Đọc truyện Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp – Chương 54: Xử Lý Quân Tử (17)
Thân Giác nhíu mày nhìn Ngộ Từ trước mặt. Cậu duỗi tay nắm lấy thành bồn tắm bên cạnh, muốn đứng lên. Chỉ là vừa mới đứng dậy, lại bị ôm lấy. Hai mày Thân Giác nhăn càng chặt, nhưng sức lực và võ công của cậu đều không bằng Ngộ Từ, giãy giụa nửa ngày cũng không tránh khỏi tay Ngộ Từ được, ngược lại còn bị tức đến đỏ mặt.
Cậu tránh không thoát, chỉ có thể chấp nhận để Ngộ Từ ôm mình.
Mà Ngộ Từ nhìn thấy khuôn mặt phiếm hồng của Thân Giác, tự cho là đối phương chỉ đang thẹn thùng.
Y ôm người, trong lòng suy nghĩ rất nhiều khả năng. Tuy rằng tiểu quỷ lùn lớn lên lùn thật, nhưng lúc bế lên thật đúng là thoải mái, cũng sẽ không chọc giận y giống như Tang Tinh Hà.
Vốn dĩ Ngộ Từ cảm thấy dưa hái xanh mới là ngọt nhất, bởi vì mẹ y đã dạy y như vậy.
Nhớ trước đây mẹ y là đại yêu nữ nổi tiếng trên giang hồ, bắt cóc cha y lúc đó đang là võ lâm minh chủ đi rồi sinh hạ một hài tử. Sau này cha y còn không phải cũng thành thành thật thật tiếp nhận vị trí của ông ngoại đó sao, đảm đương chức vụ Đảo chủ Thập Tuyệt đảo đời trước.
Từ nhỏ mẹ y đã nói với y, tình yêu là phải đoạt lấy, muốn cướp cũng phải cướp lấy thứ tốt nhất, cho nên Ngộ Từ liếc mắt một cái đã chọn trúng Tang Tinh Hà.
Hiện tại y đột nhiên cảm thấy dưa hái xanh cũng không ngọt đến như vậy, trái dưa kia mỗi ngày đều biết chọc giận y, sợ là trái khổ qua rồi. Mà trái ở trong lòng ngực y này, tựa như một trái dưa hấu nhỏ, chỉ cần y lột vỏ của trái dưa hấu nhỏ này ra, bên trong ruột nhất định là ngọt ngào.
Nếu không……
Ngộ Từ đột nhiên lắc lắc đầu, muốn đuổi ý tưởng nguy hiểm trong đầu ra.
Sao y lại có thể bội tình bạc nghĩa như vậy?
Không đúng, Tang Tinh Hà chưa bao giờ đáp ứng y, y nhiều lắm cũng chỉ tính là di tình biệt luyến* mà thôi, còn chưa thể xưng là bội tình bạc nghĩa nữa.
(*: thay người yêu như thay áo, đang yêu người này bỗng dưng không yêu nữa, chuyển sang yêu người khác)
Nghĩ đến đây, Ngộ Từ nhịn không được nhìn về phía Thân Giác. Không biết có phải là vừa mới thay đổi ý định hay không, hiện tại y nhìn Thân Giác, thật sự là nhìn như thế nào cũng thấy thuận mắt. Không quấy nhiễu không ồn ào, thật đúng là một đại bảo bối mà.
Ngộ Từ nhịn không được cong khóe môi, thậm chí tay còn ôm chặt hơn một chút.
Hiện tại Thân Giác đã bực bội vô cùng, thấy Ngộ Từ còn siết chặt tay, nhịn không được trừng mắt về phía Ngộ Từ. Ngộ Từ thấy đôi mắt Thân Giác mở đến to tròn, chỉ cảm thấy đối phương cực kỳ đáng yêu.
Nếu không hôn cậu một chút, coi như khen thưởng đi?
Ngộ Từ có chút do dự, sợ là sau khi hôn Thân Giác xong, đối phương cũng sẽ giống như Tang Tinh Hà cậy sủng mà kiêu. Y cảm thấy y vấp ngã ở chỗ Tang Tinh Hà, đều là do y đã thổ lộ trước, cho nên y không bao giờ muốn thổ lộ nữa.
Lúc Ngộ Từ vẫn còn đang do dự, ngoài cửa truyền đến thanh âm.
Lại là Hạ Tước Anh.
Hạ Tước Anh đứng ở trước cửa, “Đảo chủ, ngài ở bên trong sao?”
Hạ Tước Anh tới nơi này, kỳ thật là do gã sai vặt của Thân Giác thấy sau khi Ngộ Từ tiến vào, bên trong ngoại trừ vừa mới bắt đầu còn có tiếng động, sau đó một chút động tĩnh gì cũng không có. Gã có hơi sợ hãi Thân Giác bị Ngộ Từ đánh chết, cho nên lập tức đi tìm Hạ Tước Anh.
