Đọc truyện Xu Thiên Dẫn – Chương 17
lan dục tẩy ô khư tà tư, đấu lạc tinh mang trụy tửu ảnh
« hoa lan trong hồ trừ bỏ khí độc, thịnh tình mời rượu tinh quân trách cứ »
Vào đêm khuya, bên ngoài hành cung phương Nam, ở hai bên thềm đá khắc rồng uốn lượn có hai ly ngọc lưu ly, dạ minh châu tròn trĩnh nằm bên trong chiếc ly toả ra ánh huỳnh quang, làm cho trong rừng đen kịt tăng thêm vài phần hư thực khó phân biệt mang lại cảm giác mê huyễn.
Khói nhiệt nước suối lượn lờ bốc hơi, tối nay thế nhưng lại không có vị đạo nồng nặc của tiên dược, mà từng trận từng trận hương khí phong lan lượn lờ bên trong.
Một làn gió mát nhẹ thoáng qua rồi buông mình trong hơi nước xuy tán, trong hồ có hai bóng hình, một người vẫn luôn kiên trì với tư thái khoanh chân ngồi bên trong ao, một người còn lại trạng thái tùy ý, ngửa đầu tựa ở trên tảng đá bên cạnh ao.
Hơi nước bốn phía lượn lờ quanh quẩn bên chiếc ly chứa dạ minh châu, ánh sáng quang mang phảng phất như Minh Nguyệt tháo từ trụ trời xuống đem treo trong khu rừng.
Ao trì vẫn chưa bị cây rừng che khuất hoàn toàn, bầu trời đêm một mảnh hắc ám, trăng khuyết tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, ngẩng mắt nhìn lên thấy những vì sao tỏa sáng lấp lánh, ánh sáng ấy có lẽ mãi mãi không đổi hệt như vầng sáng trên màn trời, nhấp nháy rực rỡ.
Nam nhân tựa ở tảng đá bỗng nhiên mở mắt, Bắc Đẩu sáng rực trên bầu trời rơi vào trong con ngươi vàng óng ánh, đứng đầu là sao Tham Lang lúc đầu vốn dĩ tia sáng yếu ớt, lúc này dĩ nhiên một lần nữa lại vụt cháy.
Xem ra thời gian không sai biệt lắm.
Hai người thành thục đáp mây, sau cơn mưa liền ly khai khỏi Bích Vân Phong, đạp mây bay trở lại hành cung phía Nam. Sau khi trở về, Ứng Long liền phân phó chuẩn bị nước tẩy hương lan, gội rửa khí độc.
Yêu độc mặc dù căn bản không có khả năng phóng độc, nhưng thật ra đối với thân thể nguyên anh dù sao vẫn có hại, dĩ nhiên hương phong lan gội rửa thân mình, có khả năng khử tà khí trừ ác độc.
Ao trì chuẩn bị tốt, Ứng Long cư nhiên cũng hăng hái tham gia, bỏ đi quần áo và đồ dùng hàng ngày vào.
Thiên Xu cũng không tỏ vẻ hờn giận, hành cung này vốn là của Ứng Long, hồ nước cũng là của Ứng Long, hắn ở trong ôn tuyền nhà mình, vốn là không thể dị nghị.
Vì vậy mà hai người bọn hắn cùng nhau một chỗ, hồ nước vốn cũng không nhỏ, nhưng mà hai người nam nhân thân hình đều cao to cùng ngâm bên trong, tuy nói không đến nỗi chạm tay kề vai nhưng ít nhiều cũng có chút cảm giác chen chúc.
Bên suối có một chiếc bàn, trên mặt chuẩn bị trái cây chút điểm tâm tiện tay có thể dùng, có một bầu rượu nhỏ cùng chén ngọc lưu ly.
