Xuân Mang Lưu Luyến

Chương 57


Đọc truyện Xuân Mang Lưu Luyến – Chương 57

Quan hệ đã công khai, không cần thiết che giấu nữa, trong phủ còn có tiểu thư Bệ Mộng Dao, bữa tối Thẩm Thanh Lạc cùng Cầu Thế Trinh đã đến trong chính sảnh dùng bữa.

Thẩm Thanh Lạc cám ơn Bệ Mộng Dao lần đó đã quên mình cứu giúp, lại quan tâm hỏi: “Muội có cảm thấy quen không? Nha hoàn ma ma trong phủ có người nào không nghe lời muội không? Nếu có, hãy nói với Ca Ca của muội, để cho hắn trừng trị.”

Bệ Mộng Dao lắc đầu, mấy ngày nay xử lý chuyện nhà, Lý thị toàn lực trợ giúp nàng, cũng không có người nào kinh dễ coi thường nàng. Nàng chịu khổ đã quen, lại suy nghĩ mình cũng không phải là tiểu thư thực sự, nên cũng không đòi hỏi gì, ngược lại Lý thị thấy nàng quá mức tiết kiệm, liền giúp nàng sắp xếp sinh hoạt hàng ngày. Về y phục trang sức, so với ở nhà nàng lúc trước thật sự không thể so sánh nổi, cấp cho nàng đãi ngộ của một bậc tiểu thư thực sự.

Bệ Mộng Dao trong lòng biết nhất định là do Thẩm Thanh Lạc đã dặn dò, trong lòng rất cảm kích, kéo tay của Thẩm Thanh Lạc nắm lấy nói chuyện, hỏi thăm tình hình của Thẩm Thanh Lạc lúc ở nhà, cùng mình không khác bao nhiêu, hai người cùng chung nỗi lòng, ngồi tâm sự với nhau một hồi lâu.

Hôn sự của Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc tốn mất một triệu lượng, Bệ Mộng Dao đã biết đến, có chút bận tâm hỏi: “Tẩu tẩu, có sợ cha tẩu có bạc lại làm chuyện xấu hay không? Hoặc là lòng tham không đáy?”

Tốn rất nhiều bạc để lo chuyện hôn sự, Thẩm Thanh Lạc vừa hổ thẹn lại đau lòng, cũng thật sự sợ cha của mình sẽ liên tục đến đòi bạc Cầu Thế Trinh giống như lúc trước đã làm với Tiêu Nhữ Xương, huống chi dưới mắt mình lại không thể cùng Cầu Thế Trinh thành thân.

Cầu Thế Trinh nhìn ra sự lo lắng của nàng, cười nói: “Không sao, ta đã sắp xếp xong xuôi rồi, cha nàng không đến tìm ta thì thôi, nếu tới, ta sẽ dạy ông ta lấy đi một phần bạc, cần phải trả lại một phần, một triệu lượng bạc kia, ta đã phân phó cho Minh Trí đi lo liệu, nó sẽ trở lại trong tay chúng ta ngay thôi.”

Cầu Thế Trinh vừa dứt lời, Tần Minh Trí mặt mày hớn hở đi vào.

“Gia, chuyện đã thành, ngân phiếu nô tài đã đưa vào ngân hàng rồi.”

Thẩm Thanh Lạc ngạc nhiên”A” một tiếng, hôm qua đưa ngân phiếu đi ra ngoài, hôm nay liền trở lại, là dùng cách gì vậy?


“Ta đã tìm một người trong quán, giả mạo là con một Thương gia đi bái phỏng (viếng thăm) cha nàng. . . . . .” Cầu Thế Trinh cười kể chuyện mình đã an bài ra.

Đàn Quân vốn tên là Hàn tiêu, là một người làm việc trong ngân hàng, tướng mạo rất dễ coi. Ngân hàng của Cầu phủ có ở khắp nơi trên đất Đại Hi (tên nước), thường lúc rời kinh đi ra ngoài thị sát. Bởi vì Tiêu Nhữ Xương thích thưởng thức trà, Cầu Thế Trinh năm xưa khi đi ra ngoài, đến các nơi đều mua các loại trà nổi tiếng, trở về đưa cho Tiêu Nhữ Xương, mặc dù hắn không quen với ai buôn bán trà, nhưng đối với các thương nhân buôn trà cũng nổi danh hắn cũng biết, lần này để Hàn Tiêu giả mạo thành người của Đàn gia ở Dĩnh Xuyên, giả vờ ra tay hào phóng, lấy Tiểu Lợi dụ chi (chi một khoản nhỏ), Thẩm Hựu Đường liền dễ dàng rút lui.

