Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 5: Xử Lý Hoàng Đế (5)


Đọc truyện Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp – Chương 5: Xử Lý Hoàng Đế (5)

Lúc này đương giữa chính ngọ.

Đầu mùa xuân mưa luôn đặc biệt nhiều, ngoài điện tí tách tí tách những giọt mưa xuân, bọt nước dọc theo mái hiên nhỏ giọt xuống những viên gạch đá. Cơn mưa kéo dài làm mặt đất ẩm ướt nhiễu dính, chỉ khiến tâm tư người ta thêm buồn bực.

Mộ Dung Tu lúc này chính là hận không thể duỗi tay đẩy ra tầng tầng mây đen che phủ phía trên kinh thành.

Hắn im lặng nhìn mưa đến nửa ngày, tận đến khi nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, mới chậm rãi thu lại tầm mắt.

“Thế nào?”

“Bẩm Hoàng Thượng, Thân công công trên mặt bị thương không nghiêm trọng lắm, vi thần đã kê thuốc mỡ, mỗi ngày thoa ba lần, mấy ngày là có thể khỏi hẳn. Nhưng còn đầu lưỡi, vẫn cần Thân công công tự mình chú ý ăn uống, ăn thức ăn ít cay độc.”

Đáp lại lời nói của Mộ Dung Tu là Từ ngự y.

Lần trước cũng là hắn giúp Thân Giác xem bệnh.

Mộ Dung Tu khẽ gật đầu, liền nói: “Ngươi lui xuống đi.”

Tầm mắt Từ ngự y lướt nhanh trên người Mộ Dung Tu quét một vòng, mới cam chịu cúi đầu rời đi.

Từ ngự y này động tĩnh thập phần mập mờ, nhưng tầm mắt Thân Giác luôn chuyên chú đặt trên người hắn cùng Mộ Dung Tu nên thấy rõ ràng. Cậu bình tĩnh thu sự si mê của Từ ngự y vào đáy mắt, quả nhiên lại là một người nữa yêu thích Mộ Dung Tu. Toàn bộ hoàng cung, không, sợ là toàn bộ kinh thành này, chỉ cần là nam nhân thì đều sẽ ái mộ Mộ Dung Tu. Nhưng thú vị chính là, có nhiều người yêu thích Mộ Dung Tu như vậy, hắn cư nhiên vẫn chỉ có thể đảm đương làm một Hoàng đế bù nhìn.

“Thân Giác.” Thanh âm Mộ Dung Tu đột ngột vang lên đánh gãy suy nghĩ của Thân Giác.

Thân Giác rũ mắt xuống, nhỏ giọng gọi một tiếng “Bệ hạ”.

Mộ Dung Tu quay đầu lại liếc cậu một cái, thấy dáng vẻ sợ hãi của Thân Giác hao hao giống với con chuột xám đang run rẩy, vừa tức giận lại vừa buồn cười, “Ngươi lại đây.”

Thân Giác nghe lời mà đi tới trước mặt Mộ Dung Tu.

Mộ Dung Tu lại mở miệng.

“Ngẩng đầu.”

Thân Giác làm theo.

Trước mắt cậu chính là khuôn mặt diễm lệ của Mộ Dung Tu, xinh đẹp đến mức làm người ta không thể dời mắt.

Thân Giác của mấy đời trước kia đều bị gương mặt này sở hoặc. Nhưng hiện giờ cậu đã có lại ký ức, nên chỉ cảm thấy gương mặt trước mắt này không khác gì la sát mặt quỷ dưới mười tám tầng địa ngục.

Cái thứ như vẻ ngoài này, cũng chỉ là một túi da, mà dưới da đều là bạch cốt.


Mộ Dung Tu không biết ý nghĩ này ở trong lòng Thân Giác, tầm mắt hắn vẫn dừng ở trên mặt cậu không dời.

Bên trái mặt Thân Giác sưng phù đến biến dạng, lúc này trên mặt còn bôi một tầng thuốc mỡ trắng bóng, không biết là do chính cậu tự thoa hay là Từ ngự y thoa cho. Có thêm vết bầm bên khóe môi, cả người Thân Giác thoạt nhìn càng xấu.

Rất giống con chó đen nhỏ hắn từng gặp trước đây.

Vừa xấu lại vừa dơ.

Nhưng Tần Viên thấy thế nào lại đi đè cậu?

Trong lòng Mộ Dung Tu cảm thấy vô cùng kỳ quái, tuy rằng hắn chán ghét Tần Viên, nhưng mà hắn cũng cảm thấy trên người Thân Giác không có một chút gì gọi là mỹ cảm, đáng giá để Tần Viên phải làm như vậy cả. Luận tướng mạo, vẫn là Tần Viên sinh ra đẹp mắt hơn một chút, chỉ là cặp mắt kia thật sự không giống người tốt, dễ làm cho người ta nảy sinh chán ghét.