Vừa lúc Hạ Tước Anh vẫn còn chưa ngủ, cho nên cùng nhau đi tới đây.
Ngộ Từ không nghĩ tới Hạ Tước Anh đêm nay lại âm hồn không tan như thế, còn chuyên chọn lúc y đang ôm Thân Giác mà xuất hiện. Y nhìn dáng vẻ Thân Giác lúc này vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, thầm nghĩ rằng tuyệt đối không thể để cho Hạ Tước Anh thấy một màn này được.
Y lập tức bước ra từ trong bồn nước, lại lấy một bộ quần áo treo trên bình phong khoác lên người Thân Giác, thấp giọng phân phó nói: “Không cho phép ra ngoài.”
Ngộ Từ nói xong, lập tức đi ra ngoài.
Thân Giác không hiểu lắm ý của Ngộ Từ nói, Ngộ Từ vừa đi ra, cậu cũng bước ra khỏi bồn tắm.
Vốn là do cậu ôm Ngộ Từ cho nên mới trở về tắm rửa, hiện tại hẳn là đã tắm rửa uổng công rồi. Cậu có chút bực bội nhìn một thân quần áo ướt đẫm, cau mày cởi sạch quần áo ra.
Bởi vì đang là mùa hè, trong gian phòng này chỉ có hai bộ xiêm y của Thân Giác. Bây giờ cả hai bộ xiêm y đều ướt, cậu không còn y phục nào có thể mặc được, nhưng cũng không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài. Ngộ Từ và Hạ Tước Anh đều ở bên ngoài, chỉ là sau khi bọn họ rời đi, cậu có thể kêu gã sai vặt đi lấy xiêm y giúp cậu.
Thân Giác thấy bên cạnh bồn tắm toàn là nước, cậu mang giày vào rồi đi vòng qua bình phong. Mà lúc cậu vừa mới vòng qua bình phong, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Ngộ Từ bắt lấy cánh tay của Hạ Tước Anh, “Hạ Tước Anh, ta đã nói là ta không có phạt……” Giọng nói của y đột nhiên im bặt, xoay đầu nhìn về phía Thân Giác đang không một mảnh áo che thân đứng trong phòng.
Tay Hạ Tước Anh còn đặt ở trên cửa, thấy một màn này, thần sắc cũng có chút xấu hổ.
Trong chớp mắt, một quyền của Ngộ Từ lập tức đánh tới.
Hạ Tước Anh không phòng bị, bị đánh đến hít một hơi. Hắn che lại hai mắt của mình, dở khóc dở cười, “Đảo chủ, ngài……”
Ngộ Từ đóng cửa lại một lần nữa, mắt lạnh nhìn Hạ Tước Anh, “Ta khuyên ngươi tốt nhất là nên quên sạch những gì ngươi vừa mới nhìn thấy đi.”
Hạ Tước Anh thở dài, ôn thanh nói: “Nếu không thể quên được thì sao?”
Ngộ Từ lại giơ nắm đấm lên, “Vậy ta đây sẽ đánh đến khi nào ngươi quên thì thôi.”
Hạ Tước Anh buông tay, đứng thẳng người lại, thần sắc dần dần trở nên nghiêm túc, “Đảo chủ, vì sao ngài lại để ý Thân Giác như vậy? Loại để ý này có chút quen thuộc, giống y như lúc đảo chủ vừa mới gặp được Tang đại hiệp vậy.”
Ánh mắt Ngộ Từ không khỏi có chút lập loè, y lảng tránh ánh mắt của Hạ Tước Anh, “Ngươi nói bậy cái gì đó, tiểu quỷ lùn đáng chết kia là thiên la thể của Tinh Hà, ta chỉ là sợ ngươi làm bậy với hắn thôi.”
Hạ Tước Anh cười một tiếng, mang theo một chút trào phúng, “Lo lắng ta làm bậy, đảo chủ không lo lắng chính mình ư? Ngài đã liên tục mấy ngày mạnh mẽ mang Thân Giác rời khỏi phòng của Tang đại hiệp rồi, ta có thể hỏi một câu vì sao không?”
Ngộ Từ nói: “Hắn mát xa có thể trị khỏi chứng mất ngủ của ta, cho nên ta mới dẫn hắn về chỗ của ta. Hạ Tước Anh, ngươi là đảo chủ hay ta là đảo chủ, chuyện của ta khi nào đã đến phiên ngươi can thiệp?”
Ý cười trên mặt Hạ Tước Anh dần dần rút đi, một lát sau, hắn lại cúi đầu, “Đảo chủ răn dạy rất phải, là thuộc hạ đã vượt rào.”