“Rầm ——” tiếng nước rung động, liền thấy cánh tay trong trì lộ ra, nhấc bầu rượu ngọc bích lên, ngã nửa chén rượu. Cơ thể tráng kiện hơn phân nửa tẩm mình trong hơi nhiệt nước suối, động tác cánh tay hầu như không nhanh nhưng khó tránh khỏi mặt nước bị chao đảo lệch ra ba hướng, làn da màu mật ong trong nước gợn phập phồng ẩn hiện long lân mặc sắc, vừa chân thật lại vừa giống như hư ảo, nhìn kỹ lại một lần, lại không bắt gặp nữa.
Ngón tay thon dài nắm lấy chén ngọc, trong chén tửu sắc hơi xanh biếc, thanh thuần trong suốt, hương rượu thơm ngào ngạt từng trận từng trận dược hương.
Hắn vốn không gấp gáp gì, từ từ thưởng thức một ngụm uống cạn, một đôi con ngươi sắc ánh vàng mang theo hứng thú nồng đậm quan sát Tham Lang tinh quân ngồi đối diện dường như lão tăng ngồi thiền.
“Tinh quân cần uống chút rượu bồ không?”
Tiết Đoan Ngọ ngày người người dùng cây xương bồ làm rượu, có thể trừ tà giải độc, rượu có thể làm sạch tâm, có khả năng đuổi tai hoại, dĩ nhiên cũng có thể tẩy tường cửa sổ, để tránh độc trùng.
Theo lý thuyết, rượu bồ đối với loài có vảy là ác vật, tựa như người uống phải độc thạch tín. Trong số loài có vảy, loài rồng tự nhiên cũng không ngoại lệ, ví dụ trong điện Tứ Hải long quân, có cất giấu rượu ngon trong thiên hạ, nhưng lại luyến tiếc vì không có rượu bồ.
Nhưng mà vị Long thần thượng cổ này ở Nam cực, cuồng vọng hết biết không chút để ý dùng thân thử thạch tín.
Người được người ta mời mọc không mảy may động đậy, nam nhân đang ngồi đối diện bất quá chỉ như một … pho tượng dùng để trang sức cho hình người, bất quá nếu cùng Ứng Long so sánh, vị này ngay cả biểu tình đều thiếu thốn kỳ thực đúng là một pho tượng, một pho tượng không hơn không kém.
Đối phương hờ hững, Ứng Long cũng không cho rằng đó là ngang ngược, thưởng thức chén rượu, hương rượu lan tỏa chập chờn, ấm lòng không gì sánh được.
“Rượu này là do Thuấn vương tặng cho ta, đương nhiên dùng nước trong con suối dưới chân nấu thành, cho dù trên chín tầng mây cao xa xa cũng không có khả năng thử một ngụm, tinh quân có thật là không muốn?”
“Không cần. Long vương mời cứ tự nhiên.”
Thiên Xu vẫn là hai mắt khép kín, bất động như núi, nhưng cuối cùng cũng không thể nào không để kẻ khác thoả mãn mà phải trả lời.
Ứng Long nâng mi cười, cũng không dây dưa, nâng chén tao nhã uống cạn, quả thật là rượu ngon. Sướng miệng, rượu xuyên qua yết hầu đi vào bụng, lập tức trở mình cơn đau nhức kịch liệt, tư vị máu tanh nảy lên cổ họng, hắn kiên quyết một ngụm nuốt xuống, phảng phất như thường khi dùng rượu ngon thỏa mãn mà nhẹ thở dài.
Lại châm thêm một chén, Ứng Long nghi vấn: “Hôm nay tiết lễ, chẳng hay tinh quân có thể tận hứng?”
Thiên Xu mặc dù không nói, nhưng rốt cục cũng mở con mắt, dưới ánh sáng vàng lờ mờ, hai đồng tử như nhìn xuyên thấu triệt để hết thẩy mọi thứ: “Long vương một ngày nay cố gắng mời mọc, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì?”
“Trong thiên hạ mọi việc tất thảy đều có nhân cũng có quả, nhưng mà thỉnh thoảng cũng không có nguyên do gì, tùy ý tùy tâm, có gì không có khả năng?”
