Đọc truyện Xú Phi Mộ Tuyết – Chương 27: Hiền phi tư quá
*Tư quá: Hình phạt tự nhốt mình suy nghĩ
Giữa trưa, không khí trong Ngưng Tuyết
cung nặng nề, Thái hậu một thân phượng bào đẹp đẽ quý giá ngồi trong
Hướng Ân điện, trước ngực là chuỗi phật châu làm bằng phỉ thúy lóng lánh tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, tóc bạc cài những châu quang bảo khí nhưng
thần thái ảm đạm đi nhiều.
Trong điện, học sĩ Thái Y viện đi tới đi
lui, người nào người nấy trán toát mồ hôi, mà những cung phi đứng sau
Thái hậu nhỏ giọng bàn tán, ánh mắt trao đổi, nghi ngờ với lời Thái y
nói Thạch tín khó giải.
Ngoài đại điện, Hoàng hậu khoan thai cùng Âu Dương Hồng Ngọc vẻ mặt tái nhợt. Nàng không ngờ một khắc trước đó Mộ Tuyết vẫn còn khỏe mạnh nhưng vừa rời khỏi Tư Mộ cung đã xảy ra chuyện
lớn này, mà nàng trăm suy ngàn nghĩ cũng không thể nghĩ cho rõ ràng.
Dù sao mọi người đều biết Hiền phi là nữ
tử trí tuệ lợi hại, cho dù ghen ghét Mộ Tuyết cũng sẽ không ở cung điện
của mình hạ độc với Đức phi do tiên hoàng khâm điểm. Cho nên, dù các
cung phi khác đều nghi ngờ Thương Quan Uyển Nhi vì ghen tỵ mà hạ độc Đức phi nhưng đã từng nhiều lần đấu chọi, Âu Dương Hồng Ngọc không tin nàng ta lại ngu độn như vậy.
Mà sắc mặt Hoàng hậu cũng cực kì khó xử.
Tuy rằng nàng rất muốn bỏ đi khối u ác tính trong đầu là Thượng Quan
Uyển Nhi kia nhưng trước khi đến Ngưng Tuyết cung, lời Âu Dương Hồng
Ngọc khiến nàng hoảng sợ. Trước cửa Trùng Dương cung, Mộ Tuyết đã nói
muốn đến Phượng Tê cung bái phỏng mà đi Tư Mộ cung chỉ là thuận đường mà thôi.
Nói như vậy, khả năng Mộ Tuyết giá họa bị loại bỏ, vì khi đến Trung Dương cung, Mộ Tuyết từng sai tỳ nữ thân cận
về Ngưng Tuyết cung lấy nhân sâm, như vậy có thể chứng tỏ không hề có sự chuẩn bị. Hơn nữa Mộ Tuyết là thuận tiện bái phỏng Hiền phi, nên hoàn
toàn có thể thoát khỏi nghi ngờ.
Thái hậu được Triệu công công đỡ bên cạnh thở không ra hơi, vừa nhìn thấy Hoàng hậu và Âu Dương Hồng Ngọc thì tức giận nói:
– Sao bây giờ Hoàng hậu mới đến?
Nhìn sắc mặt Âu Dương Hồng Ngọc tái nhợt bên cạnh lại nói: – Chiêu dung
thân thể không tốt còn có thể chậm trễ, Hoàng hậu đứng đầu lục cung sao
lại hành xử như vậy?
Hoàng hậu vừa nghe Thái hậu nghiêm khắc nói với mình liền hoảng hốt vội cười nói:
– Thái hậu, vì đi Trùng Dương cung đón Hồng Ngọc nên đến muộn.
Thái hậu thở dài nhưng không nói ra, khẩu khí lãnh đạm, nghiêm túc:
– Tình cảm tỷ muội các ngươi như vậy rất tốt, rất tốt.
Lời Thái hậu có ẩn ý khiến Hoàng hậu rùng mình nhưng chỉ cúi đầu nói “vâng”. Âu Dương Hồng Ngọc một bên hờ hững
cười tự giễu, cúi đầu, lẳng lặng đứng một bên, Thanh Lan đỡ bên người.
Minh Nguyệt xảy ra chuyện, Tiêu Đồng làm theo sắp xếp của Minh Nguyệt trước đó, đem mấy lượng bạc cho cung nữ,
khóc cầu xin bọn họ mau mời Hoàng thượng đến. Cho nên khi Minh Nguyệt về đến Ngưng Tuyết cung chẩn trị, Hoàng thượng đã đến nơi, đang ở trong
phòng ngủ của Minh Nguyệt.
Hiền phi vì quá kinh hãi nên bị cấm cửa
trong Tư Mộ cung. Buổi trưa đột nhiên sai cung nữ bên người đến Ngưng
Tuyết cung cầu cứu Hoàng thượng khiến Thái hậu tức giận, ra lệnh nửa
tháng không được ra khỏi cung.
