Đọc truyện Xuân Hạ Thu Đông – Chương 85: Tiểu Thử (2)
Thi Từ thật vất vả dành ra ngày cuối tuần, bay đến Bội thành.
Ngồi trong khoang máy bay, Thi Từ hiếm thấy đau dạ dày. Nàng luôn luôn rất chú ý ăn uống, vì được bảo dưỡng cẩn thận, dạ dày chưa bao giờ dám nháo nàng, mấy ngày này ngủ không ngon, còn phải mang theo sinh viên làm hạng mục, bạn gái còn chiến tranh lạnh với nàng, từ chối câu thông với nàng, thực sự là rối tung cả lên, hoa mắt chóng mặt.
Nàng không phải lần đầu tiên yêu đương, trong lúc yêu đương khó tránh khỏi có chỗ va đầu vào nhau, vào lúc này hai bên nhất định phải câu thông.
Nàng cũng chỉ từng cùng Kiều Toa xử lý qua vấn đề tương tự thế này, khi đó chính là cưỡng ép câu thông, không giải quyết vấn đề thì không thể đi.
Cả ngày cả đêm không ngủ, hai người cùng một chỗ làm ầm ĩ, thỏa hiệp, sẽ cùng nhau nói chuyện, lại ầm ĩ, lại cùng nói chuyện, lưỡng bại câu thương.
Nếu như lúc đó các nàng có thể cho nhau một đoạn thời gian yên lặng, kết quả sẽ không hỏng bét như vậy.
Đối với Đường Chu, nàng tự nhận bỏ ra rất nhiều tâm trí, nàng cũng là thật tâm thích cô, chân tâm muốn sủng cô.
Cha mẹ của cô đều mất, trải qua rất nhiều khổ cực, còn là sinh viên, so với mình nhỏ hơn rất nhiều, đặc biệt là cô còn đang trong giai đoạn bảo nghiên, không thể để cho cô phân tâm, cho nên buổi tối hôm đó nàng mới đồng ý đưa cô trở lại.
Có phải nàng làm sai rồi hay không?
Nhưng là buổi tối hôm đó nếu không để cô đi thì có thể giải quyết được chuyện đó hay sao? Đó là ẩn số.
Nàng không nghĩ tới chính là, bắt đầu từ buổi tối ngày hôm ấy, Đường Chu sẽ không liên lạc với nàng nữa. Nàng thậm chí không xác định tin tức nàng gửi cô có nhìn hay không, hay là nhìn rồi lại không muốn trả lời, nghĩ đến đó càng khiến cho nàng khó chịu.
Thi Từ sợ nhất là chiến tranh lạnh, cũng ghét nhất là chiến tranh lạnh.
Nàng nỗ lực đứng ở góc độ của cô mà nghĩ, Đường Chu hẳn là có chút oán mình.
Nếu như mình có thể sớm một chút câu thông với cô về chuyện buổi tối hôm đó là được rồi, cũng sẽ không bị Trần Nhất Nhất sỉ nhục trước mặt mọi người.
Thi Từ uống một ngụm nước trắng, thở dài.
Chị Miu gửi tin đến, hỏi nàng cùng Trần Nhất Nhất có phải là tuyệt giao, không thể cứu vãn hay không.
Thi Từ không muốn chị ta xen vào, nói nàng sẽ không nhận người bạn này nữa.
Chị Miu không nói cái gì nữa.
Thi Từ cũng không còn chuyện gì có thể nói với Trần Nhất Nhất.
Sau khi xuống máy bay, nàng thuê xe đến nơi ở của Đường Chu.
Cái địa chỉ này là Trương Tử Nam cho nàng, nàng gửi tin nhắn nói tuần này nàng đến tìm cô, Đường Chu rốt cục nhắn lại cho nàng, nói: “Được.”
Thi Từ cười khổ, trái tim của con chim nhỏ này cũng rất tàn nhẫn. Nếu như không phải Trương Tử Nam đến ám chỉ nàng, nàng cũng không biết nguyên lai cô ở Bội thành.
Nàng xuống xe trước cửa hàng tiện lợi, liếc mắt liền thấy được Đường Chu đứng ở nơi đó chờ nàng. Hơn một tháng không gặp, cô tựa hồ có chút không giống trước. Buộc tóc đuôi ngựa, mặc một cái áo sơmi màu trắng cùng váy, dưới chân một đôi giày đế bằng, nhẹ nhàng khoan khoái mỹ lệ.
Cánh tay trắng như ngọc của cô loáng một cái trước mắt nàng, yên lặng đưa tới một bình nước, nắp bình cũng vặn ra.
Thi Từ nhẹ giọng nói cám ơn.
Trời rất nóng, nàng búi tóc ở sau gáy kiểu Hàn, thoáng xoã tung một chút, cũng không đeo hoa tai, cần cổ càng thon dài. Nàng uống hai ngụm nước, vén lại sợi tóc bên tóc mai, nhẹ thở một hơi.
Cũng còn tốt, nhìn thấy người. Nàng đánh giá Đường Chu, chờ cô nói chuyện.
