Xuân Ấm

Chương 53: Chọc Vào Nhầm Người


Bạn đang đọc Xuân Ấm FULL – Chương 53: Chọc Vào Nhầm Người


Lý Nguyễn liếc Cố Kỳ Nguyên một cái, ngượng ngùng cười, “Việc ở công ty… đợi đến lúc gặp ông ngoại anh rồi nói sau nhé.”
Cố Kỳ Nguyên liếc lại Lý Nguyễn, “Anh chẳng cần nghe cũng biết em đang nghĩ gì.

Vừa nãy em lẩn tránh y như một con đà điểu, bình thường có thấy em ngượng đến mức này đâu.”
Lý Nguyễn yên lặng cúi đầu, làm bộ biết lỗi.
Vừa rồi hoàn toàn là phản ứng vô thức, người biết thân phận của cô và Cố Kỳ Nguyên trong công ty không nhiều.

Dù Đoạn Như Nhã biết nhưng cô ta tuyệt đối không muốn lan truyền hộ Lý Nguyễn, mà hai người còn lại Lý Nguyễn hoàn toàn không để tâm, không nghĩ tới bây giờ lại đột nhiên gặp phải, lúc đó cô thực sự giật nảy mình.
Trong lòng Cố Kỳ Nguyên cảm thấy hơi thất vọng và bất lực.

Vốn đã gặp cha mẹ anh thì coi như đã danh chính ngôn thuận rồi, đáng lẽ Nguyễn Nguyễn nên ngoan ngoãn công khai chứ? Không ngờ ở công ty cô ấy vẫn còn muốn giấu giếm.
”Ông bà ngoại anh rất tốt, không ỷ thế hiếp người đâu.

Hơn nữa, anh họ Cố không phải họ Phạm, gia thế nhà anh không khác với nhà em mấy, lấy đâu ra lắm trở ngại thế.”
Cố Kỳ Nguyên nói xong cũng thấy đau đầu, anh tựa vào bàn làm việc, giận dỗi ôm Lý Nguyễn vào lòng, cúi đầu mạnh mẽ hôn xuống, đến lúc cả hai cùng thở dốc, Cố Kỳ Nguyên mới ngẩng lên, ”Rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy?”
Lý Nguyễn đỏ mặt, thở hổn hển, đè thấp giọng xuống: ”Anh nói bé thôi.

Mở cửa ra mau lên, nếu có người tới tìm anh, thấy cửa khóa mà trong phòng chỉ có hai chúng mình…”
”Thì sao chứ? Vợ chồng chúng ta đóng cửa tình tứ còn cần người khác cho phép hả?” Cố Kỳ Nguyên nhíu mày, hơi thở nóng rực phả ra làm mặt Lý Nguyễn càng đỏ hơn.
“Nhưng đây là công ty…” Lý Nguyễn ấp úng nói, thấy Cố Kỳ Nguyên lại cúi xuống, cô vội vã quay đầu đi, liều mạng tránh né.
Cố Kỳ Nguyên thấy Lý Nguyễn tránh đi, dứt khoát cúi xuống, trực tiếp hôn vào phần cổ mịn màng đang lộ ra của cô, khẽ liếm mấy cái.

Lý Nguyễn run lên, gần như không đứng vững được.
“Đừng…”
Quần áo mùa hè vốn đã ít, tay Cố Kỳ Nguyên dán vào hông Lý Nguyễn nhẹ nhàng vuốt ve, xúc cảm ấm áp cách lớp quần áo truyền đến đầu ngón tay.

Rất nhanh Cố Kỳ Nguyên cảm thấy chưa đủ, anh lần mò đến dây kéo phía sau váy, nhẹ nhàng kéo xuống, ngón tay lặng lẽ trượt vào trong.
Hơi lạnh từ điều hòa cùng nhiệt độ ngón tay Cố Kỳ Nguyên làm Lý Nguyễn run lên, đầu óc cũng tỉnh táo lại, cô đẩy mạnh Cố Kỳ Nguyên ra.

