Bạn đang đọc Xuân Ấm FULL – Chương 70: Nghỉ Ngơi Sớm
Lý Nguyễn hơi ngẩn ra, không nghĩ đến hai cô gái khác lại thẳng thắn và hành động nhanh chóng như vậy.
Trong dòng người đến người đi, cô chỉ loáng thoáng nghe được mấy câu nói bay tới theo gió.
“Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, làm người phải tự biết mình, đừng làm ra chuyện khiến cả mình và người khác khó chịu như vậy!”
“Đúng vậy đó, cậu thầm mến là chuyện của mình cậu, đừng làm liên lụy đến chúng tớ! Tớ thấy Tổng giám đốc Cố ngay cả tên cậu cũng không biết, cậu còn muốn đánh bại vợ cả lên làm kẻ thứ ba?”
“Không phải tớ muốn làm người thứ ba… Tớ cũng vừa mới biết Tổng giám đốc Cố kết hôn…”
Giọng của cô gái cuối cùng hơi mang theo nghẹn ngào, giọng của hai cô khác dường như nghiêm khắc hơn, nhưng Lý Nguyễn không còn nghe rõ nữa, Cố Kỳ Nguyên sớm đã kéo cô tiếp tục đi dạo đến sạp hàng tiếp theo.
Thật tình Lý Nguyễn cảm thấy khá bất đắc dĩ cho dũng khí của cô gái trẻ tuổi.
Cô không khỏi nhớ đến khoảng thời gian trước từng nhìn thấy một tin tức.
Một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi đánh nhau với một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi năm mươi tuổi ở bên đường, cô gái bị người phụ nữ trung niên nắm tóc, ngoài miệng vẫn còn hùng hùng hổ hổ kêu gào: XXX sớm đã không còn tình cảm với bà, tôi trẻ tuổi xinh đẹp hơn bà, người hiện tại ông ấy thích là tôi.
Bây giờ ông ấy có tiền như vậy, không phải một mình bà trói chặt được, sao bà lại không biết xấu hổ mà không chịu ly hôn chứ hả?
Lúc ấy cô chỉ cảm thấy khó tin, nhưng hôm nay ngẫm lại, cô bé trong công ty chỉ là da mặt mỏng hơn cô gái chợ búa kia thôi, còn khá hiểu rụt rè.
Nhưng việc này nghi sơ bất nghi đổ*.
Bởi vì quan trọng nhất là lòng người, phụ nữ dù đề phòng nữa thì đàn ông vẫn sẽ có biện pháp ra ngoài ăn chơi đàn đúm.
*Nghi sơ bất nghi đổ (宜疏不宜堵): nên giải tỏa chứ không nên kìm nén, trong trường hợp này chỉ cảm xúc con người, ko nên quá kìm nén sẽ xảy ra sự cực đoan trong cảm xúc.
Thật sự là khó lòng phòng bị.
Mặc dù cách Cố Kỳ Nguyên xử lý khiến cô khá hài lòng, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy cảm xúc hơi bị ảnh hưởng nên duỗi tay véo vào cánh tay anh.
“Làm anh đi trêu hoa ghẹo nguyệt này!”
Cố Kỳ Nguyên cau mày, cúi đầu nhìn vị trí vừa bị ngược đãi, cực kỳ vô tội nói: “Anh cũng là người bị hại mà!”
Tuyệt đối là bị oan, chẳng phải chưa làm gì vẫn bị ngược đãi đấy thôi!
Lý Nguyễn trừng mắt liếc nhìn anh: “Sau này không cho phép nói chuyện với cô ta nữa, một ánh mắt cũng không được!”
“Được được, anh sẽ cách chân không.” Cố Kỳ Nguyên buông tay đầu hàng: “Người quá ưu tú thật không có cách mà, phiền phức sẽ càng nhiều.”
Lý Nguyễn cười khúc khích nhìn Tổng giám đốc Cố than thân trách phận, cô duỗi tay xoa xoa chỗ vừa bị mình chà đạp: “Ngoan ngoãn nào, chị sẽ cho em ăn kẹo.”
“Anh không muốn ăn kẹo.” Cố Kỳ Nguyên bĩu môi: “Anh chỉ muốn ăn em.”
“Hừ.” Lý Nguyễn hơi đỏ mặt trừng Cố Kỳ Nguyên, quay đầu cẩn thận nhìn người đi ngang qua xung quanh, âm thầm hy vọng không ai nghe được lời không biết xấu hổ của anh.
