Bạn đang đọc Xuân Ấm FULL – Chương 11: Ký Ức Vụn Vặt
Ngay cả việc vào bếp làm đồ ăn, Lý Nguyễn cũng cảm thấy cam tâm tình nguyện, ai bảo người kia là em trai hàng xóm cô che chở lúc nhỏ chứ.
Hồi đó, trong khu nhà tập thể của công nhân viên chức bệnh viện chỉ có cô và Viên Viên là hai đứa bé.
Những người khác nhỏ nhất cũng học tới sơ trung (cấp 2), tất nhiên không ai sẵn lòng chơi với hai đứa nhóc.
Kết quả là hai người bọn họ toàn ở cùng một chỗ, thậm chí hồi đó Viên Viên còn thường xuyên ăn cơm ở nhà cô, nhiều lần cha mẹ Cố trực ca đêm, cậu ta trực tiếp ngủ ở nhà họ Lý.
Lý Nguyễn chợt nhớ tới, hai người bọn họ khi còn bé từng ngủ chung với nhau…
Nghĩ như vậy, hình như thuê chung một căn nhà cũng không có quá nhiều lúng túng.
Khi Cố Kỳ Nguyên trở về, đèn trong phòng vẫn sáng, một mùi thơm từ phòng bếp truyền ra.
Lý Nguyễn ở trong bếp nghe được tiếng động, hô một câu, “Về rồi à? Nhanh lên, đi rửa tay đi.”
Cố Kỳ Nguyên cong cong khóe môi, tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ, dường như những uất ức tích lại từ buổi sáng hoàn toàn tiêu tán.
Cố Kỳ Nguyên đổi giày, đi vào phòng ngủ chính, vừa thay quần áo vừa nghĩ, có lẽ sáng mai nên hỏi thử xem Lý Nguyễn có muốn đi chung xe không, mà không phải giống buổi sáng hôm nay do dự lái xe đi sau cô, làm lãng phí rất nhiều thời gian.
Buổi sáng tâm trạng của Cố Kỳ Nguyên dường như rất tốt.
Cậu còn nhớ rõ khi còn bé ở nhà Lý Nguyễn, buổi sáng dì Nguyễn thường xuyên nấu cháo, hương cháo thơm ngào ngạt ăn cùng với dưa chuột ngâm do chính bà ướp gia vị.
Mỗi lần nhớ lại hương vị kia cậu đều cảm thấy thèm.
Mặc dù tay nghề hiện tại của Lý Nguyễn chưa tốt, dưa chuột ngâm cũng là mua ở siêu thị, nhưng phần ký ức quen thuộc kia lập tức ùa về.
Những kỷ niệm khi ở nhà họ Lý là ký ức trân quý nhất của cậu.
Dĩ nhiên không phải cậu chán ghét cha mẹ mình, à, nói chính xác hơn thì là ghét bỏ tài nấu ăn của họ… Vốn đang được hưởng thụ mỹ thực, lại vì quyết định của đơn vị, mà cậu phải sống cùng với hai người mù mờ về nấu ăn, có lúc cậu thực sự muốn đổi cha mẹ khác.
Cố Kỳ Nguyên còn nhớ rõ lúc rời đi, cậu liều mạng gào hét không muốn…
Từ phòng ngủ chính đi ra, Cố Kỳ Nguyên thấy Lý Nguyễn đang bưng đồ ăn đi tới, lúc trông thấy cậu ngẩng đầu nở nụ cười, “Thật đúng lúc, có thể ăn cơm rồi.”
Cố Kỳ Nguyên nghĩ nghĩ, đi theo sau lưng Lý Nguyễn tiến vào phòng bếp.
Lý Nguyễn cầm bát, vừa quay lại thì thấy Cố Kỳ Nguyên đi theo sau mình.
“Làm sao vậy? Tôi xới cơm xong thì có thể ăn.”
Cố Kỳ Nguyên mím môi nhìn Lý Nguyễn một cái, ánh mắt lại chuyển qua bát trên tay cô.
“Cô xới đi.”
Lý Nguyễn thấy cậu ta không muốn rời đi, xới một bát cơm, bên cạnh liền có một cánh tay đưa qua nhận lấy.
Đây là tới bê cơm?
Lý Nguyễn nhìn Cố Kỳ Nguyên vẫn không hề rời đi, lại xới thêm bát cơm nữa, lần này cái tay kia cũng như vừa rồi, đưa ra chặn lại, sau đó xoay người rời khỏi phòng bếp.
Lý Nguyễn nhìn bóng lưng Cố Kỳ Nguyên, bừng tỉnh đại ngộ: Hóa ra cậu ta muốn giúp đỡ…
Bày đồ ăn lên bàn xong, Cố Kỳ Nguyên nhìn thịt bò kho đầy đủ sắc hương, không khác lắm so với trong trí nhớ, thất thần trong chốc lát.