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Tu không khỏi vươn tay nắm lấy cằm Thân Giác, đem mặt đối phương xoay qua xoay lại, cẩn thận xem xét một phen.

Thật sự là một khuôn mặt khó coi.

Mộ Dung Tu dùng lòng bàn tay xoa xoa da thịt cậu, Thân Giác hẳn vẫn còn là thiếu niên, tuy rằng mỗi ngày làm việc nặng, nhưng da thịt trên mặt lại bóng loáng mịn màng.

Hắn ra tay có hơi dùng sức, Thân Giác không thể không mở miệng ra.

Mộ Dung Tu nhìn thấy hàm răng của Thân Giác, vừa đều vừa trắng, nhỏ nhắn như răng trẻ em.

Hắn khẽ đảo mắt, liền thu tay, trầm giọng hỏi: “Mới vừa rồi ở đó Tần Viên muốn ngươi làm cái gì?”

Sắc mặt Thân Giác khẽ biến, lúc đỏ lúc trắng, khó coi cực kỳ. Cậu cắn môi, khóe miệng hơi động đậy, nửa ngày cũng không nói ra một từ nào rõ ràng. Mộ Dung Tu không kiên nhẫn, vươn chân đá Thân Giác một cái.

Mặc dù Mộ Dung Tu lúc này đang ngồi, nhưng Thân Giác đứng cũng không cao hơn hắn bao nhiêu.

“Nói chuyện.”

Thân Giác như là xấu hổ, bả vai run rẩy, cúi đầu, “Hắn muốn nô tài…… Muốn nô tài……”

“Hửm?” Mộ Dung Tu hỏi.

“Muốn nô tài sờ…… Sờ hắn.” Thân Giác rốt cuộc cũng nói những lời này ra.

Biểu tình Mộ Dung Tu khẽ biến, “Sờ chỗ nào của hắn?”

Thân Giác cúi đầu càng thấp, “Nô tài không muốn làm bẩn tai bệ hạ.”

Kỳ thật Thân Giác nói đã rất rõ ràng, hơn nữa lúc trước Mộ Dung Tu cũng đã chứng kiến, nhưng Mộ Dung Tu vẫn vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn không thể tin được. Coi như ánh mắt Tần Viên cùng với người bình thường không giống nhau đi, nhưng Tần Viên không phải là thái giám sao? Bị sờ thì sẽ có phản ứng sao?


Mộ Dung Tu cảm thấy vô cùng sốc

Ánh mắt hắn hơi mất tự nhiên dịch tới dưới bụng Thân Giác ba tấc.

Mộ Dung Tu không biết thái giám tịnh thân như thế nào, nhưng hắn biết thái giám sẽ không có biện pháp làm chuyện đó.

“Ngươi…… cởi quần áo ra.” Hắn thật sự có chút tò mò.

Tay Thân Giác trong ống tay áo khẽ động, đứng ở tại chỗ không hé răng, không nhúc nhích gì. Mộ Dung Tu thấy dáng vẻ này của cậu, không khỏi có chút hối hận, thân thể thái giám thì có cái gì đẹp đâu mà nhìn. Hắn đang định kêu Thân Giác không cần cởi nữa, nhưng lại thấy tay Thân Giác đã đặt trên đai lưng rồi. Tốc độ cởi quần áo của cậu quá nhanh, Mộ Dung Tu không kịp ngăn lại.

Quần áo hỗn độn rơi dưới mắt cá chân, tuy rằng bây giờ đương giữa trưa, nhưng ánh sáng trong điện cũng không quá rõ ràng. Ánh sáng mờ ảo lấp lóe in lên thân thể trần trụi của thiếu niên. Nhưng thân thể này cũng không đẹp, bên trên còn có mấy vết sẹo cũ.

Mộ Dung Tu nhìn chỗ chính mình tò mò xong, có chút nói không nên lời.

Thì ra nơi đó lớn lên như vậy.

“Thật xấu.” Mộ Dung Tu nhịn không được nói ra lời trong lòng.

Hắn vừa nói xong, thân thể trước mắt dường như chuyển sang màu hồng.

Tựa hồ là bởi vì hổ thẹn.

Thiếu niên cong lưng, quẫn bách cầm lên quần áo muốn che đậy chỗ kín đáo của chính mình.

Cậu cứ che che chắn chắn, lại làm Mộ Dung Tu cảm thấy có chút buồn cười, hắn cong khóe môi, hạ chỉ:”Không được che.”

