Xuân Hạ Thu Đông

Chương 20: Tiểu Thử (4)


Đọc truyện Xuân Hạ Thu Đông – Chương 20: Tiểu Thử (4)

Chị Miu đối với tên em trai này của Thi Từ không thú hứng lắm, tạm thời sẽ không nói về đề tài này, chỉ là ý cười tìm tòi nghiên cứu trong đôi mắt không giảm.
Lúc rượu được đưa bàn, ý cười trong mắt chị Miu càng đậm.
“Louie XIII, thật hoang phí nha, thân ái.” Chị Miu đem hai chữ thân ái gọi đến ngọt ngào, ánh mắt lại liếc nhìn Đường Chu rót rượu cho nàng.
“Khoảng thời gian này số lần cô theo chị ăn cơm hình như hơi nhiều đúng không? Thật đáng thương, cũng không có cô gái nào hẹn cô ha.” Chị Miu cười nhạo nàng, “Hay là cô yêu thầm chị đây nhỉ?”
Vẻ mặt Thi Từ hơi ngưng lại.
Đường Chu đang rót rượu cũng ngẩn người, rất nhanh trở về hình dáng ban đầu, lui xuống.
Đuôi mắt chị Miu quét một cái đến Đường Chu không xa đó, cười cùng Thi Từ ở đối diện, “Cô không cần sốt sắng a!”
“Em không có khẩn trương.” Thi Từ có chút bất đắc dĩ tiếp nhận trêu chọc của chị ta.
“Cho nên cô tới nơi này là vì quan tâm em dâu tương lai này của cô?” Chị Miu uống một hớp rượu, hai hàng lông mi dày đảo qua trong nháy mắt cực kỳ quyến rũ.
“Chỉ là Thi Hải thích cô ấy mà thôi.”
“Chỉ là?” Chị Miu uống rượu, chậm rãi phân tích tình huống, “Nói như vậy cô bé này không thích nó, mà cô mới vừa nói đây không phải sinh viên của cô, là một người bạn nhỏ của cô, ê ê ê ê ê. . . Các cô đây là quan hệ tam giác?”
Chị Miu gần như “sục sôi căm phẫn “, “Quan hệ thật loạn trào!”
Thi Từ: “. . .”
Đường Chu tuy rằng nghe không rõ các nàng đang nói cái gì, nhưng cô có loại cảm giác các nàng đang thảo luận về mình.
Cô cụp mắt nhìn giày của mình.
Trong lòng có chút loạn.
Cô hiện tại trăm phần trăm xác định Thi Từ luôn luôn quan tâm mình.
Lần trước tới dùng cơm là vậy, lần này cũng là vậy, rất có thể ở siêu thị lần đó cũng vậy.
Tại sao vậy chứ?
Cô không biết làm sao báo lại phần quan tâm này.
Thi giáo sư là vì cái gì lại đối với mình tốt như vậy đây?
Tầm mắt của cô ở giữa không trung cùng ánh mắt Thi Từ đưa tới chạm nhau.
Đường Chu ngẩn người thất thần.
Luôn cảm thấy hôm nay trong ánh mắt của nàng so với trước đây có thêm một chút gì.
Cô nói không được
Giúp Thi Từ tính tiền xong, sau khi các nàng rời khỏi “Tiểu MânCôi”, Đường Chu ở trong ánh mắt ghen tỵ hâm mộ của các đồng nghiệp lùi rasau bếp, trên mặt cô không nhìn ra cái gì, lấy điện thoại di động ra tìm tớiWeChat của Thi Từ.