Sắc mặt Ngộ Từ vẫn như cũ vô cùng xấu, “Hạ Tước Anh, chính ngươi tự mình đi lãnh phạt đi. Còn có về sau ngươi cách xa Thân Giác ra một chút.”
Hạ Tước Anh nghe thấy lời nói đó lại ngẩng đầu lên, “Xin lỗi, đảo chủ, lời phía sau của ngài, ta làm không được.”
Ngộ Từ biến sắc, ánh mắt thay đổi vài lần, cuối cùng y cong môi, “Quên đi, ta đây cũng nói thật với ngươi. Ngươi đoán không sai, là ta coi trọng Thân Giác, về sau hắn sẽ đi theo ta. Cho nên ta nhất định sẽ không ban thưởng hắn cho ngươi. Nếu như ngươi muốn có thiên la thể, thì tự mình chọn đi, nhưng ngươi muốn Thân Giác, thì không được.”
Ánh mắt Hạ Tước Anh nặng nề nhìn Ngộ Từ, “Đảo chủ là đang nghiêm túc sao?”
Ngộ Từ cũng không hề trốn tránh ánh mắt Hạ Tước Anh nữa, y trầm giọng nói một chữ, “Phải.”
Hạ Tước Anh nói: “Vậy Tang đại hiệp thì sao? Đảo chủ không thích nữa?”
Nhắc tới Tang Tinh Hà, biểu tình của Ngộ Từ vẫn là có chút xấu hổ.
“Lại cho hắn một thiên la thể nữa đi, đưa hắn rời đảo, lại đưa chút thuốc bổ cùng võ công bí tịch, coi như là đền bù.” Ngộ Từ suy nghĩ xong mới nói.
Hạ Tước Anh hiển nhiên không nghĩ tới Ngộ Từ nói từ bỏ Tang Tinh Hà là từ bỏ, có chút ngạc nhiên nhìn Ngộ Từ. Sau đó hắn mở miệng: “Nếu đảo chủ đã nói thế, thì thuộc hạ sẽ chiếu theo như vậy mà làm. Hiện tại đêm đã khuya, sợ là Tang đại hiệp đã ngủ say rồi. Ngày mai ta sẽ đi Dịch Thủy Các nói chuyện này với Tang đại hiệp.”
Kỳ thật hiện tại tâm tình của Ngộ Từ vô cùng phức tạp, rốt cuộc y cũng thích Tang Tinh Hà lâu như vậy, còn làm ra rất nhiều chuyện bốc đồng. Hiện tại y nói từ bỏ Tang Tinh Hà, thực tế trong lòng vẫn sẽ có một chút khổ sở.
Y cũng đã từng ảo tưởng Tang Tinh Hà sẽ lộ ra gương mặt tươi cười với mình. Nhưng bất kể là Tang Tinh Hà có cười với ai, cũng sẽ không cười với y.
“Đợi đã.” Ngộ Từ nói.
Hạ Tước Anh nhìn chằm chằm Ngộ Từ, ánh mắt phức tạp, “Đảo chủ?”
Ngộ Từ nhắm mắt, chậm rãi nói: “Hắn rời khỏi sư môn đã lâu, nói vậy lúc trở về tất nhiên cũng sẽ có biến đổi long trời lở đất. Võ công của hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, ngươi kêu Nguyên Hạo âm thầm đi theo hắn, nếu như có người dám thương tổn hắn thì giúp một tay.”
Hạ Tước Anh nghe đến đây mới dám xác định Ngộ Từ đã thật sự buông tay Tang Tinh Hà, trong lòng càng thêm ngạc nhiên, một lát sau, hắn mới đáp: “Thuộc hạ đã biết, đảo chủ nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhưng Ngộ Từ nào còn tâm tình đi nghỉ ngơi nữa, y nhìn cửa đã khép chặt, mệt mỏi mà đặt tay lên vai Hạ Tước Anh, “Còn nghỉ ngơi gì nữa, vò rượu kia của ngươi uống hết rồi sao? Ta muốn uống chút rượu.”
Có nói như thế nào đi nữa, Tang Tinh Hà cũng là người đầu tiên khiến y động tâm. Hiện tại y buông tay, trong tim không thể không đau đớn. Thật giống như có người vô tâm đào khoét thứ gì đó từ trong tim của y ra. Chỉ là sau khi đau xong, y lại cảm thấy thống khoái. Thái độ của Tang Tinh Hà đối với y vẫn luôn tựa như một cây đao, bây giờ dùng thanh đao ấy đào khối thịt này ra, về sau có lẽ y sẽ không bao giờ đau nữa.
