Đọc truyện Xuân Mang Lưu Luyến – Chương 30: Xuân mang lưu luyến (2)
Một bầu rượu uống xong, sắc mặt Cầu Thế Trinh vẫn như thường, Ứng Viễn Phi lại hơi có men say.
Hai người đi ra khỏi quán rượu, trên đường ánh đèn rạng sáng, xa xa có tiếng sáo buồn sầu truyền đến, không biết người thổi sáo có tâm tư gì, lại khiến cho người nghe cũng sinh ra mấy phần phiền muộn, Ứng Viễn Phi cùng Cầu Thế Trinh trong bụng đều đầy tâm sự, đứng ở cửa quán rượu ngây ngô chốc lát, sau mới cùng đối phương chắp tay từ biệt.
Tế Châu gặp bão tuyết to như vậy thậm chí ngay cả đường đi cũng phủ kín rồi. Cầu Thế Trinh lặng yên nghĩ tới tin tức nghe được từ phủ nha, trong lòng bất an càng lúc càng nặng, đường đi bị chặn, Yến Ninh thu mua vật phẩm chống lạnh quần áo cùng thức ăn, lúc này ở Tế Châu như vậy, chỉ sợ giá có tăng gấp trăm lần cũng có người mua, Thẩm Thanh Lạc khi đó nói mua bán đã thu xếp thỏa đáng nguyên lai là chỉ chờ thời cơ có bão tuyết mà thu mua vật phẩm chống lạnh, nàng tại sao lại có thể biết được bão tuyết lớn sẽ xuất hiện đây?
“Thế Trinh.” Cầu Thế Trinh bả vai trầm xuống, Ứng Viễn Phi từ xa đuổi theo.”Thế Trinh, ta đột nhiên nghĩ được một biện pháp có thể giúp ngươi lui hôn sự với Tiêu gia, ngươi chờ tin tức của ta, tạm thời đừng nữa đi tìm Nhữ Xương nói từ hôn nữa, giữa huynh đệ có thể không vạch mặt cũng đừng vạch mặt.”
“Cách gì?” Cầu Thế Trinh tinh thần chấn động, hưng phấn kéo xuống cánh đặt tại trên bả vai của Ứng Viễn Phi cầm thật chặt.
“Tạm thời không nói cho ngươi.” Ứng Viễn Phi cười nói: “Ngươi đừng nóng lòng, ta sẽ nghĩ biện pháp khiến mọi mặt đều mỹ mãn .”
“Được! Vậy ta chờ tin tức của ngươi.” Cầu Thế Trinh chân mày giãn ra, cao hứng gật đầu đáp ứng.
**
Buổi tối Thẩm Thanh Lạc để cho Cầu Thế Trinh giằng co cả đêm, không có cách nào đến ký phòng để làm việc, Cầu Thế Trinh phân phó Lý thị tạm thời làm hộ. Đã gần cuổi năm, Lý thị bận tối mặt tối mày.
Vừa phải kiểm tra lễ vật hàng hóa nhập kho, còn phải kiêm công việc ảu Nhị quản sự, còn phải lúc nào cũng chú ý chăm sóc tốt Thẩm Thanh Lạc.
Cấm di nương ở nơi đó, Tần Minh Trí đã bén nhạy nhìn ra trong đó có ẩn tình khác, giao phó Lý thị an bài người coi chừng, từ này về sau không có lời nói của Cầu Thế Trinh, người của Tây Sương một người cũng không cho phép ra khỏi liệu Phong Hiên. Lý thị chọn đi lại chọn, tăng lên bốn nha hoàn thay phiên coi chừng liệu Phong Hiên.
Còn có Mộng Dao tiểu thư vừa mới tới, không có gì cả, mua thêm đồ trang sức xiêm áo cùng đồ chơi bài biện cũng phải đến nàng thu xếp, công việc chồng chất.