“Có lẽ, đặt kẹo, rồi sô cô la trên người em để cho anh ăn…” Lời này Cố Kỳ Nguyên nói trầm bổng kéo dài, từ cuối dường như còn có vô tận ý nhị, nói xong thì đến cả khóe mắt cũng mang theo xuân sắc liếc nhìn Lý Nguyễn.
“Phi phi!” Mặt Lý Nguyễn càng đỏ hơn, chỉ muốn duỗi tay bịt kín cái miệng không biết che giấu này: “Anh còn nói lung tung! Bị người ta nghe được thì làm sao bây giờ!”
“Vậy bây giờ chúng ta trở về khách sạn, anh về phòng thảo luận cho em nghe, tuyệt đối sẽ không có người khác nghe được.”
Lý Nguyễn thấy Cố Kỳ Nguyên lại càng hăng hái, duỗi hai tay ra, hung hăng nắm lấy cái miệng tác ai tác quái của anh, khiến hai bờ môi mỏng có hình dạng xinh đẹp bị sống sờ sờ tạo thành hai cây lạp xưởng.
Cố Kỳ Nguyên không nói được lời nào, mà đẩy mạnh tay Lý Nguyễn ra cũng không tốt, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng cô, thuận tiện lườm cả những người qua đường đang nhìn và cười trộm anh.
Lý Nguyễn thấy Cố Kỳ Nguyên làm dáng vẻ kỳ quái thì phì cười, buông miệng anh ra.
Hai người cười đùa một trận, cảm giác bụng cũng đã đói, tùy tiện tìm một nhà ăn ven sông ngồi xuống.
Trấn nhỏ vừa mới lên đèn, từng chiếc đèn lồng đỏ chậm rãi phát sáng, thấp thoáng trên mặt sông, toàn bộ trấn nhỏ nhiều thêm chút quyến rũ so với ban ngày.
Lý Nguyễn nhìn thuyền nhỏ lãng đãng trôi qua dưới cửa, giục Cố Kỳ Nguyên ăn cơm tối xong thì cùng ngồi du thuyền nhỏ một lần.
Cố Kỳ Nguyên bao hết một chiếc du thuyền sáu người, người chèo thuyền chống mái chèo, chậm rãi rong ruổi từ phía tây trấn nhỏ sang phía đông trấn nhỏ, rồi lại vòng trở về.
Lý Nguyễn dựa vào trong ngực Cố Kỳ Nguyên, hít thở gió sông mang theo hơi bùn đất, trong lòng dần dần yên tĩnh lại.
“Cố Kỳ Nguyên, chờ hôn lễ làm xong, chúng ta sinh đứa nhỏ đi.” Lý Nguyễn nhớ lại trên đường đi không ngừng có gia đình ba người đi sượt qua mình, ba mẹ trẻ ôm một đứa nhỏ xinh xắn đáng yêu, nụ cười trên mặt ngay cả cô nhìn cũng hơi hâm mộ.
“Được.
Trước tiên sinh một đứa con gái, rồi sinh thêm đứa con trai, gộp lại thành chữ “tốt”*, lại dẫn hai đứa đi khắp nơi.
Đến lúc đó, chúng ta lại đến nơi này một chuyến, đi dạo phố, ngồi thuyền, chụp thêm tấm ảnh gia đình chỗ hòm thư nữa.”
Giọng nói của Cố Kỳ Nguyên trầm thấp, nói ngay bên tai Lý Nguyễn, tựa như là mê dược quyến rũ nhất, khiến Lý Nguyễn không nói nổi một chữ “không”.
Không hiểu sao, hốc mắt cô lại nóng lên, đáy lòng không ngừng nóng bỏng.
Thuở thiếu thời, cô đã từng ảo tưởng một ngày kia sẽ nắm tay người nào đó đi khắp thế giới, gương mặt người kia thay đổi nhiều lần, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt Cố Kỳ Nguyên.
Sẽ không thay đổi nữa, cũng không muốn đổi thay nữa!
Lúc trước, những đau xót chồng chất rạch trong lòng đã từng kết thành sẹo, nay đang dần dần phai dấu vết đi, cuối cùng sẽ có một ngày không còn nhìn thấy nữa.
“Được…” Giọng Lý Nguyễn nhu hòa mà mềm mại, như dính vào trong lòng Cố Kỳ Nguyên, nhẹ nhàng rung động.
“Vậy chúng ta về khách sạn luôn đi.”