Thân Giác ở phòng trong nghe được một ít lời Ngộ Từ nói với Hạ Tước Anh, chỉ cảm thấy Ngộ Từ nhất định sẽ tìm đến phiền toái cho cậu. Thân Giác vốn định dẫn Tang Tinh Hà rời khỏi Thập Tuyệt đảo, ít nhất sẽ lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng đối phương, khiến cho đối phương bước đầu tin tưởng cậu. Nhưng hiện tại Ngộ Từ đã chủ động để cho Tang Tinh Hà rời đảo rồi, nghe ý tứ, còn muốn cậu ngây người ở bên cạnh y kia. Thế thì cậu còn giết Tang Tinh Hà kiểu gì nữa? Càng miễn bàn đối phương còn phải yêu cậu.
Không được, cậu không thể để Tang Tinh Hà cứ rời khỏi Thập Tuyệt đảo như vậy được.
Thân Giác vội vàng kêu gã sai vặt đi lấy quần áo cho mình. Thay quần áo xong thì lập tức đi đến Dịch Thủy Các.
Thủ vệ ở Dịch Thủy Các nhìn thấy Thân Giác thì rõ ràng hơi sửng sốt một chút, lập tức tiến lên ngăn cản Thân Giác.
“Thân công tử, hiện tại canh giờ đã khuya, ngài không thể đi vào.” Thủ vệ nói.
Thân Giác nhìn nhà chính còn đang sáng đèn, không khỏi có chút tức giận chính mình không thể phát ra tiếng. Nếu như cậu có thể nói thì đã có thể trực tiếp kêu tên của Tang Tinh Hà lên rồi.
Cậu hướng mắt về phía mấy thủ vệ trước mặt, cắn chặt răng, trực tiếp tấn công. Những thủ vệ đó không ngờ Thân Giác sẽ công kích bọn họ, đầu tiên là né tránh một hồi, rồi sau đó thấy Thân Giác thế công hung mãnh, không thể không nghiêm túc đánh trả. Ở đây đều là những người có võ công cao cường được Ngộ Từ phái đến, ngày đêm canh giữ ở Dịch Thủy Các, cho nên Thân Giác đối chiến với mấy cao thủ của Thập Tuyệt đảo này, chú định là không có phần thắng.
Cũng may là tốc độ của Thân Giác rất nhanh. Tuy rằng cậu đánh không lại bọn họ, nhưng những người đó muốn bắt giữ cậu cũng không dễ dàng. Mà những thủ vệ này cũng sợ làm Thân Giác bị thương, dù sao thì Thân Giác cũng chính là thiên la thể của Tang Tinh Hà, nếu như bị thương, khó tránh khỏi đảo chủ sẽ không tức giận.
Cứ như vậy, Thân Giác cũng kiên trì được mấy chục hiệp, mà động tĩnh bên ngoài này rốt cuộc cũng kinh động đến Tang Tinh Hà đang ở trong nhà chính.
Tang Tinh Hà khoác áo ngoài đi ra, lúc nhìn thấy mấy thủ vệ đang vây công Thân Giác, không khỏi kêu ra tiếng: “Dừng tay! Các ngươi đang làm cái gì vậy?”
Nhóm thủ vệ thấy Tang Tinh Hà đi ra, chỉ có thể ngừng tay. Bọn họ đều biết Tang Tinh Hà là người trên đầu quả tim của Ngộ Từ, không dám đối nghịch với Tang Tinh Hà. Chỉ cần Tang Tinh Hà không rời khỏi Dịch Thủy Các, bọn họ đều nhất trí nghe theo lệnh của Tang Tinh Hà.
Tang Tinh Hà thấy mọi người dừng tay, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nháy mắt tiếp theo, hắn nhìn thấy Thân Giác nhanh như gió cuốn trực tiếp lao vào trong lồng ngực hắn.
Hắn ngây ngẩn cả người, nhưng sau đó lập tức phát hiện Thân Giác vòng tay qua ôm hắn, ở sau lưng hắn viết xuống mấy chữ —
“Cứu, cứu ta”.
Tang Tinh Hà âm thầm rùng mình, vội vàng ôm lấy Thân Giác, ôn thanh nói: “Bên ngoài gió lớn, chúng ta đi vào trước đã.”
Mấy thủ vệ nhìn thấy Tang Tinh Hà ôm Thân Giác đi vào, hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm như thế nào cho phải.
“Có nên nói cho đảo chủ biết không?” Một người thấp giọng hỏi.
Một người khác nói: “Đảo chủ chỉ phân phó không cho Tang công tử đi ra khỏi Dịch Thủy Các mà thôi. Hơn nữa đâu phải Thân công tử chưa từng qua đêm ở chỗ này đâu.”
“Nhưng mà lúc trước đảo chủ mới mang Thân công tử ra, sợ là không muốn Thân công tử lưu lại nơi này.”
Mọi người do dự một phen, cuối cùng quyết định phái một người đi bẩm báo cho Ngộ Từ biết.