Trong phòng ngủ, vẻ mặt Ngự Hạo Hiên
ngưng trọng đứng trước của sổ, một thân trường bào thêu hoàng mãng bằng
tơ vàng đứng trong gió lạnh. Lúc sau hắn đóng cửa sổ, nhìn về phía Minh
Nguyệt bỗng nhiên tỉnh lại, ôn nhu nói:
– Ái phi cảm thấy thế nào?
Minh Nguyệt đầu váng mắt hoa, đến khi mắt nhìn rõ ràng đã thấy đôi mắt Ngự Hạo Hiên tràn ngập sự lo lắng, cảm
thấy rùng mình, suy nghĩ quay lại, vội nhắm chặt mắt.
Nàng thật sự làm như thế là đã không lưu lại đường sống, bàn tay trắng nõn nắm thành quyền, trán toát mồ hôi.
– Ái phi làm sao vậy? Có phải không thoải mái.
Trong mắt Ngự Hạo Hiên có sự hoài nghi
nhưng nhìn thấy trán Minh Nguyệt lấm tấm mồ hôi thì nhướng mắt quay đầu
gọi Thái y nhưng Minh Nguyệt đã cản lại.
Ngự Hạo Hiên là người như thế nào, mấy ngày nay Minh Nguyệt đã thấy rõ ràng. Nàng cười uyển chuyển lại mê hoặc nói:
– Nô tì vừa gặp ác mộng, không nghĩ tới vừa mở mắt lại gặp Hoàng thượng.
Nói xong nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Ngự Hạo Hiên, trong lòng dù không chắc chắn nhưng vẫn diễn.
Ác mộng? Ngự Hạo Hiên hơi nhíu mày rậm, ôn nhu cười, nhẹ nhàng nói:
– Ái phi gặp ác mộng gì? Có phải liên quan đến trẫm mà vừa nhìn thấy trẫm đã nhắm mắt lại.
Nói rồi hắn vuốt nhẹ sợi tóc trên trán
nàng, ngón tay thon dài lướt qua gò má nàng, dừng lại ở chiếc khăn che
mặt, thở dài như có như không.
Minh Nguyệt nhìn thần sắc Ngự Hạo Hiên
đôi mắt có chút né tránh, sự ôn nhu của hắn rất thật nhưng lại khiến
nàng thấy rét lạnh thấu xương. Hạ mi, rồi yếu ớt nói:
– Mộng kia nô tì đã quên rồi. Chỉ nhớ là nô tỳ khắp nơi gọi Hoàng thượng, rồi tỉnh lại không ngờ vừa mở
mắt đã nhìn thấy người.
Nói rồi đôi mắt Minh Nguyệt lộ ra sự yên
tĩnh, bàn tay trắng nõn nhẹ cầm tay Ngự Hạo Hiên, đôi môi đỏ mọng mỉm
cười như tìm được chỗ dựa cả đời.
Khi bàn tay Ngự Hạo Hiên lạnh như băng
chạm vào bàn tay ấm áp của Minh Nguyệt hắn hơi cứng người, nhìn đôi mắt
Minh Nguyệt trong suốt dần dần thả lỏng rồi nhẹ nhàng nắm lại tay nàng.
Đôi mắt lạnh dừng ở bàn tay ngăm ngăm của mình cùng bàn tay trắng nõn
của Minh Nguyệt, kéo lên môi hôn.
Có lẽ Minh Nguyệt không lường đến động
tác này nên lòng chấn động, đôi mắt vô tội mở to kinh ngạc nhìn Ngự Hạo
Hiên đang mỉm cười, lại nghe hắn nói:
– Nếu thật như lời ái phi nói, như vậy trẫm tất nhiên là một phu quân tốt.
Tim bỗng dưng lạnh ngắt. Hay cho một câu hai nghĩa
Minh Nguyệt chớp chớp mi cong, lại mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu không nói gì.
Hoàng hôn, Thái hậu và Hoàng hậu vội vàng rời đi. Hoàng đế vì trấn an mọi người nên bảo Hoàng hậu xin ý chỉ Thái
hậu, mở tiệc ở Khôn Trữ cung, tất cả phi tần từ tam phẩm trở lên đều đến dự, mà hắn để bình ổn trận phong ba này tự mình bồi yến.
Các phi tần thông minh một chút đều hiểu
dụng ý của Hoàng thượng, Hoàng thượng vì phi tử mà ở Khôn Trữ cung thiết yến, ý chỉ hậu cung an bình. Nhưng đa số phi tần lại không để ý, dù sao hậu cung này cũng không phải thiên hạ của các nàng, chỉ có các nhất
phẩm tần phi mới có quyền lợi mà tranh giành.
Minh Nguyệt vì bệnh không thể đến mà Hiền phi kia làm chuyện bại hoại cũng bị cấm cửa, ở ngay trong Phật đường ở
Khôn Trữ cung, cách yến hội một bức tường. Ngự Hạo Hiên làm như vậy lại
khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi biết mình phạm tội gì.
Sau khi mọi người rời đi, cung Ngưng
Tuyết lại an bình như cũ, chỉ có học sĩ Thái y viện vì Hoàng thượng hạ
chỉ nên ở lại Hướng Ân điện đề phòng vạn nhất.