Đọc truyện Xuân Hạ Thu Đông – Chương 15: Hạ Chí (6)
Cơn mưa đêm qua đổ xuống, bầu trời sáng nay sáng sủa như vừa được gột rửa.
Đường Chu đứng trước bãi cỏ của tòa nhà dành cho giáo sư, ánh nắng chiếu rọi lên thân hình mảnh khảnh của cô, cái bóng tĩnh lặng in trên mặt đất.
Cô đi thang máy tới tầng mười lăm Thi Từ ở.
Tìm tới số phòng.
Tối hôm qua vừa mới nói dạo này thường xuyên đụng mặt quá, hôm nay liền đến nhà người ta rồi.
Thật giống như trời cao cố ý muốn để hai người bọn họ như thế quen thuộc.
Đường Chu nhìn thời gian, ấn chuông cửa.
Rất nhanh, cửa bị mở ra.
Đường Chu nhìn thấy khuôn mặt đã gặp rất nhiều lần kia. Nàng liền mặc một bộ đồ bông full trắng rộng rãi, mái tóc dài màu nâu trà tùy ý buộc ở sau gáy.
Nàng đứng ở cửa, phía bên phải là bức bình phong màu xanh lá ngăn cách với tủ giày ở trước cửa, lại giống như một đóa hoa hồng trắng quyến rũ mà hoa lệ.
“Hi, vào ngồi chứ?” Nụ cười mềm nhẹ dịu dàng. Trang điểm cực kì nhạt, khí sắc tốt vô cùng.
Đường Chu hơi rụt người lại, “Em. . .” Cô không quá có thói quen đến trong nhà người không quen làm khách, nếu như cùng bạn bè cùng thế hệ hai tay trống không đến hoặc là đem theo đồ ăn vặt thì còn được.
Thi Từ lại không được tính là không quen thuộc, nhiều lần gặp mặt, đi nhờ xe hai lần, còn nhờ phúc người ta mà được trích phần trăm cao. Vốn nên mua ít đồ đến mới phải, tối hôm qua không nghĩ tới, sớm như vậy, siêu thị cũng không mở cửa, thời gian hẹn lại gấp. Cô muốn nói không được, nhưng cầm Mp3 liền đi lại có vẻ không lịch sự. Cô đang xoắn xuýt, lại nghe được Thi Từ “phốc phốc” nở nụ cười, hướng cô vẫy tay, “Được rồi, mau vào đi.”
Bởi vì ba mẹ Đường Chu đều là giáo sư chuyên ngành, từ nhỏ đối với giáo sư liền có một loại tôn kính tự nhiên, cô có thể đối với người cùng thế hệ lãnh tĩnh xa cách, trước không quen với Thi Từ cũng có thể làm vậy, nhưng nhận qua mấy lần quan tâm của nàng, thêm vào nàng lại là giảng viên trong trường, Đường Chu có điểm không dứt khoát cự tuyệt được, hơn nữa Đường Chu phát hiện, lúc cô đối diện với Thi Từ sẽ luôn phát sinh một ít chuyện rối rắm khiến cô không biết phải ứng đối ra sao.
Thật giống như tối hôm qua, chỉ đụng vào người nàng khiến cô nhớ lại chuyện cô không muốn nhớ, rồi phi thường bất lịch sự mà bỏ chạy.
Chạy thì chạy thôi, Đường Chu còn nghĩ sau đó đã không còn cơ hội gặp lại, cô vốn là muốn mặt dày quên đi chuyện này. Không nghĩ tới Mp3 lại rơi ở chỗ người ta, tối hôm qua một câu của Thi Từ —
“Em là tức giận cô cướp miếng bánh bí đỏ của em sao? Cho nên không nói một tiếng hẹn gặp lại với cô mà đã chạy mất?”
Một khắc đó Đường Chu xấu hổ cực kỳ. Rõ ràng nhận sự quan tâm của người ta nhiều lần như vậy, còn bất lịch sự như vậy, còn mặt dày muốn quên, người ta còn giúp mình cầm Mp3.
