Bạn đang đọc Xuân Khởi FULL – Chương 1
“20 km/h? Lúc nào thì có thể đến được khách sạn chứ?”
Triệu Hằng ngồi trong xe, nhìn vào gương đánh son, hỏi cô bạn thân đang lái xe.
“Gấp cái gì, họp lớp năm giờ cơ, hiện tại mới có ba giờ.
Cậu sốt ruột đến thế sao? Mấy kẻ GATO đang đợi chê cười cậu đấy, nếu bọn họ hỏi chuyện của cậu và Chu Dư Vĩ, cậu sẽ trả lời thế nào?” Lý Vũ San hỏi.
Triệu Hằng bỏ son xuống, thả vào trong túi, nói: “Bọn họ cũng chỉ là đám râu ria.”
Lý Vũ San phấn khởi khi nghe thấy giọng điệu thờ ơ của cô, “Ôi, vậy mới phải chứ!”
Trong xe hơi nóng, Triệu Hằng mở he hé cửa sổ, hạt tuyết nhỏ bay vào.
Không trách bạn cô lái xe như rùa bò, chỉ trong một ngày cả thành phố đã biến thành một màu, mặt đường kết băng, tất cả xe đều đi với tốc độ rất chậm, suy nghĩ của cô cũng trở nên chậm chạp mà ngốc nghếch.
Sau mấy phút om sòm bên tai, cô mới nghe thấy rõ”…!Cặn bã chính là hắn, chúng ta gấp làm gì, dựa vào khuôn mặt dáng người của cậu, lượn một vòng họp lớp cũng câu được mười tám người!” Lý Vũ San khích lệ.
Triệu Hằng ừ một tiếng, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cẩn thận, lên 30 km/h rồi kìa.”
“Moá nó!” Lý Vũ San vội vàng điều chỉnh tốc độ.
Lúc Triệu Hằng đang buồn ngủ, điện thoại lại vang lên, cô nhất thời không thể phân biệt được ai gọi tới ở đầu bên kia.
Cô vén tóc ra sau tai, hỏi: “Là bên căn hộ à?”
“Đúng vậy, cô Triệu, tôi là Tiểu Trần đây.” Anh ta giải thích, “Là như thế này, tầng một có một chủ nhà suýt chút nữa thì bị đá nện vào, bên cô đang lắp đặt thiết bị sao?”
Lúc trước Triệu Hằng chung tiền đặt cọc với Chu Dư Vĩ mua trả góp một căn hộ, bốn tháng trước hai người chia tay, Chu Dư Vĩ nói trả lại căn hộ cho cô, cô dốc hết tất cả tài sản, hoàn trả đủ tiền cho anh ta, hiện tại cô là chủ nhân duy nhất của căn hộ.
Hai tháng trước căn hộ đã được bàn giao, hiện nay đang lắp đặt thiết bị.
Triệu Hằng nói: “Đi đến Hoa Vạn Tân Thành trước đã.”
Dù sao đến đó cũng không xa, chỉ cần đi qua một giao lộ, Lý Vũ San lái xe về phía Hoa Vạn Tân Thành, lúc đến gần cô ấy lắc đầu: “Hoang vu thế, đến cả chỗ bán thức ăn cũng không có.”
Trước khi xuống xe Triệu Hằng nói: “Cho nên tớ mới mua được giá tốt.”
Trong cư xá tuyết đọng rất dày, xe không thể đi vào bên trong, đành đỗ ở ven đường.
Triệu Hằng mặc áo khoác màu đỏ qua đầu gối đứng trong gió tựa như màu nước đỏ chậm rãi lan tràn trên tờ giấy trắng.
Quá trình chậm chạp nhưng hiện ra màu sắc chói mắt.
Kết cấu đẹp thế cơ mà, Chu Dư Vĩ cũng đúng là mắt mù.
Thục ra cô ấy cũng coi họp lớp trở thành chiến trường, nếu không cũng sẽ không cách ăn mặc long trọng như vậy.
Lý Vũ San vừa nghĩ vừa giơ điện thoại lên, chụp bóng lưng đứng cô độc trong tuyết, gửi cho chồng: “Em cũng muốn mua chiếc áo khoác như vậy!”
Chồng cô ấy trả lời rất nhanh: “Đắt không?”
Đạp trên tuyết, khi đi đến thang máy tuyết cũng hóa thành nước.
Triệu Hằng nhìn thấy hai người đứng ở cửa phòng 1003, lấy chìa khóa từ trong túi ra.
Một người vừa đi vừa thuyết minh tình huống, Triệu Hằng nói: “Lắp đặt thiết bị cũng đã được một tháng, tôi cũng không biết hiện tại tiến triển như thế nào.”
“Cô chưa từng tới à?” Tiểu Trần hỏi.
“Chưa, gần đây hơi bận.”