“Hả?” Lý Nguyễn nao nao, không hiểu tại sao Cố Kỳ Nguyên lại muốn quay về khách sạn.
“Không trở về khách sạn thì làm thế nào sinh được con gái, con trai chứ!” Cố Kỳ Nguyên ghé vào bên tai Lý Nguyễn, nhẹ nói cười.
Nói xong anh còn thừa dịp Lý Nguyễn ngây người, cắn nhẹ vào vành tai trắng nõn trước mắt, sau đó ngẩng đầu cất cao giọng nói: “Bác ơi, phiền bác chèo nhanh lên ạ.”
“Này!” Lý Nguyễn trợn tròn mắt, vừa rồi cô còn đang cảm động, cái tên này đã lập tức làm hỏng bầu không khí tối nay!
“Em đừng vội, bác chèo thuyền sẽ nhanh chóng quay về thôi.” Cố Kỳ Nguyên thấp giọng cười vài tiếng, trấn an vỗ vỗ đầu Lý Nguyễn.
Lý Nguyễn tức giận hất tay Cố Kỳ Nguyên đi, vẫn cảm thấy chưa hết giận, cô lại bắt tay anh đặt lên miệng cắn một cái, để lại dấu răng.
Lúc đầu muốn cắn thật hung hăng, nhưng trong lòng lại không nỡ, nên trở thành cô mài răng không nhẹ không nặng.
“Ây da, hơi ngứa đấy.” Cố Kỳ Nguyên cười khẽ, lại đè thấp xuống bên tai Lý Nguyễn: “Em đừng vội, chờ chốc nữa về phòng em muốn căn chỗ nào cũng được… Đừng cắn hỏng là được…”
Lý Nguyễn vừa bực mình vừa xấu hổ quăng tay Cố Kỳ Nguyên đi, gương mặt nóng lên.
Cô chỉ may mắn trên thuyền không có đèn, ánh sáng đủ tối.
Cố Kỳ Nguyên đón nhận ánh mắt như muốn cắn người của Lý Nguyễn, không ngừng cười vui sướng, nếp nhăn bên môi khi cười rõ ràng, nhợt nhạt mà mềm mại, bàn tay nắm lấy Lý Nguyễn rất nóng bỏng.
Bác chèo thuyền quả nhiên chuyển động nhanh hơn, hai ba lượt đã đến bến tàu cho khách xuống, Lý Nguyễn bất đắc dĩ bị Cố Kỳ Nguyên kéo lên bờ.
“Em còn muốn đi dạo.” Lý Nguyễn tức giận nói.
“Trời đen sì sì đi dạo có cái gì hay, chúng ta vẫn nên sớm quay về nghỉ ngơi thì hơn.” Cố Kỳ Nguyên từng bước hướng dẫn.
Nghỉ ngơi gì chứ! Giờ mới có bảy rưỡi, trở về sớm như vậy thì cô có thể nghỉ ngơi thật tốt? Lý Nguyễn liếc sang nhìn Cố Kỳ Nguyên.
Dưới bóng đêm, ngay cả đôi mắt ngày thường nhìn hoạt bát cũng lộ vẻ rất mê người.
Nước bọt Cố Kỳ Nguyên lăn lộn trong cổ họng, trong lòng không ngừng nhớ đến phòng tắm lớn trong phòng khách sạn.
Nếu như hôm nay dùng tốt thì anh có thể cân nhắc cũng đổi cái trong nhà thành toàn thủy tinh!
“Em còn muốn đi bar ngồi nghe hát một lúc.” Lý Nguyễn tiếp tục lấy lý do.
“Ngoan, ở đấy không có gì hay để nghe cả, chờ tẹo nữa anh hát cho em nghe.
Tùy em gọi bài.” Cố Kỳ Nguyên ôm Lý Nguyễn, bước chân kiên định đi về phía khách sạn.
“Anh biết hát bài gì chứ!” Lý Nguyễn rất khinh bỉ Cố Kỳ Nguyên nhận lời thiếu suy nghĩ, anh hoàn toàn đâu có biết hát!
“Hai chú hổ? Tôi có một con lừa nhỏ? Xì-trum?” Cố Kỳ Nguyên rất không tiết tháo báo tên bài hát, Lý Nguyễn nghe thấy quả thực muốn hộc máu.