Lý Nguyễn đắc ý, “Ăn đi.”
Cố Kỳ Nguyên gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, ngẩng đầu nhìn Lý Nguyễn.
Có cảm giác quen thuộc, rất giống đồ ăn dì Lý làm khi cậu còn bé.
Mùi vị đó cậu vẫn chưa quên, mặc dù không giống hệt nhưng cũng phải được bảy tám phần.
Hương vị của kỷ niệm!
Cố Kỳ Nguyên cúi đầu, mạnh mẽ nhanh chóng ăn hết bát cơm.
Lý Nguyễn cười hài lòng, không uổng công cô dụng tâm thỉnh giáo mẹ.
Quả nhiên, tài nấu ăn cũng có thể di truyền.
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn, Viên Viên.”
Cố Kỳ Nguyên lập tức bị sặc…
“Ai nha, Viên Viên, sao cậu vẫn giống khi còn bé thế, ăn cơm vội vã như vậy!” Lý Nguyễn mặt mày hớn hở đứng dậy vỗ vỗ lưng cho Cố Kỳ Nguyên, thấy cậu ngừng ho mới trở về chỗ ngồi của mình.
Cố Kỳ Nguyên ngẩng đầu nhìn Lý Nguyễn, bởi vì sặc nên ho mấy cái, giờ phút này đôi mắt và gương mặt đều phiếm hồng.
“Nhớ ra rồi?” Cố Kỳ Nguyên nhíu nhíu mày, trong mắt có ý cười mơ hồ.
“Đúng thế, trí nhớ của tôi rất tốt.” Lý Nguyễn nhớ tới vẻ mặt hôm qua gặp Cố Kỳ Nguyên, chợt nghĩ có phải cậu ta đã nhận ra mình ngay từ đầu hay không, “Cậu, có phải hay không ngay từ đầu đã nhận ra tôi rồi?”
Cố Kỳ Nguyên nhẹ gật đầu.
Lý Nguyễn ho một tiếng, không dám khen ngợi trí nhớ của mình nữa, có điều ký ức của cô cũng cách nhiều năm như vậy, nếu như không phải khi còn bé hầu như mỗi ngày đều lăn lộn cùng một chỗ, cũng không nhất định có thể nhớ ra.
“Thật không nghĩ tới, nhiều năm như vậy chúng ta còn có thể gặp mặt, hôm qua lúc nhìn thấy tôi có phải cậu cũng giật mình hay không?”
“Không phải hôm qua.” Cố Kỳ Nguyên cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
“Cái gì?” Lý Nguyễn nghe không hiểu.
Cố Kỳ Nguyên nuốt cơm trong miệng xuống, ngẩng đầu nhìn Lý Nguyễn, “Không phải hôm qua, nửa tháng trước tôi đã nhìn thấy cậu.”
Mi tâm Lý Nguyễn nhíu lại, cố gắng nghĩ lại.
“Ở công ty, cậu đến phỏng vấn, va phải tôi.” Cố Kỳ Nguyên cũng không quá hi vọng vào trí nhớ của Lý Nguyễn, trực tiếp nói ra đáp án.
“Hóa ra là cậu.” Lý Nguyễn lập tức nghĩ tới, lúc đó cô vội vã đi phỏng vấn, căn bản không chú ý người mình đụng phải dáng vẻ như thế nào.
“Thật là trùng hợp.” Lý Nguyễn nghĩ đến tình huống lần trước, nhịn không được bật cười.
Cố Kỳ Nguyên cong cong khóe môi, lại gắp một miếng thịt bò lớn ăn cơm.
Bữa cơm này so với bữa tối ngày hôm qua hoàn toàn khác biệt, Lý Nguyễn cũng có nhiều hứng thú hơn.
Cơm nước xong xuôi, cô trực tiếp mang bát đũa đi vào bếp.
Cố Kỳ Nguyên đứng lên, vốn là muốn trở về phòng luôn, không biết làm sao lại nhớ tới lời nói tối hôm qua của Lý Nguyễn.
Cúi đầu nhìn mặt bàn một lúc lâu, lúc này mới cầm chiếc khăn đặt ở nơi hẻo lánh của bàn ăn lau loạn xạ trên mặt bàn mấy lần.
Như vậy, cũng coi như hỗ trợ đi?
Lúc Lý Nguyễn từ phòng bếp đi ra, Cố Kỳ Nguyên đang ngồi trong phòng khách xem tạp chí.
“Nhìn kỹ, cậu so với khi còn bé không có thay đổi gì nha, chỉ là cao thêm.” Lý Nguyễn cười, ngồi xuống đối diện Cố Kỳ Nguyên.
Cố Kỳ Nguyên nghe vậy chỉ ngẩng đầu liếc Lý Nguyễn một cái.