Nghĩ đến việc cô và Cố Kỳ Nguyên trốn trong phòng anh anh em em, Lý Nguyễn xấu hổ đến không ngẩng đầu lên nổi.
Nếu lúc nãy cô không kháng cự, chỉ sợ Cố Kỳ Nguyên sẽ rất vui lòng làm đến cùng…
”Anh ngồi xuống mau, em đến báo cáo công việc mà.”
”Không muốn.” Vừa rồi còn chưa làm được gì, cả thể xác lẫn tinh thần Cố Kỳ Nguyên đều không dễ chịu, nhìn gương mắt kiên quyết của Lý Nguyễn ngay gần, Cố Kỳ Nguyên vừa bất đắc dĩ vừa không cam lòng.
Lý Nguyễn cẩn thận ngước lên nhìn trộm Cố Kỳ Nguyên, đi lên hôn lên môi anh một cái.

Thừa dịp anh chưa kịp phản ứng cô liền vội vàng lùi lại, “Chỗ này người đến người đi…”
Lý Nguyễn cảm thấy mặt già này của cô sắp nóng đến bốc cháy rồi, khóa cửa rồi che che giấu giấu càng làm cô thêm chột dạ.
Cố Kỳ Nguyên thấy bà xã nhà mình xấu hổ không ngẩng đầu lên nổi, trong lòng càng bất đắc dĩ.
Vẫn là công ty, vẫn là văn phòng này, làm mấy chuyện cấm trẻ em trong này thật kích thích biết bao.

Nhưng anh cũng biết rõ bà xã nhà mình xấu hổ và bảo thủ đến mức nào, kể cả khi ở nhà, muốn làm ở chỗ khác anh còn phải dùng sức mạnh…
Được rồi, không thể nghĩ nữa, càng nghĩ anh càng thấy kích thích, càng nghĩ anh càng muốn….
Cố Kỳ Nguyên thanh họng ho một tiếng, nhìn Lý Nguyễn một lúc mới ngồi lại lên ghế sau bàn làm việc, ”Em nói đi.”
Lúc này Lý Nguyễn mới bước nhanh đến cạnh cửa, cố gắng hết sức nhẹ nhàng mở khóa trong, đến giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm.


Lúc cô quay người lại, Cố Kỳ Nguyên đã cầm báo cáo tài vụ cô để trên mặt bàn lên xem.
”Ôi, đau đầu ghê! Anh thực sự không hiểu mấy việc quản lý này.” Cố Kỳ Nguyên cau mày nhìn báo cáo tài vụ trên tay, cảm thấy như đang đọc chữ Ai Cập vậy, trong đầu toàn một đống bột nhão.
Lý Nguyễn khúc khích cười, ghé đầu đến, ”Cần em giải thích cho anh không?”
”Tốt lắm.” Cố Kỳ Nguyên ngẩng lên, chỉ chỉ vào bắp đùi mình, ”Em ngồi lên đây đi cho gần, chúng ta đều có thể nhìn rõ được.”
Lý Nguyễn trừng Cố Kỳ Nguyên một cái, hẵng giọng ngồi nghiêm chỉnh, “Có chỗ nào không hiểu mời Cố tổng chỉ ra, tôi sẽ giải thích cho anh.”
“Chỗ nào cũng không hiểu, ngoại trừ tiêu đề lớn trên cùng ra anh không hiểu cái gì nữa.” Cố Kỳ Nguyên để bản báo cáo lên trên bàn, hai tay đan lại, ”Anh mặc kệ, mấy báo cáo này em xem là được rồi.