Cửa mở ra, lọt vào trong tầm mắt là bức tường vừa xanh vừa vàng, trên tường vẽ đủ các đường định vị, chân tường chồng chất đồ mất trật tự, trên mặt đất phòng bếp còn có nồi cơm điện và ấm nước, ở chỗ sâu trong phòng truyền đến tiếng trát tường.
Tiểu Trần ngạc nhiên: “Một tháng mà chỉ làm được có tí này thôi sao, điện nước còn chưa bắt đầu làm?”
Bên trong đột nhiên có thiếu niên đẩy xe đi tới, trên xe chất đầy đá vụn, nhìn thấy ba người Triệu Hằng, cậu ta hơi sửng sốt, quay đầu lại dường như muốn gọi người.
Triệu Hằng đến gần cậu ta, nói: “Tôi là chủ nhà, vừa rồi cậu đang trát tường sao?”
Chàng trai a a khua tay múa chân mấy cái, trong chớp mắt, phía sau cậu ta lại có một người đi tới.
“Có chuyện gì?”
Triệu Hằng nhìn về phía đằng sau chàng trai.
Người đi tới vóc dáng cực kỳ cao lớn, mặc áo jacket màu đen cũ kĩ, trên tay cầm một điếu thuốc và búa, cả người từ đầu đến chân dính một tầng vôi, nhìn không rõ ngũ quan.
Giọng anh ta thận trọng.
Triệu Hằng lời ít mà ý nhiều: “Tôi là chủ căn hộ này, vừa rồi dưới nhà có người suýt chút nữa bị đá đập vào, bọn họ hoài nghi là nhà tôi lắp đặt thiết bị rơi xuống.”
Tiểu Trần ở bên cạnh bổ sung: “Đá cẩm thạch trang trí trên tường tầng bốn cũng bị vỡ một miếng, bởi vì sắp bước sang năm mới rồi, hiện tại chỉ có sáu căn hộ lắp đặt thiết bị, chúng tôi cũng đã kiểm tra mấy hộ kia rồi.”
Anh ta tiện tay ném điếu thuốc xuống mặt đất, hỏi, “Vậy có nện trúng người không?”
“Không, nhưng cháu gái chủ nhà tầng một bị doạ sợ, hiện tại người còn đang chờ bên dưới.” Đối phương trả lời.
Triệu Hằng nhân lúc này gọi điện cho quản lý hạng mục lắp đặt thiết bị.
Không biết quản lý hạng mục đang làm gì, Triệu Hằng nói mọi chuyện, đối phương dường như không nghe vào, nghe xong chỉ “Hả?”, Triệu Hằng nhẫn nại hỏi: “Bây giờ còn đang trát tường, một tháng qua các anh chưa làm gì sao?”
Quản lý hạng mục nói: “Đâu có, không phải vẫn đang làm sao, đội chúng ta đã làm với tốc độ nhanh nhất rồi đấy, cậu ta —— “
Đối phương rõ ràng say đến hồ đồ rồi, Triệu Hằng cúp luôn điện thoại, gọi cho bên tổng giám sát lắp đặt thiết bị.
Bên quản lý căn hộ lại nói một lần nữa, đi vào trong phòng kiểm tra, phát hiện mặt tường đang trát là nơi lắp điều hoà, có thể dựa vào chỗ này để mở rộng thêm diện tích, tuy nhiên bên quản lý bọn họ không cho phép làm như vậy.
Bên dưới chỗ này, vừa vặn là chỗ đá cẩm thạch tầng bốn bị nện vỡ.
Cậu thiếu niên nhìn người đàn ông.
Anh ta vẫn cầm búa trong tay, nhìn về phía cô gái đang gọi điện thoại, đợi đối phương gọi xong, anh ta mới lên tiếng: “Vậy đi xuống dưới xem một chút?”
Triệu Hằng thấy anh ta đang nói chuyện với mình, cô nói: “Đương nhiên phải đi xuống dưới xem rồi.”
Anh ta gật đầu, gọi cậu thiếu niên một tiếng, “Tiểu Á.” Sau đó hai tay làm thủ ngữ.
Người gọi Tiểu Á bỏ xe đẩy ra, đi theo bọn họ xuống dưới, hai người quản lý căn hộ nhìn nhau.
Anh ta nói: “Đi đi, xem phải chịu trách nhiệm như thế nào.”
Tầng dưới cùng, hai bà cháu còn đang chờ, bọn họ cũng là chủ nhà đang lắp đặt thiết bị, tranh thủ hôm nay cuối tuần, cố ý đến xem tiến độ, ai ngờ từ trên trời giáng xuống một tảng đá, đúng lúc rơi bên chân, cháu gái nhỏ bốn tuổi sợ tới mức khóc lớn.
Tiểu Á là người câm, dáng vẻ vừa gầy vừa nhỏ, cậu ta không ngừng cúi đầu, đánh chữ xin lỗi trên điện thoại, dáng vẻ thấp bé yếu ớt, thái độ thành khẩn, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống.
