Xuân Hoa Thu Nguyệt Liễu Bất Liễu

Chương 37


Đọc truyện Xuân Hoa Thu Nguyệt Liễu Bất Liễu – Chương 37

Kiền Nguyên năm thứ mười ngày đầu tiên của mùa xuân, Bắc Thần Quang Vũ mặc áo đơn, khoác chăn, ngồi xếp bằng trên giường, một tay chống cằm, một tay cầm một hộp gỗ khắc hoa khảm tơ vàng bằng gỗ tử đàn, nắng sớm theo cửa sổ lặng lẽ tiến vào, ánh lên sa liêm màu vàng bên giường, ánh sáng màu vàng nhẹ chiếu vào mái tóc đen bóng rủ xuống đầu gối của hắn, phản ra ánh sáng màu vàng nhu hòa trơn bóng.

Bỗng nhiên chăn bị xốc lên, lưng bị siết chặt, hắn bị kéo vào một ***g ngực trần còn mang theo vài phần hơi nước.

“Đang nhìn cái gì?” Bắc Thần Mặc Hoàn cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên cái cổ trắng nõn thon dài, thấp giọng hỏi. Đôi chân trần của y dẫm lên thảm lông dày, chỉ mặc một đan khố rộng thùng thình, thân trên trần trụi đứng ở bên giường, mái tóc đen nhánh rối tung trên người, cũng mang theo vài phần hơi khí, đôi mắt yêu mỵ màu vàng lợt khép hờ, vẻ mặt gợi cảm mê người giống như thủy yêu vừa mới lên bờ hấp dẫn tình nhân.

Bắc Thần Mặc Hoàn có thói quen, mỗi ngày sớm muộn gì đều thích đến bạch ngọc ôn tuyền tắm.

Bắc Thần Quang Vũ nghiêng đầu cười khẽ, con ngươi đen mực ba quang lưu chuyển.

Hắn quay lại đến tiếp tục nhìn hộp gỗ trên tay, tỉ mỉ vuốt qua cái hộp gỗ điêu khắc tinh xảo, sau đó mở ra, lộ ra mấy thứ bên trong, đó là lễ vật năm mới mấy năm gần đây Bắc Thần Mặc Hoàn tặng hắn.

Hộp gỗ ô đàn kháp tơ vàng vào Kiền Nguyên năm thứ sáu, bên trong là một túi cát vàng; một khối ngọc bội phỉ thúy long văn có khắc chữ “Trữ” theo dạng phồn thể của Kiền Nguyên năm thứ bảy; một bức hải đồ da dê phác hoạ lại Bắc Nguyệt hải vực cùng với toàn cảnh Phỉ Lạc của Kiền Nguyên năm thứ tám; hoàng kim quyền trượng được khảm chín viên trân châu đen hiếm có cùng trân quý bảo thạch chỉ có thể tìm thấy ở hải vực phía nam của Nam Chiêu vào Kiền Nguyên năm thứ chín.


Bắc Thần Quang Vũ nhẹ nhàng mà vuốt ve từng thứ lễ vật quý trọng này, cười nói: “Ta có mấy vấn đề.”

Bắc Thần Mặc Hoàn chỉ nhướng mi, vươn ngón tay men theo xương quai xanh khéo léo của thiếu niên trong lòng.

Bắc Thần Quang Vũ cầm lấy túi kim sa kia, cười tủm tỉm hỏi: “Này là cho ta dùng luyện đan sao?”

Bắc Thần Mặc Hoàn một chút, thấp giọng bật cười, y cầm lấy hộp gỗ ô đàn đựng kim sa, không biết ấn ấn cơ quan ở chỗ nhào, chỉ nghe nhẹ nhàng “đát” một tiếng, hộp gỗ từ lập thể biến thành mặt phẳng, nhìn lên thì thấy, văn lộ mặt trên nhìn như hoa văn liên tiếp nhau, cấu thành một bản đồ, trên đó dùng dấu hiệu đặc thù ghi rõ mấy chỗ địa điểm thần bí.

Bắc Thần Quang Vũ khen ngợi thưởng thức hộp gỗ thiết kế tinh xảo này, chỉ vào bản đồ mặt trên tò mò hỏi: “Bản đồ kho báu?”