Dù sao ông ngoại định cho anh công ty này, thế thì anh quản lý việc kinh doanh, em phụ trách nhân sự và tài chính đi.”
Lý Nguyễn cũng rất bất đắc dĩ, cô vừa thoát khỏi khuôn mẫu khôn khéo già dặn để thích ứng với vai trò vợ hiền dâu đảm, cô không muốn vác lại gánh nặng vừa bỏ xuống, ”Anh không muốn làm thì đừng bắt người khác phải làm chứ.”
Cố Kỳ Nguyên còn tính khuyên tiếp, bên ngoài đã có người gõ cửa.
”Cố tổng, tôi là Tiểu Lục.”
Cố Kỳ Nguyên thu lại ý cười, nghiêm chỉnh ngồi lại.
”Vào đi.”
*
Sau giờ làm, quả nhiên trưởng phòng Vương mời mọi người đi ăn ở một nhà hàng cao cấp, đến chai vang đỏ nhìn cũng rất cao cấp.
”Hôm nay sinh nhật tôi, mọi người đừng khách sáo.” Quản lý Vương nói xong liền bảo phục vụ đi rót rượu.
Tiểu Đặng vui mừng reo hò, chị Trình vẫn trầm tư như trước, Lý Nguyễn chỉ cười nhẹ không nói gì nhiều.
Ăn được một nửa, Lý Nguyễn đứng dậy đi vệ sinh, vừa rửa tay xong thì Cố Kỳ Nguyên gọi tới.
”Em ăn mãi vẫn chưa xong à?” Giọng nói Cố Kỳ Nguyên ngập tràn oán niệm.
”Vẫn chưa xong đâu.” Lý Nguyễn cười đáp lại, chiều nay cô cố tình tìm Cố Kỳ Nguyên xin phép, còn thân thiết đề nghị anh cũng nên đi ăn cơm với bạn bè, nhưng cô chỉ nhận được cái quay đầu của anh, “Không muốn!”
”Em ăn ở đâu? Anh đến đón em.”
“Hay là thôi đi…” Lý Nguyễn ấp úng, thật ra cô sợ bị mấy người Tiểu Đặng bắt gặp.

Nếu Tiểu Đặng biết, thì sáng mai tin này sẽ được truyền cho gần hết mọi người trong công ty, quá mạo hiểm rồi.
”Không phải ở Trường Viên sao, có gì đâu mà phải giấu.” Cố Kỳ Nguyên xem thường.
Lý Nguyễn ngẩn ra, “Sao anh biết?”
”Hôm qua anh cài một phần mềm vào điện thoại em, em kết nối mạng ở đâu, anh chỉ cần tra một cái là biết được vị trí của em luôn,” Giọng nói Cố Kỳ Nguyên đầy vẻ đắc ý.
”…” Lý Nguyễn không biết nói gì hơn, hóa ra anh ấy còn có chuẩn bị trước, ”Anh không cần đến đón đâu, em về ngay đây.”
Nói xong, Lý Nguyễn cúp điện thoại, cầm di động lướt xem.
Cố Kỳ Nguyên vừa nói cái app nào nhỉ?
Thực ra tửu lượng của Tiểu Đặng rất bình thường, uống mấy ly vang đỏ vào đã thấy hơi choáng đầu.

Dù tửu lượng của Lý Nguyễn tốt nhưng cô uống uống rượu vào thì rất dễ đỏ mặt, nhìn giống như đã ngà ngà say.

Thế mà trưởng phòng Vương vẫn niềm nở mời rượu.
Tiểu Đặng nhanh chóng say đến nằm sấp trên bàn.
”Ái chà, Tiểu Đặng uống rượu cũng kém thật.

Trình Quyên, cô ở gần nhà Tiểu Đặng, không thì cô đưa cô ấy về trước đi?” Trưởng phòng Vương nhìn Tiểu Đặng lắc đầu cười.
Chị Trình ngẩng đầu lướt nhanh qua trưởng phòng Vương rồi quay đầu cau mày nhìn Tiểu Đặng.
”Chúng ta cũng nên giải tán thôi, cô đưa Tiểu Đặng về, tôi đưa Tiểu Lý về.” Trưởng phòng Vương cười to đứng lên.
”Không cần đâu, tự tôi về được.” Lý Nguyễn vội vàng từ chối, lúc cô đứng lên hơi lao đao.
Thực chất cô không say, chẳng qua rượu này có độ cồn cao, uống nhiều quá nên thấy hơi choáng váng, nhưng đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo.
Chị Trình đứng dậy, bất đắc dĩ nhìn Tiểu Đặng nhưng vẫn đi đến đỡ cô ấy.
Lý Nguyễn vội sang giúp đỡ Tiểu Đặng lên.
”Em ngồi đây gọi người nhà hay bạn bè tới đón đi.”

Lý Nguyễn ngẩn người.

Dù giọng chị Trình rất bé nhưng lúc nãy thừa dịp hai người cùng đỡ Tiểu Đặng, quả thực chị Trình đã ghé vào tai cô nói nhanh một câu, hơn nữa giọng điệu còn rất nghiêm trọng.
Lý Nguyễn nhớ cô từng nghe Tiểu Đặng kể trưởng phòng Vương và chị Trình đều là nhân viên lâu năm của Hoàn Vũ, cùng làm trong một phòng nhiều năm.