Vốn là thề không bỏ qua, nhưng bà lão đành bất đắc dĩ tỏ vẻ thông cảm.
Triệu Hằng đút tay vào túi, im lặng đứng ngoài quan sát, khi bà lão đã không còn giận, cô đột nhiên ngẩng đầu, trông thấy người đàn ông kia đứng ở cửa sổ tầng mười, trong tay anh ta lại kẹp một điếu thuốc.
Anh ta dựa vào lan can hút, chạm phải ánh mắt đối phương, anh ta mới đứng thẳng người, lùi ra phía sau một bước.
Còn khối đá cẩm thạch kia, bên quản lý tỏ vẻ phải đi hỏi ý kiến giá cả để bồi thường, rồi sẽ liên hệ với Triệu Hằng sau.
Triệu Hằng không lên trên nữa.
Căn hộ của cô nằm ngay toà nhà số một, cách cửa tiểu khu không xa.
Trên mặt đất tuyết đã xoá nhoà hết dấu chân, cô lại để lại một chuỗi dấu chân, ngồi trở lại trong xe ấm áp.
Lý Vũ San biết rõ chuyện đã được giải quyết, nhưng thấy sắc mặt cô không tốt, vội hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Dừng một chút, cô mới nói, “Thói đời này thật đúng là ai yếu thế thì là người có lý.”
Lý Vũ San cười nói: “Cậu được tiện nghi còn khoe mã, nếu không có người câm kia, vấn đề này sẽ còn kéo dài.”
Triệu Hằng dường như không cho là đúng.
Lý Vũ San vội nói bị muộn rồi rồi, Triệu Hằng bảo cô ấy đổi chỗ.
Triệu Hằng tăng tốc độ xe, Lý Vũ San nhìn cô trên mặt đường kết băng cũng dám lái với tốc độ 40-50km/h, không khỏi bội phục nói: “Sớm biết như vậy nên đi con Polo của cậu.”
Sau khi xe rời đi nửa tiếng, cuối cùng quản lý hạng mục đã chạy tới Hoa Vạn Tân Thành.
Ông ta vẫn còn say, cả người đầy mỡ chống lạnh, quần áo mặc rất ít, vẫn còn trong niềm vui mới đón vợ con từ quê lên.
Ông ta dựa theo tiếng động tìm được người, hỏi: “A Dương, chủ nhà đâu rồi?”
Chu Dương dừng động tác lại, phủi bụi trong tóc, nói: “Đã sớm đi rồi.”
Vậy lúc nào gặp thì nói sau.
Quản lý hạng mục nhìn xung quanh, Chu Dương đưa cho ông một điếu thuốc, cũng châm một điếu, hỏi: “Vợ con chú đến rồi à?”
Quản lý hạng mục nói: “Ừ, vừa đến, vội vội vàng vàng ăn xong bữa cơm, rượu còn chưa uống được mấy ngụm, đã bị điện thoại bên này làm tỉnh lại rồi.
Sao bất cẩn như vậy.”
“Quản lý Ôn ——” kéo dài cách xưng hô này, Chu Dương mới nói, “Không có tiền ăn cơm, xin nương tay.”
Quản lý Ôn tay cầm điếu thuốc run run, bất đắc dĩ nói: “Biết rồi, yên tâm đi.
Tôi sẽ thúc giục khoản tiền này, kinh tế công ty đình trệ, cậu xem căn hộ này đấy, nếu không có cậu chịu tới cứu gấp, bị chủ nhà nhìn thấy tiến độ này, thì xui xẻo biết bao.”
Ông ta rất tự nhiên nói sang chuyện khác, “Chủ nhà này cũng không dễ chọc đâu, làm cẩn thận chút.”
Tiểu Á không nói gì đã hiểu thông qua khẩu hình miệng của ông, khua tay múa chân, quản lý Ôn hỏi: “Cậu ta nói gì?”
Chu Dương nói: “Cậu ta hỏi sao cô gái kia không dễ chọc.”
Quản lý Ôn nêu ví dụ: “Lần trước cô ta tới công ty ký hợp đồng lắp đặt thiết bị, cậu biết giá cả cũng đã chi tiết rõ ràng, vậy mà cô ta ở lại đến hai giờ, tính ra công ty thu thêm hai trăm tệ.
Ôi trời ạ, tôi làm lắp đặt thiết bị đã được hai mươi năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người tính toán chi li đến vậy! Quá kinh khủng.” Ông ta nói xong, cảm thán lắc đầu, thịt mỡ trên gương mặt rung động theo.
Tiểu Á ở bên canh mở to hai mắt nhìn rất kinh ngạc.
Chu Dương cười, bỏ thuốc lá trong miệng xuống, tiện tay phủi khói bụi, nói: “Vậy đúng là khó chơi thật.”.