Sau khi cha của Đường Chu qua đời lúc cô 15 tuổi, cô mỗi ngày đều khóc, hàng đêm khóc, nghĩ đến liền sẽ khóc, nhìn thấy mặt mẹ liền khóc, ôm lấy mẹ mà khóc.
Rất thống khổ, rất ủy khuất, rất luyến tiếc, rất oán hận.
Đến năm 17 tuổi, mẹ bị bệnh, khi đó cô cũng không có thời gian để khóc, từng ngày từng ngày đều lo lắng cùng đau lòng.
Trước mười lăm tuổi cô sống rất hạnh phúc vui sướng, không buồn không lo, gia cảnh không tính giàu có, nhưng cô lại có rất nhiều sự yêu thương.
Mười tám tuổi sau khi mẹ qua đời, cô liền không còn gì cả.
Một quãng thời gian rất dài, lòng của cô đều là thẫn thờ, đối với thế giới bên ngoài một chút cảm giác cũng đều không có.
Cô cúi đầu, cũng không thèm quan tâm cái khác, bị sinh hoạt vội vàng đưa đi, cũng không rảnh nghĩ cái khác.
Ở nơi thành thị này hoa lệ xô bồ này, ở trong sân trường náo nhiệt rộng rãi này.
Cô là bần cùng và cô độc, cô chỉ có bản thân mình.
Không phải là không có đường tắt nhẹ nhàng.
Trước đó cô làm gia sư ở gia đình kia, cái người trung niên đầy mỡ vô lễ kia liền nói với Đường Chu, có thể mỗi tháng cho cô sinh hoạt phí 5 con số, chỉ cần cô mỗi tuần cùng hắn một lần.
Cô không thể lựa chọn như vậy.

Trương Tử Nam mấy lần đưa ra gợi ý muốn giúp cô, Đường Chu không muốn tình bạn của bọn cô bị biến chất, đây có lẽ là do cô lo xa rồi, nhưng cô cũng thật sự sợ hãi một người bạn cũng đều không có.
“Chỉ sống là không đủ, nhân loại còn cần có ánh mặt trời, cần có tự do, và một đóa hoa bên cạnh làm bạn.”
Khi còn bé cô từng đọc Andersen, nhớ tới có một câu nói như vậy.
Mấy năm qua cô chẳng qua cũng chỉ là tồn tại mà thôi.
Ngón tay trỏ cùng ngón tay cái của Đường Chu ở trên màn hình điện thoại di động lướt qua, giữ một hồi, lại giữ thêm một hồi.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, thối lui ra khỏi WeChat.
Đi chưa được mấy bước, di động trong túi liền khẽ chấn động.
Cô lấy ra, con mắt bởi vì kinh ngạc mà hơi toả sáng.
Là Thi Từ: “Tiểu Đường, buổi tối mấy giờ tan tầm?”
Đường Chu không rõ vì sao, vẫn là theo tình hình thực tế trả lời: “Có lẽ là tám giờ, cũng có thể là tám giờ rưỡi.” Cô lại bổ sung, “Còn phải xem lúc nào khách dùng cơm xong.”
Trong nháy mắt bên kia thể hiện “Đối phương đang trả lời. . .”
Nhịp tim Đường Chu đột nhiên tăng tốc.
“Được rồi.” Thi Từ trả lời.
Đường Chu chờ đợi, vẫn là chỉ có hai chữ này, lòng của cô trở nên bằng phẳng, đang nghĩ có nên đáp lại một câu “Sao vậy?” hay không.
Bên kia lại bắt đầu nhập dữ liệu.
Tâm Đường Chu lần thứ hai nhấc lên.
“Buổi tối cô tới đón em, em chờ cô một chút.”
“Có chuyện nói với em. Buổi tối gặp.”
Đường Chu cắn chặt bờ môi non mềm.
Cô trở lật lại xưng hô Thi Từ gọi mình.
Tiểu Đường.