Bắc Thần Mặc Hoàn tà mị cười, nói: “Mỏ vàng của Lan Chi.”

Bắc Thần Quang Vũ sửng sốt. Ngây người trong chốc lát mới hồi phục tinh thần lại, hắn nháy mắt mấy cái, hạ mắt nghĩ nghĩ, rốt cục hiểu được lúc trước vì sao Bắc Thần Mặc Hoàn lựa chọn dùng binh lực tấn công Lan Chi đầu tiên. Một quốc gia cằn cỗi nhiều dân tộc, bọn họ vĩnh viễn cũng không biết phía dưới quốc thổ lúc trước thuộc về bọn họ thế nhưng chôn dấu tài phú thật lớn. Hắn cũng rốt cục hiểu được, vì sao một hồi chiến tranh đánh gần cả hai năm kia, Bắc Nguyệt quân lực cường thịnh, xâm lấn Lan Chi tự nhiên thế như chẻ tre, mà Bắc Thần Mặc Hoàn dùng chiến tranh che dấu mục đích thực y muốn thâu tóm Lan Chi, hắn muốn không phải là quốc thổ, mà là mỏ vàng chôn dấu dưới quốc thổ, cùng tài phú cuồn cuộn không dứt và nguồn lực để chiến tranh chinh phục cả đại lục.


Hắng yết hầu, Bắc Thần Quang Vũ cầm lấy khối ngọc bội long văn phỉ thúy kia, lại hỏi: “Kia…… Chẳng lẽ là tín vật của chưởng môn phái nào đó trên giang hồ?”

Con ngươi vàng lợt tựa tiếu phi tiếu liếc hắn một cái, Bắc Thần Mặc Hoàn nói: “Coi như thế.”

“Hả?” Bắc Thần Quang Vũ mở lớn miệng.

Nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, Bắc Thần Mặc Hoàn cúi đầu vươn đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong miệng Bắc Thần Quang Vũ, khiêu khích câu dẫn, Bắc Thần Quang Vũ lui về phía sau, lại không biết cái ót đã bị giữ chặt, bị bắt buộc hôn lên, một phen miệng lưỡi dây dưa, mới thở hổn hển buông ra.

Ánh mắt đen bắt đầu nổi lên vài phần dục vọng bị gợi lên, Bắc Thần Quang Vũ cố gắng bình phục hô hấp của mình, phẫn uất căm tức nhìn yêu tinh luôn khơi mào *** của hắn liếc mắt một cái.

Bắc Thần Mặc Hoàn khiêu khích liếm liếm môi dưới, mới nói: “Hơn phân nửa cửa hàng ở Đồng Lâm chỉ cần thấy ngọc bội này sẽ đưa ra tất cả hàng hóa cùng hiện ngân cửa hàng đó đang có.”


Đồng Lâm…… là cái quốc gia nhỏ xíu bị vây quanh bởi mấy đại quốc phiến trên đại lục, cũng là trung tâm kinh tế, nơi tập kết hàng thương phẩm mậu dịch lưu thông của cả đại lục, nếu phát sinh chiến loạn, sẽ là quân bài chủ chốt khiến cho kinh tế cùng dân sinh các quốc gia khác bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Bắc Thần Mặc Hoàn không hề động binh lực, lại thông qua khống chế kinh tế Đồng Lâm đến đạt tới mục đích xâm lược.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Bắc Thần Quang Vũ ngẩng đầu có chút giật mình ngốc lăng nhìn Bắc Thần Mặc Hoàn giờ phút này vẻ mặt thật mị hoặc, trong lòng đối với tâm kế cùng thủ đoạn đế vương có thêm một tầng nhận thức.

Ngón tay thon dài mềm nhẹ mơn trớn cặp mắt đen xinh đẹp, Bắc Thần Mặc Hoàn lại nhướng mi, ý là “sao nào?”.

Bản thân thế nào lại dính vào một yêu tinh như vậy…… Lắc đầu, Bắc Thần Quang Vũ chậm rãi cười khẽ ra, mắt nhíu lại, ngả ngớn khều cái cằm tinh tế của đế vương, nói: “Phụ hoàng của ta, lễ vật ngươi tặng thực khiến nhi thần cảm thấy rung động đó.”

