Đọc truyện Xú Phi Mộ Tuyết – Chương 19: Lưu tinh phi bộ
Lưu tinh phi bộ: Tên một loại khinh công kiểu kiểu như Lăng Ba vi bộ.
Đêm trăng yên tĩnh cô tịch
Trong phòng ngủ, Minh Nguyệt giở trang
sách nhưng một chữ cũng không vào đầu, nàng có chút phiền muộn gấp sách
lại, bỏ lên mặt bàn. Nàng đứng trước cửa sổ nhìn lên trời cao có ánh
trăng tỏa sáng kia, trong lòng càng rối loạn, không nhẫn nhịn được, đóng cửa sổ, quay về bàn.
Đêm nay trăng tròn, Ngự Hạo Hiên ở lại
Trùng Dương cung, lúc này khoảng canh ba, cung nữ chắc chắn đều đã ngủ
say. Đúng là thời cơ tốt gặp Như Nguyệt, nhưng trong lòng nàng có chút
bất an khó bình ổn lại.
Quay đầu nhìn nến đỏ, hơi quyết tâm, cắn
môi dưới, phất tay áo diệt đăng (tắt đèn), lấy bộ quần áo cung nữ mà
Tiêu Đồng đã chuẩn bị mặc vào, ra khỏi cửa sau Hướng Ân điện, tiến vào
Ngự Hoa viên.
Một trận gió lạnh thổi qua, cảm giác mát
lạnh cả người, Minh Nguyệt chỉ mặc xiêm y mỏng manh, người bị những giọt sương trên cành mai rơi xuống. Nàng gạt đi mấy cành cây che trước mặt,
dừng lại xem xét động tĩnh rồi cẩn thận nhẹ nhàng chạy như bay.
Nhưng vừa cách cánh cửa đỏ ở lãnh cung
không xa, trước mắt nàng bỗng xuất hiện một bóng người mặc trường bào
màu đen, cảm thấy kinh hãi, Minh Nguyệt lập tức thu tay, lộn một vòng
dừng trên nóc nhà không xa.
Là ai? Minh Nguyệt trốn trong bóng đêm
nhìn bóng người kia không hề nhúc nhích. Lúc này cánh cửa lãnh cung đột
nhiên mở ra, Như Nguyệt một thân màu trắng tố khiết lao nhào vào lòng
nam tử áo đen kia, giọng nói nhu nhược đầy thống khổ:
– Hoàng thượng, hoàng thượng.
Ngự Hạo Hiên? Minh Nguyệt lòng khẽ động,
ánh mắt vội thu lại nhưng lại vô tình đạp vỡ một mảnh ngói gây nên tiếng động rõ ràng trong đêm thanh tĩnh. Minh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng đã thấy Ngự Hạo Hiên đẩy Như Nguyệt ra, phi thân về phía nàng.
Cảm thấy hoảng sợ, Minh Nguyệt không kịp
nghĩ ngợi, dùng tới bộ pháp đã học, nháy mắt lui lại hơn mươi bước,
nhưng khinh công của Ngự Hạo Hiên lại vô cùng cao, nháy mắt đã bức Minh
Nguyệt đến góc tường, một thân hắc bào trong gió bay lên, khí thế áp
đảo.
Minh Nguyệt biết Ngự Hạo Hiên không đoán
được nàng là ai thì sẽ kiên quyết không mở miệng. Dù sao trong cung này
cũng ít có kẻ không biết giọng nói của Hoàng thượng. Chắc chắc Ngự Hạo
Hiên thế nào hôm nay cũng sẽ giết nàng để diệt khẩu, nếu không không chỉ có tính mạng Như Nguyệt sẽ bị đe dọa, mà Âu Dương thừa tướng sẽ lại vì
việc này mà lại đối chọi hắn.
Nghĩ đến đây trong lòng Minh Nguyệt lạnh
run, kinh mạch của nàng chưa hồi phục, công lực chỉ còn lại tám phần, sợ là khó đào tẩu.
Nhưng ngay khi Minh Nguyệt nghĩ chạy trời không khỏi nắng thì lại nghe thấy Như Nguyệt kêu lên một tiếng ngã
xuống mà Ngự Hạo Hiên cứng đờ người, lập tức chạy về phía Như Nguyệt.
Gánh nặng trong lòng nàng được cởi bỏ,
vừa rồi dưới ánh trăng, nàng thấy thần sắc Ngự Hạo Hiên lo lắng, hiểu rõ hắn thật sự có tình sâu vô cùng với Như Nguyệt. Nhưng ngay khi Minh
Nguyệt lơ là cảnh giác, Ngự Hạo Hiên đột nhiên quay đầu, trường kiếm bẩy thước trong tay lóe ra hàn quang phi thẳng về phía nàng.
Lúc này Minh Nguyệt không hề do dự, nàng
khí tụ đan điền, mạnh mẽ bay lên ngọn cây, tay áo dài cuốn vô số mảnh
ngói lưu ly ném tới phía Ngự Hạo Hiên, xoay người, trong nháy mắt bước
liền 18 bước, nhanh chóng mất hút vào màn đêm đen.
– Lưu Tinh thập bát bộ?
Một tiếng nói khác vang lên trong rừng
mai, một nam tử mặc trường bào trắng bước ra. Ngự Hạo Thiên vẻ mặt không dám tin nhìn về phía Minh Nguyệt vừa biến mất, ngón tay thon dài vỗ nhẹ cây sáo trong tay.
Mà bên cạnh hắn, Ngự Hạo Hiên một thân
hắc bào, sắc mặt cực kì khó coi. Bỗng nhiên hắn thu trường kiếm vào
trong bao, giọng nói lạnh lùng:
– Năm đó Thái Tổ hoàng đế đã ra lệnh thiêu hủy bí tịch khinh công “Lưu tinh thập bát bộ”?