Trước đó Thi Từ gọi cô là bạn học Đường Chu.
Sau đó gặp gỡ mấy lần cũng không có xưng hô gì rõ ràng.
Lần trước kêu mình gọi nàng là Thi . . .
Cho nên nàng gọi mình là “Tiểu Đường” ?
Tiểu Đường, cũng chỉ là so với bạn học Đường Chu thân thiết hơn một chút mà thôi, mà mình không thể làm như thân thiết gọi nàng.
Cô tiếp một bàn khách cuối cùng xong là bảy giờ bốn mươi, đến tám giờ rưỡi vẫn chưa tính tiền. Đường Chu âm thầm sốt ruột, cũng không cách nào bỏ thời gian ra gởi nhắn tin, chỉ có thể chờ đợi.
Thật vất vả đến tám giờ năm mươi mới tính tiền, cô rốt cục có thể tan tầm. Đường Chu cùng quản đốc giao công xong, đến phòng thay đồ thay quần áo, quẹt thẻ, vội vội vàng vàng chạy ra.
Vừa quẹt vừa mở WeChat.
Thi Từ đã gửi tin nhắn đến.
“Tiểu Đường, cô ở phòng ăn đối diện.”
“Không cần vội, cô chờ ở chỗ này, em vừa ra tới là có thể nhìn thấy cô.”
Trái tim Đường Chu nhấc lên, nhanh chóng chạy ra.
Nam thành là một thành thị vừa hiện đại vừa cổ điển. Trung tâm thành phố hiện đại phồn hoa, xô bồ náo nhiệt, ăn chơi trác táng.
“Tiểu Mân Côi” nằm ở một khu vực có kiến trúc thời cổ còn bảo lưu lại trong thành phố. Thời điểm cục kiến thiết sửa lại khu vực này đã thêm mấy cái đèn đường cao trong đình viện.
Lúc Đường Chu nhìn thấy Thi Từ, nàng đang đứng ngay dưới đèn đường. Dựa vào một chiếc xe cô đã thấy qua, đã từng ngồi lên, trong bóng đêm dày đặc, ánh sáng vàng nhạt ấm áp chiếu xuống, hiện ra một màu xanh lam đặc biệt ưa nhìn.
Trên người Thi Từ không còn mặc chiếc váy đen hồi chiều, tóc dài xõa ra, nàng mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát người màu đen, quần bò chín tấc cao đến eo, mang giày Mulles.
Ngực ra ngực, eo ra eo, chân ra chân.

Thi Từ còn chưa phát hiện ra Đường Chu.
Nàng tựa ở bên xe, tựa hồ đang trầm tư cái gì. Gió đêm thổi sợi tóc của nàng bay lên.
Đường Chu không khỏi dừng bước.
Mà vào lúc này, nếu Thi Từ có chút cảm giác mà giương mắt nhìn lại đây,sẽ nhìn thấy khuôn mặt của cô lúc này trở nên mềm mại, giơ tay vén lại tóc dàibay ra, nhẹ nhàng nở một nụ cười với nàng.

Cô liền đứng trong vầng sáng ấm áp màu vàng cam, đạp lên gió đêm mềm nhẹ, khóe mắt đuôi lông mày đều có ý cười, trong mắt ẩn ẩn một luồng ánh sáng.
Cái ánh sáng kia lại như đường mật.
Cái đường mật kia giống như là ánh sáng, hiện ra một phần ấm áp chiếu rọi tất cả những mờ mịt.
Là loại đường mật rực rỡ.
Là hoa giống như người.
Rất lâu sau đó, sau khi các nàng ở bên nhau, Thi Từ cười hỏi Đường Chu là lúc nào thích nàng, Đường Chu cắn chặt miệng không nói, cuối cùng bị Thi Từ dùng phương thức đặc thù, trong lúc cô ý loạn tình mê không thể khống chế, mới mặt đỏ tim đập thẳng thắn nói hẳn là ở trong nháy mắt đó.
Chỉ là hiện giờ cái trong nháy mắt này Đường Chu còn chưa biết.
Cô ngây người vài giây mới đi tới, có chút áy náy nói: “Ngại quá, Thi… Thi giáo sư, để cô chờ lâu rồi.”
“Cô vừa tới không bao lâu, lên xe đi, cô đưa em về trường.” Thi Từ xoay người lại mở cửa xe cho cô.
Đường Chu không nghi ngờ gì khác, thuận theo ngồi vào ghế lái phụ.
Thi Từ cũng không trì hoãn, liền lái xe đi luôn.
“Mỗi ngày đều vào giờ này mới tan tầm sao?”
“. . . Có lúc sớm một chút, có lúc chậm một chút.”
“Cửa ký túc xá đóng lúc 11 giờ sao?”
“Nghỉ đông và nghỉ hè là mười giờ rưỡi.”
Thi Từ nghe xong nhìn thời gian một chút.
Từ góc độ Đường Chu nhìn sang, cái dây đồng hồ kia là màu nâu đỏ, không biết là bằng da gì.
Mặt ngoài là hoa hồng kim, trong ngoài có ba viên đá. Không thấy rõ tên nhãn hiệu.
Cô cũng không biết nhãn hiệu này, bất quá rất ưa nhìn, trong thanh tú lại có chút hoa lệ, rất thích hợp với cổ tay trắng nõn thon dài của Thi Từ, cũng phù hợp với khí chất của nàng.
Cảm giác cuộc sống của nàng cách mình rất xa.
Sẽ có chuyện gì muốn nói với mình đây?
“Tiểu Đường.” Tiếng nói Thi Từ không cao không thấp, không nhọn không thô, ngữ khí đều là ngậm lấy ý cười, từ phổ thông hơn nữa từ miệng nàng nói ra luôn có thể khuấy động lên gợn sóng giống như vang vọng.
“Vốn là muốn cùng em đi uống một ly trà sữa hoặc là nước trái cây, kiếm một chỗ yên tĩnh có thể nói chuyện phiếm, nhưng hình như thời gian không đủ, chúng ta trước về trường học, tìm một nơi trong sân trường rồi tán gẫu tiếp, có được không?”
Đường Chu căn bản cũng không suy nghĩ lý do có thể trở về, rất tự nhiêngật đầu một cái, một giây sau cô lại ngẩn người, bên tai nghe được Thi Từ cườinhẹ, khen cô, “Thật là đứa trẻ ngoan biết nghe lời!”
Đường Chu: “. . .”
Cô phát hiện trước không nói ra được không đúng ở nơi nào.
Vừa mới bắt đầu, cô xem Thi Từ như cô giáo, tôn kính khách khí, lúc đó nàng còn chưa có ý trêu chọc cô như thế này, còn nói phải gọi nàng là . . .
Hiện tại cô thật vất vả thích ứng cái phong cách này, Thi Từ lại có dáng dấp cô giáo ấm áp dễ nói chuyện.
Thi giáo sư thật là khiến người ta cân nhắc không xong!
Đường Chu vốn là sợ người lạ, không thích cùng người khác giao thiệp, nhất là hạn chế xã giao với người lớn tuổi hơn mình.
Căn bản không mò ra suy nghĩ của Thi giáo sư, chỉ có thể dựa vào bản năng đến ứng phó.
Bất quá. . .