Lý Nguyễn nghĩ, ánh mắt vừa rồi, chắc là khinh bỉ rồi.
Được rồi, hôm qua là cô không có nhận ra ngay lập tức… Lúc ấy từ đầu cô đã giật mình.
Bất kỳ cô gái nào thấy trong phòng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông xa lạ, nhất định là sẽ bị dọa sợ, sau đó sự chú ý của cô liền bị dời đi.
Huống chi, so với trong trí nhớ Cố Kỳ Nguyên chỉ có hai mươi năm, trí nhớ của cô lại có quá nhiều năm tháng…
“Sau khi chuyển đi cậu vẫn luôn ở thành phố H sao?” Ở kiếp trước, Lý Nguyễn ở thành phố H vài chục năm nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp lại Cố Kỳ Nguyên.
Có lẽ do cô rất ít khi đặt chân đến thành Tây, cũng không hề có liên quan gì với tập đoàn Hoàn Vũ.
“Năm ngoái vừa về nước.” Cố Kỳ Nguyên nói xong, nghĩ nghĩ, lại bổ sung, “Tôi học ở đây đến cao trung, đại học học ở Mỹ.”
“Vừa về nước thì thấy thông báo tuyển dụng của Hoàn Thừa hả?” Lý Nguyễn nghĩ đến Hoàn Thừa năm ngoái vừa mới thành lập.
Cố Kỳ Nguyên yên lặng, chậm rãi nhẹ gật đầu.
“Đãi ngộ ở tập đoàn Hoàn Vũ cũng không tệ lắm, cậu làm ở bộ phận thiết kế phần mềm hẳn là tiền lương cao hơn tôi.” Lý Nguyễn cười, lông mày nhếch nhếch nhìn Cố Kỳ Nguyên.
Trước mắt mặc dù giá phòng thành Tây so với với thành Đông cũng không cao hơn là bao, nhưng trong hai năm tới sẽ nhanh chóng phát triển.
Nếu không phải Lý Nguyễn không có tiền vốn, thật đúng là muốn mua một căn nhà ba vạn mét vuông ở chỗ này.
“Căn nhà này cậu có thế chấp để mua không?” Lý Nguyễn nghĩ đến diện tích nhà Cố Kỳ Nguyên, bây giờ giá phòng cũng không tính là rẻ, “Nếu như là thế chấp, tiền thuê nhà của tôi đóng nhiều thêm chút.
Cậu mới đi làm có một năm, tiền tiết kiệm chắc không nhiều?”
Cố Kỳ Nguyên lắc đầu, “Người nhà mua cho tôi.”
Lý Nguyễn lúc này mới yên lòng, chú dì Cố công tác nhiều năm như vậy, hẳn là vẫn có khả năng mua nhà.
“Đúng rồi, cậu có về thăm khu tập thể chưa?” Nhìn Cố Kỳ Nguyên so với trong trí nhớ thành thục hơn rất nhiều, khuôn mặt quen thuộc vẫn như trước, rất nhiều hồi ức tuổi thơ cũng bắt đầu tràn về, nhàn nhạt, ấm áp.
Trong lòng Cố Kỳ Nguyên còn đang cân nhắc xem nên nói như thế nào, thấy Lý Nguyễn dời chủ đề, cũng không nói thêm căn nhà này của cậu là ông ngoại cố gắng nhét cho, chính là để cậu an tâm ở Hoàn Thừa làm việc.
Nhiều lời, lại giống như khoe khoang với Lý Nguyễn…
“Đi ngang qua thành phố N nhưng không có thời gian trở về thăm.” Nói tới khi còn bé ở khu tập thể của công nhân viên chức bệnh viện, Cố Kỳ Nguyên cũng hào hứng, “Tôi nhớ cửa khu có cây đại thụ, khi còn bé cậu toàn rủ tôi đi trèo cây.”
Lý Nguyễn nở nụ cười, “Đúng vậy, lần đầu tiên cậu không dám tự xuống, còn khóc rất to.”
Cố Kỳ Nguyên ho nhẹ một tiếng.
Cậu là đứa bé sinh non, khi còn nhỏ thân thể không tốt, ba ngày hai bữa sinh bệnh, so với Lý Nguyễn lại càng thanh tú hơn.
Trước khi cha mẹ dẫn cậu tới khu tập thể, đừng nói đến chuyện leo cây, bò lên bàn cậu cũng chưa từng thử qua.
“Đáng tiếc, về sau khu tập thể phá dỡ, cây kia cũng bị dời đi.” Lý Nguyễn có chút hoài niệm, cho dù về sau sống ở căn phòng có tốt hay đắt hơn đi nữa, trong ấn tượng cảu cô vẫn là khu tập thể năm đó ấm áp hơn.
“Phá rồi sao.
