Đọc truyện Xuân Hạ Thu Đông – Chương 88: Năm xưa (4)
“Hôm nay thật đúng dịp, em cũng là đi ngang qua vào uống một cốc, Mâu tổng, cũng không nghĩ tới ở đây gặp phải ngài.” Văn Văn nói.
Chị Miu đã say chuếnh choáng, híp mắt liếc nhìn, nhận ra người, cười ha hả.
Thi Từ ngồi xuống bên cạnh chị ta, chị Miu đã biến thành người ở giữa nàng và Văn Văn, Văn Văn vểnh vểnh lên môi, vòng tới bên cạnh Thi Từ, vén áo dài gió ngồi lên, Thi Từ không bày ra vẻ mặt gì, tự nhiên tiếp tục uống rượu.
Văn Văn cười một tiếng, cũng không nói chuyện, cô ta không gọi rượu uống, chỉ uống nước.
Một lát sau, Tô tổng tới đón chị Miu, chị ta lờ đờ mông lung tựa ở trên vai Tô tổng, không quên Thi Từ, “Em lát nữa làm sao đi?”
Thi Từ phất tay một cái, “Chị chớ quan tâm, mau mau về đi.”
“A. Được, cũng không cần biết.” Chị Miu cũng không nói gì nữa, cùng Tô tổng rời đi.
Sau khi các nàng rời đi, Văn Văn từ gói thuốc bên người móc ra một điếu thuốc, hướng người pha rượu ngoắc ngoắc ngón tay, lấy đến một cái bật lửa, bản thân nhen lửa, thở ra một hơi, khói xanh nương theo vị bạc hà nhàn nhạt, lượn quanh trong ánh đèn.
“Chia tay?” Cô ta hỏi, mang theo ý cười, “Bị tiểu cô nương người ta đá hả?”
Động tác Thi Từ ngừng lại.
Văn Văn nhún nhún vai, “Đúng a, em là biết cô ấy, em còn cùng cô ấy gặp mặt một lần nữa đây.”
Thi Từ khẽ cau mày, “Lúc nào?”
Văn Văn lại suy nghĩ một chút, “. . . Không nhớ rõ, quá lâu rồi.”
“. . . Cô nói gì với em ấy?”
“Không nhớ rõ, quá lâu rồi.”
Thi Từ uống cạn rượu, cũng không hỏi nữa, chuẩn bị rời đi.
“Em đưa chị đi?” Văn Văn vẫn theo sau lưng nàng.
“Không cần.” Thi Từ ấn ấn đầu, dưới chân có chút mơ hồ, bị Văn Văn đỡ lấy, cô ta cười, “Được rồi, đừng cậy mạnh nữa. Quá muộn không an toàn.”
Thi Từ nghĩ rút cánh tay ra, không nghĩ, nơi khuỷu tay là một mảng đầy đặn mềm mại. Nàng nhạt giọng nói: “Không tiện.”
Văn Văn giương giọng cười hai tiếng, quơ quơ tay, “Thấy không, em đã đính hôn.”
“Em sợ chị ngã chết, mới đưa chị về, coi như trả lại ân tình của chị.”
Trong dạ dày Thi Từ đột nhiên một trận khó chịu, đẩy cô ta ra, chạy vào phòng vệ sinh.
Văn Văn chà một tiếng, đi theo nàng, trong phòng vệ sinh thưởng thức vẻ khốn quẫn thuộc về Thi Từ mà cô chưa bao giờ thấy.
Trước đây Thi Từ cùng nàng yêu đương, long lanh xán lạn, hăng hái, bây giờ Thi Từ tóc tai rối bời, khóe mắt rưng rưng, suýt chút nữa không đứng dậy nổi.
Văn Văn dìu nàng, đến bồn rửa tay rửa mặt, thay nàng vén tóc lên. Thi Từ mặt mày tiều tụy, trên người mùi vị không dễ ngửi cho lắm, nhưng mà vẫn cứ có một vẻ đẹp yếu đuối kinh động tâm người khó gặp.