Ánh mắt cô giống như tùy ý lướt qua trưởng phòng Vương ở đối diện, cúi xuống không nói gì.
Lý Nguyễn giúp chị Trình đỡ Tiểu Đặng đến cửa nhà hàng, trưởng phòng Vương cười cười đứng cạnh cô.
”Tuy tửu lượng Tiểu Đặng không tốt nhưng phẩm rượu lại rất tốt.

Điểm này Tiểu Lý phải học hỏi Tiểu Đặng này, cho dù có không uống được nữa nhưng đôi khi vẫn phải ép mình uống tiếp, ở nơi làm việc chính là như thế.

Dù chúng ta không phải phòng kinh doanh nhưng vẫn cần thiết phải xã giao, cô phải luyện nhiều thêm, lần sau phòng tài vụ của tập đoàn tổ chức liên hoan, tôi có thể dẫn cô đi cùng.”
Lý Nguyễn nghe trưởng phòng Vương tận tình dạy bảo chỉ mím môi cười không nói gì.

Từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn từ chối, không phải lần nào cũng uống cạn.

Cô tự hiểu được tửu lượng của bản thân, mà cô cũng không thích cảm giác choáng váng lúc say.
Chị Trình yên lặng cúi đầu đỡ Tiểu Đặng về phía mình, vừa rồi chị uống không nhiều, cũng không có ai mời rượu chị.
Bị gió mát đêm hè thổi qua, Lý Nguyễn thấy hơi buồn ngủ, cô vội đưa tay lên che ngáp một cái, bước chân hơi lảo đảo.
”Thôi, Trình Quyên cô đưa Tiểu Đặng về trước đi.” Trưởng phòng Vương tiến lên đứng cạnh Lý Nguyễn, đặt tay lên cánh tay cô, ”Tôi thấy Tiểu Lý cũng không khá hơn mấy đâu, tôi đưa cô ấy về.”
Đột nhiên trên tay có thêm một cánh tay ấm áp nữa làm Lý Nguyễn khó chịu khẽ lắc tay, chân mày cau lại.
“Không sao đâu, Tiểu Lý.

Nếu cô thấy chóng mặt thì nhắm mắt lại đi, tôi đưa cô về nhà.” Trưởng phòng Vương vẫn cười như trước, ánh mắt lại nhìn chị Trình thật sâu.
Chị Trình đứng yên tại chỗ, do dự nhìn qua Tiểu Đặng còn bất tỉnh.
Kỳ thật quan hệ giữa chị và Lý Nguyễn không thân, chị cũng chưa rõ cô là người thế nào, nếu cô giống như cô gái lúc trước chỉ sợ còn trách chị nhiều chuyện…
”Nguyễn Nguyễn.”
Lý Nguyễn đang muốn dùng sức bỏ cánh tay đang khoác trên người mình ra, cảm giác dính dính trên cánh tay đó làm cô cảm thấy buồn nôn, thì bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc.

Cô còn chưa kịp quay lại, tay của trưởng phòng Vương đã bị giật mạnh ra.
”Chuyện gì vậy?” Cố Kỳ Nguyên bước nhanh đến cạnh Lý Nguyễn, chán ghét nhìn cánh tay vừa lôi kéo bà xã của anh.

Anh nhìn kỹ lại, hình như là cấp trên của Nguyễn Nguyễn, chân mày anh càng nhíu chặt hơn.
”Cố, Cố tổng.” Trưởng phòng Vương hết sức kinh ngạc, nhìn Cố Kỳ Nguyên đột nhiên xuất hiện.

Sau khi kinh ngạc, trong lòng ông ta bắt đầu sợ hãi.
Cố tổng vừa nhìn đã biết có quan hệ rất tốt với Lý Nguyễn, vừa rồi ông ta chỉ nắm mỗi cánh tay, chắc không sao đâu nhỉ? Mặc dù ông có ý định làm một số việc thật nhưng chuyện còn chưa làm được, hẳn Cố Kỳ Nguyên sẽ không biết đi?
”Không có gì đâu.” Lý Nguyễn không nhìn vẻ mặt của trưởng phòng Vương, trong lòng dù bất đắc dĩ nhưng vẫn thấy rất vui, “Tiểu Đặng uống nhiều rồi, chúng ta đưa cô ấy về đi.”
Lý Nguyễn hời hợt nói.
“Xe anh đỗ bên kia, đi xe anh đi.” Cố Kỳ Nguyên ngẩng lên lạnh lùng nhìn trưởng phòng Vương, một lần nữa cúi đầu nhìn Lý Nguyễn.
“Cũng được.

