tục diễn ra nữa.
Ầm!
Một chiêu không đắc thủ, nắm quyền của Lưu Lệ oanh kích trên mặt đất tạo thành tiếng vang lớn. Mặt đất xuất hiện những vết rạn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đủ biết lực lượng của một quyền này nếu rơi trên cơ thể người sẽ gây ra hậu quả gì.
Tên Lưu Lệ này rõ ràng đã dùng tới sát chiêu! Đám học viên đứng quanh trở nên nghiêm trọng, một số kẻ nhát gan không dám mở mắt chứng kiến cuộc đấu. Cứ tình thế này thì không tới mười chiêu, Diệp Thanh Vũ khó lòng thoát khỏi.
“Ha ha.., tên ngu dốt nghèo hèn kia, không phải vừa rồi ngươi rất ngông cuồng sao? Tên tạp chủng như ngươi không dám chính diện đối kháng một chiêu với ta sao hả? Xem lại ngươi xem có giống con chuột không?”
“Ngươi đừng lẩn trốn như chó nữa, thật quá xấu hổ cho ngươi! Mau kết thúc trận chiến này đi thôi! Ha ha ha…” Lưu Lệ ngày càng điên cuồng đuổi giết. Bộ pháp dưới chân hắn ngày càng biến hóa ảo diệu, quyền trảo liên tục biến đổi đan xen, uy lực ngày một lăng lệ tạo nên những tiếng bạo tạc trong không khí như tiếng sấm nổ không dứt. Kình phong theo đó vang lên như đang trong cơn bão.
Thanh hình Diệp Thanh Vũ cũng không ngừng thay đổi vị trí, lần trượt tránh thoát. Nhưng mỗi lần hắn ra tay lại khiến người khác có cảm giác hắn phải rất chật vật mới thoát ra được. Vị giáo quan vẫn quan sát hiện lên ánh mắt kinh ngạc, rồi dần dần vui mừng. Đám học viên cũng trợn tròn mắt kêu lên.
“Đó chẳng phải là Xà Hình Quyết hay sao?”
“Sư huynh Thanh Vũ đang dùng Xà Hình Quyết để tránh né đòn tấn công của đối phươn đó. Xà Hình Quyết lại có thể vận dụng như thế nữa sao?”
“Thì ra công pháp căn bản cũng có thể vận dụng vào thực chiến như thế!”
Sau một lúc, các học viên đều lần lượt nhìn ra những ảo diệu bên trong công pháp này. Bọn họ chưa từng nghĩ công pháp rèn luyện thân thể lại có công dụng như vậy, nhưng lúc này đây, nhìn thân thể Diệp Thanh Vũ linh hoạt như linh xà, mềm mại dẻo dai, đêm Xà Hình Quyết thi triển tới cực hạn khiến cho Lưu Lệ dù có sử dụng chiến kỹ cũng không cách nào động tới thân thể.
Đây chính là biểu hiện của thiên tài? Dù võ công ở mức nào, vào tay bọn họ đều sẽ tỏa sáng như thế?
“Tới đây thôi, cũng nên kết thúc rồi.” Thân hình Diệp Thanh Vũ nhoáng lên, lui lại tới bốn, năm mét. Hắn bình thản nhìn Lưu Lệ. “Chiến kỹ của ngươi ta đã nắm rõ cả rồi. Nó tổng cộng có chín quyền sáu trảo, cuối cùng cũng chỉ có như vậy. Tiếp sau đây, ta sẽ đánh bại ngươi chỉ trong một chiêu.”
“Một chiêu? Ha ha…, tên tạp chủng như ngươi xem xem, chỉ cần một chiêu ta sẽ đánh chết ngươi như thế nào.” Lưu Lệ càng nói càng điên cuồng. Hắn chưa từng bị người khác miệt thị như vậy. Lực lượng dưới chân bộc phát, thân hình Lưu Lệ như dã thú săn mồi nhanh như thiểm điện nhằm Diệp Thanh Vũ oanh kích tới.
Một quyền một trảo cùng phát ra. Đây chính là chiêu thức mạnh nhất của hắn.
Đối mặt với sát chiêu, Diệp Thanh Vũ lại bất động, quang mang trong mắt khiến cho người khác sợ hãi. Kình phong vừa tới, thân thể hắn liền hạ thấp vừa kịp tránh một trảo của đối phương, sau đó xoay bả vai nghiêng mình đánh lên người đối phương.
Đây chính là Hùng Bão Quyết!
Trước mắt chỉ có thể đóng cửa chính không để cho người chết đưa vào phủ, nhưng biện pháp này cũng không thể giải quyết triệt để được vấn đề. Tiêu Nguyệt Mị đang yên đang lành tại sao thời gian chưa hết một ngày đã chết? Cần thanh minh thế nào? Thẩm Thanh Lạc khẩn trương suy tư, cảm thấy trong đầu hỗn loạn không chịu nổi. Đám người Tần Minh Trí, Tạ Hoán vẫn còn ở tiền trang không kịp trở về thương lượng.
“Phu nhân, hộ viện tuần tra mới vừa ở tường rào hậu viện phát hiện một phong thư.” Tố Tâm đi vào bẩm báo. Có tin! Thẩm Thanh Lạc tinh thần chấn động. Cầu Thế Trinh bị Lang Hoàn Các giam giữ! Thẩm Thanh Lạc vừa mừng vừa lo, lặng yên nghĩ chốc lát, trước tiên quyết định đem gáo nước lạnh này dội lên trên người Thẩm Tử Du, mau chóng giải quyết nguy cơ Tiêu gia, chuẩn bị đích thân đến Lang Hoàn Các cầu cạnh.