*Cho bạn nào muốn biết trình độ ca hát của Kỳ Nguyên nhà ta: Hai chú hổ (Link Engsub – không có bản vietsub, chỉ có bản hướng dẫn học tiếng Trung qua bài hát nên mình không chèn nhé); Tôi có một con lừa nhỏ (Vietsub); Xì-trum (Link – mình không tìm được link vietsub nên để link này nhé)
“Anh là trẻ em ở nhà trẻ à?”
“Về vấn đề anh đã lớn hay chưa, chẳng phải em là người rõ ràng nhất sao?” Cố Kỳ Nguyên nhíu mày, mập mờ chớp chớp mắt với Lý Nguyễn.
Lý Nguyễn chỉ cảm thấy mặt già nóng lên, suýt nữa không chống đỡ nổi.
Suốt dọc đường hai người đấu võ mồm, cuối cùng sau khi Lý Nguyễn mua ly đồ uống trên đường, cô bị anh kéo về khách sạn.
“Ấy, Tổng giám đốc Cố, anh quay về sớm vậy ư?” Có nhân viên về khách sạn lấy đồ, lúc đi ra vừa vặn gặp phải Tổng giám đốc Cố cười như đóa hoa và Cố phu nhân lạnh mặt ở đại sảnh.
“Đúng vậy, không phải ngày mai còn leo núi nữa sao.
Phu nhân của tôi hơi mệt cho nên về sớm nghỉ ngơi.” Nụ cười của Cố Kỳ Nguyên có thể nói là hòa nhã.
“Vậy Tổng giám đốc Cố và Cố phu nhân sớm nghỉ ngơi đi ạ, gặp lại sau.” Đối phương là nam nhân viên, ánh mắt không dám nhìn nhiều vào người Lý Nguyễn, nói hai câu liền đi.
Lý Nguyễn cảm thấy có phần bực mình, lúc trước bọn họ gặp cô cũng chỉ “Lý Nguyễn”, “Quản lý Lý”, bây giờ biến thành “Cố phu nhân” đã được cô đồng ý đâu!
Đợi đến lúc vào phòng, Cố Kỳ Nguyên ngồi xuống giường, nhìn về phía phòng tắm, tràn trề hào hứng nói: “Vợ à, em đi tắm trước đi.
À, đúng rồi, đừng kéo rèm.”
Lý Nguyễn trừng mắt nhìn phòng tắm, lại trừng mắt nhìn người đàn ông nhà mình như đang xem kịch vui, lập tức xụ mặt.
“Em không muốn, muốn tắm thì tự anh đi tắm đi.”
“Như vậy sao.” Cố Kỳ Nguyên cau mày suy tư hai giây, sau đó vô cùng mập mờ cười với Lý Nguyễn: “Vậy cũng được, hóa ra là em thích xem anh hả?” Nói xong, anh liền đứng lên, hào sảng cởi quần áo.
Mặt Lý Nguyễn càng đen hơn, nhìn người nào đó chẳng mấy chốc sẽ cởi sạch, đi nhanh vào phòng tắm định buông rèm xuống.
“Hóa ra là em muốn tắm cùng nhau hả, sao không nói sớm.” Tay cô vừa chạm vào dây kéo rèm, người nào đó hoàn toàn không biết tiết tháo là gì trước mặt cô đã nhanh chóng bước đến gần, dính vào cô, nắm lấy tay cô không thả.
“Cố Kỳ Nguyên! Anh mặc quần áo tử tế trước đi đã!” Lý Nguyễn ngước mắt, không dám nhìn bóng dáng thân thể người nào đó phản chiếu trên kính.
“Chẳng phải muốn tắm rửa sao, mặc quần áo thì tắm rửa thế nào được.”
Lý Nguyễn cắn môi, vừa xấu hổ vừa không còn gì để nói.
“Dù sao em cũng vào đây rồi, không bằng tắm cùng nhau đi.” Cố Kỳ Nguyên chậm rãi phả hơi nóng vào cổ Lý Nguyễn, tay trái chui vào từ vạt áo sơ mi của cô, tay phải lặng lẽ bắt lấy tay phải ở đằng trước của Lý Nguyễn rồi dời về phía sau.
“Á…!” Lý Nguyễn sợ hãi hét một tiếng.
“Suỵt, em đừng dọa anh chứ.”
Hù dọa anh á? Hù dọa ai cơ?
Lý Nguyễn trừng mắt nhìn lớp thủy tinh, hận không thể rụt bàn tay phải của mình vào bên trong cánh tay…
~ Hết chương 69 ~.