Xuân Khởi

Chương 22


Bạn đang đọc Xuân Khởi FULL – Chương 22


Chu Dư Vĩ nghe trong điện thoại tiếng ầm ĩ, ngẩn ngơ.

Anh ta lại xem nhật kí cuộc gọi, không xác định được lại tìm kiếm, tìm được hôm anh chuyển tiền sửa xe, đối chiếu thời gian, có lẽ anh ta không gọi nhầm số.
Anh ta mệt mỏi lau mặt.
Tối qua anh ta đi xem mắt, đối phương là con gái một người bạn của cha, cũng là thân thích của lãnh đạo anh ta.

Người nọ tên là Trịnh Khúc Du, cùng tuổi với anh ta, hai nhà cũng môn đăng hộ đối.
Trong lúc nói chuyện với nhau biết được đối phương từng học trường cấp 3 thuộc Đại học sư phạm, anh ta lập tức nghĩ đến Triệu Hằng, cô cũng tốt nghiệp ở đó.

Trái tim của anh ta như bị kim đâm.
Nửa năm cuối cùng anh ta và Triệu Hằng ở bên nhau, không ngừng trải qua áp lực và tranh cãi.

Lúc anh ta mệt mỏi nhất nói ra hai chữ “Chia tay”, ban đầu có lẽ chỉ là nói nhảm, muốn giải phóng áp lực, có thể nói lúc đó, trong lòng anh ta thật sự thở dài một hơi.
Vì vậy thuận lý thành chương, bọn họ chia tay, vào mười ngày sau Triệu Hằng trả lại tiền đặt cọc cho anh ta.
Anh ta trốn tránh một hồi, thời gian đó bên tai yên tĩnh, anh ta dần quen không có Triệu Hằng, nhẹ nhõm, không có áp lực.
Song anh ta bắt đầu nhớ cô rồi…
Ngày đó ở khúc ngã tư là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô sau khi chia tay, anh ta không thể kiểm soát nổi.
Cho đến tối hôm qua xem mắt, nghe thấy đối phương nói ra “Trường cấp ba thuộc Đại học sư phạm”, cuối cùng anh ta không đè nén được nữa.

Tuy vậy anh ta đã không còn nhận được tin tức về Triệu Hằng, anh ta không tìm thấy cô.
Anh ta nằm một đêm, vừa rồi, anh ta chợt nhớ tới chủ nhân chiếc xe tải kia, vì vậy lập tức tìm kiếm nhật kí cuộc gọi tháng trước, bấm dãy số kia.
Chu Dư Vĩ chống tay, lại lau hai cái, sau đó hít sâu, lại gọi điện thoại cho người nọ.
Xe buýt đã chật ních người, Chu Dương đứng sát vào ghế Triệu Hằng ngồi, điện thoại trong túi áo anh vừa vang lên, Triệu Hằng lập tức nghe thấy, “Điện thoại.” Cô nhắc nhở.
“À….” Chu Dương lấy điện thoại ra, trông thấy dãy số lạ lẫm kia, anh trực tiếp cúp máy.

Chưa đến hai giây, tiếng chuông lại vang lên, anh dứt khoát chuyển thành chế độ yên lặng, không để ý tới.
Triệu Hằng thấy anh không nghe, vô thức nhìn anh, Chu Dương cúi đầu nói với cô: “Chỉ là điện thoại quấy rối thôi.”
“À.” Triệu Hằng nói.
Xe buýt đã đến gần công viên Wetland, thời gian sớm hơn so với bọn họ dự đoán.


Hai người xuống xe, đi đến chỗ bán vé ở công viên mua hai vé.

Từ mùng một đến mùng sáu tổ chức ngắm hoa mai, vé vào cửa giảm giá, giá cả vô cùng rẻ.