Chị Trình, chúng ta đỡ Tiểu Đặng lên xe trước đi.” Lý Nguyễn nhìn chị Trình cũng đang khiếp sợ thì cảm thấy hơi phiền phức, cô có nên uy hiếp dụ dỗ một trận không nhỉ?
Cố Kỳ Nguyên nhường đường cho người bên cạnh, biểu hiện rõ ràng anh muốn để Lý Nguyễn đi trước.

Lý Nguyễn nhìn anh một cái, trong lòng có chút quở trách, rồi mới cùng chị Trình đỡ Tiểu Đặng lên xe.
”Cố, Cố tổng, gặp lại ngài sau.” Trưởng phòng Vương vừa chột dạ vừa sợ, ông ta có ý muốn làm quen với Cố tổng nhưng trong lòng lại kiêng dè, đành chần chừ đứng yên tại chỗ.
Cố Kỳ Nguyên không quay đầu lại, theo sát sau lưng Lý Nguyễn giúp cô mở cửa sau xe.
Chị Trình và Tiểu Đặng cùng ngồi ở ghế sau, Lý Nguyễn ngồi lên ghế phụ, an tĩnh thắt dây an toàn.
”Chị Trình, chị và Tiểu Đặng ở đâu?”
Lý Nguyễn thấy vẻ mặt Cố Kỳ Nguyên lạnh lùng nên đành quay đầu hỏi.
”Tiểu Đặng ở tiểu khu AA trước mặt, chị ở tiểu khu đối diện.”
Mặc dù ánh mắt của chị Trình có chút tìm tòi dò xét nhưng cũng không quá gai người, Lý Nguyễn cười cười, lấy điện thoại của Tiểu Đặng gọi cho bố mẹ cô ấy.

Đến khi bố mẹ Tiểu Đặng đến đỡ cô ấy đi, chị Trình cũng theo xuống xe luôn, Lý Nguyễn không nói được gì chỉ đành quay lại xe.
”Cái tên họ Vương kia định làm gì? Bình thường hắn ta cũng thích động tay động chân với em trong công ty như thế sao?”
Xe vừa lái ra khỏi tiểu khu Tiểu Đặng đang ở, giọng nói đầy tức giận của Cố Kỳ Nguyên đã vang lên.
”Động tay động chân cái gì?” Đương nhiên Lý Nguyễn hiểu được ý của Cố Kỳ Nguyên.

Mặc dù lúc nãy trưởng phòng Vương chỉ nắm lấy cánh tay cô nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn cô cũng nhớp nhúa y như bàn tay ông ta, còn ẩn dấu chút ác ý.
Cô không khỏi nghĩ tới mấy lần chị Trình như có điều muốn nói lại thôi cùng với câu nói nhỏ trước khi cùng ra khỏi nhà hàng.
“Ở công ty, trưởng phòng Vương cũng rất được, bình thường đối xử với mọi người rất thân thiết.” Lý Nguyễn cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy thật ra thái độ trưởng phòng Vương đối xử với cô và Tiểu Đặng không giống nhau lắm, “Lúc trước ông ấy nói em cũng giống ông ấy, đều chỉ có một mình dốc sức làm việc ở thành phố H, nên muốn chăm sóc em nhiều hơn.”
“Thế nào là một mình? Cái gì gọi là chăm sóc?” Cố Kỳ Nguyên cao giọng, anh lại nhớ tới hình ảnh người đàn ông hèn mọn kia kéo lấy tay bà xã nhà mình, ”Ông ta trông lớn tuổi thế rồi, còn chưa lấy vợ sinh con sao? Một mình? Vợ con ông ta không phải người à? Chỉ dựa vào hắn mà muốn chăm sóc bà xã anh sao? Hừ!!!”
”Em cũng cảm thấy ông ta hơi nhiệt tình quá với em.” Lý Nguyễn châm chước nói ra quan điểm của mình.
Dù nói trên đời này có nhiều người tốt nhưng trưởng phòng Vương cho cô cảm giác quá thân mật, rõ ràng không thân quen mấy nhưng lại nhất quyết nói với cô nỗi khổ những năm tháng đó, nói đến mức xúc động không ngừng, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy đồng cảm chút nào hết.
”Gì mà hơi chứ, rõ ràng là rất, rất.” Cố Kỳ Nguyên cắn răng, “Bà xã mình thì không quan tâm chăm sóc lại muốn chăm sóc bà xã người khác.