Hôm qua, khi Cầu Thế Trinh nhận được hôn thư đến tay, Hàn Tiêu liền theo kế hoạch bày tỏ phải về nhà thưa với phụ thân cho người đến Phượng thành cầu hôn, ít ngày nữa xin cưới Thẩm Tử Du, trước khi chia tay đưa ngân phiếu năm vạn lượng cho Thẩm Hựu Đường, xin Thẩm Hựu Đường trang trí lại phủ đệ, để lúc phụ thân hắn đến Thẩm gia trong phủ không quá mộc mạc, lại đề nghị Thẩm Hựu Đường tiếp tục buôn bán trà, mỗi tháng đều có lợi tức, hơn nữa cũng phải lấy về chút thể diện.

Tiêu thị thấy con rể săn sóc như thế, rất thích chí, giựt giây Thẩm Hựu Đường cầm bạc đưa cho Đàn Quân để mua lá trà của Đàn gia, thuận đường lúc vào kinh cầu hôn thì vận chuyển theo, Thẩm Hựu Đường thấy con rể ra tay xa xỉ, nghe tới trà của Đàn Gia lại có thể làm ông chủ trở lại, có mấy phần động lòng, chỉ là vẫn còn có chút do dự.

Đàn Quân cười nói, hôn sự thành, cha hắn sẽ đưa những thứ gì cho nhạc phụ đại nhân, trong miệng hắn kể ra đều là bảo vật, theo như lời hắn nói vậy chỉ cần bán hết sính lễ lấy tiền mặt, liền có thừa bạc để nhập hàng và vận chuyển trà vào kinh thành.

Tiêu thị nghe thấy Đàn gia sẽ đưa đến những lễ vật quý giá, mở cờ trong bụng, đẩy Thẩm Hựu Đường, ám hiệu không thể để mất cơ hội này, Thẩm Hựu Đường nghe thấy Đàn Quân nói vậy cũng thấy siêu lòng, suy tư chốc lát liền đồng ý, đem số bạc bán nữ nhi mà Cầu Thế Trinh đưa tới, đưa hết cho Hàn Tiêu.

Để thúc đẩy hôn sự lần này, cũng chỉ tốn mất năm vạn lượng thêm một khối ngọc bội trị giá một vạn lượng, còn trả thù lao cho Hàn tiêu một ngàn lượng bạc.

Thẩm Thanh Lạc rất ngạc nhiên, không nghĩ tới giấy hôn ước của mình cùng Tiêu Nhữ Xương, chỉ cần dùng một thủ đoạn nhỏ, liền có thể dễ dàng giải quyết như vậy.

Bệ Mộng Dao cũng cùng khen một hồi, tò mò hỏi: “Đại ca, huynh không sợ người tên Hàn Tiêu đó cầm bạc bỏ trốn sao?”

“Đương nhiên không sợ, nô tài đã an bài người đi theo, dám đào thoát, sẽ cắt đứt chân của hắn.” Tần Minh Trí cười nói. Lúc Thẩm Thanh Lạc không chú ý thì len lén hướng Cầu Thế Trinh nháy mắt.


Cầu Thế Trinh có chút không hiểu, sau khi Tần Minh Trí lui ra ngoài, Cầu Thế Trinh cũng đi ra ngoài, Thẩm Thanh Lạc cũng không để ý đến, cùng Bệ Mộng Dao nói chuyện.

“Gia, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.” Tần Minh Trí nhỏ giọng nói.

“Chuyện gì ngoài ý muốn?”

“Hàn Tiêu và Thẩm nhị tiểu thư. . . . . . Cái kia.”

“Cái gì?” Cầu Thế Trinh biến sắc, quay đầu nhìn về cửa sảnh, Thẩm Thanh Lạc không có ra ngoài, hơi lỏng giọng điệu, nhỏ giọng mắng: “Ta không phải đã nói, dặn hắn thật kĩ, chỉ là đến cầu hôn giả, không được phép động đến người sao?”

“Hàn Tiêu nói là Thẩm nhị tiểu thư tương đối nhiệt tình, cho nên. . . . . . Theo nô tài thấy, hắn là không muốn làm mướn để kiếm sống nữa, muốn cưới vợ hoàn lương, chắc nhìn trúng Thẩm nhị tiểu thư rồi.” Tần Minh Trí nói: “Lão nô nghe qua, Thẩm nhị tiểu thư này rất là ngang ngược, Thẩm quản sự lúc ở nhà bị nàng ta ức hiếp không ít.”