Nàng nhất thời không biết nói gì, ở trên WeChat gõ chữ rồi lại xóa, xóa lại gõ. Không biết nói cái gì, phát sticker cũng không thích hợp, do dự đến do dự đi, ngón tay đụng tới nút micro, bối rối vài giây mới phát hiện vẫn chưa buông ra, chỉ kịp theo bản năng phủ nhận: “. . . Không phải đâu.”
Sau đó Thi Từ cũng không đáp lại.
Trong đầu Đường Chu một đống rối tung rối mù, muốn tiến một bước giải thích lại không biết làm sao giải thích.
Nghĩ tới đây, Đường Chu giương mắt nhìn về phía Thi Từ, đụng tới ánh mắt ngậm lấy ý cười của nàng.
“Dép lê ở đây.”
Tủ giày ở trước cửa rất giản dị, còn có một cái ghế sô pha hai người ngồi, có thể ngồi đó để đổi giày. Thi Từ cầm một đôi dép lê hồng nhạt ở giữa đặt ở trước mặt cô.
“Cảm ơn.”
Đường Chu mặc áo thun trắng cùng quần bò chín tấc, dưới chân mang một đôi giày da đầu tròn màu nâu đỏ.
Kiểu dáng phổ biến, mu bàn chân trắng như sữa đậu nành.
Chỉ là gót chân có vảy kết thành sẹo, ngón chân sưng đỏ không ít.
Tuy rằng Đường Chu mang dép lê vào rất nhanh, nhưng Thi Từ vẫn nhìn thấy vết thương đầy rẫy trên chân cô.
Thi Từ dời tầm mắt, hỏi: “Ăn bữa sáng chưa?”
“Dạ, ăn rồi.”
Đường Chu còn có chút rụt rè.
“Tùy tiện tham quan đi, em muốn uống gì?” Thi Từ cười nói.
Đường Chu hơi thả lỏng một chút, “Thi giáo sư, không cần đâu, em không khát.”
Trong nhà trang hoàng rất đơn giản lại đặc biệt, ghế sô pha màu xám tím vừa dài lại rộng, nhìn qua rất mềm, hấp dẫn lấy Đường Chu chính là ở phòng khách có giá sách hai mặt xoay áp tường. Còn có bàn nói chuyện, đối diện bàn học là mấy cái ghế lười, trên tấm thảm còn có gối ôm.
Và một góc có thể làm ổ đọc sách ở nơi đó.
Đường Chu chân tâm thích bố trí như thế, không khỏi nhìn nhiều mấy lần.
“Cô còn chưa ăn sáng, em muốn ăn chung với cô một chút không?” Thi Từ rất tự nhiên mở miệng.
Trước cửa bên trái đi vào là phòng khách, bên phải là vị trí phòng ăn, còn thông với nhà bếp.
Thi Từ đứng trong phòng ăn vẫy tay với cô. Bản thân Đường Chu có chút sợ người lạ, ngoại trừ công việc bên ngoài, thực sự không muốn cùng người xa lạ trò chuyện.
Trước đó còn thiết nghĩ nếu như Thi Từ không độc thân, còn phải ứng phó với một nửa khác của nàng. Bây giờ xem ra, thật giống như sống một mình?
Cô lại thả lỏng thêm một chút, thế nhưng ăn sáng. . .
Thi Từ căn bản không cho cô cơ hội cự tuyệt, “Cô đã làm phần của em rồi nè, qua bên này đi.”
Đường Chu ngửi được mùi vị rất phong phú, hương coffee nồng hơi đắng, còn có một chút vị chanh tươi mát thổi qua.
Bàn ăn là gỗ nguyên chất hình chữ nhật, có màu hạnh nhạt, Thi Từ đã ngồi xuống, trước mặt nàng là coffee và sandwich mỏng, phết mứt hoa quả lên, bên cạnh là một cái trứng non mềm giống hình mặt trời.
Mà đặt ở trước mặt cô. . .
Là một bát sữa chua hoa quả yến mạch.