Không phải nhân phẩm có vấn đề thì chính là có mưu đồ bất chính.”
Đây hoàn toàn không cùng một chủ đề mà…
”Mà em cảm thấy hình như chị Trình đã biết gì đó.”  Lý Nguyễn nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy thái độ của chị Trình có vấn đề.
”Em đừng để ý nữa.

Từ giờ em quên cái tên cấp trên bỉ ổi kia đi, không cho phép em nhớ đến dù chỉ một chút.” Cố Kỳ Nguyên cương quyết ra lệnh.
”Giờ anh còn quản trong đầu em nghĩ gì à?” Lý Nguyễn cười liếc Cố Kỳ Nguyên, anh khiến cô thấy hơi ngạc nhiên, ”Sau giờ làm em không để ý đến ông ta là được.”
Thật ra Lý Nguyễn thấy hôm nay Cố Kỳ Nguyên vừa xuất hiện, dù quản lý Vương có ý đồ gì với cô cũng không dám ngắm vào cô thêm lần nữa.
Vừa về đến nhà, Cố Kỳ Nguyên kéo một mạch Lý Nguyễn chạy vào phòng tắm, không đợi Lý Nguyễn cởi quần áo đã đẩy cô vào bồn tắm mở vòi hoa sen.
”Này, Cố Kỳ Nguyên.

Anh làm cái gì đấy?”
”Tắm cho em.”
Trên người Lý Nguyễn đầy mùi đồ ăn dầu mỡ, vốn Cố Kỳ Nguyên chỉ định rửa sạch cánh tay cho Lý Nguyễn trước, sau đó gội đầu cho cô nhưng khi đi đến phòng tắm, sự kìm nén lúc trước bị đâm thủng từng cái một.
Vốn Lý Nguyễn chỉ mặc một chiếc váy liền sáng màu, bị nước làm ướt, đương nhiên bị ướt sũng dính chặt vào người làm đồ lót bên trong mơ hồ lộ ra.
Cố Kỳ Nguyên mở to mắt, nuốt nước bọt, ”Để anh tắm cho em nha…”
Giọng điệu của câu này đã khác hoàn toàn câu trước.

Trong lòng Lý Nguyễn nhảy dựng lên, nhìn bàn tay Cố Kỳ Nguyên đã sờ vào dây kéo của váy, cô vội vàng luống cuống tay chân ngăn lại, ”Cố Kỳ Nguyên, anh đợi đã, để em tự tắm…”
Lời tiếp theo đã bị Cố Kỳ Nguyên trực tiếp nuốt vào bụng, Lý Nguyễn vội vàng nắm lấy vạt áo mình, ưm ưm ưm không phát ra được tiếng nào.
Dạo gần đây Cố Kỳ Nguyên rất thích đi tắm, mỗi lần hai người muốn tắm rửa sạch sẽ phải mất rất nhiều thời gian…
Thấy Lý Nguyễn nắm chặt quần áo, Cố Kỳ Nguyên ngẩng đầu lên, cười hì hì, ”Em thích mặc quần áo cũng được thôi.” Nói xong, anh đưa tay dọc theo vạt váy của Lý Nguyễn, dọc theo đùi đã sớm ướt sũng mà mò vào trong.
Lý Nguyễn nổi hết da gà, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Anh đừng… đừng…”
Nhưng cô còn chưa nói xong, ngón tay Cố Kỳ Nguyên đã đến được nên muốn đến, anh dán sát vào Lý Nguyễn thở dốc, “Để anh tắm cho em nào…”
*
Sáng hôm sau, Lý Nguyễn vừa đến công ty đã thấy Tiểu Đặng mặt trắng bệch đi làm.
”Chào buổi sáng…”
Lý Nguyễn nhìn bộ dạng yếu ớt của Tiểu Đặng do uống rượu đau đầu tạo thành, cất tiếng chào hỏi, ”Chào buổi sáng.”
”Hôm qua cô cũng uống nhiều lắm sao? Mắt thâm hết rồi kìa.” Tiểu Đặng chưa ngồi xuống đã chỉ vào mắt Lý Nguyễn nói.
”Ha ha.” Lý Nguyễn chỉ biết cười, hoàn toàn không nỡ nói không phải cô uống nhiều quá mà là làm nhiều…
Chẳng lẽ đúng là do cô lớn tuổi rồi? Cho nên dù đều lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm, mắt cô thì thâm, tinh thần không tốt còn đau lưng, mà vị họ Cố dùng nhiều sức hơn cô sáng hôm sau tinh thần lại sảng khoái dậy sớm mua đồ ăn sáng.