Tuy nhiên vào ngày bình thường dân địa phương có thể đi vào miễn phí.
Triệu Hằng từ nhỏ đến lớn đều sống ở thành phố này, lại chưa từng đến đây, cô nhìn bản đồ công viên, thương lượng tuyến đường với Chu Dương, chỗ gần đây nhất, ven đường có cảnh nào, từ chỗ nào đi ra ngoài tiện nhất.
Cô muốn làm quy hoạch đơn giản, tranh thủ thời gian ngắn nhất, dùng ít sức nhất, đạt được lợi ích lớn nhất.
Chu Dương nghe rõ, anh gãi đầu, sau đó mỉm cười, nói: “Đi thôi.”
Triệu Hằng hỏi: “Đi đường nào đây?”
Chu Dương nhìn con đường chia hai nhánh, nói với Triệu Hằng: “Nào, chúng ta chơi oẳn tù tì, cô đông tôi tây.”
Triệu Hằng khó hiểu: “Cái gì?”
Chu Dương đã cử động tày: “Nào, oẳn tù tì—— “
Từ sau khi tốt nghiệp trung học Triệu Hằng đã không còn làm hành động này, cô bất giác vươn tay, chậm hơn một nhịp so với Chu Dương, cô là nắm đấm, đối phương là kéo.
Chu Dương nói: “Nghe theo cô, đi về phía đông.”
Triệu Hằng lấy lại tinh thần, cô ngửa đầu nhìn anh, không nhịn được cười.
Ánh mắt Chu Dương dừng lại trên mặt cô một lúc lâu, sau đó kéo cổ tay cô, đi về phía đông.
Dọc theo đường tràn ngập hoa mai.

Triệu Hằng nhận ra mai xanh, loại hoa mai này cánh trắng, đài hoa màu xanh, rất dễ phân biệt, cũng phổ biến.
Những loại hoa mai còn lại cô không nhận ra, Chu Dương cũng chả khá hơn cô, anh chỉ vào tất cả hoa mai màu đỏ nói: “Những cái này đều là hồng mai.”
Triệu Hằng cười: “Ừ.”
Cô mở một app hoa trong di động ra, quét qua đủ loại hoa mai.

Cũng không biết có đúng hay không, nhưng nó cũng nhận ra mấy loại hoa mai.
“Chu sa mai, cung phấn mai cũng gọi là hồng mai, sao tôi chả phân biệt nổi.” Triệu Hằng cẩn thận nghiên cứu một chút.
Lại nhìn long du mai và ngọc điệp mai, đều là màu trắng đấy.
Hai người đang nghiên cứu hoa mai, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi một tiếng: “Hồng mai, ở đây!”
“Aiz, tìm chúng mày đã lâu!”
Triệu Hằng và Chu Dương nhìn qua, người gọi hồng mai chính là một phụ nữ khoảng năm sáu mươi tuổi.
Dường như cũng có rất nhiều loại được gọi là “hồng mai”.


Hai người nhìn nhau, không hiểu sao cùng bật cười.
Chu Dương hỏi: “Có muốn ngồi thuyền không?”
Ngồi một chuyến thuyền quá đắt, Triệu Hằng hơi do dự, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không, chúng ta đi ra chỗ kia một chút.”
Vừa đi vừa chụp ảnh, Triệu Hằng cảm thấy sự khác biệt lớn nhất của hoa mai với những loại hoa khác là cành mai cứng cỏi, nếu như không có những cành này chống đỡ, mai cũng chỉ là một loại hoa mà thôi.
Rừng mai yên tĩnh, sức sống toát ra từ hương hoa, ngửi lâu có chút say lòng người.
Xem xong hoa, chụp đủ ảnh, đến trưa, hai người rời khỏi công viên, đi ra sau tìm chỗ để ăn gì đó, cuối cùng ngồi xe đến phố ẩm thực.
Có rất nhiều quà vặt, thật ra có vài loại Triệu Hằng muốn nếm thử, nhưng cô biết rõ khẩu vị của mình.

Cô mua một phần đậu hũ, chia với Chu Dương, anh ăn hết một nửa.
Sau đó cô lại mua phần bánh gạo, vẫn như cũ chia đôi với Chu Dương.

Đợi đến khi cô mua một phần bánh ngọt, Chu Dương trực tiếp nhận lấy túi nilon, tách bánh ngọt ra thành hai nửa, chỉ một ngụm anh đã ăn hết phần mình.
Triệu Hằng cắn nửa miếng bánh ngọt màu hồng, chỉ vào bóng bay tạo hình Tề Thiên Đại Thánh: “Năm ngoái là chú dê vui vẻ.”
Chu Dương nói: “Năm ngoái là năm dê.”
“Ừ.” Triệu Hằng nói, “Sang năm là năm gà…”
“Vậy thì tạo hình gà mẹ rồi.”
Triệu Hằng bật cười.
Ngày cuối cùng Tết âm lịch cứ thế trôi qua như vậy.