“Tố Tâm, ngươi đi nói với Di phu nhân. . . . . .” Thẩm Thanh Lạc kêu Tố Tâm, nhỏ giọng phân phó, lại nói: “Sau đó, ngươi đi kêu Tâm Nhi cùng Mạc Ngữ tới gặp ta.”
“Buổi sáng có chuyện gì xảy ra?” Thẩm Thanh Lạc hỏi. Mạc Ngữ chưa kịp tiếp lời, Tâm Nhi đã cướp lời mắng to, mắng rất nhiều.
“Ra là thế, thảo nào nhị phu nhân tức giận như vậy.” Thẩm Thanh Lạc không ngừng ho khan, tóc tai rối loạn, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, giọng nói dần dần vô lực. Tố Tâm vội vàng tiến lên vỗ lưng, Thẩm Thanh Lạc ho một hồi, khàn giọng nói: “Là những ai mắng nhị phu nhân, mau cho gọi tới đây, còn nữa, đem người của phòng bếp cũng gọi tới.”
Người rất nhanh được đưa đến, đông nghìn nghịt quỳ đầy đất, Thẩm Thanh Lạc một phen tức giận mắng, những người đó trăm miệng một lời, là do bị Thẩm Tử Du chỉ điểm. Mạc Ngữ nửa tin nửa ngờ, nhưng Tâm Nhi lại tin là thật, buổi sáng chính là Thẩm Tử Du cùng Tiêu Nguyệt Mị đánh nhau, bộ dáng hung ác của nàng ta nàng vẫn còn nhớ.
“Đại phu nhân, người phải làm chủ cho tiểu thư nhà ta.”
“Là ta thất trách, người tới, truyền lời của ta…, Di phu nhân ở trong phủ không hành xử không đúng bổn phận của người khách, xin vợ chồng Di phu nhân lập tức rời khỏi Cầu phủ. Các ngươi. . . . . . Các ngươi Dĩ Hạ Phạm Thượng, nể tình là do nghe sai khiến của người khác, phạt nửa năm tiền lương, lập tức đi tìm nhị phu nhân nhận tội bồi lễ.”
Xử phạt này không nặng, có chút thiên vị, nhưng có chút thiên vị mới hợp lý, Mạc Ngữ có chút tin, Tâm Nhi lại tin hoàn toàn rồi, nghe Thẩm Thanh Lạc mệnh những người đó đi đến chỗ Tiêu Nguyệt Mị nói xin lỗi, vội nói: “Nhị phu nhân đã ra khỏi phủ, chờ nhị phu nhân trở lại hãy đi, đại phu nhân, người giữ cửa không cho nô tỳ xuất phủ, chuyện này là sao ạ?”
“Nhất định lại là muội muội ta phân phó, Tố Tâm, đi nói với Giả Sơn, Tâm Nhi có thể tự do ra vào phủ, không cho phép cản. Tâm Nhi, không bằng ngươi trở về Tiêu phủ một chuyến, mời nhị phu nhân trở lại, để cho đám nô tài này bồi tội với nàng, hết giận, muốn trở về nhà mẹ đẻ nữa cũng không muộn.”
Tâm Nhi vẫn nhìn hai người buổi sáng đánh nàng đang quỳ trên mặt đất, suy nghĩ đợi các nàng đến xin lỗi thì muốn để cho Tiêu Nguyệt Mị hảo hảo dạy dỗ một phen, nàng cũng nôn nóng, chỉ hận không thể ngay lập tức đấm đá hai người kia cho hả dạ, đề nghị của Thẩm Thanh Lạc gãi đúng chỗ ngứa, đáp một tiếng là liền chạy ra ngoài cửa, cũng không kịp nói với Mạc Ngữ một tiếng.
Tiêu Nhữ Xương cả ngày nói bóng nói gió, Ứng Viễn Phi một giọt nước cũng không lọt, nếu không phải hôm đó ở linh đường tận mắt nhìn thấy, hắn cơ hồ muốn hoài nghi mình đã phán đoán sai. Một ngày lao tâm phí sức thử dò xét, trở về phủ Thời Tiêu Nhữ Xương cảm thấy hơi mệt mỏi, vào phòng vừa mới ngồi xuống, Tinh Vũ đi lên bẩm báo, Tiêu Nguyệt Mị đã trở lại, sau đó lại đi đến Ngụy gia tìm Ngụy Long lúc này còn chưa trở lại, cũng không biết là ở Ngụy gia hay là trở về Cầu phủ rồi.
“Cái gì?” Tiêu Nhữ Xương giận đến phát run: “Tâm tâm niệm niệm muốn vào Cầu phủ, vào rồi, lại không tuân thủ nữ tắc.”