“Sao chị Trình vẫn chưa tới nhỉ?” Thấy đã đến giờ làm mà chị Trình vẫn chưa tới, Tiểu Đặng thấy hơi kỳ lạ, định lấy điện thoại gọi cho chị Trình thì đã thấy chị đi tới.
”Chị Trình, sao giờ này chị mới tới vậy, may mà trưởng phòng Vương không ở đây.” Tiểu Đặng toe toét chào hỏi.
”Chị có tý việc.” Chị Trình ngẩng đầu nhìn Lý Nguyễn, gật nhẹ đầu với cô rồi ngồi lại về chỗ.
Lý Nguyễn quay đầu nhìn về phía cửa phòng quản lý đóng chặt, lại cúi xuống nhìn điện thoại, trên màn hình có tin nhắn Cố Kỳ Nguyên vừa gửi tới: ‘Em muốn làm trưởng phòng phòng tài vụ không?’
Lý Nguyễn cảm thấy Cố Kỳ Nguyên đúng là nói được làm được, anh vừa đi làm đã bắt tay vào xử lý việc này.
Buổi chiều đã có thông báo về thay đổi nhân sự, trưởng phòng Vương xin từ chức, Lý Nguyễn lên làm trưởng phòng tài vụ.
Hoàn Thừa chẳng qua chỉ là công ty non trẻ nhất trong cả tập đoàn Hoàn Vũ nên một thay đổi nhân sự không làm nên sóng gió gì, chỉ có nội bộ Hoàn Thừa ngầm bàn tán ầm ĩ, nguyên nhân chủ yếu là vì Lý Nguyễn là nhân viên mới nhất tại phòng tài vụ cũng như toàn bộ Hoàn Thừa.
Tất cả mọi người bao gồm cả Tiểu Đặng đều rất ngạc nhiên, chúc mừng Lý Nguyễn mấy câu, nhưng so với sự ngạc nhiên đó, sự hoài nghi còn nhiều hơn.
Coi như Tiểu Đặng vẫn còn trẻ tuổi nên bị loại ra, thì vẫn còn chị Trình ở đây mà?
Thật ra dù Tiểu Đặng chưa nói gì, Lý Nguyễn vẫn biết trong lòng cô ấy nhất định cũng có hoài nghi thế này.

Chỉ có mỗi chị Trình vẫn như cũ, bình thản tiếp tục làm việc.
Lý Nguyễn nhìn chị Trình vẫn cúi đàu làm việc, tâm tình thấy hơi phức tạp.
Chuyện của trưởng phòng Vương tất nhiên là do chị Trình vạch trần.

Cố Kỳ Nguyên không tự mình ra mặt mà nhờ giám đốc Hoàng dò hỏi, rất nhanh chị Trình đã nói ra việc trưởng phòng Vương từng dụ dỗ hai nữ đồng nghiệp trẻ tuổi.
Hai người ấy đã xin nghỉ từ lâu.

Cả hai đều là người ngoài tỉnh đến thành phố H học đại học rồi tìm việc ở đây, có thể vào Hoàn Vũ làm việc tất nhiên cũng là loại xuất sắc, nhưng dù thế con gái một mình ở trong cái thành phố đắt đỏ này làm việc cũng hết sức vất vả.

Chuyện của cô gái đầu tiên xảy ra sau khi đi ăn uống quá chén với trưởng phòng Vương, ngày hôm sau tỉnh lại cô ấy liền từ chức về quê.