Lý thị buổi tối an bài thỏa đáng trở về phòng, đã là giờ hợi, nàng nằm lệch ra trên giường liên tiếp thở, Tần Minh Trí cũng không khá hơn chút nào, Ngô Minh Dương thời gian trước vô tích sự làm hư hại không ít, Cầu Thế Trinh không nói hai lời, liền trả về Khế Ước Bán Thân, cũng không cho hắn cơ hội van xin, lúc ấy liền đuổi khỏi phủ, những ngày qua lại không có nhị quản sự thay thế, cái gì đều đến tay Tần Minh Trí lo liệu.
“Này hôn sự Tiêu gia, nếu có thể sớm lui đi, Gia sớm ngày thành thân, trong phủ có một phu nhân quyết định, chúng ta cũng có thể nhẹ nhõm chút.” Lý thị thở dài nói.
Tần Minh Trí đem giày cởi, xoa xoa lòng bàn chân, cười nói: “Gia so với ngươi còn muốn sớm ngày từ hôn thành thân, ta xem Gia, mau nghẹn đến điên rồi. Sáng nay ta đi bẩm báo sự vụ, đang trong mùa đông, Gia lại ở cạnh giếng nước xối nước lạnh.”
“Ngươi nói là?” Lý thị không mệt, nhảy dựng lên úp sấp trên bả vai Tần Minh Trí, tò mò hỏi nói.
“Hôm qua quang cảnh yến tiệc ngươi không có lưu ý đến sao? Gia đem vị Tiêu gia kia chỉnh đến mất thể diện! Tại sao lại đủ dũng khí như vậy?” Tần Minh trí ngón trỏ trái cùng ngón cái làm thánh một vòng tròn, ngón giữa tay phải, ở ngoài vòng tròn chuyển động.
“A!” Lý thị nhỏ giọng hô, xoay lại đỏ mặt, đấm đấm vào bả vai Tần Minh trí, mắng: “Không biết xấu hổ.”
Tần Minh Trí cũng không giận, cười hắc hắc một hồi, thở dài nói: “Ta cho là Gia quá cưng chiều Thẩm quản sự rồi, thật là uất ức cho Gia mà.”
Thời điểm Tần Minh Trí cùng Lý thị hai vợ chồng đang thảo luận, Cầu Thế Trinh đang nương nhờ ở trên giường Thẩm Thanh Lạc không đi.
“Ngươi trở về.” Thẩm Thanh Lạc bất đắc dĩ lại một lần đẩy Cầu Thế Trinh một cái.
“Ta lại không lấy của ngươi, ngươi sẽ để cho ta nằm, chúng ta nói chuyện một lát thôi.” Cầu Thế Trinh uất ức không dứt nói.
Người này tối nay không có sờ soạng nàng, nhưng là, liếc Cầu Thế Trinh một cái, Thẩm Thanh Lạc mặt càng đỏ thân thể càng nóng rồi.
Cầu Thế Trinh lấy cớ lò sưởi quá nóng, hắn nóng đến không chịu nổi, đem xiêm áo cởi hết, bởi vì nóng, tự nhiên cũng không đắp chăn rồi, thân thể trần truồng lệch ra tựa vào đầu giường, tiểu huynh đệ cao thẳng lộ ra ngoài bên ngoài, hắn cũng không thấy thẹn thùng, ngẫu nhiên Thẩm Thanh Lạc trong lúc lơ đãng nhìn sang, vật kia càng thêm kiêu hãnh vui mừng.
“Thanh Lạc, ta đây bị thương!” Cầu Thế Trinh đàng hoàng được một lát, sau có chút nhịn không được, không thể sờ Thẩm Thanh Lạc, vậy để Thẩm Thanh Lạc sờ soạng hắn cũng có thể chứ? Hắn đem tay Thẩm Thanh Lạc chuyển qua tiểu huynh đệ của mình, bàn tay đặt tại tay nhỏ bé của Thẩm Thanh Lạc, rút ra rút vào trên dưới ma sát.
“Hả? Trướng đến thương?” Thẩm Thanh Lạc bị hắn trêu chọc lập tức cả người nóng lên, buông lỏng thân thể áp vào trong lồng ngực Cầu Thế Trinh, nhỏ giọng cười trêu nói, “Có phải hay không ta chịu giúp nó xoa xoa nó liền hết đau?”