Đêm nay Triệu Hằng ngủ không sâu, ăn quá nhiều, dạ dày hơi khó chịu, ngày mai lại phải bắt đầu bận rộn kiếm tiền, trong đầu cô đã có tính toán, tiền thuê phòng, phí lắp đặt thiết bị còn lại, tiền sinh hoạt…
Cô vẫn sống ở trong hiện thực.
Ngày hôm sau chưa đến sáu giờ, Chu Dương đã thức dậy ra ngoài, đi đến nhà ga đón Tiểu Á.
Tiểu Á và chị gái cậu khiêng bao lớn bao nhỏ ra ga, Chu Dương ngáp ngủ đi giúp bọn họ cầm hành lý.
Chị gái Tiểu Á không dám quá làm phiền người khác, bảo Chu Dương thả xuống nửa đường là được, cô bé sẽ bắt xe buýt về trường.

Chu Dương không ngại nói: “Không sao, tôi đưa cô đi.”
Đưa người đến cửa đại học, Chu Dương ngồi trong xe đợi Tiểu Á giúp chị gái mang đồ, hơn nửa phút sau đã đi ra, sắc mặt Tiểu Á không tốt.
Chu Dương ngậm điếu thuốc còn chưa châm lửa, hỏi cậu: “Làm sao vậy, sao mặt thúi như vậy?”
Tiểu Á lắc đầu.

Chu Dương cũng không hỏi nhiều, anh bỏ điếu thuốc xuống nói: “Tôi đưa cậu về nghỉ nhé?”
Tiểu Á khua tay: Về cất hành lý, sau đó đi làm.
Chu Dương hỏi: “Cậu không cần nghỉ ngơi?”
Tiểu Á lắc đầu.
Cậu biết rõ chuyện xảy ra trong Tết âm lịch, Chu Dương bận rộn lấy lương, hiện tại trên tay anh có rất nhiều đơn lắp đặt thiết bị, anh còn phải kiếm tiền sinh hoạt, Tiểu Á không muốn làm chậm trễ anh.
Chu Dương không có ý kiến, anh chở người về chỗ trọ trước, đợi Tiểu Á thu thập xong, anh sửa sang lại một ít dụng cụ, đi đến Hoa Vạn Tân Thành.
Nửa đường anh đỗ xe sang một bên, vào bên trong mua một cái bô nhựa.
Đã đến Hoa Vạn Tân Thành, Chu Dương trước tiên để bô dưới ống nước.
Tiểu Á nhìn đống gạch chồng chất hỏi: Chúng ta lát gạch à?
Chu Dương nói: “Rải lên trước rồi lát.”
Tiểu Á chợt cảm thấy mình không giúp được gì, đành phải giúp anh chuyển gạch, ở bên hỗ trợ.
Chu Dương quyết định trải gạch ở buồng vệ sinh trước, anh bận rộn, chỉ chốc lát lại nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Anh bỏ dụng cụ xuống, theo tiếng tìm được căn phòng nhỏ, thấy thùng giấy đổ siêu vẹo, sách vở bên trong rơi tán loạn trên mặt đất.
Anh nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?” Nói xong đi vào.
Tiểu Á: Em muốn mở cửa sổ thông gió, không cẩn thận đụng đổ.
Tiểu Á càng giúp càng thêm bận, còn làm đổ đồ của Triệu Hằng, cậu sợ bên trong có đồ quý, tranh thủ thời gian lục xem xét.
Lật đến một quyển vở xinh đẹp, Tiểu Á kéo cánh tay Chu Dương.
Chu Dương mở thùng giấy, nhặt hết sách vở rơi trên mặt đất bỏ vào, trong lúc vô tình mở ra một cuốn sách giáo khoa, nhìn thấy bên trong viết hai chữ”Triệu Hằng”.
Anh vẫn cho rằng tên cô là “Triệu Hằng ” (*), còn cảm thấy tên của cô rất nam tính, hoá ra là chữ “Hằng” (**)này
(*) (**) Bấy lâu anh Chu vẫn nghĩ tên Triệu Hằng là chữ“恒” này, hoá ra tên cô là chữ “姮“,.

Bó tay anh Chu tên người ta là chữ “Hằng” trong “Hằng Nga” cơ =)))))), còn “Hằng” kia của anh nghĩa là mạnh mẽ rồi
Anh không biết chữ “Hằng” này.
Cánh tay bị lôi kéo, anh nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Á.
Tiểu Á khoa tay múa chân với anh: Chữ cô ấy đẹp quá.
Chu Dương liếc nhìn cuốn vở cậu mở ra, chữ xinh đẹp tiêu sái, như là thư pháp.
Đây là một quyển sổ tay, Tiểu Á mở ra một trang, trên đó là ngày 7 tháng 12 năm 2014.
Trên đó ghi mấy chuyện: một, đọc được hai mươi trang sách nào đó; hai, gặp vị khách nào đó; ba, làm xong công việc nào đó, sau đó còn có bốn năm sáu.
Sau mỗi sự kiện đều có dấu gạch bỏ, chứng minh cô đã hoàn thành.
Chu Dương trước đó chưa từng thấy người nào sắp xếp hai tư tiếng một ngày chu đáo chặt chẽ như thế, hơn nữa còn viết ngay ngắn rõ ràng.