“Tiểu thư ở Cầu phủ giống như có chuyện gì uất ức, khi trở về bộ dạng rất nhếch nhác, tóc tai bù xù, xiêm áo cũng không mặc chỉnh tề.” Tinh Vũ nói đỡ giúp Tiêu Nguyệt Mị. Nàng so Mạc Ngữ thông minh hơn nhiều, biết lúc Tiêu Nhữ Xương mắng Tiêu Nguyệt Mị thì ngàn vạn lần không thể phụ họa theo, nàng thủy chung kiên trì một nguyên tắc —— Tiêu Nguyệt Mị vĩnh viễn là đúng. Cũng bởi vì thế, Tiêu Nhữ Xương sợ nàng cái gì cũng theo Tiêu Nguyệt Mị, mới phái Mạc Ngữ theo Tiêu Nguyệt Mị vào Cầu phủ mà không phái nàng. Tiêu Nhữ Xương nghe được Tiêu Nguyệt Mị có bộ dạng như vậy từ Cầu phủ chạy trở về, giận đến nỗi huyệt Thái Dương đập thình thịch, ngực giống như có máu đọng cơ hồ muốn phun ra. Sau khi gặp được Tâm Nhi, hắn rốt cuộc cũng phun ra một ngụm máu. Tiêu Nhữ Xương dĩ nhiên không tin, chuyện người làm Cầu phủ gây ra là do Thẩm Tử Du sai khiến, chỉ trách muội muội của hắn không tâm nhãn ở phía trước – thất đức ở phía sau, chiêu này của Thẩm Thanh Lạc, cũng không ngoan độc, đổi lại là người khác rất dễ dàng liền có thể hóa giải. Mới có hai ngày, liền biến thành yếu thế, chật vật như vậy, Tiêu Nhữ Xương vô lực nói: “Chuẩn bị xe ngựa, đến Ngụy gia.”
Trước tiên đem người mang về dạy một phen, nếu là không nghe lọt, đừng tiễn tới cửa để cho người ta bắt nạt, liền ở lại trong nhà đi, dù sao Tiêu gia cũng có bạc, hắn không thèm để ý, đem muội muội cưng chiều cả đời nuôi cả đời. (đồ cuồng yêu em gái)
“Tiêu tiểu thư đã đi rồi.” Người giữ cửa Ngụy gia như trước vẫn nhất quyết không cho Tiêu Nhữ Xương vào phủ. Trên đường tới không có đụng phải (ko gặp được TNM trở về), chắc là trở về Cầu phủ rồi, Tiêu Nhữ Xương phân phó Tiêu Nghĩa hướng Cầu phủ đi.
**
“Phu nhân, Giả Sơn nói bên ngoài cổng chính có người gõ cổng.” Tố Tâm bẩm báo với Thẩm Thanh Lạc.
“Không cần mở.” Thẩm Thanh Lạc tỉnh táo khoát tay.
“Tẩu tẩu, chúng ta không mở cửa, có thể khiến cho bọn họ hoài nghi là ta biết được tin tức gì không, nếu để Ngụy gia biết hắn mật báo cho chúng ta?” Bệ Mộng Dao có chút lo lắng hỏi.
“Sẽ không, hắn sẽ có cách thoát khỏi chuyện này.” Thẩm Thanh Lạc an ủi, lại chợt nghĩ đến chuyện nhân chứng, Lam Điềm không thể nào ra mặt làm chứng, Tiêu Nguyệt Mị rời khỏi Cầu phủ chỉ có người làm Cầu phủ biết được, Tiêu Nhữ Xương nếu muốn đem Cầu phủ kéo xuống nước, nói dối Tiêu Nguyệt Mị chịu trọng thương ở Cầu phỉ, rời phủ sau mới chết, đến lúc đó muốn thanh minh cũng không được.
“Phu nhân, ở cổng sau có người gọi cửa, nghe giọng nói, hình như là Ứng công tử.”
Ứng Viễn Phi tới quá kịp thời rồi, Thẩm Thanh Lạc mừng rỡ: “Mau, mở cửa mời Ứng công tử vào.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Ứng Viễn Phi thấy Thẩm Thanh Lạc, cũng không hàn huyên khách sáo, liền hỏi thẳng. Hắn hai ngày nay không đến Cầu phủ, trong lòng rất nhớ Thẩm Thanh Lạc, sau khi cùng Tiêu Nhữ Xương chia tay, ở trên đường do dự hồi lâu, cuối cùng không khống chế được, hướng phía Cầu phủ mà đến. Cửa chính Cầu phủ khép chặt, trước cửa có một chiếc xe ngựa, có một người đang dùng sức đập cửa, cửa chính Cầu phủ cũng không mở, Ứng Viễn Phi đến hỏi hóa ra là người của Ngụy phủ đưa Tiêu Nguyệt Mị trở lại, thấy tình hình này, trong đầu chợt động, vội chạy về phía cửa sau Cầu phủ.
“. . . . . . Chính là như vậy, Ứng công tử ngài xem, hóa giải thế nào? Ứng Viễn Phi trầm tư một chút, dồn dập mà nói: “Quậy cho lớn chuyện lên, sau đó gặp quan, Tiêu gia cùng Ngụy gia sẽ không thể giở trò quỷ gì nữa. Cách hai con đường rồi quẹo vào ngõ nhỏ gần đây, luôn có mười mấy tên ăn xin buổi chiều ở nơi đó qua đêm, nàng cho người đi, nói với bọn chúng Cầu phủ cúng trai tăng* làm việc thiện, đem những người đó đưa tới. . . . . .”
* Cúng trai tăng: tín đồ Phật giáo tổ chức cơm chay cúng dâng sư tăng.
Mười mấy tên ăn liền xin vọt tới ngoài cửa lớn Cầu phủ, người của Ngụy phủ thấy có nhiều người tới như vậy, cửa chính lại gọi mãi không có ai ra mở, có chút luống cuống, đang muốn đánh xe ngựa quay về phủ thì xe ngựa Tiêu Nhữ Xương chạy đến. Xe ngựa của Ngụy gia đương nhiên Tiêu Nhữ Xương biết, người đánh xe của Ngụy gia tất nhiên cũng nhận ra, Tiêu Nhữ Xương hướng người đánh xe ngựa của Ngụy gia hơi vuốt cằm, đi tới cạnh xe ngựa Ngụy gia, hô: “Nguyệt Mị, xuống, cùng ta về nhà.”