Ngự Hạo Thiên gật gật đầu lại nhướng đôi mày kiếm có chút suy nghĩ nói:
– Đó là chuyện sau khi Minh Nguyệt Quý phi qua đời, bộ khinh công đó đã thất truyền, mà cung nữ kia sao có thể…
Cung nữ? Ánh mắt Ngự Hạo Hiên khẽ động, ánh mắt lạnh lùng.
Cửa lãnh cung, Như Nguyệt được Xảo Nhi đỡ lấy, vẻ mặt tái nhợt nhìn hướng Minh Nguyệt biến mất, trong lòng có
chút bất an nhưng lại bất lực. Nàng vừa thấy bóng dáng kia đã biết là
người ở đâu đến nhưng là Như Tiên hay Minh Nguyệt nàng không thể kết
luận.
Chạy như bay về điện, đến khi Minh Nguyệt bước vào cửa điện, cổ họng bỗng ngọt ngọt, trong lòng nàng run lên, vội chay về phòng ngủ, vừa vào đến phòng đã phum ra một ngụm máu tươi, cả
người xụi lơ, thở hồng hộc.
Với võ công Minh Nguyệt không có nhiều
hứng thú, nhưng gia sự phức tạp nên từ bé nàng đã được cha đưa lên Thiếu Lâm học võ. Nhưng “Lưu tinh thập bát bộ” kia là khinh công gia truyền,
nghe nói chỉ truyền thụ cho nữ giới mà thôi. Bộ khinh công này tuy là
khinh công vô địch thiên hạ nhưng lại có nhược điểm. Mỗi lần muốn sử
dụng để phải đả thông bát mạch, nhưng huyền tâm nhị mạch của Minh Nguyệt lại bị tổn thương trước đó không lâu.
Tiêu Đồng nghe thấy có động vội vàng đẩy
cửa vào, vừa vào đã thấy người Minh Nguyệt đầy máu, nàng cả kinh vội
vàng đỡ Minh Nguyệt nằm lên giường.
Minh Nguyệt nắm tay Tiêu Đồng nói:
– Mau giúp ta thay quần áo, chỉ e Hoàng thượng sẽ đến.
Tiêu Đồng sửng sốt rồi nhanh chóng hiểu
rõ, bắt tất cả thái giám im miệng, thu dọn lại phòng ngủ rồi chuẩn bị
bình phong, hương liệu, lụa mỏng giúp Minh Nguyệt tắm rửa.
Đúng lúc Minh Nguyệt vừa bước vào bồn, ngoài điện có tiếng truyền:
– Hoàng thượng giá lâm…
Minh Nguyệt rùng mình, xem ra kẻ đầu tiên hắn nghi ngờ lại là nàng.
Tiếng bước chân nho nhỏ trầm ổn, bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, Tiêu Đồng bước ra ngoài bình phong hành lễ với Ngự Hạo Hiên:
– Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cát tường
Ngự Hạo Hiên nhìn bên trong dầy đặc hơi nước, liếc mắt nhìn bóng dáng Minh Nguyệt sau bình phong, bỗng nhiên cười nói:
– Muộn thế này mà ái phi còn đang tắm sao?
– Bẩm Hoàng thượng, nương nương
vừa rồi nằm mơ rồi bừng tỉnh, người toát mồ hồi nên nô tỳ mới hầu hạ
nương nương tắm rửa. Tiêu Đồng biện giải thay Minh Nguyệt.
Ngự Hạo Hiên chỉ liếc nhìn Tiêu Đồng rồi cười lạnh một tiếng, bước qua bình phong, đi đến trước mặt Minh Nguyệt…
Vẻ mặt Minh Nguyệt tái nhợt, thân thể ẩn
dưới những cánh hoa trong nước, đôi mắt trong suốt có chút mệt mỏi nhìn
Ngự Hạo Hiên, ôn nhu nói:
– Sao Hoàng thượng lại đến đây, xin thứ cho nô tì không thể hành lễ
Đôi mắt Ngự Hạo Hiên đen láy nhìn cơ thể
Minh Nguyệt trắng nõn nà như tuyết ánh mắt lại chuyển sang màu lam. Tay
vuốt ve cơ thể Minh Nguyệt, tay nhúng xuống nước, mạnh mẽ túm lấy cổ tay Minh Nguyệt, cảm nhận được hơi thở của nàng rất suy yếu giống như có
bệnh nặng.
Trố mắt, ánh mắt Ngự Hạo Hiên hiện lên một tia nghi hoặc nhưng cười nói:
– Ái phi quả thật nhiễm bệnh, nếu bị bệnh nên nghỉ ngơi cho tốt.
Dứt lời bế nàng ra khỏi bồn nước, đặt
nàng lên giường, dùng chăn bông quấn quanh người. Minh Nguyệt khó hiểu
nhìn Ngự Hạo Hiên đã thấy Ngự Hạo Hiên sủng nịnh điểm nhẹ mũi nàng,
thanh âm ôn nhu nhưng không có độ ấm nói:
– Mộ Tuyết của trẫm, sẽ có ngày trẫm bắt được đuôi nàng.
Lòng Minh Nguyệt bỗng dưng hoảng hốt, ánh mắt tối sầm lại, nhưng vẫn mềm mại nói:
– Ý của Hoàng thượng nô tỳ không hiểu.
– Không cần hiểu.
Hắn cười khẽ, đầu ngón tay cố ý mơn trớn
da thịt nhạy cảm của nàng, mắt xanh trở nên thâm trầm, môi mỏng cười
lạnh, phả vào bên tai Minh Nguyệt hơi thở ái muội:
– Ái phi sinh hoàng tử cho trẫm được không?