“Ừ! Ừ! Xoa xoa liền hết đau!” Cầu Thế Trinh kích động đến thiếu chút nữa trợt xuống giường, đem Thẩm Thanh lạc ôm chặt, dính vào bên tai nàng khàn giọng thì thầm: “Thanh Lạc, không cho ta làm, ngươi sờ sờ nó. . . . . .”
Thẩm Thanh Lạc bị hắn một thổi hớp khí nóng trúng lông tai vừa nóng vừa nhột, tay nhỏ bé liền động. Đầu tiên là nắm nhẹ rồi di động, sau lại cả vuốt ve đùa bỡn, không có lấy mấy cái đã khiến Cầu Thế Trinh thở gấp không ngừng, thân thể căng cứng không ngừng kích thích.
Thẩm Thanh Lạc bị vật bành trướng nóng hổi trong tay kích thích cực độ khiến cho đầu váng mắt hoa thần trí mơ hồ, ngón tay bắt đầu là từ từ dao động, sau lại động tác càng ngày càng kịch liệt, Cầu Thế Trinh càng thở gấp gáp, chính nàng cũng không nhịn được nhẹ nhàng thở dốc, phía dưới ướt dầm dề một mảnh, cả người giống như bị rút xương, khoái cảm càng dâng trào sắp nhịn không được, cả người chỉ có nắm cây gậy nhiệt trong tay kia còn có thể thoáng nhúc nhích.
Người trong ngực mềm nhũn giống như không có xương, Cầu Thế Trinh một hồi phát run, tay liền đi xuống phía dưới sờ soạng, càng thêm kích động, cũng không xin chỉ thị, ngón tay chen vào giữa nơi ướt của Thẩm Thanh Lạc, đầu ngón tay ở tại cửa ra vào nhẹ nhàng xoa nắn.
” Cầu Thế Trinh. . . . . . A. . . . . .” Thẩm Thanh Lạc vốn là đã ngứa không chịu được, Cầu Thế Trinh lại không ngừng xoa nắn, toàn thân giống như ngàn vạn con kiến ở trong cơ thể cắn xé, nhịn không được nước mắt chảy ra
“Thanh Lạc, thích không?”
” Cầu Thế Trinh. . . . . .” Thẩm Thanh Lạc ô ô kêu, vừa đau đớn, vừa nhanh sảng khoái cực kỳ, tay nắm tiểu huynh đệ của hắn hung hăng bấm chặt.
“Thanh Lạc. . . . . .” Cầu Thế Trinh con mắt sắc trầm ám, động tác trên tay tăng nhanh.”Thanh Lạc, cần nhanh lên một chút nữa sao?”
“Ừ. . . . . .” Thẩm Thanh Lạc quên ngượng ngùng, chỉ toàn tâm chìm đắm trong vui thích, với vui thích ở bên trong, lại cảm thấy mỗi lần chỉ đến mành treo chuông cả người như lơ lửng trên đám mây, nhưng vẫn bồi hồi lên không được, không khỏi thêm khó chịu .
“Thanh Lạc. . . . . . Thoải mái sao?”
Thoải mái! Cũng không thoải mái!
Thẩm Thanh Lạc buông tiểu huynh đệ của hắn ra, hai tay gắt gao nhéo ở bả vai Cầu Thế Trinh, rơi lệ rung giọng nói: “Ngứa, thật khó chịu. . . . . .”
Như vậy thì được chứ?” Cầu Thế Trinh trầm giọng nói, lại chen thêm một ngón tay vào, ở tại cửa ra vào càng tăng thêm lực rút ra kéo vào
“Không cần. . . . . . A. . . . . .” Thẩm Thanh Lạc bị lộng đến nỗi nước sôi lửa bỏng, một chốc cắn chặt môi dưới, cố nén không phát ra vang động. Một chốc không nhịn được lại nức nở nghẹn ngào kêu khóc lên
“Thanh Lạc Thanh Lạc. . . . . .” Cầu Thế Trinh nghe được hưng phấn không thôi, trong tay động tác không ngừng, cúi người hôn miệng Thẩm Thanh Lạc thật sâu, Thẩm Thanh Lạc bị hắn chặn lại không thở nổi, đầu lưỡi bị lưỡi của hắn cuốn đến ê ẩm tê dại, phía dưới nước chảy càng nhiều hơn rồi, trong lòng chỉ hận không thể đem vật kia của Cầu Thế Trinh vào trong thân thể mà khấy đảo.