Đường Chu cũng theo bản năng tin tưởng nàng.
Sân trường Nam đại lớn vô cùng, cảnh sắc còn đặc biệt đẹp. Trong sân trường còn giữ lại một ít kiến trúc thời Dân quốc, gạch xanh ngói đen, phía sau mái hiên có một góc rừng nhỏ.
Đó là nơi mà tình nhân thường đến trong vườn trường.
Thi giáo sư đương nhiên không thể chọn, nàng đỗ xe tại một vườn hoa nhỏ cách ký túc xá của Đường Chu không xa.
Đèn đường sáng trưng, cây tắc được trồng khắp trong tiểu đình. Buổi tối mùa hè, những con bươm bướm nhỏ bay tới bay lui quanh bóng đèn tròn.
Trong không khí mơ hồ có hương xoài chín tươi mới.
Thi Từ ôn hòa nói với cô: “Tiểu Đường, không biết em có nguyện ý dạy bổ túc cho Thi Hải hay không?”
Tựa hồ là biết Đường Chu chưa rõ, nàng giải thích thêm, “Tiếng Anh cấp bốn của Thi Hải còn chưa qua, thằng nhóc này, giáo viên Anh ngữ hồi nó còn tiểu học dạy không tốt, dẫn đến nó chán ghét tiếng Anh nhiều năm như vậy. Học kỳ tới nó liền ĐH năm 3, cho nên cô nghĩ nhờ em dạy kèm tại nhà cho nó, giúp nó học bổ túc. Giá cả dựa theo gia sư cho người lớn có được không?”
Mặt mày Đường Chu hơi thả lỏng, rồi lại lập tức nhíu mày. Cô trầm mặc.
Thi Từ cũng trầm mặc hai giây.
Vườn trường Nam đại có rất nhiều bướm, ban đêm như vậy, cũng có thể nghe được tiếng ếch kêu liên tiếp.
Lúc Thi Từ mở miệng thanh âm càng mềm thêm mấy phần, “Cô biết em lo lắng cái gì, em biết Thi Hải đối với em có hảo cảm, mà bây giờ nó thật vất dời đi sự chú ý với em, em cảm thấy nếu như em gần nó thêm, khó tránh khỏi sẽ làm nó suy nghĩ nhiều.”
“Như vậy đi, lúc các em học cô cũng sẽ ở bên, cô sẽ coi chừng nó,như vậy em cảm thấy có được không?”