Cô tự hạn chế theo luật đặt ra, đạt được từng mục tiêu, mỗi ngày đều biết rõ chính mình muốn gì.
Sổ tay ghi chép nghiêm túc, giống như bức tranh văn nghệ.
Chu Dương rút quyển sổ từ trong tay Tiểu Á ra, khẽ gõ đầu cậu: “Nhìn cái gì.”
Tiểu Á: Chữ đẹp quá

Chu Dương không nhịn được lại cúi đầu nhìn, anh tùy ý xem một phen, lật tờ đầu tiên.
Trên đó đánh số “3 “, có lẽ là cuốn sổ tay thứ ba của cô.
Tờ đầu tiên, chỉ có mấy câu ——
1, Kết hôn trước 30 tuổi.
2, Mua một bộ căn hộ ba phòng ngủ.

( gạch ngang) ( ngày 16 tháng 10 năm 2014)
3, Sinh hai con.
4, Ít nhất hai năm đi du lịch nước ngoài một lần.
Trong bốn câu này, chỉ có câu thứ hai được gạch bỏ, cũng kèm theo một chuỗi ngày, còn dùng bút màu khác ghi đấy.
Dưới bốn câu còn có hai câu nữa, câu đầu tiên kiểu chữ rất tinh tế, không phải bút tích của Triệu Hằng.
“Lấy anh được không? 19: 50 ngày 27 tháng 8 năm 2014”
Phía dưới là bút tích của Triệu Hằng.
“Vâng.

7: 50 ngày 28 tháng 8 năm 2014″
Chu Dương đóng quyển sổ lại, ném vào thùng giấy, ngồi xổm xuống nhặt sách.

Nhặt được hai quyển, ra hiệu với Tiểu Á: Nhanh dọn đi.
Tiểu Á vội vàng giải quyết tốt hậu quả.
Thu thập xong một lúc, cửa bị người đẩy ra, Tiểu Á đúng lúc đứng ở phòng khách, cậu trông thấy Triệu Hằng đi tới, bận rộn “Ừ” hai tiếng.
Quần áo Chu Dương đều dính xi-măng, trên tay anh còn cầm dụng cụ, nhìn thấy người, anh nói: “Đến rồi?”
Triệu Hằng nói: “Anh đang làm à?”
“Hôm nay tôi trải gạch trước, ngày mai sẽ có người phụ trách tới tiếp nhận, lát xong gạch, đến lúc đó đồ nội thất là tôi làm.” Chu Dương bàn giao với cô.
Triệu Hằng không hiểu nhiều về lắp đặt thiết bị, đối với sắp xếp của anh không có ý kiến.

Chu Dương lại nói: “Đúng rồi, vừa rồi không cẩn thận đụng phải đống thùng giấy của cô, cô xem có làm hỏng thứ quan trọng gì không.”
“Không có gì đâu, toàn là chút ít sách và đồ điện gia dụng.” Triệu Hằng đi về phía phòng nhỏ, Chu Dương đi theo phía sau, Tiểu Á lo lắng mình thực sự làm hỏng gì đó, cũng đi theo phía sau hai người.
Chu Dương đột nhiên tháo găng tay, sau đó phủi chút gì đó dính trên bờ vai Triệu Hằng, Triệu Hằng nghiêng đầu nhìn, hỏi: “Gì thế?”
Chu Dương nói: “Lá khô, sao lại rơi trên người cô?”
“Vừa rồi chủ nhà bên dưới tỉa cây, chắc là lúc đi qua dính vào.” Triệu Hằng cúi đầu, đưa tay hếch bả vai, “Còn gì nữa không?”
Chu Dương đẩy tóc cô ra, xem hết bên này đến bên kia, cuối cùng lại tìm được một ít lá khô trong tóc cô.
Anh lấy xuống, gạt lại tóc cho Triệu Hằng, nói: “Được rồi.”
Tiểu Á bị ngăn ở phía sau hai người, quái dị quan sát bọn họ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.