Thẩm Thanh Lạc choáng váng hai chân càng mở rộng, bộ lông đã bị nước chảy làm ướt hết, nước óng ánh, cánh hoa phấn hồng ướt át xấu hổ khẽ trương khẽ hợp, tựa hồ ở muốn mời Cầu Thế Trinh đi vào thăm dò, Cầu Thế Trinh càng nhìn, tiểu huynh đệ càng căng đau, thở hổn hển một hồi lâu, cắn răng buông ra Thẩm Thanh Lạc, chạy trối chết dường như là nhảy xuống giường chạy đi.
Thẩm Thanh Lạc đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn bóng lưng Cầu Thế Trinh rời đi, môi mấp máy, rốt cuộc nói không ra câu kia lưu lại không cần đi, quay đầu đem chăn cuốn thành một đoàn ôm vào trong ngực, chảy nước mắt tự mình cọ xát.
Trong nhà ánh đèn sâu kín, ngoài cửa sổ bóng đêm ám trầm. Ngô Cẩm Lam ngồi ở bên cửa sổ, xuyên thấu qua ô vuông khắc hoa bên cửa sổ, si ngốc không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào giếng nước trong viện.
Phạch tiếng đá cửa vang lên, Cầu Thế Trinh mở cửa phòng ra rồi, ánh đèn chiếu xạ ra ngoài, đem màu đen của bầu trời xé ra một điểm sáng, trong viện đang tối bỗng thoáng chốc sáng. Ngô Cẩm Lam ngồi thẳng thân thể, mở to mắt thấy Cầu Thế Trinh đang sải bước đi ra khỏi phòng.
Bởi vì chưa thỏa mãn dục vọng, Cầu Thế Trinh trên mặt càng thêm nguội lạnh, trên trán của hắn thấm rịn mồ hôi, trên người cũng thế, mồ hôi sáng trong trơn bóng nổi bật lên màu da tiểu mạch của hắn càng nhìn càng thêm động lòng người. Chân hắn dài cường tráng thẳng tắp, trong lúc hành động phát ra dư thừa lực lượng. Cái hông của hắn tùy tiện che một tấm vải khăn, vẻn vẹn che ở giải đất tam giác, lại không ngăn được một vật nổi cao lên.
Một thùng lại một thùng nước lạnh lao xuống, bên hông khối vải kia mềm mại dính vào phần hông, khối trụ nâng cao kia còn không có giảm xuống, lại vẫn có thể thấy được một vật rất lớn ngóc thắng lên. Ngô Cẩm Lam tham lam nhìn tới trước, đứng lên liền muốn cởi xiêm áo chạy ra ngoài nhào vào lồng ngực Cầu Thế Trinh.
Nhưng ánh mắt Cầu Thế Trinh đang lúc này hướng tới chỗ nàng quét tới, cặp con mắt kia sâu sắc bén nhọn dị thường, loại bén nhọn như Đao Phong, Ngô Cẩm Lam run lên, hai chân co rúm lại phát run, tay cởi áo liền ngừng lại.
Bịch một tiếng cửa phòng truyền đến thanh âm, Cầu Thế Trinh đã trở về phòng rồi, Ngô Cẩm Lam quanh thân ướt mồ hôi, vô lực ngã ngồi trên đất.
Người tập võ giác quan thứ sáu so sánh với người thường nhạy cảm hơn, Ngô Cẩm Lam nhìn chăm chú, Cầu Thế Trinh đã cảm thấy, vốn là suy nghĩ chỉ có bốn ngày lễ mừng năm mới, mới kéo dài được thời gian ở lại, qua hết năm sẽ hành động lại, nhưng xem ra ánh mắt chán ghét kia thì không thể chờ đợi đến ngày đó rồi.