Bát thủy tinh lớn hình bầu dục trong suốt, từ dưới lên trên gồm một lớp sữa chua, một lớp yến mạch, một lớp sữa chua, một lớp khoai tím trộn với nước cốt dừa, một lớp sữa chua, một lớp quả hạch, một lớp sữa chua, một lớp Oglio, trên cao nhất là một vài lát dâu tây cùng chuối tiêu.
Năm màu rực rỡ, đặc biệt đẹp đẽ, lại khiến người ta thèm ăn.
Đường Chu chỉ xem qua một ít bữa sáng tương tự như vậy trên Instagram, nhưng cũng chưa từng thấy bữa sáng nào đẹp mắt như vậy, cũng chưa từng ăn thử.
Khi còn bé đi học, mẹ sẽ làm cơm nắm cho cô ăn, có lúc cũng là nhồi thức ăn còn dư lại đêm qua vào, có lúc lại bỏ thêm cái trứng gà, bánh quẩy hay chà bông, chính là bữa sáng tràn đầy tình yêu.
Cô đã lâu không còn ăn qua bữa sáng nào có người vì mình mà làm, hơn nữa là tỉ mỉ chuẩn bị như thế.
Đường Chu đột nhiên không biết làm sao đối mặt với loại tỉ mỉ này, sững sờ ngẩng đầu nhìn Thi Từ một hồi.
“Hm?” Thi Từ cười nhìn cô, chờ cô nói chuyện, phảng phất bữa sáng này là chuyện không quá tự nhiên.
Đường Chu nghĩ đến lần nàng mở chai rượu đắt tiền nhất ở nhà hàng, còn có dáng vẻ uống rượu khi đó. Hiện tại cô rất khẳng định chai rượu kia cũng là vì cô mới chọn.
Hiện tại lại là bữa sáng để tâm chuẩn bị như thế.
Cô căn bản không bình thản ngồi ăn được.
Loại cảm giác kia ép buộc kia một lần nữa bao phủ cô, cô mím chặt môi, lông mày cũng vặn, vẻ mặt rất xoắn xuýt.
Thi Từ liền kỳ quái nhìn cô bé trước mặt, ngôn ngữ thân thể đột nhiên khẩn trương lên, đặc biệt giống một con chim nhỏ liều mạng bứt lông vũ.
Sau đó cô giống như rốt cục cũng lấy hết dũng khí ra để nói một chuyện đặc biệt quan trọng, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, “Thi giáo sư. . . Em sớm đã cùng Thi Hải nói rồi, em cùng hắn không thể trở thành. . . bạn trai bạn gái.”
Thi Từ hơi mở to mắt, “A?”
Làm sao đột nhiên nhắc đến cái đề tài này?
Cô bé này còn tại nghiêm túc tiếp tục, “Hơn nữa. . . Hơn nữa em biết hắn đã cùng những nữ sinh khác hẹn hò, một vị sư tỷ cũng trong hội sinh viên của em, chị ấy nói cho em biết. . .”
Thi Từ một bên tiếp thu tin tức “Thi Hải cư nhiên từ bỏ rồi, tiểu tử này quả nhiên biết khó mà lui”, một bên còn đang nghi ngờ “Vì sao lại nói đến Thi Hải”.
Rốt cục Đường Chu nói ra: “Cho nên. . . Cho nên. . . Cô không cần đối với em tốt như vậy. . .”
Thi Từ: “. . .”
Phốc! Hóa ra là như vậy!
Thi Từ nhịn một chút, nhịn không được, phốc phốc phốc phốc cười ra tiếng.
Thi Từ cười đến đôi mắt linh quang liễm diễm, hầu như muốn đỡ bàn mà cười.
Một nụ cười tùy ý vui vẻ như thế, mang theo một thân mị lực mà chỉ những người phụ nữ thành thục mỹ lệ mới có, tràn ngập trong một buổi sáng sớm mùa hạ.
Thi Từ nhìn biểu hiện của cô gái trước mặt một bộ hoàn toàn mê mê tỉnh tỉnh, lúc này mới nhịn cười từ từ nói: “Em đừng có áp lực lớn như vậy, chỉ là một bữa sáng bình thường thôi mà, em yên tâm, sẽ không có chuyện ăn thịt người miệng ngắn, sau đó lại muốn em cùng Thi Hải hẹn hò đâu. . .”