Động tác Thân Giác đột nhiên cứng đờ, sau lại bình tĩnh buông lỏng tay ra. Cậu cúi đầu, tựa như một con trai bị người ta mạnh mẽ xé đi lớp vỏ cứng bảo vệ, để lộ ra lớp thịt non mềm mại bên trong, sợ hãi đến không biết phải làm cái gì.

Mộ Dung Tu nhìn đủ rồi, thậm chí ở trong lòng bình phẩm một lúc, mới vừa lòng thu hồi tầm mắt.

“Sờ ở chỗ đó sẽ có phản ứng sao?” Mộ Dung Tu lại hỏi.

Thân Giác nhắm chặt mắt, mới thấp giọng nói: “Sẽ không.”

“Thật sự?” Vậy vì sao Tần Viên lại muốn Thân Giác sờ?

Mộ Dung Tu thật sự có chút tò mò.


Thân Giác nghe vậy lại không hé răng.

Mộ Dung Tu tâm tư vừa động, “Ngươi sờ thử cho trẫm nhìn xem.”

Mộ Dung Tu vừa dứt lời, Thân Giác vẫn chậm chạp bất động. Hắn khẽ nhíu mày, chợt nhìn thấy ánh nước từ trên cằm Thân Giác chảy xuống. Mộ Dung Tu ngây ngẩn cả người, không phải hắn chưa từng nhìn thấy người khác khóc ở trước mặt hắn bao giờ, nhưng đại đa số đều là vừa khóc vừa xin tha, còn người không hề quấy nháo mà chỉ yên lặng khóc không ra tiếng như thế này, hắn mới thấy lần đầu tiên.

“Thân Giác ngươi……” Mộ Dung Tu nhịn không được duỗi tay miết cằm Thân Giác, bức đối phương ngẩng đầu.

Thân Giác hiển nhiên không muốn bị Mộ Dung Tu nhìn thấy mình khóc, vặn vẹo thân thể trốn tránh. Mộ Dung Tu hừ lạnh một tiếng, cậu mới đành thành thành thật thật đứng yên. Mộ Dung Tu nhéo cằm Thân Giác, hơi hơi dùng sức, lúc này mới thấy rõ nước mắt trên mặt đối phương.

Thân Giác vẫn còn đang khóc.

Từng giọt nước mắt như châu sa, giọt này vừa rơi xuống, giọt kia đã từ hốc mắt lăn ra.

Ánh mắt Mộ Dung Tu hơi đảo, là hắn bắt nạt Thân Giác khiến cậu khóc sao?

Hắn im lặng một lát, lặng lẽ thu tay, thấp giọng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, mặc quần áo vào đi.”

Thân Giác mặc quần áo cũng nhanh như lúc cậu cởi quần áo, chỉ là lúc thắt đai lưng, tay cậu vẫn còn run. Mộ Dung Tu nhìn thấy, hơi thở dài, hắn dường như thật sự đã khi dễ Thân Giác rồi.

Nhưng Thân Giác là nô tài của hắn mà, hắn cũng chỉ muốn nhìn xem thân thể của cậu thôi, ngày thường lúc hắn tắm gội, Thân Giác ở bên cạnh hầu hạ, không phải cũng đã nhìn thấy hết thân thể của hắn sao?

Nhưng mà, chính mình là một nam nhân bình thường, bị nhìn xem cũng chẳng sao, nhưng Thân Giác thì không phải.

Hình như hắn còn nói chỗ kia của Thân Giác xấu.

Nhân sinh Mộ Dung Tu lần đầu tiên đặt mình ở vị trí của người khác, thử tưởng tượng nếu hắn là Thân Giác thì sẽ có cảm giác như thế nào.

Hẳn là rất khổ sở đi.

Mộ Dung Tu biết gia cảnh của Thân Giác, biết cậu là cô nhi, còn nhỏ đã bị bán vào trong cung. Trong thiên hạ, chỉ cần còn có thể sống nổi, không có nam nhân nào nguyện ý tiến cung làm thái giám cả. Thân Giác là sống không nổi mới tiến cung.

Mộ Dung Tu lần đầu tiên có cảm giác áy náy.

Hắn có phải nên đối xử tốt với Thân Giác hơn một chút không?

Bất quá Tần Viên rốt cuộc là vì cái gì mà lại muốn Thân Giác sờ?

Bên kia, Thân Giác đã mặc quần áo xong xuôi. Cậu nâng tay, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt, động tác vô cùng tùy ý khiến Mộ Dung Tu nhíu mi. Mộ Dung Tu có chút ghét bỏ xua tay, “Đi xuống rửa mặt đi, hôm nay không cần phải ở trước mặt trẫm hầu hạ, trước tiên dưỡng tốt vết thương trên mặt đã.”

“Tạ ơn bệ hạ.” Thân Giác nghe vậy, lập tức chân không chạm đất mà rời khỏi cung điện.