Thi Từ nhẹ nhàng mỉm cười, “Cô cũng có thể làm học trò của em.”
Nội tâm vẫn bình tĩnh của Đường Chu nghe xong đột nhiên phun trào, nghe đến đó tâm tư thực sự không thể tĩnh lặng được, cả người cô không được tự nhiên căng thẳng, da mặt nóng lên, lúng túng nói: “. . . Sao có thể. . .”
“Cô đừng trêu em.” Thanh âm cô dần dần thấp xuống.
Thi Từ cụp mắt nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô, một đầu tóc xõa ra có chút rối loạn, làm nổi bật làn da mỏng manh đến trong suốt, mặt cũng càng thêm nhỏ, phảng phất một tay là có thể nâng lên.
Ánh mắt của nàng chỉ dừng lại vài giây, lại rời đi, thanh âm lại càng gần,
“Vậy cô không giỡn nữa, em nghiêm túc suy nghĩ một chút.”
Tâm tình Đường Chu rất phức tạp, nếu như đến bây giờ cô còn không biết Thi Từ đang giúp cô, cô cũng quá ngu xuẩn.
Cô rốt cục mở miệng hỏi, “Tại sao cô lại đối với em tốt như vậy?”
Đường Chu cảm thấy nghi hoặc, bất an, cảm động, tâm loạn. Trong nháy mắt tất cả tâm tình đều dâng trào lên, tay chân cô có chút luống cuống mà nhìn Thi Từ.
Có mục đích tốt, cô không thể tiếp nhận.
Không có mục đích tốt, cô càng không dám tiếp nhận.
Con mắt của cô gái trẻ rất sáng, ở trong bóng đêm càng thêm đen nhánh, con ngươi như nước, lại như sao.
Thi Từ nhìn kỹ từng chi tiết, nàng nở nụ cười, nhìn kỹ cô, “Cô biết ngày đó người phát tờ rơi là em.”
Nàng vừa nói ra, chỉ thấy thân thể Đường Chu lập tức thẳng băng, hai mắt trợn tròn, biểu hiện không được tự nhiên, lông mi rũ xuống, còn run lên một cái.
Thi Từ dừng một chút, lại mở miệng, nàng không biết nói tiếng Trung thế nào cho phải, đổi sang dùng tiếng Anh, “Cô nghĩ em nhất định là gặp phải khó khăn, cô là người lớn, sinh hoạt cũng coi như dư dả, cô có thể giúp em một chút. Tiểu Đường, không sao cả, người trên đời này đều sẽ gặp phải khó khăn, nếu như thông qua cô, em có thể không khổ cực như vậy, cô rất tình nguyện làm như vậy.”
Tiếng mẹ đẻ rất đa dụng lại không thể nói, dùng ngoại ngữ có thể nói ra được. Đồng quan điểm này, rất nhiều chuyện nói rab bằng ngoại ngữ càng khiến người ta dễ dàng tiếp thu.
Tâm Đường Chu đột nhiên bị cái gì đó mềm mại gì đâm một hồi lâu, không có chút đau đớn nào, lại rất có cảm giác tồn tại.
Thi Từ liền ngay cả điểm ấy đều nghĩ tới.
Đường Chu đương nhiên hiểu tiếng Anh, Thi Từ cũng hiểu. Nàng biết cô hiểu, biết như vậy có thể càng quan tâm tâm lý của cô, hai cái người Trung Quốc dùng tiếng Anh giao lưu cũng là vì Thi Từ muốn nói rõ với cô, chuyện Đường Chu nàng sẽ không nói với người ngoài.
Cô có tài cán gì đây?