Khóe môi nàng ngậm lấy ý cười, nhìn chằm chằm Đường Chu, cô gái trẻ kia vẻ mặt cứng lại, giống như rất nghiêm túc suy tư điều gì đó, vô thức cắn môi dưới của mình.
Thi Từ nghĩ ấn tượng của nàng với cô bé này khả năng có một chút sai lệch, cô bé này không phải cao lãnh, mà chính là cái loại suy nghĩ nhạy cảm dễ dàng xoắn xuýt kia, mới hành động một bước đã dự đoán trước mười bước, còn ở trong lòng suy nghĩ kỹ kết quả nữa chứ.
Đã như vậy, như vậy trước tiên phải từng bước theo cô!
Thi Từ mỉm cười: “Được rồi, mau ngồi xuống đi, em không ăn cô không thể làm gì khác hơn là vứt hết, cô cũng không thể ăn lượng calo cao như vậy, em nhẫn tâm lãng phí sao?”
Quả nhiên lúc này cô mới ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào cái bát.
Không biết cô có biết hay không, lúc cô xoắn xuýt sẽ vô thức cau mày cùng chu môi.
Thi Từ không quên rằng ánh mắt cô bé này lúc vừa nhìn thấy bát liền toả sáng, vẻ mặt cũng lóe lên.
Rõ ràng rất thích.
Rõ ràng rất muốn ăn.
“Nhanh ăn đi.” Thi Từ cười híp mắt.
Lại là loại ngữ khí khiến người ta không có cách nào cự tuyệt này.
Đường Chu nghĩ Thi giáo sư thật sự rất tốt, có lúc có chút thích nói giỡn, bất quá đúng là người rất ôn nhu, hình tượng chị gái ôn nhu.
Cô xem qua video Thi Từ lên lớp, có chút không giống ngoài đời, tuy rằng cũng là ngữ khí ôn nhu, cười cười, nhưng là rất có một chút uy nghiêm, sinh viên bị nàng nói một câu, trên mặt luôn có một loại vẻ mặt phức tạp vừa thẹn vừa mừng vừa hưởng thụ.
Cô thật giống như có chút hiểu. . .
Bên cạnh bát là một cái muỗng nhỏ màu vàng có cán dài, Đường Chu cầm lên múc một miếng ăn.
Trong ngọt có chua, trong lạnh có giòn tan.
Là ăn rất ngon.
Đường Chu liếm liếm vị ngọt còn sót lại trên môi, lại múc một muỗng nhỏ đưa vào miệng, càng múc xuống, vị càng thêm phong phú, mỗi một muỗng đều rất kinh hỉ.
Lúc ăn mỹ thực, tâm tình của người ta đều là vui vẻ. Nhìn thức ăn mình chuẩn bị được người thích, cũng là một chuyện rất vui thích.
Thi Từ nhẹ giọng hỏi: “Ăn ngon không?”
Môi của Đường Chu không phải là loại mỏng kia, mà vừa nhỏ vừa mềm, giống một quả anh đào đầy đặn. Cô vừa lúc đang ngậm một muỗng sữa chua yến mạch trong miệng, nghe được Thi Từ hỏi, hai gò má phồng lên, nuốt vào, con mắt chớp chớp, đầu nghiêng một chút, nở nụ cười với nàng.
Thi Từ sửng sốt một chút, đây cũng là lần đầu nàng nhìn thấy Đường Chu nở nụ cười.
Một nụ cười rất cạn cũng rất thật, rất nhanh cô liền rũ gò má xuống, lần thứ hai ăn thức ăn.
Thi Từ rất thích dáng vẻ cô lúc ăn, bình thường cô luôn là dáng dấp nghĩ nhiều lời ít, chỉ có lúc ăn thì mới có bộ dạng trẻ con nghiêm túc cùng ngây thơ.
Bát sữa chua này lại có thể khiến cho cô thích ăn như thế, còn có thể nhìn thấy nét cười của cô.
Đáng giá.
Thi Từ âm thầm vểnh vểnh lên môi, lúc này mới ăn bữa sáng của bản thân.