Không có thanh âm Tiêu Nguyệt Mị trả lời, màn xe bị một bàn tay run rẩy vén lên.
“Tiêu công tử, Tiêu tiểu thư uống say.”
Trong xe ngựa Ngụy gia có hai nha hoàn, Tiêu Nguyệt Mị nằm thẳng tắp trong đó, mùi rượu nồng nặc. Tiêu Nhữ Xương kêu lên: “Nguyệt Mị, cùng Ca về nhà.”
Tiêu Nhữ Xương gọi thế nào, Tiêu Nguyệt Mị cũng không có phản ứng, Tiêu Nhữ Xương thầm thở dài một tiếng, nhảy lên xe ngựa, định đem Tiêu Nguyệt Mị ôm xuống xe. Một giọt mồ hôi rơi xuống trên mu bàn tay của Tiêu Nhữ Xương, hắn cau mày, lấy khăn tay chà thật mạnh, lau mấy cái chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn nha hoàn Ngụy gia đang ngồi bên cạnh, nha hoàn đó cả người run rẩy, sắc mặt tái xanh, đầu đầy mồ hôi, Tiêu Nhữ Xương nhìn về phía một người khác, người đó cũng có bộ dáng như vậy. Hai người này vì sao lại sợ như thế? Tiêu Nhữ Xương nhìn về phía hai mắt đang nhắm chặt của Tiêu Nguyệt Mị.
“Cô gái kia thế nào giống như người chết?” Trong đám ăn xin có người kêu to.
“A! Người chết á…, mau báo quan. . . . . .”
. . . . . .
Bị đưa đến trên công đường thì Tiêu Nhữ Xương vẫn còn thần người như khúc gỗ , một câu cũng nói không nên lời. Trong đầu hắn chỉ có một ý thức —— Nguyệt Mị chết rồi, muội muội hắn nuôi lớn như vậy giờ chết rồi, về sau sẽ không bao giờ có người phát giận nữa, sẽ không bao giờ hướng hắn nũng nịu nữa, giống như cha mẹ của hắn chết đi, rời khỏi hắn. Thẩm Thanh Lạc, Tâm Nhi cùng Mạc Ngữ cũng bị quan sai đưa tới công đường, Tiêu Nhữ Xương thẫn thờ quỳ ở đó, Mạc Ngữ không nhận được chỉ thị, Tâm Nhi buổi chiều được Thẩm Thanh Lạc một phen tô son trát phấn trấn an, nhất thời cũng không nhớ phải kéo Thẩm Thanh Lạc xuống nước, hai người đều khai đúng sự thật. Người là giờ Tỵ rời khỏi Cầu phủ, đi đến Ngụy gia, sau đó bị phát hiện chết ở trong xe ngựa Ngụy gia, Dương Tích Minh liền cho người triệu người của Ngụy gia đến. Người của Ngụy gia còn chưa tới, Ngỗ Tác người khám nghiệm tử thi đã có kết luận về nguyên nhân cái chết.
“Đại nhân, nạn nhân trước khi chết đã trải qua hoan ái kịch liệt, dẫn đến đẻ non, đẻ non xong lại bị rong huyết, do không cứu chữa kịp thời, dẫn đến mất máu mà chết.”
Bởi vì gian (dâm) mà chết, chỉ là cần tra rõ là thông dâm tới chết hay là cưỡng gian tới chết, nạn nhân chết ở Ngụy gia, nạn nhân lại tự mình đến Ngụy gia, không phải là chết ở nhà mình, thông dâm mà chết có khả năng lớn hơn chút. Người Ngụy gia tới, cũng không phải Ngụy Long, mà là Ngụy lão thái, còn có một nam nhân trẻ tuổi nhìn có vẻ là người thật thà đàng hoàng. Người tuổi trẻ kia là Lam Điềm, hắn thú nhận không kiêng kỵ, là mình cùng Tiêu Nguyệt Mị thông dâm . . . . .
Thẩm Thanh Lạc giật mình, người khiến Tiêu Nguyệt Mị chết, nhất định là Ngụy Long, Thẩm Thanh Lạc muốn mở miệng, lại nhận được ánh mắt khẩn cầu của Lam Điềm. Hắn tự nguyện, tại sao? Thẩm Thanh Lạc mở miệng lại khép lại, nhìn về phía Tiêu Nhữ Xương. Ngươi được đấy Ngụy Long, đem muội muội ta hại chết, phút cuối cùng ngay cả đi ra nhận nợ cũng không dám, còn trả lại cho muội muội ta trên đầu một bát nước dơ. Tiêu Nhữ xương ở trong lòng sâu kín cười lạnh, trên mặt một tia không lộ, cũng không lên tiếng bác bỏ lời nói của Lam Điền. Công khai là ai hại chết muội muội của hắn đối với hắn không có ý nghĩa, thông dâm tới chết sẽ không phải đền mạng người, nhiều lắm là tù một nửa năm hay một năm, hay nộp thật nhiều tiền chuộc là được. Ngụy gia đẩy con rể ra, đó là sợ Ngụy Long chưa kết thân, sợ có điểm nhơ về sau không tìm được phu nhân. Ngụy lão thái làm như vậy hắn không trách, đổi là hắn làm cha mẹ, hắn cũng sẽ làm như vậy, khiến cho hắn tức giận bất bình chính là, Ngụy Long hại chết muội muội của hắn, ngay cả ra ngoài gánh chịu trách nhiệm cũng không dám. Lam Điềm bị bắt giam, đoàn người đi ra ngoài thì Thẩm Thanh Lạc cùng Tiêu Nhữ Xương yêu cầu lấy lại Bỉ Mục Ngư vật đính hôn giữa hai nhà Cầu Tiêu.