Còn cô gái thứ hai, nếu không phải bị vợ trưởng phòng Vương phát hiện thì cũng không từ chức, vì trưởng phòng Vương đã hứa mua cho cô ta một căn hộ đơn nho nhỏ ở thành phố H.
Nguyên nhân chị Trình biết chuyện là vì hai cô gái kia đều là đồng nghiệp trong phòng tài vụ.

Chị Trình tận mắt chứng kiến trưởng phòng Vương cùng cô gái đó bước ra khỏi khách sạn vào sáng hôm sau.

Sau đó chị bị trưởng phòng Vương uy hiếp, không cho nói linh tinh.

Để đề phòng, khi bị điều đến Hoàn Thừa nhậm chức, trưởng phòng Vương còn cố tình dẫn chị theo, đặt dưới mắt hắn để tiện theo dõi.
Thật ra chị Trình từng trộm thuyết phục cô gái thứ hai, nhưng cô gái kia lại cam tâm tình nguyện theo trưởng phòng Vương.

Lần này chị không nhắc nhở Lý Nguyễn rõ ràng vì chị thực sự không hiểu được suy nghĩ của những cô gái trẻ thời nay, sợ chị nhắc nhở xong lại làm đánh rắn động cỏ.
Chị sợ kinh động đến con rắn họ Vương đó.
Anh vợ của trưởng phòng Vương là Giám đốc tài chính của tập đoàn Hoàn Vũ, dù quyền lực không lớn đến mức lật trời nhưng vẫn có thể ngăn trở chị Trình.
Hóa ra còn có người bên trên giúp.
Lý Nguyễn không biết sẽ lòi ra chuyện cũ thế này, trong lòng cô chợt thấy cảm động.

Nếu không phải cô quen Cố Kỳ Nguyên, nếu không phải cô có người ở trên giúp hơn nữa còn lớn hơn ông ta, thì có phải cho dù không nguyện ý cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn khóc thầm không?
Chắc anh vợ của trưởng phòng Vương cũng không rõ chuyện này, hẳn không có ai lại giấu diếm em gái để giúp đỡ em rể yêu đương vụng trộm.
Sau đó Cố Kỳ Nguyên có kể cho cô, thực ra anh muốn kéo tên giám đốc kia xuống luôn, ai bảo hắn có thằng em rể đáng ghét thế chứ.
Phải rồi, Lý Nguyễn nghĩ thầm, đây gọi là liên đới.
”Em đã nói em không muốn làm trưởng phòng tài vụ mà.” Lý Nguyễn nghĩ đến việc này lại thấyảo não.

Chuyện này đã được lên kế hoạch thông báo khắp nơi rồi, mà Cố Kỳ Nguyên đến tận phút chót mới cố tình hỏi ý kiến cô, hại cô còn tốn tâm tư xoắn xuýt một lúc.
“Anh không yên tâm để người khác làm trưởng phòng tài vụ, không bằng để vợ anh làm.” Cố Kỳ Nguyên ôm Lý Nguyễn lấy lòng, “Đúng dịp để chỗ ông ngoại biết năng lực làm việc của em.”
“Vậy nếu em là một kẻ vô dụng thì sao?” Lý Nguyễn liếc Cố Kỳ Nguyên cười.
“Đương nhiên không thể nào rồi.” Cố Kỳ Nguyên khẳng định.
Lý Nguyễn không biết nên vui vẻ vì anh tin tưởng cô vô điều kiện hay không, nhưng sao cô lại cảm thấy mình hơi chột dạ nhỉ… Cả thể xác lẫn tinh thần cô đều chuẩn bị để làm một người vợ hiền, một người mẹ tốt rồi, nhưng chưa chuẩn bị để làm tốt chức vụ trưởng phòng tài vụ đâu.
Không phải cô luôn muốn đi trên một con đường khác với kiếp trước mà, sao quỹ đạo lại lặp lại lần nữa vậy?
Lúc Lý Nguyễn bị Cố Kỳ Nguyên ôm lấy vai đứng trước cổng nhà họ Phạm, cô vẫn đang suy nghĩ mình có nên cố gắng nỗ lực trở nên khôn khéo tài giỏi vì công việc và vì người đàn ông của mình giống như đời trước không.
~ Hết chương 52 ~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.