Hương rượu làm say lòng người, không cần uống dĩ nhiên cũng khiến người say, Long vui mừng khi tung mình dưới nước, bên trong nhiệt lượng suối nước nóng Ứng Long dáng dấp lười nhác, chỉ là đôi con ngươi ánh sắc vàng kia vẫn như trước rực rỡ bức người, “Cái gọi là toàn bộ nhân sinh, lục dục* nên thử qua. Tinh quân khó có được hạ phàm đi một chuyến, vì sao lại buông tha cơ hội này, sao không nếm thử một chút thất tình lục dục thế gian?”
lục dục*: (1) tai muốn nghe điêu hay (2) mắt muốn nhìn cái đẹp (3)mũi muốn ngửi mùi thơm (4) lưỡi muốn nếm vị ngon (5) thân muốn hưởng được sướng (6) ý nghĩ muốn được vui vẻ
“Không cần phải thử.”
“Vì sao không cần?”
Thiên Xu mắt lạnh nhìn hắn, hiển nhiên nghĩ đề nghị này của hắn là cực kỳ sai lầm, “Con người sinh ra, đúng là nên thấy, nghe, ngửi, nếm, chạm, nghĩ, chấp nhất ham muốn sợ hãi cái chết. Ngươi ta ký thân phàm, lục dục không cần cầu, tại sao cần phải nói đến.”
“Ha ha… Tiên phàm tuy là khác biệt, nhưng lục dục không cầu, thật sự không cần thiết.” Hắn tay đùa bỡn trong rượu, “Thần tiên nơi chân trời, mặc áo gấm, ở lầu cao. Thành tiên cũng không phải là mắt không nhìn, miệng không thử cảm thấy hoàn toàn biến mất, miệng phải ăn, lưỡi phải nếm, mắt phải nhìn, tai phải nghe, mũi phải ngửi. Nếu là thật không cầu, hà tất cần con người ba bận cúng thờ lễ? Nếu không sợ hãi sinh tử…”
Tạm ngưng trong chốc lát, trong mắt tinh quang hiện ra – dữ dội.
“Làm sao sợ hãi trời đổ đất vong?”
Nước ao tăm tối, chấn động tràn ra.
Thế nhưng, Ứng Long lại thu hồi mũi nhọn chợt lóe rồi biến mất trong đáy mắt, vẫn như cũ cười như mây bay gió thổi, hoàn toàn không giống như từng câu nói khiến người suy tư.
Hắn bỗng nhiên vượt nước mà đến, vươn người dựa sát vào Thiên Xu, “Không dính lục dục, như vậy thất tình thì sao?” Bàn tay bị nước suối thấm ướt dính trên vai Thiên Xu, ý vị thâm trường quan sát, nhìn thẳng vào người kia, hoàn toàn không mang theo một tia ham muốn trên mặt, “Bản tọa xem ra, tinh quân cũng không phải là không biết, mà là… không muốn biết.”
Thất tình chi niệm, gồm vui vẻ, giận dữ, bi ai, mừng rỡ, yêu thương, ác ố, ham muốn, Tham Lang tinh quân cũng không phải là không nghe chuyện đời, chỉ biết bế quan tu luyện cầu tiên nhân vạn năm trường sinh, tinh quân nhập phàm hàng yêu, không hề để ý đến gì.
(hỉ, nộ, ai, nhạc, ái, ác, dục)
Đúng như Ứng Long nói, biết, cũng không nguyện hiểu.
Đối phương tìm cớ gây sự, Thiên Xu không khỏi hơi nhíu mi: “Tiên nhân trong thiên giới, muốn chính là công chính, mà không có tình niệm.”