Mộ Dung Tu thấy cậu đi được nhanh như vậy, không khỏi lại sửng sốt.

……

Thân Giác bước chân như bay rời khỏi cung điện của Mộ Dung Tu, trở lại chỗ ở của mình ở phía sau. Cậu đun nước tắm rửa, kì cọ da thịt cả người đến đỏ lên, lúc này mới ngồi dậy khỏi bồn tắm. Là thái giám được sủng ái bên người Mộ Dung Tu, có một vài điểm tốt chính là tùy thời đều có thể nấu nước tắm rửa. Tiểu thái giám bình thường thì tới ban đêm mới có thể tắm rửa, có đôi khi còn không được dùng nước ấm, chỉ có thể dùng nước lạnh dội một gáo lại một gáo.


Thân Giác thay quần áo sạch sẽ xong, liền ngồi ở trước mặt gương đồng, bắt đầu tự mình thoa thuốc lên mặt.

Cũng may Từ ngự y tuy rằng ái mộ Mộ Dung Tu, nhưng cũng có y đức, không giống Tần Viên ghen ghét Thân Giác, thuốc hắn đưa cho Thân Giác đều là thuốc tốt.

Thân Giác đang thoa thuốc, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng đập.

“Thân Giác, ngươi có ở bên trong đó không?”

Là thanh âm của Phùng Khánh Bảo.

Thân Giác không dừng tay, cũng không nói lời nào.

Phùng Khánh Bảo ở ngoài cửa lại hô lên vài tiếng nữa, thấy không ai đáp lời thì trực tiếp đẩy cửa vào. Hắn thấy Thân Giác đang thoa thuốc ở trong phòng thì không khỏi kêu lên: “Ngươi đang ở trong phòng mà tại sao không nói tiếng nào?”

“Không phải ngươi vẫn vào đó sao?” Thân Giác ngửa đầu, nhìn kỹ vẻ mặt của chính mình ở trong gương.

Mặt Phùng Khánh Bảo đỏ lên, “Ta là cảm thấy ngươi ở bên trong, cho nên mới thử đẩy cửa vào.”

Hắn đi đến trước mặt Thân Giác, thấy rõ trên mặt cậu bị thương, Phùng Khánh Bảo hít hà một hơi, “Trên mặt ngươi là bị Tần…… Đánh ư?”

Hắn không gọi tên của Tần Viên ra miệng.

“Ừ” Thân Giác đã thoa thuốc xong.

Phùng Khánh Bảo trước tiên là đi đóng cửa, sau đó mới tìm ghế ngồi xuống, nhìn trái ngó phải, mới nói: “Tuy là gã bị bệ hạ hạ lệnh xử tử, nhưng ta cảm thấy mấy ngày gần đây chính ngươi vẫn nên phải thật cẩn thận.”

Bọn họ cũng đều biết Tần Viên là thuộc hạ của ai.

Thân Giác gật đầu.

Phùng Khánh Bảo lại nói, “Hôm nay tại sao gã lại lừa ngươi qua đó? Chỉ đơn giản là vì muốn đánh ngươi một trận thôi sao?”

Thân Giác cất thuốc mỡ vào trong người, mới bình tĩnh nói: “Không phải, gã là muốn chiếm tiện nghi của ta.”

“A?” Phùng Khánh Bảo ngây dại, hắn cẩn thận đánh giá Thân Giác một phen, có chút không dám tin tưởng, “Gã muốn chiếm tiện…… tiện nghi của ngươi?”

Thân Giác gật đầu, “Gã muốn ta sờ gã.”

Phùng Khánh Bảo lại hít một hơi, “Kẻ, kẻ điên, không, đây là quỷ háo sắc mới đúng. Ách, ngay cả ngươi mà cũng xuống tay được.”

Ánh mắt nhìn Thân Giác tức khắc nhiều thêm vài phần đồng tình, “Khó trách gã luôn đối nghịch với ngươi, thì ra là do coi trọng ngươi, dọa chết người ta rồi.”

Thân Giác thấy Phùng Khánh Bảo lời trong lời ngoài đều ám chỉ cậu không xứng bị chiếm tiện nghi, không khỏi híp híp mắt, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật gã vốn dĩ muốn xuống tay với ngươi, nhưng sợ ngươi đồn ra ngoài, lúc này mới phải tìm ta. Gã còn muốn lúc ta sờ gã phải giả dạng giọng điệu ăn nói thường ngày của ngươi nữa.”

Phùng Khánh Bảo: “!!!”

Gương mặt trắng nõn của Phùng Khánh Bảo thoáng cái đỏ bừng, oán giận nói: “Khó trách ta cứ cảm thấy gã nhìn ta bằng ánh mắt quái quái.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.