“Có muốn tìm một chỗ ăn cơm trước hay không.” Đường Chu rũ mi mắt, không nhìn nàng, thấp giọng nói.
“Chị ở trên máy bay ăn.” Thi Từ nhìn cô nói.
“Vậy nếu không thì tìm một chỗ ngồi. . .” Đường Chu vẫn không nhìn nàng.
Bên cạnh cửa hàng tiện lợi có một gốc cây nghiêng, trên cây chỉ có tiếng ve sầu, không có hơi gió.
Bóng cây không hề lay động mà nằm nhoài trên giày của các nàng.
Trong lòng Thi Từ hiện lên một chút nôn nóng.
Nàng lại uống một ngụm nước, cười cười, “Chị có thể đi chỗ ở của em thử hay không?”
Nói chuyện yêu đương mấy tháng, bỗng chốc trở về khởi điểm.
Dạ dày Thi Từ hình như lại bắt đầu đau.
Nơi Đường Chu cùng Trương Tử Nam ở là một tiểu khu kiểu cũ, một phòng ở một phòng bếp, không tới bốn mươi m2, tiền thuê nhà mất sáu ngàn, may là cha mẹ Trương Tử Nam trả tiền thuê nhà, bằng không hai người kia căn bản là không có cách nào trả nổi.
Thi Từ nhìn một vòng, nhà bếp có thể dùng, giường phòng ngủ là giường tầng trên dưới, đối với hoàn cảnh cư trú như vậy vẫn tương đối yên tâm, chỉ là không nhịn được hỏi, “Cần chị hỗ trợ sao?”
Đường Chu lắc đầu một cái, cô và cha mẹ Trương Tử Nam gặp qua một hai lần, hai vị lão nhân đặc biệt văn minh ôn hòa, cũng rất tình nguyện cho các cô ở cùng nhau, rất thoải mái thanh toán tiền thuê nhà.
Thi Từ vốn là nghĩ, tiến vào chốn riêng, hai người có thể thân cận một chút, chỉ là nàng cảm thấy Đường Chu vẫn cứ lãnh lãnh đạm đạm, nàng thật sự có ba phần thất lạc.
Nàng giống thường ngày cười cười, đi qua, giang hai cánh tay, ôm cô một hồi, “Đã lâu không gặp, không nhớ ta sao?”
Thiếu nữ trong lồng ngực cứng đờ một hồi, không có đẩy nàng ra, chỉ hàm nghĩa không rõ thấp giọng ừm một tiếng.
Trong lòng Thi Từ càng mất mát, không khỏi thất lạc, còn có ủ rũ, nàng cũng buông lỏng tay ra.
Máy điều hòa trong phòng có chút mùi, bình nước khoáng mới vừa uống một nửa đặt ở trên bàn trà nhỏ.
Thi Từ ngồi trên ghế salông, Đường Chu mặt khác lôi một cái ghế nhựa ra ngồi.
Trong lúc nhất thời hai người đều không nói gì.
“Thực tập thuận lợi sao?” Thi Từ cách một lúc mới hỏi. Nàng cũng không hỏi Đường Chu tại sao phải chạy đến Bội thành, có lẽ là muốn có không gian của mình, có lẽ là đi theo Trương Tử Nam, nàng có thể lý giải.
“Vâng, tốt vô cùng.”
Tính toán lúc nào về Nam thành?
Thi Từ nuốt vấn đề này xuống. Sau hai tháng học kỳ đầu của đại học năm thứ tư, ngoại viện các nàng còn có lớp, cho nên Đường Chu nhất định phải trở lại.
Nàng cầm lấy túi của mình, móc ra một cái hộp tứ phương màu đỏ, đặt ở trên bàn trà, ngón tay trắng trẻo đẩy đến trước mặt cô, “Qua mấy ngày nữa là sinh nhật của em, không có cách nào ở cùng với em, đây là quà tặng, xem thử có thích hay không “
Đường Chu nhìn thấy dòng “Cartier” tiếng Anh trên cái hộp, ngẩn người.
“Không mắc, cũng không phải loại mới, rất thích hợp với em, bây giờ em có công tác, có cái đồng hồ đeo tay sẽ tốt một chút.” Thi Từ nhìn cô ôn nhu nói, “Mở ra xem thử đi?”
Đường Chu nhấp môi dưới, mở ra, dây đeo tông màu nâu, vỏ đồng hồ hình vuông, nhìn qua là kim hoa hồng, mũ tròn đồng hồ hình dáng tròn, khảm một viên tinh thạch xanh lam lồi hình tròn, kim giờ cùng kim giây cũng là màu xanh lam, vạch thời gian là chữ số La Mã.
Đẹp đẽ tinh xảo, so với mặt đồng hồ hình tròn lại thêm một chút cá tính.
“Quá đắt.” Đường Chu nói.
“Quà sinh nhật, không đắt.” Thi Từ nói.
“Em. . .” Đường Chu thả hộp xuống, hít một hơi thật sâu, nói: “Em bảo nghiên Bội Ngữ.”
Ý cười trên khóe môi Thi Từ trong nháy mắt liền ngừng lại, nàng thật lâu không nói gì.