Cầu Thế Trinh trách mắng: “Không được nói bậy bạ, chuyện này, không thể cho Thanh Lạc biết, Hàn Tiêu đâu?”

“Nô tài đã nhốt hắn lại, chờ Gia xử lí.”

“Trước cứ giam lại, để ta suy nghĩ.”


Tần Minh Trí đáp ứng, lại hỏi: “Gia, Thẩm quản sự có muốn dọn đến liệu Phong Hiên ở hay không? Còn nữa, có cần phải sắp xếp mấy nha hoàn hầu hạ không?”

Cầu Thế Trinh lắc đầu: “Không nên, tạm thời vẫn như cũ, chuyện ăn uống nên cẩn thận một chút, không cho phép có chuyện ngoài ý muốn.”

Quế Viên vẫn còn chưa xử lý, trong phủ người nào là nội gián của Tiêu Nhữ Xương cũng chưa bắt hết được. Hơn nữa, hắn tự hầu hạ Thẩm Thanh Lạc là được, không muốn có nhiều người ở bên cạnh quấy rầy, ảnh hưởng hắn và Thẩm Thanh Lạc thân thiết.

Buổi tối trở về phòng, Cầu Thế Trinh hầu hạ Thẩm Thanh Lạc rửa mặt súc miệng xong, cũng không về gian phòng của mình nữa, kéo Thẩm Thanh Lạc ngồi dựa vào đầu giường nói chuyện.

Nghĩ đến hôn sự không thể tiến hành, Cầu Thế Trinh hết sức uất ức, sợ Thẩm Thanh Lạc không vui, nên bên ngoài vẫn cố ý tỏ ra vui vẻ, chỉ vật giữa hai chân mình, vẻ mặt đưa đám nói: “Thanh Lạc, nó lại phải nhịn tiếp rồi.”

Thẩm Thanh Lạc liếc cây gậy không thành thật kia của Cầu Thế Trinh một cái, trong lòng thầm than, nó nhịn không nổi nữa, mình cũng chịu đựng đến khó chịu rồi.

“Chàng buổi tối về phòng bên kia ngủ, đừng có động tay động chân, không lại làm cho ta cũng thấy khó chịu.”

Nằm cùng một chỗ lại động tay động chân, liền làm cho cả hai người người phát hỏa.

“Nàng cũng khó chịu? Muốn rồi hả? Ta không đi.” Cầu Thế Trinh nghe được Thẩm Thanh Lạc cũng muốn rồi, mừng rỡ cười ngây ngốc, con mắt sâu tỏa sáng lấp lánh, tình yêu dạt dào say lòng người. Thẩm Thanh Lạc thấy hắn đổ thừa không đi, lại vừa suốt ruột vừa thỏa mãn, vui vì hắn không muốn rời khỏi mình dù chỉ là nửa khắc.

Tâm tư dần biến kích động, lại bị Cầu Thế Trinh nhìn đến nóng lên, nhất thời nôn nóng miệng khô, theo da mặt đi ra ngoài, ôm cổ Cầu Thế Trinh liền hôn lên.

Cầu Thế Trinh bắt đầu ngẩn ngơ, sững sờ cảm thụ cái đầu lưỡi đang trêu chọc trong miệng kia, đợi đến lúc ý thức hoảng hoảng hốt hốt trở lại, cười hớn hở đến không ngừng được—— Thanh Lạc đang chủ động hôn hắn, không phải hắn nằm mộng ban ngày.

Cầu Thế Trinh đổi bị động làm chủ động, vọt người liền đem Thẩm Thanh Lạc đẩy tới trên giường đè lại, luống cuống tay chân lại hôn lại mút, lại xé lại kéo.


Vừa mới hôn được một lát, vật dưới khố của hắn đã biến Đại Bổng Chùy (một cây gậy lớn), Thẩm Thanh Lạc hoảng loạn lên, vặn vặn thân thể muốn lật người tránh né, Cầu Thế Trinh đang vui mừng trong mộng đẹp, sao có thể để cho nàng trốn tránh, không nói câu nào liền tách hai chân của nàng ra, thở hồng hộc tháo quần của mình ra, đem một phần cây bổng chùy nóng hổi hướng vào giữa hai bắp đùi Thẩm Thanh Lạc.

Thẩm Thanh Lạc thân thể cứng đờ, muốn đẩy hắn ra, lại muốn hắn tiến vào, một đôi tay không biết nên để ở chỗ nào, sau lại bị chọc đến khó nhịn, đành đưa tay xuống cào đệm giường.