Bôn ba một ngày, bất quá chỉ giết mấy con tiểu yêu, vốn là chuyện bình thường bất quá, lại không biết có phải là bởi vì hương phong lan lẫn trong hơi nước hay không, hay là do với vài câu nói của Ứng Long, làm cho hắn cảm thấy dị thường uể oải, nhưng mà hắn tinh thần mạnh mẽ, lời ngay nói thật, “Thần tiên vốn không có người thường, trong nhân gian tình niệm luôn thay đổi, tùy theo lòng mình mà tới, đánh mất công bằng hợp lý, đại loạn cương thường. Thiên Quân từng ban hạ thiên quy, nghiêm cấm chúng tiên động tình.”
Từ xưa tiên phàm khác biệt, tiên nhân cao cao tại thượng, là chúa tể đứng trên phàm sinh, rồi lại cùng trần thế cắt đứt. Dĩ nhiên cũng không hề thiếu tiên tử trộm xuống phàm trần, cùng con người hai bên sinh tình, chỉ là tiên nhân ngàn năm làm sao có thể chịu được phàm trần thế tục, sinh lão bệnh tử, mỗi lần nghe thấy lang quân sinh tử lại thêm bồi hồi, liền đơn giản thi triển pháp lực, hoặc dùng cỏ linh chi tiên dược kéo dài tuổi thọ, lại không biết thiên đạo luân hồi, nhân quả tuần hoàn, có sinh mới có tử, có tử mới lại sinh.
Sinh tử trên sách sớm đã được quyết, con người làm sao có khả năng thoát khỏi vòng luân hồi?
Ứng Long không cho là đúng: “Cái gì thiên quy nghiêm ngặt? Chính hắn không rõ, nhưng muốn người khác phải hồ đồ.” Hắn ngưng mắt nhìn thiên Xu.
“Tinh quân sợ là lo lắng cho mình ý chí không thể giữ vững, không thể chống chọi với tình niệm thay đổi a?”
“Sai lầm.”
Thiên Xu thần sắc hơi biến, nhưng mà lời nói đã có ý không hờn giận.
Có khả năng khiến cho vị tiên nhân như núi băng nghìn vạn năm sắc không biến, cơ hội tâm niệm vị tinh quân này dao động thực sự không nhiều lắm, Ứng Long làm sao có thể bỏ qua, hắn không nhanh không chậm êm tai nói: “Lúc xưa nhớ kỹ tinh quân từng nói, nghịch thiên không tha. Nhưng mà tinh quân thế nhưng nhiều lần buông tha cho tiên nhân vì lang yêu mà bị đọa ra khỏi hàng tiên phẩm, là có đạo lý sao? Tinh quân nói công bằng hợp lý, xem ra cũng không ngoài chuyện như vậy.”
Thiên Xu không nói gì, thân thể thẳng tắp nhưng như cọc gỗ mạnh mẽ đâm thẳng vào nước.
Ứng Long thân thể tráng kiện sáp lại gần, tiến đến bên tai Thiên Xu, thì thầm nỉ non: “Nếu là luyến tiếc, cần gì phải buông tay?” Khóe miệng khơi mào một tia tiếu ý tà mị đến cực điểm.
“Chỉ cần tinh quân gật đầu, ngai vàng yêu đế, bản tọa nắm dễ như trở bàn tay. Tân đế lên thay, da thú trên ghế đệm, cho dù có mà lôi thú thượng cổ nhưng thật ra là một lựa chọn không sai nha … Về phần vị Cự Môn tinh quân kia, thì sẽ lông tóc vô thương giao trong tay tinh quân —— “
“Ông ——” nước suối mặt bên ngoài bị phá vỡ mà tràn ra, một đạo kình phong chớp nhoáng, mũi nhọn kề thẳng vào yết hầu Ứng Long, không điềm báo trước sát chiêu chợt lóe.
Điện quang cháy sáng như ngọn lửa, chặn Càn Khôn phá hư không, một trái một phải cùng tấn công Bàn Cổ, chỉ nghe thấy tiếng kim loại giao kích đinh tai nhức óc, hai lưỡi dao sắc bén hiểm độc kẹp lấy mũi kiếm, trở mình kề sát lưỡi kiếm nơi yết hầu yếu hại.