“Không mang ở trên người.” Tiêu Nhữ Xương nghiêm mặt nói.
“Ta sẽ cho người cùng Tiêu công tử đi qua lấy.” Thẩm Thanh Lạc từng bước cấp bách. Đây là bày tỏ Tiêu Nguyệt Mị chết cũng muốn hủy bỏ hôn sự, Cầu phủ sẽ không làm tang sự cho Tiêu Nguyệt Mị, Tiêu Nhữ Xương mắt hiện ánh lạnh, nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Lạc: “Thẩm Thanh Lạc, muội muội ta đã vào Cừu phủ.”
Thẩm Thanh Lạc bình tĩnh nhìn lại hắn: “Tiêu công tử, muội muội ngài là chết ở Ngụy phủ, vả lại, là cùng người thông dâm mà chết.”
“Thẩm Thanh Lạc, ta van cầu nàng, để cho muội muội ta chôn cất ở trong nghĩa trang Cầu phủ, được không? Nàng vẫn luôn muốn mình là người của Cầu phủ.” Tiêu Nhữ Xương nhìn chòng chọc Thẩm Thanh Lạc một hồi lâu, hốc mắt đỏ lên, khàn tiếng cầu khẩn nói. Tiêu Nhữ Xương vẫn còn kiêu ngạo, tin tưởng hắn chưa từng đi cầu xin người nào, Thẩm Thanh Lạc nhớ tới mối hận hại nhi tử kiếp trước, trong lòng thoáng qua sảng khoái, ngoài sảng khoái, trái tim lại có chút chua chua, trầm mặc một hồi, Thẩm Thanh Lạc nói: “Tiêu Nhữ Xương, ngài muốn cho Thế Trinh ở trước mặt mọi người không ngóc đầu lên được sao?”
Chuyện hôm nay rất nhanh sẽ truyền khắp Phượng thành, để một nữ nhân vì giam dâm đến chết chôn ở trong nghĩa trang Cầu phủ, chính xác là chụp nón xanh lên đầu Cầu Thế Trinh vĩnh viễn. Tiêu Nhữ Xương gương mặt lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ cùng hận đan xen. Hắn cho rằng, muội muội của mình là thất trinh thất đức, nhưng! Nếu không phải Thẩm Thanh Lạc by mu chọc giận muội muội mnh, muội y cũng khng rời khỏi Cầu phủ đi tm Ngụy Long, nh thế no bị mt mạng? Tiu Nhữ Xơng đem chuyện hm qua Tiu Nguyệt Mị cùng Ngụy Long xut phủ du ngoạn tự động bỏ qun. Ở trong lòng đem Thẩm Thanh Lạc rc xơng lc thịt, từng lần một th mun bo thù. Tiu Nhữ Xơng cn răng ni: “Đợc, cho ngời theo ta ti ly.”
“Những đồ ci của Tiu tiu th, ta sẽ cho ngời sp xếp lại rồi đa trở v.” Thẩm Thanh Lạc ni theo.
“Khng cần, hoặc đt hoặc tặng ngời khc tùy ngơi xử trí, Nguyệt Mị vẫn mun gả vo Cầu phủ, những thứ đ ở trong Cầu phủ, coi nh muội y đạt đợc một chút tm nguyện.”
Bọn ngời Tạ Hon ở bn ngoi nha mn chờ, thy Thẩm Thanh Lạc bnh yn v sự, thở pho nhẹ nhõm.
“Lam Đim bị bt giam!” Bệ Mộng Dao nghe ni Lam Đim bị bt giam, bụm mặt khc. Thẩm Thanh Lạc thở di, giao ph Tần Minh Trí hỏi thăm một chút tnh hnh Lam Đim ở Ngụy gia, nếu Ngụy gia đ cho hn gnh tội thay Ngụy Long, th sẽ tặng lễ trọng đ cho hn mau sm thot thn. Nếu l cùng tỷ tỷ Ngụy Long vợ chồng bt hoà, Ngụy gia muốn bỏ người con rể này, vậy thì chuẩn bị một chút bạc cứu hắn ra khỏi phòng giam. Chuyện Tiêu Nguyệt Mị đã được giải quyết, kế tiếp phải lập tức đích thân đi tìm Cầu Thế Trinh. Thẩm Thanh Lạc cầm tin buổi chiều nhận được ra, sai Tần Minh Trí tra vị trí của Lang Hoàn Các.
“Không cần tra xét nữa, Gia để cho ta điều tra. . . . . .” (Tần Minh Trí nói)
Thẩm Thanh Lạc lần trước tránh được truy bắt của Lang Hoàn Các, Cầu Thế Trinh có chút không yên lòng, sợ Lang Hoàn Các trả thù, đã sai Tần Minh Trí điều tra qua Lang Hoàn Các, tính toán nhân tiện mang theo quà tặng tới cửa tạ tội.
“Thật tốt quá.” Thẩm Thanh Lạc vui mừng quá đỗi: “Phân phó Cầu Hải, tối nay chuẩn bị lên đường.”
“Phu nhân, núi Vân Vụ cách kinh thành (phượng thành) hơn ngàn dặm, lặn lội đường xa có nhiều bất tiện, hãy để cho Minh Trí đi đi.” Tạ Hoán không đồng ý.
“Không, Gia cùng Lang Hoàn Các không thù, nghĩ đến là lần trước chuyện Lang Hoàn Các không cam lòng, ta là người trong cuộc, tự mình đi, càng có thể lộ vẻ thành ý.”
