Đọc truyện Xu Xu Đừng Khóc – Chương 14
…..
lúc đi ngang cầu thang, tôi nghe tiếng ba mẹ
cãi nhau trong nhà tắm.
một lúc sau..
mẹ đóng sầm cửa nhà tắm bước ra ngoài, mặt đỏ bừng và nóng giận..
tôi vội chạy nhanh lên gác và chui vào phòng.
cảm giác lo sợ vẫn còn vương mãi trong giấc ngủ…
………………
buổi sáng khi mẹ chở tôi ra bến xe, tâm trạng dường như cũng ko tốt hơn là mấy.
“con cái lớn rồi mà cứ phải đưa với đón.”
“thì mẹ để Đu Đu…”
“quên đi. hôm nào mẹ mua cho chiếc xe đạp.”
“Xa lắm!”
“chân ngắn thì đạp xe cho dài ra!”
“hay mua xe điện như của chị Huyền đi mẹ!”
mẹ ko nói, cũng ko từ chối lời xin xỏ của tôi, cho tới khi xe búyt dừng lại đón, mẹ mới hạ giọng
“muốn mua thì tự kiếm tiền mà mua. cứ vào đời lăn lộn để ko còn khờ nữa.”
T___T
tự kiếm tiền? vào đời?
mười bảy tuổi cũng ko phải là quá nhỏ nhưng mà…
hic, tôi luôn bị ăn hiếp thì làm sao mà kiếm tiền.
“này, Xuân.”
khi tôi đi ngang 1 dãy ghế, thì Lãm gọi tôi, cậu ấy đang ngồi cạnh cửa sổ, ngoắc tay chỉ vào chỗ trống kế bên.
vì mải suy nghĩ vụ kiếm tiền, vào đời, bla bla bla
tôi cũng chẳng từ chối làm gì.
“người ấy là mẹ à?”
“uh..”
“thế còn tên con trai hôm trước?”
“huh? ai cơ?”
“cái thằng Xuân hẹn ăn chè đó.”
ah há…là Đu Đu.
tôi nhớ tới Đu Đu là vẻ mặt lại tươi tỉnh hẳn, dường như trong tôi có 1 niềm tin lạc quan mang tên Đu Đu.
đúng rồi, mình sẽ đi làm cùng ĐU ĐU ^__^
“sao vui thế? bạn trai à?”
“hả? ah, bạn đó… cậu ấy..là bạn thân, rất là thân của tớ.”
“bạn thân thôi sao?”
“chứ còn gì nữa?”
“….… ko, chỉ là…”
??
Lãm quay mặt ra ngoài và miệng lẩm nhẩm 1 bài hát nào đó
tôi ko rõ lắm.
hôm nay học 4 tiết, trống tiết cuối, hehe
tôi sẽ trốn sang trường cũ, mẹ chẳng biết đâu.
mình cũng đâu có khờ lắm nhỉ!!
…………
theo kế họach, khi chuông trường reo tiết thứ 4 đã hết, tôi vội vã cho tập vở và cặp và bước nhanh ra khỏi lớp.
cả buổi học ko thấy Long quay xuống nói điều gì, giờ ra chơi cũng ko cho tôi chocolate nữa..
mà thôi, tôi cũng đâu có thích ăn.
……
về lại trường cũ, dù chỉ mới có 1 tùân xa cách, lòng tôi vẫn nao nao, bồi hồi xúc động TT___TT
còn 15 phút nữa là hết giờ, tôi đi lang thang quanh sân trường rồi ngồi chờ
trước lớp 11A2 của mình.
“Xuân? em về thăm thầy à?”
tôi vội đứng dậy cúi gập người lúc thầy Toán vừa bước ra
hình như thầy mừng rỡ khi thấy tôi ^-^
“thầy khỏe chứ ạ?”
“NÀY, ở đấy học tốt ko?? giáo viên môn Toán của em thế nào? giáo trình học có nâng cao ko, em ra đây kể thầy nghe coi.”
thầy nói liên tục và khóac vai kéo tôi ngồi xuống băng ghế đá, khiến tôi chỉ lo trả lời và trả lời…
suốt gần 15 phút.
cũng đỡ là tự nhiên có người gọi thầy đi, tôi mới được buông tha, chạy liền vào lớp…
“Hey, con Xuân!! Xu Xu kìa!”
mấy nhỏ bạn la lên và bu vào hỏi han, lại 1 màn hỏi han, nhưng vui hơn là nói với thầy ^-^
tôi huyên thuyên kể nhiều thứ với chúng nó, như thể đã từ lâu ko được nói.
mặc cho thời gian trôi qua…
12h00.
“Chết!! tớ phải về!”
“về sao? ko đi ăn cái gì đó hả?”
“thôi, mẹ la tớ cho coi,mà… Đu Đu đâu rồi??”
tôi đứng dậy ngó quanh lớp, và nhận ra Đu Đu đang ngồi ở chỗ của mình
cắm cúi ghi chép gì đó.
“ông Đường bị bắt làm cho xong bài tập mới được về”
nhỏ Hoài Anh “thông báo” cho tôi tình hình vụ việc, tôi bước ra khỏi đám bạn và đi nhanh tới chỗ Đu Đu
cậu ấy dường như ko nhận ra sự có mặt của tôi.
“Hùu!!”
Đu Đu ngước lên, mắt cậu ấy hơi sáng lên,và, một chút gượng cười, cậu ấy nói rất chán chường..
“cậu về đây chi vậy?”
“tớ muốn gặp bạn cũ.. và có chuyện này định hỏi cậu… ủa, làm toán à?”
Đu Đu lấy 2 tay che tập của mình và bảo tôi đi về đi, nhưng tôi làm sao mà về khi cậu ấy đang phải ở lại để làm bài tập Toán.
“để tớ phụ cho!”
“thôi đi, ko cần”
giờ tôi bắt đầu hiểu cảm giác của Long khi muốn giúp tôi
làm bài dịch môn Anh Văn..
sự từ chối của Đu Đu làm tôi thấy hụt hẫng lẫn bất lực, vì cậu ấy đang phải hì hục giải mấy bài toán mà với tôi, nó có thể chỉ mất 10-20 phút.
“nhưng cậu ko hiểu thì hỏi tớ nhé, tớ ngồi ngay đây”