“Xem ra tiểu cô nương kia tổn thương chị không nhẹ a, ” Văn Văn vẫn đang cười, “Báo thù cho em.”
Thi Từ nhợt nhạt câu lại khóe môi, “Đã cảm thấy được thù báo, vậy có thể hài lòng đi chưa?”
Văn Văn vẫn là lần đầu tiên nghe được Thi Từ dùng giọng giễu cợt nói chuyện với cô, cô mới mẻ khiêu mi lại, cười cười, “Chị biết không? Sau khi chị và em chia tay, có lúc em nghĩ rằng, thời điểm em ở bên chị có phải là quá vô tư, không cân nhắc cảm thụ của chị, không quý trọng chị. . .”
“Sau đó em phát hiện, chị chưa từng chân chính thích qua em.”
“Chị đối với em rất tốt, nhưng chị chưa bao giờ ở trước mặt em lộ ra bất kỳ tâm tình tiêu cực, em không cảm giác được chị cần tem. Chị thật giống như vẫn luôn đóng vai một tình nhân hoàn mỹ.”
“Áp lực yêu đương với chị lớn vô cùng, lại tham lam, lại không dám tham lam, chỉ sợ chị lúc nào đó sẽ chán, đi mất. Không muốn diễn nữa.”
Thi Từ thở dài, hiển nhiên không phải rất muốn nghe lời như vậy.
Văn Văn nói một hơi, “Thi Từ, rõ ràng nội tâm chị là chờ mong, tại sao không nói ra chị chờ mong. Chị cũng không kiên cường, không cầu hồi báo như trong tưởng tượng của chị đâu.”
Thi Từ đến nửa ngày nói không ra lời, huyệt thái dương thình thịch nhảy, trong dạ dày giống như đang chứa một cái mụn nhọt cứng rắn, ý say không ngừng cuồn cuộn lên trên, nàng lại ói ra. . .
Thời điểm Đường Chu đi máy bay đến Nam thành đã là hơn tám giờ tối, bắt xe thẳng đến Nam đại, một đường đụng tới không ít đèn xanh đèn đỏ, chờ thời điểm đến Nam đại đã là chín giờ rưỡi.
Buổi tối Giáng Sinh, vườn trường Nam đại phi thường náo nhiệt, khắp nơi có thể thấy được tình nhân ước hẹn.
Khu ký túc xá giáo sư ngược lại an tĩnh, một cây noel treo đèn kết hoa rất dễ thấy.
Đường Chu ở dưới lầu chờ. Không mua được cái album kia, cô thực sự đứng ngồi không yên. Cô không muốn đưa tài khoản alipay của mình cho vị nữ sĩ kia, cũng không muốn xin hoàn trả, làm như thế liền hao tổn.
Mấy ngày nay cô ăn không vô, học không xuống, cuối cùng quyết tâm mua vé máy bay. Rất đắt, xấp xỉ một ngàn tám.
Cô không trực tiếp xin nghỉ, chỉ gửi bưu kiện cho người hướng dẫn, cũng nhờ sư tỷ thay mình nói rõ tình huống, qua loa thu thập một hồi, liền bay đi.
Mùa đông Nam thành cũng rất lạnh, cô ở dưới lầu chờ nửa giờ, đông đến toàn thân lạnh lẽo. Đèn ở tầng lầu nhà Thi Từ vẫn màu đen.
Hay là không ở trường học chăng?
Cô do dự có nên gọi điện thoại hay không.
Trong điện thoại có thể nói rõ sao?
Thi Từ sẽ muốn gặp mặt cô sao?
Đường Chu cảm giác dũng khí của mình cũng không dư lại bao nhiêu.
Cô nhớ tới, sau khi cô nói tách ra, Thi Từ nói không đồng ý, sau đó nàng cũng không liên lạc với mình nữa.
Kỳ thực, lâu như vậy rồi, cô cũng đang xem lại ý nghĩ nội tâm của mình.