“Vậy cũng không nên xuất phát tối nay, phu nhân hai ngày này thân thể khó chịu, hôm nay đã có tin tức của Gia, nên nghỉ ngơi một chút cho khỏe lại, ngày mai nô tài sẽ chuẩn bị lễ tặng cho Lang Hoàn Các, hôm sau nữa hãy lên đường.”
Cầu phủ có đồ cổ giá trị nào lần trước lúc tiền trang gặp phải nguy cơ đã đem đi bán hết, còn chưa có mua lại, hiện tại không có sẵn vật quý gì. Thẩm Thanh Lạc cười nói: “Tần quản gia quên của hồi môn của Tiêu gia để ở nội viện rồi sao? Tiêu Nhữ Xương đã nói không cần, những thứ đó đều không phải là vật phàm tục (đồ đáng giá, đồ quý), chọn mấy thứ cho ta mang đi, những thứ khác, tạm thời niêm phong cất vào kho, chờ Gia trở lại rồi quyết định xử trí sau.”
**
Núi Vân Vụ xanh ngát xuất hiện ngay trước mắt, Thẩm Thanh Lạc vén rèm xe lên, nhìn dãy núi nguy nga cao dốc trùng trùng điệp điệp, một đôi tay không tự chủ được nắm chặt.
“Phu nhân, đừng thấy khoảng cách còn gần, ít nhất còn phải hơn mười dặm, trời sắp tối rồi, không bằng trước tìm một nơi dừng chân, ngày mai lại đi.”
“Không, tiếp tục lên đường.”
Cầu Hải im lặng, một đường bôn ba, hai mươi mấy ngày rồi, cũng không biết đứa bé trong bụng Thẩm Thanh Lạc làm sao có thể trụ được. Thẩm Thanh Lạc đợi không được, nghĩ đến Cầu Thế Trinh đã gần trong gang tấc, lập tức là có thể gặp nhau, trong lồng ngực như đặt một nồi nước sôi, sôi sục cuồn cuộn không nghỉ, căn bản không khống chế được.
“Hai tháng, Thế Trinh, chàng còn tốt đó chứ? Có biết hay không chúng ta đã có đứa bé. . . . . .” Thẩm Thanh Lạc vuốt bụng, tự lẩm bẩm, đứa bé đã được ba tháng rưỡi, bụng hơi nhô ra. Tiêu Nguyệt Mị đã chết, nàng cùng Cầu Thế Trinh không còn trở ngại nữa, đời này cùng đời trước, thật không giống nhau.
“Ngự” một tiếng, Cầu Hải đột nhiên kéo dây cương.
“Làm sao vậy?”
“Phu nhân, có một người nằm giữa đường.”
Thẩm Thanh Lạc ghé đầu, trên đường lớn có một người nằm bất tỉnh, y phục dính đầy bùn đất, không nhìn ra màu sắc, mặt hướng xuống đất, chỉ có thể nhìn thấy được thân hình cao lớn khôi ngô. Vóc người này!
“Hải. . . . . .” Thẩm Thanh Lạc đỡ màn xe tay run không ngừng, một hơi ở ngực nén lấy, một lúc sau mời thốt lên thành lời: “Hải, đi xuống xem một chút.”
Ta không thể chết được, Cầu Thế Trinh ở trong bóng tối giãy giụa, vô luận như thế nào hắn cũng không thể bỏ lại Thẩm Thanh Lạc, bốn phía thỉnh thoảng có thanh âm hỗn loạn, thỉnh thoảng yên lặng đến đáng sợ. Cầu Thế Trinh liều mạng nghĩ tới Thẩm Thanh Lạc, nghĩ tới lúc bọn họ cùng kích – tình, nghĩ tới Thẩm Thanh Lạc nũng nịu cười yếu ớt, thân thể của hắn như đặt mình trong giữa lửa mạnh từng trận nóng lên. . . . . .
Cầu Thế Trinh trong lúc thân thể đang chịu giày vò lúc nóng lúc lạnh, khi hắn không chịu đựng được nữa thì hắn nghe thấy giọng nói của Cầu Hải sợ hãi kêu lên “Phu nhân, là Gia! Là Gia!”
Phu nhân là ai? Là Thanh Lạc sao? Cầu Thế Trinh cố gắng mở mắt ra, hắn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy nước mắt, nghe thấy chủ nhân khuôn mặt nhỏ nhắn kêu khóc “Thế Trinh” .
“Thanh Lạc, là nàng sao?”
“Là ta, Thế Trinh, là ta.” Một đôi tay mềm mại cầm lấy tay hắn, xúc cảm mềm mại quen thuộc, Cầu Thế Trinh an tâm nhắm mắt lại. khi Cầu Thế Trinh tỉnh lại thì cảm thấy cả người thoải mái vô cùng, thân thể hiển nhiên đã được lau qua, không có mồ hôi dính nhơn nhớt, y phục trên người là vừa đổi, rất nhẹ nhàng khoan khoái, chăn tản ra mùi vị ánh mặt trời nhàn nhạt, tất cả tốt đẹp như vậy, tốt đẹp hơn chính là, trong lòng có một con mèo con đang nằm sát ngay cạnh hắn.
“Thanh Lạc. . . . . .” Rốt cuộc đã gặp được nhau, không phải là mộng.