Cầu Thế Trinh thấy nàng động – tình, tà hỏa cháy càng mạnh hơn, mút chặt đôi môi Thẩm Thanh Lạc kịch liệt dây dưa, cả người Thẩm Thanh Lạc mềm nũn, không ngừng thở dốc, Cầu Thế Trinh táp (làm…) mấy ngày nay, cũng có chút kinh nghiệm, chiêu thức nhiều hơn, đầu lưỡi ở trong miệng Thẩm Thanh Lạc liếm, mút, nạo vét, sử xuất tất cả vốn liếng – trêu chọc nàng.

Bên trong phòng không khí dần dần ấm lên, hai người quấn quýt lấy nhau, trong lúc vô tình xiêm áo đã thoát khỏi thân thể, Cầu Thế Trinh rời đôi môi Thẩm Thanh Lạc, ở trên người nàng gặm cắn. Thẩm Thanh Lạc da thịt mền mại trơn bóng, Cầu Thế Trinh càng nhìn càng yêu, ôm nàng gặm lại gặm, lúc kích động vong tình cắn rất mạnh, lúc hơi hồi hồn lại sợ Thẩm Thanh Lạc bị thương, động tác lại nhẹ nhàng, thu hàm răng dùng môi lưỡi mút – liếm, lúc cực kỳ dịu dàng lại có lúc thô bạo cuồng dã, khiến cho Thẩm Thanh Lạc thần hồn phiêu đãng, toàn thân xụi lơ, giống như cả người đang lơ lửng trên không trung, rất thoải mái.

Cầu Thế Trinh lúc này đã kìm nén đến khó chịu, nắm eo thon của Thẩm Thanh Lạc, đem đôi môi đang ở nhị hoa tiến lên phía tai của nàng, giọng nói nỉ non thì thầm: “Thanh Lạc, ta thật sự muốn đi vào.”

Lời này trêu chọc này ý vị mười phần, Thẩm Thanh Lạc vốn đang bị dục hỏa thiêu đốt, kiếp trước lại đã từng trải qua, hôm nay lại nghe được ngôn ngữ thâm tình trêu chọc này, càng khiến tâm tình thêm mê muội, ở trong lòng không ngừng kêu mau vào, nhưng đến miệng lại không thể nói ra được, nhắm nửa con mắt thở hổn hển một lát, giọng nói nức nở nghẹn ngào: “Thế Trinh. . . . . .”

Cầu Thế Trinh thấy giọng nói tình ý chân thành này, say mê kích động đến cổ họng cũng căng cứng. Bò dậy ép xuống, đem một cây gậy nhiệt đặt trước cổng nhị hoa của nàng ma sát, lúc đầu rất dè dặt cẩn trọng, nhưng lúc sau vì quá vui mừng hí hửng, động tác càng lúc càng tăng nhanh. . . . . .

Thẩm Thanh Lạc bị hắn chọc làm cho hỗn loạn, mỗi lần hắn tiến vào một chút, liền đốt lên một Hoả Tinh (đốm lửa), Hoả Tinh lần lượt tụ lại, không lâu liền dung hợp thành một đám lửa lớn, Thẩm Thanh Lạc bị đám lửa đốt cháy sạch, một hồi lại một trận sảng khoái, cảm giác muốn chết —— đương nhiên là cái chết sung sướng.

Cầu Thế Trinh đem Thẩm Thanh Lạc lật đi lật lại, không từ bất cứ việc xấu nào, Thẩm Thanh Lạc vừa sợ, lại khát vọng, tâm tình đó giống như đang đứng ở trên vách núi mua vui – hoan ái, biết rõ không ổn, rồi lại không cách nào ngăn cản, thân thể trong cơn kinh hoảng bị đâm – kích thích run rẩy không ngừng, các hỏa tinh trong cơ thể kia như đụng vào với nhau, khiến các khớp xương quanh thân cũng cảm thấy sung sướng thoải mái .

Không cách nào nói rõ cảm giác kỳ diệu vây quanh nàng, nội tâm giống như mạ non được mưa xuân tưới đẫm, từng trận chướng bụng cùng thỏa mãn.

Cầu Thế Trinh càng ngày càng có kinh nghiệm, cực kì kiên nhẫn, ba phen mấy bận đem Thẩm Thanh Lạc lâng lâng đi lên Cực Lạc (cao trào- đỉnh điển). Mỗi lần thấy Thẩm Thanh Lạc run rẩy co quắp, hắn liền hài lòng hỏi nàng, thoải mái sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.