Thần binh giao phong, nước ao bị oanh tạc, một cột nước cao năm trượng dâng trào, khi cột nước ồ ạt hạ xuống, bọt nước văng khắp nơi, bốn phía một đống hỗn độn.
Trên mặt ao trì bọt nước bọt nước lăn tăn đánh nhảy, như châu ngọc rơi lả tả.
Cặp mắt kia thâm sâu, sát ý nghiêm nghị không thể nào xâm phạm: “Bản quân vẫn là xin khuyên long vương, an phận thủ thường, tính mệnh không lo.”
Hắn vung cánh tay lên, thu hồi Bàn Cổ, nước suối sớm đã bị tràn ra hơn phân nửa, chỉ còn lại đến đầu gối. Hắn đứng lên, cất bước lên bờ.
Ứng Long thế nhưng còn đang đứng tại chỗ, nhìn con suối bị hủy không chút phiền não, trái lại như chiếm được tiện nghi lớn, cười cười nhìn thân thể dày rộng rắn chắc của Thiên Xu, nhìn hắn nhặt lên y phục từ từ chỉnh trang y phục.
“Bản tọa bất quá chỉ nói đùa, tinh quân hà tất sinh phiền não?”
“Long vương là quân chủ tôn quý một phương, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.” Thiên Xu chỉnh lại đai lưng, “Nếu chỉ vì một lời nói đùa mà gây thương tích, quả thật là không đáng.”
Ngữ điệu lạnh lẽo, hoàn toàn không vì mới vừa rồi rút kiếm công kích người ta mà có một chút xấu hổ, nếu như mới vừa rồi không phải là yêu long thượng cổ, nếu như binh khí hắn không tự mình cùng Bàn Cổ chống đỡ, chỉ sợ lúc này bên trong ao trì chỉ còn lại một thi thể với lớp da bị xuyên thấu, yết hầu bị đóng đinh trong ao.
Ứng Long có chút suy nghĩ nhìn hắn, lúc đầu gặp gỡ là lúc hai quân trước trận, nhớ kỹ người kia tỏ rõ ý sát phạt quyết đoán, không hề thỏa hiệp, người này tước vị không cao, quyền thế không nặng chính là Tham Lang sát tinh, sẵn sàng hy sinh tính mạng trước nguy hiểm trong tay chỉ huy mười vạn thiên binh chống đỡ trăm vạn yêu chúng.
Một khắc đó, ngay cả phía sau hắn là mười vạn thiên binh cờ bay phất phới, trống trận rung trời, nhưng trong mắt Ứng Long, kẻ có khả năng gây trở ngại đại nghiệp nghịch thiên của hắn, chỉ duy nhất người trước mặt này.
Hôm nay…
Trong nháy, hắn dĩ nhiên quần áo nón mũ chỉnh tề, quay đầu, nhìn về phía Ứng Long.
Trong mắt vẫn như trước lạnh lùng một mảnh: “Đa tạ long vương tặng dược, lúc này bản quân dĩ nhiên đã hồi phục như lúc ban đầu, ngày mai liền xuất phát đi Bắc Hải trước.”
=====================================================
Ánh mặt trời con chưa hoàn toàn thanh tỉnh, trước nam ngự hành cung, ngựa hí vang như thần trống báo hiệu buổi sáng không yên.
Mười hai giáp vệ chỉnh tề đứng đó, ngay cả nét mặt toàn bộ không có biểu tình, nhưng trong nhãn thần hiện lên vẻ luyến tiếc. Dù sao hai nghìn năm không gặp rồi, hôm nay quân chủ vào lúc nửa đêm, liền muốn vội vã biệt ly.
Chỉ là đối với bọn họ sống đã vạn năm, năm tháng chỉ trong chớp mắt, ngàn năm, bất quá như từ buổi tối qua đến sáng nay.