“Tỉnh.” Cầu Thế Trinh mới khẽ động, Thẩm Thanh Lạc liền tỉnh. Nắm chặt bàn tay Cầu Thế Trinh, nhìn chằm chằm gương mặt ngày đêm tưởng nhớ, Thẩm Thanh Lạc không dám làm một cử động nhỏ nào, con mắt nàng ngừng ở trên mặt Cầu Thế Trinh, ngũ quan hắn kiên cường tràn đầy vui sướng, tròng mắt thâm thúy tràn đầy Nhu Tình nồng đậm, ngưng mắt nhìn ánh mắt của nàng, giống như loại rượu nguyên chất trăm ngàn năm, khiến cho người ta chỉ nhìn, không uống cũng say. Nắm lấy cổ cánh tay này là bàn tay kiên cố có lực, trong không gian thu hẹp tràn ngập hơi thở nam tính quen thuộc. . . . . Thẩm Thanh Lạc nhẹ nhàng hướng về phía trước, dựa vào lồng ngực rộng rãi của Cầu Thế Trinh, lắng nghe nhịp tim của hắn, khiến nàng an tâm rung động. . . . . .
Cầu Thế Trinh buộc chặt cánh tay, cằm cọ đỉnh đầu Thẩm Thanh Lạc, bàn tay còn lại chậm rãi di động. . . . . .
Trong không gian nhỏ hẹp dần ấm lên, thân thể nàng áp sát vào giữa đôi chân thon dài, vật kia cường tráng, nhiệt liệt sức sống khiến Thẩm Thanh Lạc thần hồn kích động, từng trận nhiệt theo đụng chạm da thịt chui vào trong thân thể, ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ cháy sạch, Thẩm Thanh Lạc toàn thân da thịt đều không khống chế được mà tê dại, rung động, run run.
“Thanh Lạc, ta nhớ nàng muốn chết. . . . . .” Bàn tay Cầu Thế Trinh nắm ngọn núi no đủ của Thẩm Thanh Lạc, đem hạt hồng anh kẹp ở giữa kẽ tay nhẹ nhàng ma xát, xoa nắn. . . . . .
Đại phu đã nói, Cầu Thế Trinh trúng dược vật đã cố đè nén, mặc dù thân thể có chút hao tổn, nhưng những lúc có dục – vọng tốt nhất không nên đè nén….. Thẩm Thanh Lạc đưa tay phủ lên đũng quần của Cầu Thế Trinh.
“Thanh Lạc. . . . . .”
Cầu Thế Trinh rên lên một tiếng, vật kia ở trong tay Thẩm Thanh Lạc nhanh chóng trướng lên dữ dội, khiến Thẩm Thanh Lạc kinh hãi đùi mềm nũn, cách một lớp quần cũng không ngăn được tốc độ phát triển đến kinh tâm động phách làm cho người ta đầu váng mắt hoa, Thẩm Thanh Lạc mặt đỏ lên, thân thể càng nóng hơn, tay nhỏ bé yêu thích không buông tay mà xoa nắn, không biết khống chế dùng sức làm nó đứng lên . . . . . . Khó có thể ức chế hồn – tiêu, tình – động, khó có thể miêu tả sự dẫn dắt triền miên, khó có thể nói mỹ mãn hạnh phúc. . . . . . (khó có thể diễn tả thành lời (*-*) ta chịu thôi, mọi người thông cảm cho ngôn ngữ có hạn của ta)
“Thanh Lạc, ta nghĩ muốn rồi. . . . . .” Cầu Thế Trinh đem Thẩm Thanh Lạc ôm – chặt, mặt dán chặt vào mặt của nàng, ở bên tai dồn dập thở gấp, nói: “Có thể không? Thanh Lạc.”
Ôn – nóng, ướt – nhuận, hô hấp quen thuộc cùng hơi thở mật ngọt thổi vào lỗ tai, Thẩm Thanh Lạc nghiêng đầu, hé môi chận lại đôi môi Cầu Thế Trinh, nhiệt liệt trả lời hắn cầu xin – hoan lạc. Đôi môi quấn lấy môi của hắn, tìm kiếm lẫn nhau, dung hợp lẫn nhau. . . . . .
Áo, váy, quần lót, xiêm áo dư thừa từng cái từng cái bị ném trên đất, chóp mũi tràn đầy mùi thân thể quen thuộc làm cho người ta say mê lẫn nhau.
“Thanh Lạc. . . . . . Thanh Lạc. . . . . .”
Lầm bầm cúi đầu kêu Thanh Lạc, Cầu Thế Trinh ở trên đỉnh núi khẽ phập phồng trơn bóng của Thẩm Thanh Lạc ấn xuống vô số nụ hôn. Thẩm Thanh Lạc con mắt hơi khép lại, mặc cho bàn tay yêu say đắm ở trên lưng mình chạy loạn, mặc cho đôi môi đốt – nhiệt ở trên thân thể mình gặm – cắn trêu chọc, từng động tác nhiệt liệt dịu dàng cũng làm cho nàng cả người say mê. Trước ngực hạt hồng anh đỏ ửng cứng dần, Cầu Thế Trinh đang dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc, khiến cho nàng cảm thấy từng trận tê dại từ đỉnh núi hướng trong thân thể chạy, lửa mạnh dục – vọng mang theo quen thuộc mà xa lạ làm cho người ta nổi điên. Thẩm Thanh Lạc thân thể đang nhẹ nhàng rung động, lồng ngực không tự chủ được ưỡn lên, trong cổ họng thoát ra khỏi một tiếng như khóc như rên rỉ: “Thế Trinh. . . . . . Thế Trinh. . . . . .”