Cầu Thế Trinh sáng sớm hôm sau liền phân phó Lý thị đi mời Ngô Cẩm Lam chủ trì, đến hậu viện tặng mỹ nhân mỗi người hai trăm lượng bạc, ban thưởng gì đó cho phép mang đi, khiến những mỹ nhân kia phải rời phủ trước khi sang năm.
“Chỉ còn mấy ngày nữa là bước sang năm mới rồi, Gia nghĩ như thế nào?” Lý thị âm thầm nói thầm, chấp nhận đi tìm Ngô Cẩm lam truyền lời nói của Cầu Thế Trinh phân phó hạ xuống.
“Do ta chủ trì, đuổi những cô nương kia đi?” Ngô Cẩm Lam hơi kinh ngạc sau, hưng phấn đến cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
“Tiểu Đồng, mau, trang điểm cho ta. . . . . .”
Có thể được cấp cho chủ quyền ngang hàng với vị trí chủ mẫu cảu phủ, Ngô Cẩm Lam đắc ý cực kỳ rồi, mừng như điên cho nên cũng không kịp suy nghĩ thấu đáo, một chuyện đại sự như vậy, Cầu Thế Trinh liền tự mình giao phó một tiếng cũng không có.
**
Tiêu Nhữ xương bị Cầu Thế Trinh ở trước mặt nhân sĩ tinh anh trong thành quạt một bạt tai vô hình vang dội, hôm đó cố gắng trấn định ra khỏi Cầu phủ, bước ra cửa chính liền phun ra ngoài một búng máu, hai ngày này núp ở trong nhà dưỡng bệnh kiêm trốn tránh gièm pha. Nhớ tới tình cảnh lúc đó, càng nghĩ càng thấy không còn mặt mũi, càng nghĩ càng hận hối hận.
Tại sao lại bị lừa? Từng bước từng bước thiết kế bẫy để Cầu Thế Trinh đi vào, sao lại bị phản lại đây?
Hôm đó vẫn cắn môi không có đổi lại lời nói, là bởi vì mình đối với lời của Ngô Cẩm Lam nói Thẩm Thanh Lạc có thai là một chuyện chắc chắn không thể nghi ngờ, ai ngờ chỉ là giả dối hư ảo.
Tại sao lại tin tưởng lời nói của Ngô Cẩm Lam như vậy? Tiêu Nhữ Xương cười khổ, đó là bởi vì sâu trong nội tâm của hắn, cảm giác Cầu Thế Trinh là ưa thích Thẩm Thanh Lạc thật.
Không ngờ được, chỉ không đề phòng té ngã một lần như vậy. Dù bạc của hắn nhiều hơn nữa, cũng mua không được thành tín một vật vô hình này, hắn không thiếu tiền, bảo trì mặt mũi, nhiều năm khổ tâm duy trì hình tượng, lại như vậy bị hủy trong chốc lát.
Hắn không có phân phó không tiếp khách, nhưng, hai ngày qua, chỉ có Ngụy Long đến xem qua hắn, những người khác liền để cho người làm tới hỏi một tiếng cũng không có, thậm chí ngay cả Ững Viễn Phi luôn có thái độ làm người vô cùng chu đáo cũng không còn tới.
Tiêu Nhữ Xương sắc mặt tái nhợt, đáy mắt lạnh lùng âm hàn, hắn hai tay giao thế vuốt ve, hết sức nghĩ giữ vững trấn định bình tĩnh, nhưng ngón tay khẽ run tiết lộ trong lòng hắn bất an cùng nóng nảy.
“Gia, quản sự Tiêu Nghĩa cầu kiến.” Mạc Ngữ niếp tay khẽ bước đi tới bẩm báo.
“Cho hắn đi vào.” Tiêu Nhữ Xương có chút buồn bực, hai nha hoàn thông phòng Tinh Vũ và Mạc Ngữ là do hắn chọn kỹ lựa khéo lưu lại, dung mạo là nhất đẳng, trước kia nhìn trúng họ bình thản chững chạc, bây giờ trước mắt nhìn như thế nào cũng không thú vị.