Bạc bên môi lộ ra nụ cười tà tứ, Bắc Thần Mặc Hoàn rút cái hộp gỗ đầy bảo vật trong tay Bắc Thần Quang Vũ ra, tùy tay ném lên mặt đất, vài thứ kia liền văng ra trên thảm lông dày, nắng sớm chiếu vào chúng nó, lóe ra quang huy chói mắt.

Bắc Thần Mặc Hoàn đẩy ngã Bắc Thần Quang Vũ lên giường, cúi người đè lên, tinh tế hôn gương mặt tuấn mỹ xinh đẹp của thiếu niên, ngón tay thon dài linh hoạt đẩy đai lưng trên áo đơn của hắn ra, lộ ra vòm ngực trắng nõn bóng loáng. Y nhẹ giọng nói: “Vũ Nhi, ta sẽ đem đế quốc cùng tài phú của ta đều dâng đến trước mặt ngươi……”

Đôi mắt đen chậm rãi chảy ra ôn nhu, Bắc Thần Quang Vũ đưa tay ôm lấy thân thể mềm dẻo màu đồng ấy, bỗng nhiên xoay người một cái, đặt Bắc Thần Mặc Hoàn ở dưới thân, đưa tay vuốt ve khuôn ngực rắn chắc bằng phẳng, khiêu khích vuốt ve thù du đỏ tươi, nhìn thấy đôi mắt màu vàng lợt của nam nhân yêu mỵ dưới thân toát ra *** nồng đậm, hắn cười gian, nói: “Hình như lễ vật năm nay…… còn chưa thu được a……”

Bắc Thần Mặc Hoàn chân dài vùng lên một cái, lại lần nữa đem Bắc Thần Quang Vũ đặt dưới người, đôi mắt làm càn thưởng thức thân thể hoàn mỹ trần trụi kia, giọng nói khàn khàn: “Bao quân vừa lòng……” Cúi đầu là một nụ hôn tỉ mỉ lâu dài.


Trong sương mù, Bắc Thần Quang Vũ cảm thấy vành tai trái bỗng nhiên đau đớn một trận. Bắc Thần Mặc Hoàn vươn đầu lưỡi liếm đi giọt máu đỏ tươi ở nơi đó, trên tay hiện lên một mũi nhọn kim loại. Bắc Thần Quang Vũ cảm thấy đau đớn qua đi, một thứ lạnh lẽo đeo vào vành tai, không khỏi nghĩ muốn đưa tay chạm lấy, lại bị Bắc Thần Mặc Hoàn giữ chặt, trong tay nhét vào một vật cũng đồng dạng lạnh lẽo cứng rắn như thế, cúi đầu vừa thấy, lại một hoa tai dùng kim cương màu vàng hiếm thấy chế thành.

“Vũ Nhi……” Bắc Thần Mặc Hoàn khẽ hôn ngón tay hắn, sau đó đặt lên tai phải của mình.

Bắc Thần Quang Vũ nhẹ nhàng vuốt ve vành tai mềm mại kia, cười khẽ, nói: “n? Cứ sai bảo ta như vậy sao?” Trên tay lại dùng lực một chút, giọt máu đỏ tươi chảy ra, hắn ôm lấy cổ Bắc Thần Mặc Hoàn, nâng thân thể lên, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ, nhấm nháp vị ngọt nhè nhẹ, lại cầm hoa tai trong tay nhẹ nhàng đeo lên.

“Thật đẹp……” Hắn than nhẹ một tiếng, ôn nhu bật cười.

“Không chỉ có thế……” Bắc Thần Mặc Hoàn mị hoặc cười, kéo bàn tay trắng nõn của hắn đặt lên ngực mình, chậm rãi vuốt ve, trượt xuống, lướt qua thắt lưng gầy gò nhỏ gọn, đi vào nơi nóng rực kiên quyết kia.

“n……” Bắc Thần Mặc Hoàn hai tròng mắt khép hờ, phát ra rên rỉ nhẹ nhàng, vẻ mặt gợi cảm lại liêu nhân.

Y tiếp tục dẫn đường cho tay Bắc Thần Quang Vũ lướt tới cái mông kiều đĩnh khéo đưa đẩy của mình, yêu mỵ khàn khàn nói: “Vũ Nhi…… Ngươi có thể càng có nhiều hơn……”

Hết chương thứ ba mươi bảy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.