Lúc đó cô là không biết làm sao đối mặt, kéo dài lại khó chịu, không biết cách giải quyết khó khăn trong tâm lý như thế nào, cô mới nói tách ra với Thi Từ.
Không phải là chia tay. Nội tâm của cô chưa bao giờ muốn chia tay. Cô cũng không biết lúc đó mình muốn làm gì. . .
Hiện tại cô đã hiểu, cô quá ỷ lại Thi Từ, cô muốn để cho Thi Từ giải quyết vấn đề, cô cảm thấy Thi Từ khẳng định có biện pháp, chỉ là có lẽ. . . Các nàng đều quá bị động.
Cô muốn cùng Thi Từ xin lỗi, thỉnh cầu sự tha thứ của nàng, nói với nàng mình không muốn chia tay, hết thảy chuyện đã qua đều không quan trọng, cô chỉ muốn cùng Thi Từ một chỗ, xin nàng chấp nhận yêu xa. . .
Đường Chu dậm chân một cái, lo sợ bất an chờ đợi, cô lấy điện thoại di động ra, muốn gõ chữ, nhưng xóa đến xóa đi, cô vẫn không gõ được chữ nào cụ thể, một chiếc xe lái tới, một người phụ nữ xuống xe trước.
Đường Chu không lưu ý.
Người phụ nữ đi tới bên kia cửa xe, đỡ lấy người phụ nữ khác xuống xe, Đường Chu sững sờ một chút.
Là Thi Từ.
Đường Chu nhìn một lúc, mới nhận ra cô gái kia là bạn gái cũ của Thi Từ, hình như tên Văn Văn gì đó?
Đường Chu đem bản nháp vừa nãy mình luyện tập vô số lần quên đến không còn một chữ, cô vô thức tiến về phía trước một bước.
Thi Từ đi không quá ổn, nửa người hầu như tựa ở trên người Văn Văn, Văn Văn cùng nàng dựa đến mức rất gần, tựa hồ đột nhiên có cảm giác, hướng về phía cô đứng liếc một cái.
Cô trơ mắt mà nhìn Văn Văn đỡ Thi Từ lên lầu.
Cô đứng một lúc, lượng calo toàn thân đều tiêu hao hết, cô mới cương thân thể, xoay người từng bước từng bước đi ra.
Chuyến tàu hỏa cuối cùng đến Bội là 11 giờ, ghế ngồi cứng, đêm khuya, người trong xe đều hỗn loạn, trước mắt Đường Chu nhất thời mơ hồ lại nhất thời rõ ràng, cuối cùng một giọt nước mắt rơi xuống áo khoác của cô.
Văn Văn đưa Thi Từ vào cửa, nàng dựa vào trên cửa, nửa người giống không xương, “Có muốn em cùng chị hay không?”
Thi Từ không để ý tới ám chỉ trong giọng nói của cô ta, sắc mặt nàng rất kém, đầu đau sắp nứt, nghe nói như thế, nàng liếc nhẫn kim cương trên tay Văn Văn.
Văn Văn phốc phốc cười, đứng thẳng, “Được rồi, vậy chị nghỉ ngơi thật tốt, em đi đây.”
Thi Từ miễn cưỡng gật đầu một cái, đem cửa đóng lại.
Văn Văn đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Đúng, vừa nãy ở dưới lầu hình như em nhìn thấy. . .”
Nhưng Thi Từ không nghe xong, liền đóng cửa lại.
Văn Văn nhìn cửa đóng chặt, xì một tiếng, cũng xoay người đi mất. Bóng người kia khá giống Đường Chu, bất quá cô không quá chắc chắn, cùng Đường Chu không quen, cũng chỉ gặp mặt qua một lần, cô cảm thấy giống lại cảm thấy không giống, bất quá cũng không liên quan đến chuyện của cô.
Thi Từ đi vào phòng vệ sinh súc miệng qua loa, tắm cũng không tắm, trực tiếp cởi quần áo liền lên giường ngủ.