“Gia, người bên kia Cầu phủ tin trở lại, hôm nay cái vị Cấm di nương kia của Cầu Gia chủ trì, đem những mỹ nhân ở hậu viện Cầu Phủ toàn bộ đưa đi?”
“Cái gì? Toàn bộ đưa đi?” Tiêu Nhữ Xương biến sắc.
“Chỉ có ba người chết sống không chịu đi bị Cấm di nương cách chức đi làm việc nặng rồi, những người khác toàn bộ đưa đi.”
Tiêu Nghĩa lui xuống, cặp mắt Tiêu Nhữ Xương híp lại, chân mày vặn thành một mảng, gương mặt tuấn tú âm trầm như mưa sa trước là bầu trời bao la.
Những mỹ nhân này được vào trong phủ, đó là do Cầu Thế Trinh háo sắc, không phải động lòng động tình, Tiêu Nhữ Xương tự tin, so vè tài mỹ của các cô nương kia, cũng chưa chắc có thể so sánh với muội muội của mình, Cầu Thế Trinh là do nhất thời hứng trí, dù sao hắn cùng muội muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, luôn là có mấy phần tình cảm .
Nhưng nếu là thích một người thích đến nỗi vì nàng mà bỏ đi những người khác, vậy liền không chỉ là động lòng động tình, còn là chung tình rồi.
Tiêu Nhữ Xương cầm lên lá thư mà Ngô Cẩm Lam nhờ Nhan Tử Khải đưa cho hắn xem lại, đem chuyện lúc trước ở trong đầu nghĩ lại một lần, sau đó hắn ra một cái kết luộn, Ngô Cẩm Lam nói nàng trúng độc thủ Thẩm Thanh Lạc bị sảy thai là giả, nàng phát hiện trên xiêm áo xạ hương, liền hoài nghi là Nhan Tử Khải, liền nhờ Nhan Tử khải đưa lá thư này cho mình, là thử dò xét màu Nhan khải có quan hệ cùng mình hay không, chính mình bị lừa đến Cầu phủ tìm cùng mình đòi người, cùng mình liền bày một nước cờ như vậy.
Nhưng là, nàng tại sao muốn kéo theo Thẩm Thanh Lạc đây?
Cầu Thế Trinh chẳng lẽ thích nàng thật? Một cô nương dung mạo bình thường như vậy, vẻn vẹn bởi vì nàng giống như Cẩm nhi sao?
Tiêu Nhữ Xương cảm thấy khó có thể tin, sâu trong nội tâm, hắn cảm giác Cầu Thế Trinh thích là Thẩm Thanh Lạc. Tiêu Nhữ Xương nhớ tới Thẩm Thanh Lạc, một cô nương trầm tĩnh lạnh nhạt, hôm đó tuyết trắng phau phau chiếu sáng ở trên mặt nàng, da trắng óng ánh trong suốt như ngọc, ánh mắt lành lạnh, một cô nương như vậy, mặc dù không phải tuyệt sắc, cũng là động lòng người, Cầu Thế Trinh sẽ thích, dĩ nhiên là nàng.
Ngô Cẩm Lam cùng nàng là không có cách nào so sánh được. Tiêu Nhữ Xương nghĩ như vậy, đột nhiên lại nghĩ yến tiệc ngày hôm trước, Cầu Thế Trinh là đã tính trước, hắn căn cứ vào cái gì?
Cầu Thế Trinh căn cứ là —— Thẩm Thanh Lạc còn là xử nữ, tuyệt đối không có khả năng có thai. Nói cách khác, hắn căn bản không có chạm qua Thẩm Thanh Lạc.
Khí lạnh thình lình từ lòng bàn chân dâng lên, Tiêu Nhữ Xương rùng mình một cái. Trong lúc bất chợt liền hoài nghi, từ vừa mới bắt đầu, hắn liền lọt vào trong bẫy của Cầu Thế Trinh, Thẩm Thanh Lạc là bị Thẩm Hựu Đường đưa đến trên giường Cầu Thế Trinh, Cầu Thế Trinh nếu như mà ưa thích nàng, thế nào có khả năng đã rất nhiều ngày rồi mà lại không sủng ái Thẩm Thanh Lạc?