Có thể làm cho Thi giáo sư vì cô cân nhắc đến một bước này.
“Cho nên vừa nãy cô kêu em bổ túc cho Thi Hải, cũng là vì. . .”
“Không, ” Thi Từ sẽ không tiết lộ đây là biện pháp nàng suy nghĩ rất lâu, mặt mày nàng lại tăng mấy phần ý cười, nhìn qua càng làm cho người tin phục, “Cô là rất đau đầu tiếng Anh cấp bốn của Thi Hải.”
Trên thực tế nàng căn bản mặc kệ.
Nói thế nào Thi Hải cũng là một người sắp 20 tuổi, nàng có thể sủng hắn, nhưng học nghiệp muốn mình ra sao thì chính hắn tự quyết định.
Bất quá trong mắt Đường Chu, nàng liền là một người rất yêu em trai .
“Vâng. . .” Trong lòng Đường Chu có chút nhẹ nhõm, cô suy nghĩ một chút, “Nhưng là thời gian học cũng không còn bao nhiêu, em làm việc ở Tiểu Mân Côi phải đến đầu tháng chín mới xong, trong thời gian ngắn sợ không có hiệu quả gì, em cũng không rõ tình huống thực tế của Thi Hải, e sợ không giúp được hắn.”
“Không sao, em có thể xem trước tình huống của nó một chút.”
“Nhưng là. . .”
“Cô sẽ ở bên cạnh.”

Tiếng Anh của Thi Từ là kiểu Mỹ.
Tiếng Anh của Đường Chu là kiểu Anh.
Hai người có qua có lại, dĩ nhiên cứ như vậy mà tự nhiên tán gẫu.
Các nàng nhất thời không phát hiện được, cho đến khi một đôi tình nhân đi ngang qua nghe được thanh âm hai người, kỳ quái liếc các nàng một cái.
Các nàng hậu tri hậu giác mới phát hiện, Thi Từ trước tiên cười rộ lên, bên môi Đường Chu cũng hiện ra một chút ý cười ngại ngùng rất nhạt.
Gió đêm thổi qua, một lọn tóc rối thổi qua chặn ánh mắt của Đường Chu lại, cô giơ tay đẩy ra đồng thời cũng nhìn thấy ánh mắt của Thi Từ nhìn về phía cô, nàng nghiêm túc nói bằng tiếng Trung, “Em không cần có áp lực, làm việc ở Tiểu Mân Côi từ thứ hai đến thứ sáu phải không? Như vậy cuối tuần em đừng nhận công việc cực khổ khác. Em xem tình huống Thi Hải một chút, nếu như có thể dạy thì dạy, không thể dạy thì đừng để ý đến nó.”
“Cô muốn cho em một khoản tiền để giải quyết chuyện khẩn cấp trước, không quan trọng lắm, em cứ mở miệng. Cô không thu lợi tức, em cũng không cần gấp, chờ em tốt nghiệp đi làm lại từ từ trả cho cô.”
Đường Chu cắn môi choáng váng.
Đã rất lâu cũng không có người cân nhắc cảm thụ của cô như thế, lại tri kỷ thay cô nghĩ xong mỗi một bước.
Thi Từ trở lại nơi ở, gọi điện thoại cho Thi Hải.
Thi Hải kỳ thực cũng không giống với chị hắn cảm thấy hắn vô công rỗi nghề như vậy. Từ lúc bắt đầu đại học năm nhất, hắn ở trên mạng viết tiểu thuyết.
Thể loại tu chân đánh quái đổi bản đồ.