Ngủ được rất sâu, mộng cũng lung ta lung tung, lúc tỉnh lại, rèm cửa sổ đều chưa kéo lên, bầu trời còn chưa sáng, tựa hồ có tuyết rơi.
Đêm giáng sinh, những ngọn đèn kia ở trong tuyết như tạo ra một sân khấu cô đơn.
Thi Từ nhìn một hồi, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.
Lần thứ hai tỉnh lại, sắc trời sáng choang, bên ngoài trắng xóa một mảng.
Nàng ngồi dậy, ấn cái trán, tốt hơn một chút mới lấy lại sức được. Xuống giường, để chân trần đạp quần áo trên sàn nhà, tắm nước nóng xong tinh thần mới khôi phục một chút.
Sau mười mấy phút, nàng bưng sữa bò nóng, đứng ở cửa sổ sát đất phòng khách nhìn cảnh sắc bên ngoài. Vẻ mặt nhạt nhòa mà uể oải, thật lâu mới uống một ngụm.
Hai tiếng mèo kêu nhẹ nhàng, mèo Thu Thu chậm rãi chạy lại đây, đứng bên chân nàng cạ cạ, nằm xuống.
Thi Từ ngồi xổm xuống, gãi gãi bụng của nó, ánh mắt vô thức liếc nhìn một quyển sách.
Ở trên giá sách đếm ngược đến tầng thứ ba, không phải là sách của nàng — là một tập thơ Emily Dickinson — là một nữ thi nhân Đường Chu rất thích.
Làm sao lại để ở chỗ này?
“Chị hình như thấy em thường xuyên xem sách của bà ấy.”
“Vâng, không có chuyện gì liền nhìn một chút.”
Cũng là mùa đông, Đường Chu mặc áo lông trắng, quần bò, sợi tóc đen mềm mại vén một bên tai, nửa tựa vào nàng trên ghế salông, ngước mắt cười với nàng, ấm áp như mộng.
Thi Từ đi qua, cười khanh khách trêu cô, “Vậy em cho một bài cho chị nghe đi.”
Nhìn nhau một hồi, Đường Chu cũng không từ chối, mở sách.
Thi Từ đưa tay lấy sách tới, nói: “Chị chọn một bài. . . Ầy, đọc bài này.”
Đường Chu dựa lại đây, “I have a Bird in spring / Which for myself doth sing (Ta ở mùa xuân ôm lấy một con chim, nó chỉ vì một mình ta ca hát) “
“Yet do I not repine /Knowing that Bird of mine /Though flown /
Learneth beyond the sea /Melody new for me /And will return.
(Chỉ là ta vẫn không thể kìm nén, biết rằng con chim kia của ta, mặc dù đã bay đi, thì sẽ ở tại bên kia bờ biển, vì ta học được khúc ca hay, và rồi sẽ trở lại). . .”
Cô đọc một hơi khẩu âm Anh-Anh, vẻ mặt chính kinh nghiêm túc, Thi Từ nghe đến tê tê dại dại, căn bản không lưu ý cô đọc cái gì, chỉ cảm thấy, “Cái bài này cũng quá dài.”
Đường Chu giận nàng một cái, tựa hồ muốn nói em còn đang đọc thơ đây, đây là chuyện rất nghiêm túc, không thể cắt ngang.
Thi Từ không nhịn được cười, không chờ cô đọc xong, ôm lấy liền phong bế môi cô.
. . .
Trên ghế salông rỗng tuếch, chỉ có mèo Thu Thu không biết từ lúc nào chạy tới, làm ổ ở nơi đó, tự mình vuốt lông.
Lúc đó Đường Chu không có cách nào đọc xong, sách đoán chừng là rơi xuống ở góc nào, hẳn là dì lao công làm theo giờ được mời tới phát hiện, tiện tay nhét vào giá sách tầng dưới.
Cho nên quyển sách này đã bị lãng quên.
Thi Từ cầm sách, xoay xoay vai, tựa hồ không cósức chống cự với ký ức tới bất chợt này, nàng thống khổ nhắm mắt lại.