Cũng đúng, nhiều năm như vậy, vị trí nơi đó cũng ở trung tâm thành phố, không có đạo lý không dỡ đi.” Trong giọng nói của Cố Kỳ Nguyên có chút tiếc nuối, “Mọi người ở lại nơi đó mấy năm? Về sau nhà tôi là ai ở? Là chú Hồ thường xuyên đến sao?”
Lý Nguyễn suy nghĩ một chút mới nhớ chú Hồ là ai.
Chú Hồ là một bác sĩ trẻ trong khoa của ba cô, đang chuẩn bị kết hôn nhưng không có chỗ ở, lúc ấy nghe nói ba Cố Kỳ Nguyên bị điều đi thì ba ngày hai bữa tới muốn chú Cố giao lại phòng ở cho.
“Không phải chú Hồ.” Nụ cười Lý Nguyễn phai nhạt đi, “Là một hộ khác vừa chuyển tới.”
Gia đình kia về sau được điều tới, chính là cha mẹ Đỗ Dịch Trạch.
Mà Đỗ Dịch Trạch lớn hơn Lý Nguyễn hai tuổi, đã thay thế Cố Kỳ Nguyên trở thành thanh mai trúc mã của cô.
Bởi vì có thêm một anh trai dịu dàng ôn nhuận, sự thương tâm sau khi Viên Viên – người bạn duy nhất rời đi cũng chầm chậm biến mất.
Dù sao chung đụng mấy năm với Cố Kỳ Nguyên cũng là lúc tuổi còn nhỏ, sau này, Lý Nguyễn mỗi ngày cùng đi học rồi tan học với Đỗ Dịch Trạch, cùng làm bài tập về nhà, thậm chí thời gian ở chung với Đỗ Dịch Trạch còn nhiều hơn thời gian cô ở cùng cha mẹ.
Đỗ Dịch Trạch từ nhỏ đã là học sinh ba tốt, sớm đã tạm biệt ba gạch ngang trên cánh tay*, là đứa trẻ vừa học giỏi vừa xuất sắc, chưa kể còn là hàng xóm, được coi là “con nhà người ta” trong đám bạn học.
Lúc tiểu học Lý Nguyễn đã cảm thấy rất kiêu ngạo, bởi vì Đỗ Dịch Trạch là hàng xóm của cô.
Mỗi lần Đỗ Dịch Trạch đến cửa lớp học đón cô, cô đều sẽ rất tự hào giới thiệu cùng các bạn trong lớp.
*Ý của cả câu “sớm đã tạm biệt ba gạch ngang trên cánh tay” có lẽ là Đỗ Dịch Trạch đã sớm không còn là thành viên của Đội Thiếu niên Tiền phong Trung Quốc, được kết nạp lên tổ chức khác cao hơn dành cho thanh thiếu niên.
(ba gạch ngang đại diện cho cán bộ trong đại đội) (tớ cũng không chắc chắn lắm).
Ngoài ra, nghĩa bóng của câu này có vẻ là Đỗ Dịch Trạch trưởng thành sớm hơn bạn đồng trang lứa.
“Đó là anh Dịch Trạch của tớ.”
Thanh mai trúc mã, niên thiếu vô ưu.
Anh Dịch Trạch nghiễm nhiên trở thành màu sắc rực rỡ duy nhất trong ký ức về những năm tháng thanh xuân của cô, từ trẻ con đến thiếu nữ.
Khi mới biết yêu, trong mắt trong lòng cũng chỉ có một người như vậy.
Huống chi, Đỗ Dịch Trạch ngoại trừ thành tích xuất sắc, dáng dấp cũng không kém, lúc cao trung có nữ sinh bí mật phong hắn làm giáo thảo*.
*Giáo thảo (校草): từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường (tham khảo)
“Chú dì Lý* còn làm ở đơn vị cũ không?” Cố Kỳ Nguyên thấy Lý Nguyễn đột nhiên trầm mặc, trong lòng có chút kỳ quái.
*Bản gốc là Cố thúc thúc, nhưng tớ thấy nếu là Cố Kỳ Nguyên hỏi thì phải là Lý thúc thúc, nên mạo muội sửa lại ^^
“A, mẹ tôi đã về hưu rồi nhưng được mời đi làm trở lại.” Lý Nguyễn từ trong hồi ức lúc nhỏ lấy lại tinh thần, tâm trạng có chút sa sút, đứng dậy.
“Muộn rồi, tôi đi ngủ.”
Không đợi Cố Kỳ Nguyên trả lời, Lý Nguyễn đã quay người trở về phòng.
Cố Kỳ Nguyên yên lặng chuyển ánh mắt từ trên bóng lưng Lý Nguyễn chuyển tới trên đồng hồ trong phòng khách.
Bảy giờ rưỡi, muộn?
~ Hết chương 11 ~.