Thời điểm viết đến chương 600 đã có mười mấy vạn fan theo dõi. Nam chính là soái đến người gặp người thích hơn nữa còn là thiếu niên có thiên phú dị bẩm, một đường điên cuồng tăng cấp trải qua nhiều cạm bẫy, trước chương 400 đều không thấy nữ chính xuất hiện, nữ phụ duy nhất chính là càng thêm tô điểm cho vẻ lạnh lùng khí khái của nam chính.
Thời điểm trong đống bình luận đoán đây có thể là một quyển tiểu thuyết gay hoặc là tỷ đệ loạn lun, nữ chính liền xuất hiện, là một người lãnh diễm, hơn nữa còn là môn phái đối địch với nam chính.
Thi Hải tiêu phí rất nhiều vốn luyến văn chương để viết câu chuyện nam chính thầm mến nữ chính, sau đó không có tâm tư tu chân, chỉ muốn cùng nàng song tu, làm sao theo đuổi được nàng.
Thế là khiến không ít fan nam tức giận bỏ đi, nhưng là nghênh đón rất nhiều fan nữ.
Giữa lúc nam chính biểu lộ với nữ chính, bị nữ chính cự tuyệt, không chỉ cự tuyệt, còn bị nữ chính đả thương.
Khu bình luận đều muốn nổ tung rồi!
Vốn trước đó Thi Hải hành văn là gọn gàng nhanh chóng, chờ đến lúc nam chính tư xuân, hắn hành văn bắt đầu hoa lệ văn nghệ lên, tất cả lời tả cảnh đều là tình thoại, hắn nhìn núi nhìn nước, ngắm trăng thưởng gió, ngâm thơ đối nghịch. Lúc hắn biểu lộ thất bại lại bị đả thương, văn phong nhất thời đã biến thành u ám, tối tăm, hậm hực, bi thương.
Hơn nữa còn là ý nghĩ tối nghĩa khó hiểu.
Nam chính cũng không tu tiên nữa, cả ngày tích tụ tâm sự, nhìn một dòng sông có thể miêu tả tâm lý đến mấy chương.
Đem một đám fan hành hạ đến chết đi sống lại.
Mấy chương gần nhất nam chính đã tiến vào giai đoạn đại triệt đại ngộ.
Thời điểm Thi Từ gọi điện thoại đến, Thi Hải đang ở chương mới nhất viết ra nam chính đoạn tình thế nào.
Vừa nghe chị hắn điện thoại, hắn liền điên lên, “Cái gì! Không không không không không không! Em không đồng ý!”
Thi Hải nhảy lên, “Em mới không cần để cậu ấy bổ túc cho em đâu! Chính em có thể tự thi qua cấp bốn! Chị già không cần lo cho em!”
“A, vậy nếu như tháng 12 kia cậu không qua nổi cấp bốn thì sao, sau đó thì sẽ không sinh hoạt phí nhé.” Giọng nói Thi Từ bên kia điện thoại vô cùng hời hợt.
“. . .”
Có thể nhẫn cũng không thể nhẫn!
Thi Hải tức giận đến không xong, “Hiện tại em liền không cần sinh hoạt phí!”
Nói xong hắn rất có cốt khí cúp điện thoại Thi Từ.
Giỡn sao! Để Đường Chu bổ túc cho hắn! Hắn không muốn mất mặt a!
Móa! Chị hắn hố hắn, chuyện hắn thi cấp bốn tới bốn lần này khẳng định bị Đường Chu biết rồi! Thực sự là mất mặt hết sức!
Thi Hải vừa vội vừa tức, căn bản không gõ được chữ.
Không lâu sau, hắn tỉnh táo lại, sau đó đi đếm tiền trong ví mình.
Sinh hoạt phí của hắn cha mẹ đều không cho.

Chính hắn tuy rằng có thể kiếm tiền, nhưng hắn tiêu còn nhiều hơn kiếm. Thích chưng diện trang phục yêu thích, lại thích mời khách. Nếu như Thi Từ không cho hắn tiền, vậy mỗi tháng chất lượng sinh hoạt không dám tưởng tượng. . .
Chờ chút, mất mặt dù sao cũng đã thành hiện thực, không bằng ngẫm lại chuyện này sẽ mang đến cho hắn chỗ tốt gì?
Đường Chu bổ túc cho hắn, vậy nghĩa là mặt đối mặt? Oa! Mấy cái lúc đơn độc ở chung! Quá có sức mê hoặc đi?
Trong lúc nghỉ hè tuy rằng Thi Hải cũng có cùng một hai nữ sinh đơn độc hẹn hò qua mấy lần, nhưng luôn cảm thấy thiếu chút gì.
Chị hắn cũng quá dụng tâm lương khổ! Lao lực như thế tác hợp hắn và Đường Chu! Thi Hải cảm động đến không xong, lập tức gọi điện thoại trở về cho Thi Từ, “Chị! Vậy được rồi, học bổ túc liền học bổ túc, dù sao em có thể cùng Đường Chu có thế giới hai người, tiếng Anh phiền chút thì thế nào! Khà khà khà!
Khi nào thì bắt đầu? Ngày mai được không? Hay ngày mốt? Thứ bảy thì sao? Chủ nhật được chứ? Càng nói em càng mong đợi! Ngày mai em sẽ đi mua vài bộ quần áo mới, thuận tiện thay luôn kiểu tóc!”
Thi Từ chờ hắn nói xong, mới 1 2 »


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.