Nghe Thẩm Thanh Lạc yểu điệu vô lực rên rỉ, ánh mắt của Cầu Thế Trinh đen nhánh sáng ngời, hô hấp càng gấp – rút, tay cầm một bên ngọn núi đầy đặn kia, khẽ cắn hạt hồng anh đứng thẳng bên này, Cầu Thế Trinh khàn giọng hỏi: “Tách ra lâu như vậy, có nhớ ta hay không?”
“Nhớ chàng.” Thẩm Thanh Lạc than nhẹ.
“Có muốn ta, có nhớ nó hay không?” Cầu Thế Trinh đỉnh đỉnh khố, ở trong tay Thẩm Thanh Lạc một cây gậy đồng thời chuyển động. Thẩm Thanh Lạc thẹn thùng, hừ nói: “Muốn. . . . . . muốn chặt nó. . . . . .”
“Được, chặt nó. . . . . . Trước khi chặt nó, hãy để cho nó khiến cho nàng sung sướng một lần cuối cùng.” Cầu Thế Trinh nhếch miệng cười một tiếng, một cái tay đi xuống, Thẩm Thanh Lạc nơi đó đã thấm ướt một mảng Cầu Thế Trinh đắc ý nói: “Thanh Lạc, trong này của nàng rấy ướt, để cho ta làm nàng thoải mái, được chứ?”
Thẩm Thanh Lạc cả người run rẩy, nén lấy một hơi nói không ra lời, Cầu Thế Trinh cười hắc hắc, rời khỏi ngọn núi một đường hôn đi xuống. . . . . .
“Thanh Lạc, nàng mập lên rất nhiều phải không?” Cầu Thế Trinh đôi môi dừng lại ở bụng, đầu ngẩng lên có chút không hiểu nhìn Thẩm Thanh Lạc.
“Mập cái đầu chàng.” Thẩm Thanh Lạc gõ mạnh một cái vào đầu hắn, đỏ mặt nói: “Sau đó nhẹ một chút, chớ để thương đứa bé.”
“Đứa bé?” Cầu Thế Trinh nháy mắt, tràn đầy nghi vấn: “Nàng trong bụng có đứa bé?”
“Chàng nghĩ sao? Ai cho chàng. . . . . . Không thành thân đã dính vào.”
“Ha ha! Ha ha! Ta có đứa bé!” Cầu Thế Trinh chợt nhảy xuống giường, giống như người điên cười điên loạn. Thẩm Thanh Lạc cũng cười theo, lệ rơi đầy mặt, chỉ là chốc lát, mặt của nàng đỏ lên. Cầu Thế Trinh thân thể trần truồng! Thẩm Thanh Lạc muốn nhắm mắt, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mở càng lúc càng lớn, Cầu Thế Trinh gầy hơn trước rất nhiều, lại lộ vẻ to lớn xốc vác hơn, cơ bụng xinh đẹp có lực, cây gậy lộ ra, uy võ – cương mạnh, thô ráp – tráng kiện (còn nhiều từ khó hiểu…chịu), tiểu tử kia theo Cầu Thế Trinh nhảy lên, lên xuống trái phải lay động, sức sống mười phần.
Trong nháy mắt, Lưu Lệ biết là hắn không thể tránh kịp, toàn thân ngưng trọng, sau đó có cảm giác như bị một cự chùy giáng lên thân thể bay ngược về sau đập xuống mặt đất. Hắn cắn môi, gắng hết sức mới ngăn máu tươi trào ra khỏi miệng. Lồng ngực phập phồng thở dốc.
Và chạm vừa rồi khiến hắn có cảm giác như thực sự va phải một quả núi, xuống cốt trong người hắn như muốn gãy lìa khiến hắn vô cùng sợ hãi.
Hắn không thể tin, mình lại thất bại như thế!
Hai môn Xà Hình Quyết và Hùng Bão Quyết này hắn cũng đã từng tu luyện, vô cùng thuần thục. Nhưng dưới sự thi triển của Diệp Thanh Vũ hai môn võ công này lại trở nên lạ lẫ vô cùng. Một quyền mạnh nhất của hắn cũng không thể ngăn cản.
Đám học viên đứng quanh, trong đó có thiếu niên Lưu Diệp kia đều ngẩn người, ngây ngốc.
“Lưu Lệ đã thua rồi?”
“Thua bởi một chiêu đơn giản như vậy sao?”
“Ha ha ha…”, Lưu Lệ cất giọng cười như điên, ánh mắt âm độc như dã thú đã bị thương. “Ngươi dám đả thương ta sao? Hôm nay chúng ta không chết không thôi. Ta nhất định phải xé xác ngươi ra…”
“Sao? Không phải chỉ là đang luận bàn thôi sao? Bây giờ lại biến thành không chết không thôi đó hả?” Diệp Thanh Vũ cười châm biếm.
“Con mẹ ngươi, ai nói cùng ngươi luận bàn? Hôm nay lão tử nhất định phải đánh chết ngươi.” Lưu Lệ giờ này đã muốn nổi khùng, không còn tỉnh táo nữa.
“Bị đả thương rồi giả điên giả dại, võ phẩm của ngươi tệ hại vậy sao? Vậy thì mau tới đây, tới đánh chết ta đi!” Diệp Thanh lắc đầu rồi nghiêm nghị bảo.
“Tên tạp chủng ngươi nhớ đấy, chớ tránh né vòng quanh, mau đối đầu trực diện với ta đi.” Lưu Lệ thấy mình đang bị đối phương đùa bỡn, dốc toàn lực đánh ra một quyền. Không khí bị bạo tác nổ vang như sấm. Lực lượng so với một quyền đánh lên cột Tinh Cương lúc trước không biết mạnh hơn bao nhiêu lần