Ứng Long khoanh tay mà đứng, huyền bào phất phơ trong gió, giống như một ngày hai nghìn năm trước hắn ly khai hành cung phía Nam, chỉ là nhàn nhạt phân phó mười hai giáp vệ trông coi, liền cưỡi mây đạp gió mà đi, không có nói gì nhiều, phảng phất bất quá như là vị thần tiên ấy ghé phủ đệ thăm viếng.
Không nghĩ, lần đó đi là hai nghìn năm.
Nếu đáp ứng cùng đồng hành rồi, Thiên Xu cũng sẽ không vào lúc này đưa ra dị nghị, chỉ là khi nhìn thấy mã xa đứng ở trước nam ngự hành cung, không khỏi khiến cho vùng lông mày xung quanh hơi nhíu lại.
Xa giá… Nếu như không lầm thì chính là cổ xe hoàng kim hoa văn trang sức xa hoa, gọng xe mỹ ngọc phỉ thúy, chỉ nhìn qua màn xetừ lông phượng hoàng cũng đủ biết mã xa này xa hoa đến nhường nào, rốt cuộc một chiếc xe rộng rãi, phô trương này thích hợp cho chuyến đi đâu.
Về phần ngựa kéo xe có sáu con, ngựa này, nhìn qua đúng là ngựa.
Nhưng mà ngựa thường cao hai trượng, không lông mao mà cả người lại là hồng lân, nhìn thấy mặt đất bị dẫm đạp khiến cho Hỏa Tinh ( đốm lửa) văng khắp nơi, toát ra khí nóng cháy.
Đúng vậy! Con thú lần này gặp phải khác hẳn với lần ở thiên giới, bay được, nhưng hung mãnh, lấy rồng làm thức ăn. Có người từng thấy qua ba thuồng luống đấu với hai con rồng, kịch đấu ba ngày đêm, một con rồng bị giết bởi thuồng luồng (giao long) này.
Mãnh thú như vậy, cứ như vậy bị người ta coi như con la, con ngựa dùng kéo xe … Nhìn thấy Ứng Long, mãnh thú dĩ nhiên thu lại khí tức bức người, rung đùi đắc ý, bộ dạng lấy lòng. Về phần Thiên Xu, mãnh thú khi thấy hắn hoàn toàn bị sát khí trên người hắn làm cho khiếp sợ, ngay cả nhìn cũng không dám ngẩng đầu lên mà nhìn.
Ứng Long nhấc vạt áo bước vào thùng xe, quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy Thiên Xu còn đang ở chỗ cũ, thiêu mi cười: “Tinh quân vì sao còn không lên xe? Chẳng lẽ là ngại giá xa của bản tọa giá quá mức keo kiệt?”
Thiên Xu nhìn cái cổ xe hoàn toàn chẳng biết vì sao trong mắt yêu Long lại trở nên thấp kém, vén rèm, không nhìn bài biện xa hoa bên trong, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.
Lúc này Sư Linh tiến lên trước vó ngựa, không muốn tỏ vẻ yếu lòng, lấy khí khái nam hán tử bày tỏ, dĩ nhiên tròng mắt hơi hồng đã bán đứng hắn rồi: “Long chủ, lên đường bảo trọng!”
Ứng Long thế nhưng không tiếp nhận cương ngựa: “Chẳng lẽ muốn bản tọa tự mình đi điều khiển?”
Sư Linh sửng sốt, quay lại cùng chúng vệ hội ý, phía sau hắn mười một giáp vệ đều quỳ xuống, cùng kêu lên: “Long chủ, xin cho bọn thần cùng theo!!”
Ứng Long quét bọn họ liếc mắt, xoay người vào trong, chỉ để lại phân phó: “Chuẩn.”
Chúng vệ đuôi lông mày vui vẻ, Sư Linh xoay người đạp giá, kéo cương ngựa, mãnh thú lập tức vung lên bốn vó, kéo theo mã xa hoa lệ bay lên trời.
Đi đằng trước, nhìn thấy kim quang lóe sáng, mười một đuôi thần long bay liệng dựng thẳng lên trời cao, bay lượn đi theo sát cỗ xe.