Trái tim Đường Chu đều ngừng nhảy, ngốc ngốc nhìn nàng.
Đôi mắt Thi Từ rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt thường thường sẽ ôn nhu như vậy, sủng ái, thật sâu nhìn cô.
Mặt mày ẩn tình, tình ý sâu đậm, chính là để hình dung ánh mắt như thế.
Lần đầu tiên Đường Chu nhìn thấy ánh mắt của nàng nhỏ xuống từng giọt tro nhạt.
Nàng nhợt nhạt câu khóe môi, một chút ý cười đều không có, thở dài, “Thu Thu, chuyện như vậy, em cũng không thương lượng với chị một chút. . .”
Không phải ngữ khí hỏi ngược lại, chỉ là thương cảm, ủ rũ cảm khái.
Giống như có người đập một quyền nặng nề lên ngực Đường Chu, đau đến không thở nổi, cô muốn nói gì đó, lại cái gì cũng không nói ra được.
Bầu không khí trở nên quái dị, một lời khó nói hết, có cái gì đang lên men, lại đang chết đi. Hai người giống như bị sức mạnh nào đó điều khiển, hoặc là tình nguyện tin tưởng có một lực lượng nào khác đang kiềm chế các nàng.
Lại một lát sau, Thi Từ hơi giương môi, lại lắc đầu rũ xuống, nàng nghiêng mặt sang một bên, tựa hồ đang nhìn gian phòng xa lạ này, nhưng không có chút tập trung nào.
Nàng thở dài, đứng lên, “Chị đi trước.”
Đường Chu ngửa đầu nhìn về phía nàng, tầm mắt của hai người ở giữa không trung đan dệt một hồi.
Không có ai nói chuyện.
Thi Từ cúi người lại cầm túi lên, khoác lên vai, đi ra cửa.
Đôi mắt Đường Chu nháy một cái, nàng ngừng ở cửa vài giây, mới mở cửa đi ra ngoài.
Đường Chu ngồi yên tại chỗ không biết bao lâu, dần dần trong lòng khó chịu không cách nào thừa nhận, giống như axit trong dạ dày khó có thể nuốt xuống, cô nhảy lên, kéo cửa chạy ra ngoài.
Thi Từ đội ánh mặt trời gay gắt đi về phía trước, lúc đầu nàng đi rất nhanh, không hề có mục đích, cũng không biết rẽ bao nhiêu ngã cua, vẫn không có chuyển hướng, đi thẳng. Nàng chỉ là đang phát tiết tâm tình khó tả.
Thời tiết nóng bức từng cơn từng cơn mà ập đến, phía sau lưng không ngừng chảy mồ hôi, cái cổ dính không ít tóc, đột nhiên sự vật trước mắt biến thành một mảng trắng toát.
Nàng ngừng bước chân, bắt được thứ gì đó bên cạnh, cảm giác khó chịu dưới ánh nắng mặt trời càng thiêu đốt, ngực nổi lên từng trận cảm giác buồn nôn.
“Cạch” một tiếng, cửa của cửa hàng ven đường mở ra, bác gái chủ quán đổ một chậu nước, ven đường có khói trắng bốc lên.
Lối vào cửa hàng bày ô che nắng, dưới ô bày bàn ghế rải rác, Thi Từ bình tĩnh phát hiện mình đang dựa vào góc bàn, nàng ấn ấn thái dương, liền nghe được thanh âm sảng lãng, “Ai ai ai cô gái, không có sao chứ, ui, con đừng để bị say nắng, mau vào ngồi một chút.”
Đây là một tiệm đồ uống nho nhỏ, máy điều hòa mở không cao không thấp, quạt còn kẹt kẹt kẹt kẹt xoay, thổi tới một trận mát mẻ, khoan khoái.
Chủ quán rót cho Thi Từ một bát nước muối ấm, nàng từng miếng từng miếng nuốt xuống, rốt cục dễ chịu một chút.
Trong quán không có ai, rất sạch sẽ, bác gái chủ quán đang thanh lý tủ đông.
Thi Từ ngồi yên lặng, cảm xúc hỗn độn vừa nãy đã trở nên bằng phẳng, đáy lòng trống rỗng, vèo vèo vèo đều là gió lạnh.
Nỗi đau như cắt, tâm lạnh như tro, thời gian qua đi nhiều năm, nàng lại một lần nữa cảm nhận được cái cảm giác này.
Viền mắt Thi Từ chậm rãi ươn ướt.
Nàng cũng không biết, Đường Chu chạy ra, mắt đỏ ngầu từ đầu đường đến cuối ngõ lo lắng tìm kiếm, cuối cùng hồn bay phách lạc từ bỏ.
Một màn hoàn chỉnh này, nếu như là tình tiết trong phim, bất kỳ người xem nào cũng muốn nói một câu tạo hóa trêu người, nhưng mà sinh hoạt chính là tràn đầy vô số chuyện khả thi, khả năng liền cứ vậy hòa giải, cũng có thể cứ như vậy liền bỏ qua.
Chờ đến rất lâu về sau, các nàng mới biết, đây là phong ba, cũng là biệt ly.